Chương 36

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơn trang trại Ngọc Môn.

Trong chính đường giờ phút này không khí vô cùng kì quái. Không chỉ có tướng quân ngồi cùng phu nhân, còn có một nữ tử trên dưới hai mươi, khuôn mặt anh khí, biểu cảm lại ân cần.

"Ngươi tên là gì?" Miêu An ôn nhu hỏi, chán ghét vị trí này cách ghế chủ vị quá xa, cho nên nàng trực tiếp kéo ghế đến, ngồi ngay trước mặt của Thiếu phu nhân.

Thiếu phu nhân không trả lời ngay lập tức, mà nhìn nàng, lại cúi đầu nhìn xuống tay mình, xong lại ngẩng đầu nhìn nàng.

Điều này thật sự có chút không giống với tính tình của y. Lúc mới tới phủ tướng quân, đám nha hoàn vênh mặt hất hàm hỏi y tên gì, đang làm gì, còn xì xào mắng y là đồ ngốc, Thiếu phu nhân đều cong mắt cười, ngây ngốc trả lời; nhưng bây giờ thật sự rất kỳ quái, rõ ràng Miêu An dùng vẻ mặt ôn nhu háo hức như vậy hỏi y, y lại do dự không lên tiếng.

Miêu An cũng không sốt ruột, có lẽ cảm thấy kẻ ngốc sợ nàng ngồi như vậy quá gần, lại vội vàng đẩy ghế dựa ra phía sau một chút, lại xa thêm một chút, mới nhẹ giọng hỏi lần nữa.

"....." Thiếu phu nhân phồng má, đột nhiên quay đầu đi, nghiêng đầu nhìn về phía Thiếu tướng quân, cẩn thận chọc chọc vào tay hắn: "Thiếu gia?"

Miêu An giật mình.

Thiếu tướng quân đặt chung trà xuống, đầu ngón tay nhẹ nhàng móc lấy ngón tay kẻ ngốc, vẻ mặt dường như rất bình thường, nhưng khoé môi lại có chút ý cười như có như không, nói:

"Tiêu Chiến."

Thiếu phu nhân lúc này mới cong cong khoé mắt, quay đầu cười một tiếng, nói với Miêu An: "A Tiêu, A Tiêu."

-- Hoá ra lúc vừa rồi ở trên phố, kẻ ngốc nhìn thấy Thanh Thư công chúa, lại thấy Miêu An cũng đi cùng, càng phát hiện ra cảm xúc của Thiếu tướng quân vô cùng khó chịu. Đầu óc ba tuổi của y không biết nghĩ như thế nào, cảm thấy Miêu An lúc ấy có tát cho Thanh Thư một cái, làm cho Thanh Thư vừa xấu hổ vừa tức giận, nhưng thiếu gia dường như vẫn không vui vẻ, cũng không thích nàng.

Đối với người làm thiếu gia không vui, y có nên đáp lại câu hỏi của nàng không?

Vì thế, Thiếu phu nhân do dự một hồi lâu, ban đầu còn có thể giả vờ không hiểu, không nghe thấy. Nhưng sau khi Miêu An hỏi lần thứ hai, kẻ ngốc cảm thấy trả lời vẫn tốt hơn.

Bây giờ y cảm thấy mình đã trở nên thông minh hơn rất nhiều, chỉ cần y giả vờ nghe không hiểu, người khác sẽ nghĩ y là một kẻ ngốc cực kỳ cực kỳ ngu ngốc.

Sau khi có được đáp án, Miêu An lập tức nở nụ cười, nói: "A Tiêu, cái tên cũng dễ nghe như vậy."

Thiếu phu nhân vừa mới mang thai, suốt ngày nghe thấy đám người hầu dặn dò khuyên can, bây giờ lại được khen như vậy, răng thỏ liền hơi hơi cắn vào môi dưới, lộ ra bộ dạng vô cùng vui vẻ. Y đứng lên, đem con thỏ đang được A Ngôn ôm trong ngực tới, ngồi trên ghế vuốt ve, sau đó lại nâng nó lên, đặt sát bên mặt mình, hai mắt sáng lấp lánh nói: "Con thỏ!"

Miêu An sửng sốt một lúc, sau đó hít một hơi dài, nhìn con người xinh đẹp ngốc nghếch trước mặt, lại nhìn con thỏ xinh xắn mượt mà đang cọ vào mặt y, quả thực không có cách nào kiềm chế biểu cảm được nữa, ôm ngực che miệng lại, nước mắt cũng chực chờ rơi xuống.

Thiếu phu nhân nhìn nàng, cúi đầu nhăn mũi, cọ cọ vào chóp mũi của thỏ con, vẻ mặt rất hân hoan, lại nói: "Con thỏ, ta có con thỏ!"

Đây là nhớ tới lúc trước Miêu An nhìn thấy y, đã liên tiếp nhắc vài lần từ "con thỏ". Tuy rằng mấy câu kia nghe không hiểu, nhưng hai chữ "con thỏ" này lại nhớ rành mạch rõ ràng.

"Đúng đúng đúng! Con thỏ!" Miêu An liên tục gật đầu, dùng một tay che miệng, một tay vươn ra, thật cẩn thận mà tiến lại gần, "Ta có thể, ta có thể sờ một chút không?"

Thanh Y và A Ngôn: "....." Sờ vào cái gì chứ?

Thiếu phu nhân gật gật đầu, định đem con thỏ trong tay đưa cho nàng, lại quay đầu túm lấy tay của Thiếu tướng quân lắc lắc, nói: "Thiếu gia đưa đi!"

Sắc mặt của Thiếu tướng quân vô cùng lạnh lùng, như có như không mà liếc nhìn y.

Miêu An còn chưa kịp nói gì, Thanh Y đã tiến lên một bước, nói: "Đúng vậy, tất cả đồ vật bên người phu nhân đều là do thiếu gia đích thân chuẩn bị. Bao gồm cả quần áo, đầu tóc, thuốc men, thậm chí mỗi ngày ăn cái gì, đều sẽ do thiếu gia phân phó."

Thanh Y nhìn ra tình cảm của Miêu An công chúa đối với Thiếu phu nhân cũng không phải vẻ nóng bỏng bình thường. Rõ ràng là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng ánh mắt lại giống như nhìn thấy thứ mình yêu thích nhất; mà tâm trí Thiếu phu nhân như vậy, chỉ cảm thấy người khác đối xử với mình rất tốt, cho nên cũng không hề che giấu mà muốn đối xử tốt với người ta. Y không hiểu, nhưng Thanh Y lại vô cùng lo lắng điều này sẽ làm Thiếu tướng quân không vui, nếu để hắn mất bình tĩnh mà giận lây sang kẻ ngốc thì thật nguy hiểm. Vì thế Thanh Y mới lên tiếng trước, khiến Thiếu phu nhân chú ý tới thiếu gia, cũng khiến cho Miêu An hiểu rõ sự khác nhau giữa thân phận của hai người.

Thiếu phu nhân "A" lên một tiếng, mở to hai mắt, liên tục gật đầu, lại giơ tay của Thiếu tướng quân lên, nói: "Ừm! Thiếu gia, đều là thiếu gia cho ta! Ừm, còn có, còn có, còn làm ta thoải mái, rất thoải mái, chúng ta cắn cắn....." Nói xong, lại đem gương mặt cọ cọ vào mu bàn tay của Thiếu tướng quân, hai mắt cong cong nheo lại, làm ra cử chỉ lưu luyến không muốn xa rời cực kỳ ấu trĩ, nhưng lại vô cùng tự nhiên.

Thiếu tướng quân bởi vì câu nói của y mà sắc mặt hơi trầm xuống, lông mày giật giật, tặc lưỡi một tiếng, trở tay nhéo nhéo lên má của kẻ ngốc, nói: "Câm miệng."

Một chút cũng không đau. Thiếu phu nhân cười khúc khích, xoa xoa má, lại xoa xoa con thỏ.

Thanh Y bình tĩnh lại, thầm nghĩ Miêu An chắc là hiểu rõ rồi, nàng căn bản không có cách nào chen vào giữa thiếu gia và phu nhân.

Nhưng mà điều Thanh Y không ngờ tới chính là, Miêu An nhìn Thiếu tướng quân và Thiếu phu nhân, vẻ mặt cũng không có chút nào buồn bực, ngược lại còn gật đầu, cười nói: "Đúng vậy. Tướng quân có một vị phu nhân như vậy, đương nhiên phải đối xử tốt với y."

Dừng một chút, sắc mặt nàng đột ngột thay đổi, "Ngươi vừa nói thuốc? Phu nhân làm sao vậy? Vì sao phải uống thuốc? Đúng rồi, tướng quân gửi tin cho Hoàng đế, quả thật có nói thân thể phu nhân không được khoẻ....."

Vừa nói, Miêu An vừa nắm lấy cổ tay của Thiếu phu nhân. Nàng đã tu hành nhiều năm, sức lực rất mạnh, Thiếu phu nhân giãy giụa thế nào cũng không thể làm nàng buông ra được, còn không quên dỗ dành: "Đừng cử động, đừng cử động, để ta xem cho ngươi nha."

Đám người hầu xung quanh đều giật mình, còn chưa kịp tiến lên, đã thấy Thiếu tướng quân cau mày, giơ tay ra hiệu cho bọn họ đứng yên.

"Ngươi, ngươi là....." Miêu An vừa mới bắt mạch, sắc mặt đã cứng đờ, một lúc lâu sau mới nói được thành lời, "Ngươi, ngươi mang thai? Ngươi mang thai sao??"

Nàng hỏi hai lần liên tiếp, vẻ mặt càng thêm kích động. Nhìn cái bụng phẳng lì của Thiếu phu nhân, quả thực không có cách nào để bình tĩnh được.

Kẻ ngốc bị nàng doạ sợ, rút tay nhưng không thể rút về, vì thế cả thân mình đều rụt vào bên người của Thiếu tướng quân, sau đó lại co rụt lại.

Y xoa xoa bụng của chính mình, lại nhìn người trước mặt rõ ràng đang khóc lên vì sung sướng, "Ngươi thật sự, thật sự có thể mang thai, thật sự có thể mang thai....."

Miêu An che miệng, hít một hơi thật sâu, nước mắt lúc này đã thật sự chảy ra, nhìn về phía Thiếu tướng quân nói: "--- Xích Cơ tướng quân thật là may mắn."

Dứt lời, lại nhẹ nhàng ấn vào tay Thiếu phu nhân, không ngừng ôn nhu dặn dò y phải cẩn thận, hỏi y gần đây có chỗ nào khó chịu không, lại "Ôi chao" một tiếng, nói bây giờ đang mang thai, tiểu thỏ này tuy rằng mềm mại trắng nõn, nhưng nhỡ cắn vào ngươi thì không tốt đâu, tạm thời đừng ôm nó có được không?

Thanh Y và A Ngôn: "........."

Xem ra đã nhìn rõ. Vị công chúa này đối với phu nhân hoàn toàn không có bất kì tình cảm nam nữ nào – hành động và biểu cảm của nàng, quả thực đem Thiếu phu nhân coi như con ruột của chính mình.

Mãi cho đến khi A Đại đến mời Thiếu tướng quân đi nghị sự, Miêu An vẫn còn rất nhiều lời muốn dặn dò Thiếu phu nhân.

Nhưng mà nàng thật sự có thể dỗ dành. Kẻ ngốc trước đây luôn chống cự khi đám người hầu nói y không được làm gì, không thể như thế nào; nhưng Miêu An lại vừa vỗ vỗ dỗ dành, vừa khen y, mắt mũi miệng, quần áo đầu tóc, thậm chí cả đôi giày con thỏ, mỗi thứ đều khen một lần, khiến Thiếu phu nhân nghe được thì vô cùng vui vẻ, lại nghe thấy xen lẫn trong đó "Chúng ta không thể chạy loạn, nhảy loạn nha. Nếu không cẩn thận, chưa nói hài tử, ngươi cũng sẽ không thoải mái. Nếu không thoải mái, làm sao có thể ăn ngon, chơi vui được?" Lần này, kẻ gốc liền cắn đầu ngón tay, nghiêm túc gật đầu đồng ý.

Cuối cùng cũng dặn dò xong rồi, Miêu An đột nhiên nhớ ra cái gì đó, nói: "Đúng rồi, ta nghe nói ngươi từng dùng kiếm trong tiểu yến lâu. Ngươi...." Nói tới đây, nàng dừng một chút, nhìn bộ dạng nghiêng đầu mờ mịt của Thiếu phu nhân, khẽ thở dài, "Đúng vậy. Với đầu óc trẻ con của ngươi, hẳn là không nhớ rõ chuyện đã xảy ra vài tháng trước."

Suy nghĩ một chút, Miêu An ôn nhu nói: "Phu nhân, ngươi có muốn khôi phục lại bình thường không?"

Thiếu phu nhân ngẩn người, nói: "Ừm..... ừm.... Là trở nên, trở nên thông minh sao?"

"Đúng vậy, phu nhân rất thông minh." Miêu An nói: "Ngươi trước đây rất thông minh, đúng không?"

Thiếu phu nhân cắn đầu ngón tay, bộ dạng suy nghĩ rất ngốc nghếch, khó khăn nói: "A.... Ừm.... Mẫu thân, nương nói, nương nói muốn ta trở nên thông minh, muốn cho ta, ừm.... Còn có thiếu gia, thiếu gia hỏi ta, hỏi ta có muốn trở nên, trở nên thông minh không."

Y đi đến kết luận, bừng tỉnh nói: "Trước kia ta chắc chắn, chắc chắn cực kỳ thông minh! Thông minh hơn bây giờ nhiều lắm."

Miêu An không nhịn được bật cười, vỗ nhẹ vào tay y, nói: "Ngươi nói đúng. Vậy ngươi, có muốn trở lại thông minh không?"

"....." Thiếu phu nhân sửng sốt một lát, lại mờ mịt nói: "Thông minh, ừm, vì sao phải trở nên thông minh chứ?"

"Nếu ngươi trở nên thông minh rồi," Miêu An dừng lại một chút, nhẹ giọng nói: "Nếu ngươi có thể khôi phục lại thần trí, có thể hiểu người khác nói gì, có thể tự mình suy nghĩ, cũng có thể làm cho người khác không dám khi dễ ngươi."

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, nói: "Thiếu gia, thiếu gia nói không ai dám khi dễ ta."

Miêu An cười khúc khích, "Đúng đúng đúng."

"Nhưng không chỉ có thế. Nếu ngươi khôi phục lại thần trí, bọn họ sẽ không phải vì an nguy của ngươi mà luôn dỗ dành ngươi ở trong phủ; khôi phục thần trí rồi, cũng không có người xa gần mắng mỏ ngươi mà ngươi lại không biết; khôi phục thần trí rồi, sẽ phát hiện ra rất nhiều cảnh vật trước kia không nhìn thấy, bây giờ lại càng xinh đẹp, càng to lớn; khôi phục thần trí rồi, ngươi có thể hiểu lời tướng quân nói, hiểu rõ tâm ý của hắn, còn có thể đáp lại hắn."

"Quan trọng nhất chính là, ngươi có thể tự mình quyết định xem ngươi muốn gì, nói gì, quyết định xem ngươi thích hay không thích, ngươi muốn làm bất cứ chuyện gì, sẽ không có người nào tìm được lý do để ngăn cản ngươi."

"......"

Thiếu phu nhân ngây người một lát, đột nhiên "A" lên một tiếng, giơ cao cao bàn tay, lớn tiếng nói: "Trở nên thông minh!"

Toàn bộ người trong chính đường đều giật nảy mình.

Y lắc lắc bàn tay, nhìn Miêu An, nghiêm túc lặp lại lần nữa: "Ta muốn trở nên thông minh! Muốn trở nên thông minh!"

--

Miêu An giải thích cho Thiếu tướng quân về chuyện sư phụ của mình có thể trị bệnh cho Thiếu phu nhân, mãi cho đến lúc quay người rời đi, cũng không hề nhắc tới việc Thanh Thư bị bọn họ đưa tới sơn trang như thế nào.

Theo lời Miêu An nói, sư phụ của nàng tuy rằng không màng chuyện thế sự, nhưng tính tình rất ôn hoà, y thuật cao minh, đã từng chữa khỏi bệnh cho một người ăn mày điên vô tình xông vào trong núi. Tuy rằng Thiếu phu nhân không biết đã bị thương bao lâu rồi, nhưng nếu có thể vô thức mà sử dụng chiêu thức võ công đã học trước kia, vậy thì khả năng khôi phục sẽ càng lớn.

Toàn bộ quá trình, Thiếu tướng quân đều không nói lời nào, cuối cùng, khi đứng lên mới hơi gật đầu với Miêu An một cái, nói: "Đa tạ."

Người khác ít nhiều đều có chút nghi hoặc, Miêu An là một nữ tử, thân cận với Thiếu phu nhân như thế, sao tướng quân lại không hề để ý một chút nào?

Hắn đương nhiên là để ý, nhưng động cơ Miêu An đối xử tốt với kẻ ngốc lại vô cùng trong sáng.

Hắn sẽ không bài xích người khác đối xử tốt với kẻ ngốc.

Ánh mắt Miêu An khẽ động, nghe nói vị tướng quân này không mấy khi chịu nói với người ta vài chữ, cuối cùng mới lộ ra một chút ý cười, "..... Tướng quân thật may mắn, phu nhân cũng vậy."

Khi Thiếu tướng quân trở lại phòng, kẻ ngốc vẫn giữ nguyên bộ dáng đã chờ đợi từ lâu, ngồi xổm trên mặt đất, đầu ngón tay vạch tới vạch lui, trong miệng lẩm bẩm lầm bầm, không biết đang nói cái gì.

"....." Thiếu tướng quân dừng một chút, khép cửa lại, ngồi xổm xuống trước mặt Thiếu phu nhân, xoa xoa vành tai y, hỏi: "Ngươi muốn trở nên thông minh à?"

Thiếu phu nhân nhìn thấy người, đầu tiên là ngẩng đầu lên, cong cong mi mắt mà gọi một tiếng "thiếu gia", sau đó nghiêng đầu cọ cọ vào lòng bàn tay hắn. Sau đó mới nghĩ đến câu sau, thành thật gật đầu: "Ừm!"

"Vì sao?"

"Chính là, chính là," kẻ ngốc cắn răng thỏ vào môi dưới, hồi tưởng lại một chút, thanh thuý nói: "Muốn cùng thiếu gia nói chuyện!"

Thiếu tướng quân sửng sốt.

"Ta muốn, muốn cùng thiếu gia, ừm, hiểu điều thiếu gia nói, sau đó, sau đó không ngu ngốc nữa, hiểu rõ tấm lòng, tấm lòng của thiếu gia....."

"Ta không ngu ngốc, sau đó ta liền nghe, liền nghe một chút là hiểu rồi, có thể cùng thiếu gia nói chuyện, ừm....."

Y lắp ba lắp bắp hồi lâu, cố gắng nhớ lại xem Miêu An đã nói cái gì, gian nan bày tỏ suy nghĩ của chính mình. Vừa nói, y vừa vô thức túm lấy tay của Thiếu tướng quân, dần dần đưa cái tay đó đặt bên miệng của chính mình, vừa suy nghĩ, vừa nghiến răng vào ngón tay của Xích Cơ tướng quân.

"....."

Thiếu tướng quân một lúc lâu sau vẫn không nói gì.

Hắn nghe Miêu An nói kẻ ngốc muốn trở nên thông minh, thật ra đã nghĩ đến rất nhiều lý do.

--- Chỉ duy nhất lý do này là không nghĩ tới.

Thiếu tướng quân một mạch nắm lấy hốc chân y, ôm y lên, đè người xuống trên giường.

Môi hắn dán vào sau tai của Thiếu phu nhân, hơi thở nặng nề mà chậm rãi, vương vấn quanh cổ kẻ ngốc.

"Cái đồ.... ngốc nhà ngươi."

Thanh âm của Thiếu tướng quân cực thấp, nhưng Thiếu phu nhân nghe thấy cũng không nhịn được mà muốn trốn tránh, vành tai bằng mắt thường cũng có thể nhìn thấy được đỏ bừng lên, trái tim trong ngực gần như sắp tan chảy.

"Ngươi mắng ta...." Kẻ ngốc bĩu môi, hai má phồng lên, thở phì phì nói.

Cánh tay y cũng bị Thiếu tướng quân đè lên, không thể đẩy ra hay nâng lên được, chỉ có thể gian nan mà nắm chặt vào, đầu ngón tay cọ cọ vào thân thể cứng ngắc của thiếu gia giống như mèo nhỏ.

Thiếu tướng quân hừ nhẹ một tiếng, há miệng cắn vào dái tai của Thiếu phu nhân, thấp giọng nói: "Đồ ngốc."

Răng nanh của hắn khẽ cắn, cọ xát vào vành tai kẻ ngốc, đầu lưỡi ướt nóng cuốn lấy vành tai, ngậm vào trong miệng mà vừa hôn vừa liếm. Một tay dán vào eo bụng của Tiêu Chiến, chậm rãi xoa nắn, dần dần di chuyển đến mông y.

Hai mắt Tiêu Chiến đỏ hoe, toàn thân run rẩy, hô hấp hỗn loạn, đến cả giọng nói cũng nhớp nháp như có như không. Đôi cẳng chân mịn màng của y không nhịn được mà cong lên, cọ xát vào đầu gối của Vương Nhất Bác đang kẹp giữa hai chân mình, chỉ cảm thấy khắp người ngứa ngáy, dường như một ngọn lửa bắt đầu bốc cháy từ bụng dưới.

Bọn họ đã lâu rồi không thân cận như vậy. Chỉ là bị thiếu gia hôn vào vành tai, vuốt ve thân thể, xương cốt trong người y đều muốn tan thành nước.

Vương Nhất Bác dần dần hôn liếm đến cổ kẻ ngốc, mút lấy da thịt mềm mại mà tinh tế, tạo ra những âm thanh nho nhỏ tràn ngập sắc tình. Hô hấp của hắn ngày càng nặng nề, lực độ ở đầu ngón tay dường như cũng không nhịn được mà càng ngày càng nặng, năm ngón tay cắm sâu vào da thịt mềm mại, siết đầy hai nắm tay.

"Ưm.... Ưm.... Thiếu gia, thiếu gia....."

Tiêu Chiến thở hổn hển gọi người ta, đuôi mắt đỏ tươi như thể vắt ra được nước. Đôi môi hé mở, đầu lưỡi vươn ra, cuối cùng không nhịn được mà quay đầu lại, giống như cún con hôn lên thái dương của Vương Nhất Bác, đầu lưỡi từng chút từng chút liếm qua liếm lại.

Gân xanh trên thái dương của Vương Nhất Bác kịch liệt giật giật, nặng nề ngậm lấy cổ y, ngẩng đầu lên hôn y.

Môi lưỡi ướt át quấn lấy nhau, dễ dàng khiến cho đầu quả tim ngứa ngáy, toàn thân mềm nhũn.

Vương Nhất Bác nhấc một chân Tiêu Chiến đặt lên vai mình, khi làm như vậy, hắn dùng sức cắn mút thịt mềm trong miệng, dường như muốn phát tiết mà nhào nặn bắp đùi Tiêu Chiến.

Phần thân dưới của hắn cứng đến mức đau nhức, nhưng hắn vẫn thở hồng hộc mà đứng thẳng lên, hai mắt đỏ sậm nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến, cắng răng thở ra một hơi

Vừa mới qua một tháng thôi, dù thế nào cũng không được làm.

Đột ngột bị buông môi lưỡi ra, đôi môi của Thiếu phu nhân cũng không kịp khép lại, đầu lưỡi sưng đỏ mềm như bông vẫn vươn ra một chút, trên đó dính đầy nước bọt của hai người, trong suốt như pha lê.

"Thiếu gia, ưm, thiếu gia....." Y đứt quãng nói, nâng cằm lên muốn hôn, cẳng chân vừa nhấc lên, mũi chân đã cọ vào dương vật của Thiếu tướng quân đang gắng gượng nấp sau lớp quần áo.

Hai mắt kẻ ngốc lập tức càng thêm ướt át, cau mày lại rầm rì, hai tay ôm lấy bả vai Thiếu tướng quân, gấp đến mức hai chân đều giậm giậm xuống giường:

"Thiếu gia, thiếu gia, muốn, ta ngứa! Gậy, đá nóng, ngươi đưa gậy cho ta --- !!"

Lông mày Thiếu tướng quân kịch liệt giật giật, trực tiếp dùng miệng bịt miệng y, thấp giọng bảo y câm miệng lại.

Thiếu phu nhân bị hắn dùng một tay gắt gao đè xuống, giãy giụa thế nào cũng không được, há mồm hớp không khí, nước mắt liền chảy xuống.

"Ngươi hư.... Ta, mông ta ngứa, chảy nước rồi, ngươi, ngươi không cho ta..... Không cho ta cây gậy....."

Thiếu tướng quân: "......"

Trầm mặc một lát, hắn đột nhiên buông miệng của kẻ ngốc ra, mở rộng đôi chân kia, quần lót của Thiếu phu nhân hoàn toàn bại lộ trước mặt hắn.

Kẻ ngốc còn chưa kịp phản ứng, Thiếu tướng quân đã dùng một tay xé rách tấm vải trắng như tuyết --- người này đã bị áp chế quá lâu, căn bản không khống chế được sức lực.

Thiếu phu nhân đang mờ mịt, liền nghe thấy Thiếu tướng quân thấp giọng ra lệnh:

"Khép hai chân lại."

Kẻ ngốc rất nghe lời, ngoan ngoan ngoãn ngoãn khép chân lại, mai mắt mở to long lanh nước nhìn Thiếu tướng quân, dường như bất an mà lại tràn đầy lưu luyến, giống như một con thú nhỏ mềm mại.

Ngay sau đó, một đồ vật cứng rắn nóng bỏng đâm vào giữa hai bắp đùi của y, từng chút từng chút một, chậm rãi mà mặng nề, đỉnh đầu dính dính nhớp nhớp lần nào cũng chạm vào bụng nhỏ của Thiếu phu nhân, khiến vòng eo của y không tự chủ được mà chuyển động. Xương thịt trên người đều nóng như thiêu như đốt, làm cho kẻ ngốc phát ra âm thanh không thể nào hiểu được, vừa đứt quãng vừa dấp dính, xen lẫn với âm mũi, mềm mại ngọt ngào, khiến lông mày của Thiếu tướng quân nhíu lại càng chặt, bàn tay đang ôm lấy cẳng chân của y trên vai càng dùng sức, xương ngón tay trở nên trắng bệch.

"Ưm.... Ưm.... Thiếu gia, thiếu gia, nóng..... Nhẹ một chút, nhẹ, nhẹ thôi.... Ưm, mạnh một chút.... Thật thoải mái, ưm....."

Rõ ràng không có tiến vào, nhưng toàn thân y lại mềm đến đáng sợ, mông thịt đều run rẩy, mồm miệng nói ra những lời trước sau không giống nhau.

"Mạnh hay là nhẹ, hửm, đồ ngốc?"

Sắc mặt Thiếu tướng quân âm trầm, cúi đầu nặng nề cắn lên ngực của phu nhân ngốc, cách một tầng quần áo mỏng manh mà liếm láp lên da thịt mềm mại, thở hồng hộc, ngậm lấy viên thịt nhỏ kia mà mút, mở ra một khe nhỏ vô cùng tinh tế.

---- Sau chín lần trăng tròn, nơi này sẽ xuất hiện dòng sữa thơm mềm.

Thiếu tướng quân hơi lùi ra sau, cắn chặt khớp hàm, lực va chạm dưới thân càng ngày càng nặng, bàn tay mơn trớn kẽ mông ướt át của Thiếu phu nhân, khó khăn lắm mới không đụng vào hậu huyệt.

Nhưng mà huyệt thịt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net