Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu tướng quân của phủ Trấn quốc tướng quân thành thân, toàn thể triều đình đều tề tựu đông đủ, Hoàng Đế cũng đích thân đến, gây chốn động cả nước.

Nhưng ngay sau ngày thành thân, Thiếu tướng quân từ sáng sớm đã đến giáo trường bên ngoài thành để huấn luyện binh lính, vẻ mặt âm trầm, không hề thấy dấu vết của việc động phòng vui vẻ, khí chất thanh lãnh giống như người chưa từng kết hôn.

Đúng vậy, ai cũng biết Thiếu tướng quân tuổi trẻ tài cao, quyền cao chức trọng, bá tánh bình thường chỉ cần cưới được hiền thê đã được tôn sùng, nhưng hắn thì ngược lại, bị chính phụ thân của mình ép cưới nam nhân, còn là một kẻ ngốc vào phủ. Ai nghe xong cũng cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Càng khiến cho người ta dở khóc dở cười chính là, công tử nhà ai thành thân cũng muốn cùng phu nhân bái thiên địa, bái cao đường. Nhưng vào ngày thành thân, Thiếu tướng quân mặt mày u ám ngồi một mình trong đại sảnh, giống như đại tướng hung thần ác sát trên chiến trường, lạnh mặt quỳ lạy cha hắn, đúng là một trò đùa vô song của đất trời.

Tân nương tử đâu? Hỏi rồi mới biết, "phu nhân" của hắn quá ngốc, dạy vài ngày rồi mà vẫn không học được nghi lễ thành thân.

Quá buồn cười, quá buồn cười! Đông đảo công tử trong kinh thành đến dự đều nghẹn đến mức đỏ bừng cả mặt, hận không thể lập tức hồi phủ để mở tiệc ăn mừng. Thiếu tướng quân xấp xỉ tuổi bọn họ, thậm chí còn nhỏ hơn, nhưng lại có thể bằng năng lực của bản thân mà có quyền cao chức trọng hơn bọn họ rất nhiều. Đám thiếu gia mấy năm nay đều nghe mòn tai câu nói, "Nếu ngươi có thể bằng được hai, ba phần của Thiếu tướng quân trong phủ Trấn Quốc tướng quân, a gia a nương của ngươi cũng đủ mãn nguyện lắm rồi." Từ tận đáy lòng, ai cũng hận Thiếu tướng quân đến ngứa răng. Nếu chuyện này có thể khiến cho Vương Nhất Bác không hài lòng, vậy chẳng phải là làm cho bọn họ vô cùng thống khoái?

Đồ ngốc, đồ ngốc! Uy danh cả đời của Trấn Quốc tướng quân tương lai không thể không dính đến nam thê ngốc, chính là chuyện để người ta đàm tiếu!

Buổi sáng Trấn Quốc tướng quân thức dậy, không những không đợi được nhi tử và tân phu nhân đến bái kiến, mà sau khi uống một ngụm trà liền thấy người hầu tới báo, Thiếu tướng quân đã đi đến giáo trường bên ngoài thành để luyện binh.

Trấn Quốc tướng quân cũng chỉ có thể an ủi chính mình. Mặc kệ, mặc kệ đi, con dâu là đồ ngốc, tâm trí nhiều nhất cũng chỉ bằng đứa trẻ ba bốn tuổi, sao có thể trông cậy y đến đây bái kiến mình?

Vốn dĩ, người này chủ yếu cũng chỉ để "hóa giải sát khí" cho nhi tử. Đêm qua động phòng, ông còn lo lắng nhi tử sẽ không thể chịu đựng được phu nhân ngốc xa lạ kia dù chỉ là một khắc, vậy mà lại có thể chung phòng tới tận sáng sớm hôm nay, có thể thấy lời đạo sĩ kia không phải là giả, tên ngốc này đúng là có thể giúp cho Nhất Bác thoát khỏi số phận "quân vương cô độc" của mình.

Nhưng mà người hầu còn chưa nói xong, tái mặt nói tiếp: "Thiếu gia dẫn binh huấn luyện trong giáo trường không đến nửa canh giờ, liền đem một đại đội ra khỏi doanh trại, hiện tại đều đang ở cửa kinh thành!"

Cửa kinh thành – vậy chẳng phải là mang binh chạy đến cửa nhà Hoàng Đế hay sao!

Trấn Quốc tướng quân sửng sốt, "Tên nghịch tử này muốn tạo phản à? Tạo phản cũng không thể đột ngột như vậy được! Nó mang theo bao nhiêu nhân mã? Có đủ để đánh bại cấm quân bên trong hoàng thành không?"

Lâu nay, Trấn Quốc tướng quân không lo lắng nhi tử tạo phản, mà là lo nhi tử không thể tạo phản thành công.

"...." Người hầu nhất thời nghẹn ngào, nói: "Tướng quân bình tĩnh, Thiếu tướng quân không phải muốn tạo phản, chỉ nói là ra ngoài chinh chiến nhiều năm, giáo trường nhỏ hẹp khiến mọi người cảm thấy không thoải mái, vì thế mới ra khỏi quân doanh. Thiếu tướng quân còn nói, sau này sẽ tiến cung bồi tội với Hoàng Thượng."

Trấn Quốc tướng quân thở phào nhẹ nhõm, tốt xấu gì cũng không phải tạo phản ngay sau ngày thành thân. Ngẫm nghĩ lại cảm thấy không đúng, mới là ngày thứ hai sau khi thành thân, đáng lẽ phải hóa giải sát khí trên người phu nhân mới phải, đằng này động phòng xong, sáng sớm đã chạy đi luyện binh là chuyện gì? Như thế này thì làm sao hóa giải sát khí được?

Sau khi được lão quản gia nhắc nhở, Trấn Quốc tướng quân liền sai người đi đến tiểu viện, gọi Thiếu phu nhân đến gặp một chút, sau đó đưa ra ngoài thành xem Thiếu gia luyện binh. Dù thế nào đi nữa, cứ theo lời đạo sĩ kia, để cho hai người bọn họ ở chung càng nhiều thì càng tốt.

Vì thế, mười lăm phút sau, Thiếu phu nhân còn chưa tỉnh táo đã mơ mơ màng màng đứng trước mặt Tướng quân.

Trấn Quốc tướng quân gật đầu, phất tay ngăn đại nha hoàn đang vội vàng đỡ Thiếu phu nhân hành lễ, hỏi: "Bây giờ vẫn còn sớm, đã ăn sáng chưa?"

Thiếu phu nhân đang ngây ngốc bỗng nhiên chớp chớp mắt, hồi lâu mới nhận thấy đau, muốn rút lại cánh tay đang bị đại nha hoàn nắm rất chặt nhưng không được, đành bĩu môi từ bỏ.

"Hồi bẩm tướng quân, đã ăn rồi." Đại nha hoàn vội vàng lên tiếng, nàng nhìn thấy bộ dạng của tên ngốc này thì vô cùng tức giận, lại sợ Tướng quân trách tội, cho nên bàn tay đang nắm chặt lấy cánh tay của Thiếu phu nhân lại càng dùng sức. Khiến cho Thiếu phu nhân khẽ "A" lên một tiếng, nhăn mặt lại, cuối cùng thuận theo ánh mắt của đại nha hoàn mà nhìn về phía Trấn Quốc tướng quân.

Tướng quân cũng không để ý, chỉ nói ăn rồi thì tốt, lại phái người hầu hộ tống Thiếu phu nhân ra ngoài thành. Bọn họ vừa mới cưới, làm sao có thể tách ra lâu như vậy? Nhiều nha hoàn đi theo hầu hạ thì quá phiền phức, cho nên chỉ để đại nha hoàn đi theo Thiếu phu nhân là được rồi.

Có thể nhìn thấy Thiếu gia, đại nha hoàn vô cùng vui mừng, liên tục nói vâng. Nàng vui sướng buông tay ra, Thiếu phu nhân liền vội vàng thu tay lại, xuyên qua lớp y phục mà tự mình thổi, cau mày, thấp giọng nói "Thổi thổi rồi, không đau, không đau nữa", sau đó mới thả tay xuống.

Sau khi bọn họ ra khỏi phủ, Trấn Quốc tướng quân mới lầu bầu: "Còn tưởng rằng chỉ là một nam nhân, không ngờ lại còn là kẻ ngốc, nhìn nhiều sẽ cảm thấy chán ghét."

Dừng một chút, ông lại nói: ".... Nhưng mà thật sự giống một đóa hoa, nhìn thế nào cũng là cảnh đẹp ý vui. Thảo nào mà Nhất Bác cũng thích."

Lão quản gia cười cười, "Tướng quân nói rất đúng. Đạo sĩ kia có nói, nếu sao Đế vương được đặt đúng chỗ, Thiếu gia sẽ thuận buồm xuôi gió cả đời."

--

Cách cổng thành không xa, một đám tướng sĩ tràn đầy sát khí vừa đấm đá vừa múa may binh khí, khiến cho bá tánh xung quanh sợ đến mức không dám đến gần, biết là Thiếu tướng quân mang binh lính đến mới cảm thấy yên tâm hơn một chút.

Một chiếc xe ngựa đi từ xa tới gần, trên đầu xe treo gia huy của phủ tướng quân. Thiếu tướng quân từ xa nhìn thấy đã cau mày, lúc sau lại nhìn thấy Thiếu phu nhân theo sau nha hoàn xuống xe ngựa.

Các tướng sĩ đã đi theo Vương Nhất Bác ba năm đều biết, Thiếu tướng quân của bọn họ phong thần tuấn lãng, khí vũ phi phàm, lại bị Trấn Quốc tướng quân ép cưới một tên ngốc về, trong lòng đều cảm thấy bất bình cho chủ tướng.

Cho dù trong thiên hạ không thể tìm được người xứng đôi vừa lứa với Thiếu tướng quân, nhưng cũng không thể tìm người không xứng nhất được. Thiếu tướng quân là vị anh hùng dẫn dắt bọn họ chinh chiến địch quốc, thống nhất thiên hạ, là Xích Kích Tướng quân do Hoàng Đế ngự ban, là người tôn quý nhất, dũng cảm nhất, phi thường nhất trong lòng tướng sĩ.

Bên cạnh sư tử sao có chỗ cho một con thỏ vô dụng? Trấn Quốc tướng quân này, thật sự là một lão già hồ đồ! Sao lại đối xử với Thiếu tướng quân như vậy chứ!

Nhìn thấy vẻ mặt không vui của Thiếu tướng quân khi nhìn thấy mấy người trong phủ tướng quân kéo đến, các tướng sĩ đều tức giận đến ngứa răng, mỗi người lại càng thêm hung dữ, huy động vũ khí giống như muốn ăn thịt người. Đừng nói là Thiếu phu nhân ngay từ đầu đã choáng váng, đại nha hoàn và những người hầu bên cạnh đều sợ tới mức mặt tái nhợt, chân mềm nhũn.

Thiếu phu nhân lại đứng sững tại chỗ. Da dẻ y trắng nõn, ngày thứ hai sau khi thành thân vẫn mặc y phục đỏ theo quy củ, đi vào một nơi như vậy, vẻ mặt bối rối lẫn bất an càng làm cho y thêm mềm mại yếu ớt. Lông mày y hơi nhíu lại, hai mắt mở to, gương mặt bởi vì căng thẳng mà trắng mềm như tuyết, giống như thỏ con đang sợ hãi.

Đến nỗi vị Thiếu gia đứng ở phía bên kia cũng bị Thiếu phu nhân coi như ác ma. Y còn chưa nhìn rõ những người này trông như thế nào, nhưng bởi vì chưa từng tiếp xúc với đám người hung hãn như vậy, cơn buồn ngủ suốt dọc đường đi bây giờ cũng bị dọa chạy, không ngừng lắc đầu mà lui lại phía sau, dù thế nào cũng không chịu đi qua.

Đại nha hoàn dùng sức kéo y, thậm chí còn lén lút nhéo vào vai y vài cái, nhưng cũng không thể khiến cho Thiếu phu nhân nghe lời.

Thiếu tướng quân bên đó cau mày, giữa ánh nhìn chăm chú của các tướng sĩ mà sắc mặt càng ngày càng kém. Viên tướng đứng bên cạnh nghĩ, không thể để mấy người này làm Thiếu tướng quân mất mặt, liền gọi một binh sĩ đến, kêu hắn ta đuổi bọn họ đi.

Không ngờ, binh sĩ còn chưa đi tới bên kia, Thiếu tướng quân đã lạnh lùng ngăn lại, nhưng cũng không phân phó gì thêm. Cả viên tướng lẫn binh sĩ đều cảm thấy khó hiểu, chưa nghĩ ra nên hỏi ý tứ của chủ tướng như thế nào, lại nhìn thấy Thiếu tướng quân từng bước đi về phía những người trong phủ đang giằng co ở cách đó hơn trăm mét.

Sắc mặt hắn quả thật không được tốt lắm, vừa âm u vừa lạnh lẽo, bình tĩnh đứng trước mặt Thiếu phu nhân và mấy người hầu mà hỏi: "Sao lại đến đây?"

Đại nha hoàn lấy lại bình tĩnh, vội nói: "Thiếu gia, Tướng quân kêu chúng ta tới. Nhưng Thiếu phu nhân không biết tại sao lại không chịu đi. Nô tỳ khuyên bảo thế nào cũng không được, thật sự là.... Đều là do nô tỳ không tốt, làm cho thiếu gia khó xử như vậy trước mặt đông đảo các tướng sĩ."

Làm sao có thể nói mọi tội lỗi đều là do nàng? Đó rõ ràng là lỗi của tên ngốc này! Tính tình nhát gan không chịu đi, để cho bọn họ trước mặt bao nhiêu người làm mất mặt thiếu gia!

"...."

Thiếu tướng quân không hề nhìn đại nha hoàn, cau mày lại, khí chất lạnh lùng quanh năm suốt tháng khiến người ta không có cách nào nhìn thẳng. Hắn nhìn chằm chằm vào Thiếu phu nhân vẫn không chịu tiến lên, hỏi: "Vì sao lại không đi?"

Thiếu phu nhân không đáp, hoảng sợ liếc nhìn những tướng sĩ vừa hô vang lay động cả đất trời, lại nhìn vẻ mặt đông lạnh của Thiếu tướng quân, bất giác lui về phía sau một bước.

Vẻ mặt y cảnh giác, toàn thân run lên bần bật, hoàn toàn không còn sự tò mò, vui vẻ và rạng rỡ khi chạm vào gương mặt của Thiếu tướng quân đêm qua. Dường như lúc này, Thiếu tướng quân trước mặt chính là hồng thủy mãnh thú, là một người xấu đối xử với y cực kỳ tệ bạc.

Sắc mặt Thiếu tướng quân vì thế càng lúc càng trầm xuống, nhíu chặt lông mày, phun ra một chữ: "Đi."

Thiếu phu nhân ngẩn người. Y có thể hiểu ý nghĩa của từ này, nhưng rốt cuộc có phải nói y tiến về phía trước không? Hay là quay về phía sau mà rời đi? Y suy nghĩ một lát, lại nhìn sắc mặt của Thiếu tướng quân, sau đó xoay người chuẩn bị chạy về phía xe ngựa.

Trong miệng y vẫn còn lẩm bẩm nói chuyện, là nói với chính mình, "Đi mau đi mau, sẽ bị đánh đấy. Đi mau đi mau!"

Trước mắt bao người, sắc mặt Thiếu tướng quân lập tức đen lại. Hắn tiến lên một bước, túm lấy cánh tay của phu nhân ngốc, đem người kéo trở về.

Tuy rằng hắn kéo lại, nhưng vẫn khống chế sức lực, không làm cho Thiếu phu nhân cảm thấy bị đau.

Vẻ mặt Thiếu tướng quân âm trầm, tuấn lãng nhưng lạnh như băng. Hắn buông Thiếu phu nhân đang ngơ ngác nhìn chằm chằm vào mình ra, giọng điệu tốt xấu gì cũng chậm hơn một chút: "—Đi theo ta."

Tính tình Thiếu gia của phủ tướng quân từ nhỏ đến lớn đều như thế này, sau khi dẫn binh đi đánh giặc càng là nói một không nói hai, trời sinh đã cao cao tại thượng. Nói câu này cũng coi như dỗ dành, nhìn thế nào cũng là tiến bộ rất lớn. Ít nhất hắn cũng ý thức được tâm trí của phu nhân ngốc chỉ bằng đứa trẻ ba bốn tuổi, nếu cứ đối xử với y cũng giống như với những người xung quanh, nhất định sẽ làm y sợ mà càng thêm phản kháng.

"...." Thiếu phu nhân nhìn hắn, chớp chớp mắt, lại chớp chớp mắt. Dần dần, miệng y hơi mím lại, hốc mắt không hiểu sao lại đỏ lên, trong mắt nhuốm một tầng hơi nước, dường như ngay lập tức sẽ rơi lệ.

Thiếu tướng quân nhíu mày, hơi hơi hé miệng, rồi lại ngậm vào.

Hắn vốn định hỏi "Khóc cái gì", nhưng đại khái nghĩ rằng sẽ lại doạ đến Thiếu phu nhân, cho nên không hỏi nữa. Hắn hướng người về phía trước, khẽ gật đầu, lại nói "Đi theo ta", sau đó liền quay người lại.

Thiếu phu nhân "A" lên một tiếng, giọng nói cực kỳ nhỏ, cũng cực kỳ nhẹ, giống như động vật nhỏ đang ngâm nga.

Thiếu tướng quân dừng bước, quay đầu lại nhìn y.

"....Tay." Một lúc lâu sau, Thiếu phu nhân mới nhỏ giọng nói câu đầu tiên với Thiếu tướng quân kể từ khi đến nơi này.

Y thận trọng vươn tay ra, động tác dường như muốn nắm lấy thứ gì đó, đầu ngón tay nho nhỏ tròn tròn khẽ nhúc nhích.

"...Thiếu gia, tay."

"...."

Ánh mắt Thiếu tướng quân hơi tối lại, vẻ mặt vẫn không đổi, nhưng hầu kết lăn lộn. Một lúc sau, dưới ánh mắt của mọi người, hắn đưa một bàn tay cho Thiếu phu nhân.

Bàn tay kia nhỏ hơn tay của hắn rất nhiều, thật cẩn thận nắm lấy hai ngón tay Thiếu tướng quân, giống như một đứa trẻ.

Hắn đi tới, Thiếu phu nhân nắm lấy ngón tay của hắn, đi theo sát phía sau.

Vẻ mặt Thiếu tướng quân không thay đổi, cũng không nhìn sang phu nhân bên cạnh, ngón tay lại hơi hơi móc lấy, kéo người tới gần về phía mình thêm một bước nhỏ.

Thiếu phu nhân "A" một tiếng, nhìn nhìn Thiếu gia, nhỏ giọng lẩm bẩm nói gì đó nghe không rõ, nhưng bàn tay lại nắm chặt hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net