Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang vào giữa thu, sương giăng dày đặc, gió lạnh thấu xương, làm cho người ta không nhịn được phải rùng mình, siết chặt vạt áo.

Thanh Y mang theo vài người hầu, đã đứng trước cửa chờ chủ nhân một lúc lâu.

Từ khi Thiếu phu nhân mang thai tới nay, mỗi sáng sớm đều phải uống hai chén thuốc sắc. Đám người hầu không thể dỗ y uống được, cho nên việc này vẫn luôn phải nhờ đến Thiếu tướng quân. Thuốc đắng thay thế cho phó mát dùng để hỗ trợ giấc ngủ, trí nhớ kẻ ngốc còn không tốt, trong ngày đột nhiên nghĩ tới, liền sẽ có một trận gà bay chó sủa, nói Thiếu tướng quân hư, ngược đãi y, thuốc quá đắng, miệng có, có ngọt đến mấy cũng vô dụng.

Bọn nha hoàn cũng không nghĩ ra "miệng ngọt" trong lời y nói là có ý gì, cũng may Thiếu phu nhân là kẻ ngốc, lá gan cũng không lớn, bảo hắn hư nhưng trong lòng lại hiểu rõ ràng, cũng không làm ra vẻ ta đây như vậy trước mặt Thiếu tướng quân.

Thanh Y tính toán canh giờ, lại cầm lấy một đĩa mứt hoa quả mà nha hoàn đã bưng một lúc lâu, nhìn qua màu sắc, tiến lên một bước, gõ nhẹ vào cửa.

"Thiếu gia, phu nhân." Thanh Y nói, "Đã đến lúc, độ ấm của thuốc đang vừa phải."

"Vào đi." Một lúc sau, trong phòng truyền ra giọng nói của Thiếu tướng quân.

Đám nha hoàn bưng đồ dùng nối đuôi nhau mà vào, chân tay nhẹ nhàng thắp nến, lại cúi đầu lặng im chờ phân phó.

Thanh Y cầm lấy quần áo trong tay nha hoàn bên cạnh, khom người nói: "Thiếu gia, đây là quần áo sáng nay mới được đưa tới." Quần áo kia bằng lụa cực kỳ mềm mại, sợi tơ rất mảnh, trên đó thêu một gốc cây diên vĩ mảnh mai trắng như tuyết, đến nhuỵ hoa cũng sinh động như thật, là tú nương có tay nghề tốt nhất Giang Nam làm ra.

Thông thường vào lúc này, Thiếu phu nhân vẫn còn chưa tỉnh, Cho nên giọng nói của Thanh Y rất nhẹ, ánh mắt cũng không dám đảo lên trên giường – phu nhân khi ngủ thì chỉ mặc áo lót, ai dám nhìn chứ?

Thiếu tướng quân dùng mu bàn tay kiểm tra nhiệt độ của chén thuốc, cầm lấy quần áo, rũ mắt nhìn chằm chằm một lát, đang muốn mở miệng thì trong giường đột nhiên vang lên một giọng nói:

".... Quần áo của ta sao?"

Giọng nói kia còn mang theo giọng mũi, vừa uể oải vừa lười biếng.

Thanh Y sửng sốt.

Thiếu tướng quân ngừng lại một chút, quay đầu bắt gặp ánh mắt của Thiếu phu nhân. Nửa khuôn mặt y vẫn còn vùi trong chăn, mông lung nhìn chằm chằm vào hắn.

Thiếu tướng quân đưa quần áo qua, nói: "Ừm."

Thiếu phu nhân khẽ ngáp một cái, cũng không đứng dậy, dường như còn không thèm để ý đến bàn tay Thiếu tướng quân đang đưa quần áo, cứ vậy nghiêng đầu, lười biếng duỗi dài cái eo ở trong chăn. Bấy giờ mới nắm lấy cánh tay hắn, để hắn kéo mình lên.

Y mở quần áo ra, đầu ngón tay lướt qua vạt áo có hình thêu hoa diên vĩ, chớp chớp mắt nói: "To quá."

Thiếu tướng quân nói: "Bây giờ ngươi đã mang thai ba tháng, kích cỡ lớn hơn so với trước một chút."

Dừng một chút, hắn lại hỏi: "Không thích sao?"

"Ai nói vậy?" Khoé mắt Thiếu phu nhân mang theo ý cười, đem quần áo kia ôm vào trong lòng, nghiêng đầu, dụi dụi má vào đó, "Ta thích. Đa tạ tướng công."

"....." Hầu kết của Thiếu tướng quân giật giật, căng mặt, ừ một tiếng.

Thiếu phu nhân vén màn lên, đối diện với ánh mắt của Thanh Y đang đứng bên cạnh giường. Y lại chớp chớp mắt, mỉm cười với nàng. Nụ cười của y không còn ngoan ngoãn đến mức lộ ra sự ngây ngốc giống như trước đây, ngược lại rất ôn nhã, mềm mại dịu dàng như đoá hoa mùa xuân.

Thanh Y vẫn còn sửng sốt, toàn thân chấn động, cuống quýt lui về phía sau vài bước, quỳ gối hành lễ:

"Phu nhân!"

_

Vị phu nhân ngốc của Thiếu tướng quân, đột nhiên không ngốc nữa.

Không có bất kì dấu hiệu nào, dường như chỉ qua một đêm đã trở lại bình thường, khiến đám người hầu sáng sớm đến hầu hạ đều kinh ngạc đến ngây người, tràn ngập tò mò mà không dám biểu lộ ra.

Đại phu nói, bệnh nhân bị tâm thần khi mới khôi phục lại, thông thường sẽ không thích ứng được với mọi thứ xung quanh, kháng cự việc giao tiếp với người khác; nhưng Thiếu phu nhân không những không như vậy, so với lúc trước mà nói, còn như cá gặp nước, ở bên cạnh Thiếu tướng quân lại càng kỳ diệu.

Ngày đó uống thuốc, Thiếu tướng quân đưa tới trước mặt, nhưng Thiếu phu nhân lại không nhận, nói: "Tướng công, ngươi không cho ta uống sao?"

Những người hầu bưng đồ rửa mặt, sắp xếp đồ ăn sáng, vẫn còn chưa lui ra, thế nhưng y không hề cảm thấy e lệ, giọng nói còn mang theo ý cười, chống cằm ngồi trước bàn, nhìn chằm chằm vào Thiếu tướng quân.

Làm thế nào để cho uống, chỉ có trong lòng hai người bọn họ là biết rất rõ ràng.

Thiếu tướng quân khựng lại một chút, lông mày hơi nhíu lại, thoạt nhìn cũng không giống như đang tức giận. Hắn chỉ mím miệng, liếc mắt nhìn Thanh Y ở lại hầu hạ.

Hắn đang muốn mở miệng, Thiếu phu nhân lại "A" lên một tiếng rồi thở dài, cầm lấy chén thuốc nói: "Ôi, quên đi. Tính ra thì, tướng công vội vàng đến mức ăn cơm còn không kịp, cho ta uống thuốc cũng quá phiền phức rồi. Quên đi."

Dứt lời, y ngửa đầu, đem chén thuốc đắng kia uống một hơi cạn sạch.

Uống xong, Thiếu phu nhân cũng chỉ hơi cau mày, mím môi, đến một viên mứt hoa quả cũng không lấy, lại giơ tay bưng cái chén khác lên.

Thiếu tướng quân ngăn y lại, cau mày, không nói một lời mà nhét vào miệng y một viên mứt thanh mai.

Thiếu phu nhân "A" một tiếng, nhìn thấy bộ dạng âm trầm của hắn cũng không hề hoảng sợ, ngược lại còn ngậm lấy viên mứt kia, chậm rãi nuốt xuống, cong cong khoé mắt nói: "Đa tạ tướng công! Tuy rằng không cho ta uống thuốc, nhưng lại đút mứt hoa quả cho ta, cũng rất ngọt."

Thiếu tướng quân: "......"

Hắn buông tay Thiếu phu nhân ra, nhướng mày thấp giọng nói: "Im miệng, uống thuốc đi."

Thanh Y nghẹn cười, đầu cúi càng lúc càng thấp.

Xích Cơ tướng quân nổi danh từ khi còn trẻ, địa vị được người ta tôn sùng, cao cao tại thượng, nhưng từ trước đến giờ ở trước mặt phu nhân ngốc đều giả bộ không hề kiên nhẫn, thật ra lại từng chút từng chút chăm sóc phu nhân; mà bây giờ trước mặt Thiếu phu nhân đã khôi phục tâm trí, bị người ta năm lần bảy lượt gọi tướng công, giống như phu thê đích thực, hắn lại đắn đo không đáp. Hắn không còn là vị thiếu gia đem kẻ ngốc nắm trong lòng bàn tay nữa, mà bị chính phu nhân của mình thuận miệng trêu chọc vài câu, thế nhưng lại không biết phải làm sao. Trên khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một chút buồn bực, hoảng hốt đem sự tự kiềm chế xưa nay ném đi sạch sẽ, giống thiếu niên lang chưa thành gia, bị người trong lòng dùng lời nói nắm chặt lấy tâm tư.

Lão đại phu híp mắt bắt mạch, giả vờ như không nhìn thấy, sau khi xin phép Thiếu tướng quân thì nhẹ mắt liếc nhìn Thiếu phu nhân một cái, cẩn thận kiểm tra, nói: "Mạch tượng của phu nhân không có gì đáng ngại, thai nhi cũng ổn định. Nhưng mà....."

Lão đại phu dừng một chút, mới cúi đầu chắp tay, thấp giọng nói: ".....Tướng quân, tuy rằng bây giờ đã ổn định, nhưng mà chuyện phòng the – vẫn cần phải cẩn thận."

Thiếu tướng quân: "......"

Thấy hắn chỉ đen mặt mà không nói một lời, Thiếu phu nhân lại nâng một tay lên, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng gõ vào bàn tay đang nắm chặt thành quyền đặt trên bàn của Thiếu tướng quân, khẽ trề môi, nhỏ giọng nói: "Nghe thấy rồi đó nha." Từ nhỏ y đã giả ngu, sau đó lại thật sự trở nên khờ khạo, thường phải đến y quán. Trong lòng biết không cần kiêng kỵ đại phu, cho nên cũng không bởi vì lời nói của ông ta mà xấu hổ đỏ mặt.

Lông mày Thiếu tướng quân nhảy dựng lên, cằm bạnh ra, một lúc lâu sau mới nói: ".... Đã biết."

Cho dù là Thiếu phu nhân còn ngốc hay là đã tỉnh táo, Thiếu tướng quân cùng người khác nghị sự cũng chưa từng tránh mặt. Chỉ là kẻ ngốc ham chơi, nghe không hiểu thiếu gia cùng người ta nói cái gì nên vô cùng sốt ruột, chỉ cần hơi lộ ra một chút cảm xúc như vậy, Thiếu tướng quân liền để y đi.

Nhưng mà từ khi Thiếu phu nhân khôi phục được thần trí, không chỉ có thể an tĩnh nghe bọn hắn trò chuyện và thảo luận, còn thỉnh thoảng lên tiếng, quan điểm của y rất sáng suốt cho thấy đầu óc rất thông minh. Làm cho A Đại và A Nhị vô cùng kính nể, liên tục khen ngợi, nhưng y chỉ cười nhẹ, nghiêng đầu đối diện với ánh mắt trầm tĩnh của Thiếu tướng quân, sau đó mới nâng cằm, híp mặt lại, lộ ra một chút ngang ngược và kiêu ngạo.

Nhưng mà, không phải lúc nào y cũng giữ được bộ dạng "Huệ chất lan tâm" như vậy. (Huệ chất lan tâm có nghĩa là: Cao nhã thanh khiết.)

Có một ngày, Triệu Thương Vân từ bên ngoài trở về. Dường như là nhận được tin tức gì đó vô cùng tốt, cho nên không còn ôn hoà ổn trọng giống như trước đây, giọng nói vỡ oà, cổ họng khản đặc, phải đỏ mặt cúi xuống ho khan vài tiếng, lúc này mới dừng lại uống một ngụm nước.

Bộ dạng của gã, làm cho mọi người trong thính đường đều bật cười. Trên mặt Thiếu tướng quân cũng không còn vẻ thờ ơ lúc trước, khẽ cười thành tiếng, còn lười biếng nói một câu "Từ từ thôi."

Thiếu phu nhân ban đầu còn ngồi ngay ngắn ở bên, cũng bị chọc cười một chút, nhưng nghe thấy vậy thì khựng lại, yên lặng nhìn Thiếu tướng quân, lại nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Triệu Thương Vân, khi ánh mắt dán vào trên người của phu quân lần nữa, ý cười trên khoé môi cũng dần dần biến mất.

"Tướng công."

Thiếu phu nhân đột nhiên nói.

Thiếu tướng quân hỏi: "Sao vậy?"

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, cúi xuống, gõ gõ chân, nói: "Chân ta đau, tướng công."

Khẩu khí của y thật ra cũng không có gì khác thường, nhưng lại hơi dẩu miệng, vẻ mặt dường như có chút uỷ khuất và khó chịu, đúng là bộ dạng bị nơi nào đó trên thân thể không khoẻ làm cho phiền lòng.

Chỉ là đôi mắt kia, khẽ lướt qua trên mặt của phu quân, dường như lộ ra một chút lạnh lẽo.

Thiếu tướng quân ngẩn người, dừng lại một chút, liền nghiêng đầu phân phó: "Hôm khác lại nghị sự."

Triệu Thương Vân sửng sốt, "Nhưng thái ấp bên kia....."

"Không sao." Thiếu tướng quân ngắt lời gã.

Dứt lời, liền đi đến bên cạnh Thiếu phu nhân, dùng một tay ôm lấy eo y, để nửa thân mình y đều dựa vào trên người mình.

Thiếu phu nhân a một tiếng, nhăn mặt nói: "Ngươi nhẹ một chút."

Thiếu tướng quân đáp: "Ừm."

Cứ như thế trở về đến phòng, chân của Thiếu phu nhân vẫn còn đau, lúc Thiếu tướng quân xoa nhẹ, y vẫn không ngừng run rẩy và thở hổn hển.

Y nói: "Tướng công, ngươi xoa nhẹ như vậy, ta lại cảm thấy vừa đau vừa ngứa.... A, nhẹ một chút! Xoa nặng như vậy, tướng công là muốn đem chân ta đánh gãy sao?.... Ôi chao, tướng công cau mày như vậy, là đau lòng cho ta hay là không kiên nhẫn được nữa? .... Ưm, ngươi, ngươi xoa thì cứ xoa đi, đừng sờ loạn nữa. Cẳng chân ta chỉ là vừa tê vừa mỏi, ngươi đừng sờ vào chân ta....."

Thiếu tướng quân tặc lưỡi một cái, dừng động tác, nhướng mày hỏi: "Ngươi thật sự không thoải mái hay sao?"

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt: "Đúng vậy."

Y nói xong, dường như lại do dự, lắc lắc đầu, thở dài một hơi, thân mình mềm nhũn ngã vào lưng ghế, trề môi nói: "Quên đi, nói dối là không tốt. Ta không phải vì chân đau, mà là nhìn thấy người ta thì cảm thấy phiền lòng, cho nên không muốn xem nữa."

Thiếu tướng quân nhìn chằm chằm vào y, không nói một lời nào.

Thiếu phu nhân giật giật bắp chân đang ở trong tay hắn, nói: "Nếu tướng công tức giận, ta xoa lại cho ngươi là được." Nói là nói vậy, nhưng y cũng không đứng lên, chỉ giơ mũi chân ra, chạm vào cánh tay của Thiếu tướng quân.

Một lúc lâu sau, Thiếu tướng quân khẽ cười thành tiếng, nhéo nhéo mũi chân y, nói: "Trời vẫn còn sớm, không được làm càn như vậy."

Thời gian trôi qua, phản ứng mang thai của Thiếu phu nhân càng lúc càng rõ ràng.

Hài tử trong bụng y khoẻ mạnh, nhưng lại nghịch ngợm, khi tốt khi xấu. Lúc tốt thì thật sự rất an ổn, lúc không tốt thì ăn cái gì nôn cái đó, nôn đến mức đất trời u ám.

Lão đại phu sau khi bắt mạch, nói là nam nhân mang thai, phản ứng này là không thể tránh được. Uống nhiều thuốc có thể khiến Thiếu phu nhân càng khó ăn.

Vì thế khoảng thời gian này, hơi thở quanh người Thiếu tướng quân lại lạnh xuống.

Thiếu phu nhân nôn đến mức sắc mặt trắng bệch, nhìn thấy vẻ mặt u ám của Thiếu tướng quân đang nhẹ nhàng lau nước mắt sinh lý trên mặt y, nhịn không được hít một hơi, lẩm bẩm "Khó chịu muốn chết."

Trong lòng y lại nghĩ: Tính mình từ trước đến giờ đều có thể nhẫn nhịn, vậy mà bây giờ lại không chịu nổi; nếu thật sự là kẻ ngốc mà bị đứa nhỏ này doạ thế này, không biết sẽ khóc thành cái dạng gì, đau đến mức nào.

Vào lúc này, kẻ ngốc sẽ không hiểu tại sao mình lại khó chịu đến vậy. Nếu không có cảm xúc rõ ràng đó, cơn đau trên cơ thể sẽ vô cùng khó chịu.

Thiếu tướng quân âm thầm thở dài. Bây giờ mới biết, làm một kẻ ngốc cũng không dễ dàng gì.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net