Chương 45

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kẻ ngốc sau khi tỉnh lại, việc đầu tiên là sờ sờ vào bụng của chính mình, lại gian nan ngẩng đầu lên, sửng sốt một lúc lâu mới nói:

"Ôi, ta lại trở nên mập mạp mất rồi."

Sau đó nhìn sang Thiếu tướng quân, nhìn bả vai rắn chắc, nhìn vòng eo thon, nhìn thân hình cao ráo mảnh khảnh.

Nhìn một lát, Thiếu phu nhân lại bẹp miệng, nhéo nhéo cái má đã nuôi ra được một chút thịt mềm mịn trắng như tuyết, vừa chán ghét vừa oán giận nhìn xuống bụng mình, ủy khuất dụi dụi mắt nói: "Thiếu gia, ta lại, lại béo lên rồi, ngươi không, về sau ngươi không ôm nổi ta, cũng không bế được ta."

Thiếu tướng quân: "..... Không cho phép xem thường phu quân."

Sau đó, kẻ ngốc mới cảm nhận được cơn đau trước khi sinh. Mặc dù trước đây y đã từng bị đau, nhưng cũng chưa từng đau rõ ràng đến vậy, giống như bụng sẽ vỡ ra bất cứ lúc nào, đau đớn như bị xé toạc. Trong bụng co rút không ngừng, cũng không biết có thứ gì đó bên trong động đậy – nhưng lại không nghĩ ra đó chính là hài tử của y và Thiếu tướng quân.

Vì thế vẫn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo, khuôn mặt y đã nhăn lại, vừa đau, vừa cố gắng suy nghĩ, trong tiếng mơ hồ gọi "Thiếu gia" còn xen lẫn mấy chữ: "A – thiếu gia! Thiếu gia! Đau quá, thiếu gia, trong bụng có, có thứ gì đó đang động đậy, thiếu gia, thiếu gia --- đau, ta đau muốn chết rồi, ô ô ô...."

Cho dù Xích Cơ tướng quân thành danh từ khi còn trẻ, có quyền cao chức trọng, thời khắc này cũng chỉ là một trượng phu mới làm cha. Thiếu tướng quân sấm rền gió cuốn mà hạ lệnh cho người hầu chuẩn bị mọi vật dụng cho việc sinh nở, nắm chặt tay phu nhân ngốc, vẻ mặt căng thẳng, không ngừng lau mồ hôi lạnh chảy ra trên trán phu nhân, cũng kiên nhẫn đáp lại từng lời nói của y.

"Thiếu gia, đau quá, ta sắp chết rồi, thiếu gia....."

"Rất nhanh sẽ không đau nữa, không được nói hươu nói vượn."

"A, bụng ta, trong bụng ta thật sự có cái gì đó đang động đậy! Cái gì vậy? Vì sao lại ở trong bụng ta chứ? Bọn chúng, bọn chúng có phải muốn ăn thịt ta không...."

"Là con của chúng ta. Không ăn ngươi, ai dám ăn ngươi chứ."

"Thiếu gia, thiếu gia, ta có phải sắp chết hay không, ô ô ô. Ta, vì sao ta lại trở nên mập mạp xấu xí như vậy! Bụng ta, bụng ta so với bụng ngươi thì lớn hơn rất nhiều, rất nhiều, rất nhiều --- đau quá!!" Một hơi nói nhiều từ "quá nhiều" như vậy, lại há to miệng, giống như hài tử mà thở hổn hển, mặt trắng bệch.

"Hài tử ra đời, bụng cũng sẽ không to như vậy nữa. Ngươi rất đẹp, không có lúc nào xấu cả -- chậc, lại cắn lưỡi. Vươn ra đây, đồ ngốc."

Thiếu phu nhân dùng sức chớp chớp đôi mắt đang nhòe đi vì nước mắt, lông mi ướt dầm dề thành từng chùm, nhưng lại không có chút sức lực nào. Đầu lưỡi bị miết qua, nhẹ nhàng thổi thổi, nước bọt bất tri bất giác chảy xuống khóe môi, thấm ướt bàn tay của Thiếu tướng quân. Thiếu tướng quân không hề để ý, kẻ ngốc cũng như vậy, chỉ lẩm bẩm lầm bầm, mơ hồ nói: "Ngươi lại mắng ta...."

Bên ngoài viện, Thanh Y vô cùng bận rộn, sai người tiếp tục nấu nước, lấy khăn vải sạch sẽ, kéo cắt nệm, giấm ngon... một chút cũng không thể thiếu. Nàng cuống quýt kêu A Ngôn đi kiểm tra nhiệt độ trong phòng sinh, nếu lạnh thì thêm châm thêm vài ấm nước sôi vào bồn; thấy các y sư và đại phu đỡ đẻ đang chạy tới, hai mắt nàng sáng ngời, vội vàng đi lên đón, liên tục nói: "Các vị có bao nhiêu người? Phu nhân đang ở bên trong, đã đau từ lâu rồi, người rất yếu! Thỉnh chư vị mau chóng rửa tay đi vào đi!"

Đám đại phu cũng không dám chậm trễ, chuẩn bị mọi thứ xong xuôi liền lập tức bước vào cửa, sau khi xem xét mạch tượng của Thiếu phu nhân thì thở dài nhẹ nhõm, bẩm báo với Thiếu tướng quân: "Vị trí thai nhi đã đúng chỗ, hình dáng thai nhi cũng tốt. Tuy rằng chưa đủ tháng đủ ngày, nhưng phần lớn song sinh đều sinh non. Tướng quân yên tâm, cứ chờ ở bên ngoài mấy canh giờ là được rồi...."

Thiếu tướng quân nói: "Ta ở ngay đây."

Nữ đại phu sửng sốt: "Nhưng trong phòng sinh máu me đầm đìa, thân phận của tướng quân tôn quý như vậy, không nên ở lại lâu, vẫn là....."

Thiếu tướng quân cau mày, vẻ mặt không hề kiên nhẫn, lạnh lùng nói: "Cứ làm tốt bổn phận của ngươi."

Nữ đại phu tuy rằng cũng là người của trại Ngọc Môn, nhưng quanh năm ở bên ngoài, chưa từng tận mắt nhìn thấy Xích Cơ tướng quân. Trong lòng nàng run lên, cúi đầu nói vâng, cũng không dám nói thêm gì nữa, chỉ là âm thầm phỉ báng: Vị tướng quân này tính nết quả nhiên giống như trong lời đồn đại, nhưng lại vô cùng coi trọng phu nhân của chính mình, chút nữa nhất định phải cẩn thận hơn một chút, nhưng cũng không cần quá lo lắng, dù sao cũng chỉ có mấy canh giờ thôi...

Nhưng khi ca sinh nở bắt đầu, nữ đại phu mới hiểu vừa rồi Thiếu tướng quân tại sao không thể rời đi: Thiếu phu nhân đau đến mức không ngừng rên rỉ, càng kêu càng mất sức; nhưng chỉ cần Thiếu tướng quân tạm thời thả lỏng tay của y ra, muốn lấy khăn ấm lau mồ hôi và kẹo hồ lô cho y, ngay khi lòng bàn tay trở nên trống rỗng, Thiếu phu nhân lập tức giãy giụa, cuống quít túm lấy quần áo của Thiếu tướng quân, khiến cho các y sư đỡ đẻ đều không giữa được, suýt chút nữa thì bị đạp vào sống mũi. Kẻ ngốc mặc kệ tiếng kêu sợ hãi của các y sư, đuôi mắt hồng hồng ẩm ướt, thái dương đầm đìa mồ hôi, đầu tóc rối bù, hốt hoảng gọi "Thiếu gia", giống như con thỏ rơi xuống nước, vô cùng đáng thương, khiến người ta mềm lòng.

Mãi cho đến khi Thiếu tướng quân nắm lấy tay y lần nữa, kẻ ngốc mới từ từ nằm xuống, cắn đầu ngón tay, nức nở kêu đau, nghẹn ngào nói: "Tốt xấu cái gì. Sinh hài tử là hư, là chuyện xấu! Ô ô.... Thiếu gia, sinh hài tử là tốt hay xấu, đau chết mất, lấy ra đi, lấy bọn chúng ra đi! Hài tử là tốt hay xấu...."

Thiếu tướng quân đứng dậy cũng chỉ vài hơi thở, Thiếu phu nhân đã hốt hoảng như vậy. Nữ đại phu âm thầm kinh hãi, lại thở phào nhẹ nhõm một hơi, cũng may Thiếu tướng quân ở đây, nếu không tâm tính của phu nhân như vậy, cả phòng đầy người nhưng ai có thể khống chế được y? --- vừa rồi giãy giụa mới thấy khỏe như thế nào, cú đá kia nếu thực sự trúng mặt của y sư đỡ đẻ, mũi chắc chắn phải gãy thành từng đoạn.

Thiếu tướng quân cầm kẹo hồ lô A Ngôn đưa lên, cũng không đưa cho Thiếu phu nhân hai mắt đã sáng lên mà tự mình cầm lấy. Kẻ ngốc đau như vậy, nhất định toàn thân cũng không còn nhiều sức lực, nếu để tự mình ăn, có thể bị cái que chọc đau cả miệng.

Vì thế Thiếu phu nhân không chờ đợi được, vội vàng túm lấy tay Thiếu tướng quân, hé môi vươn đầu lưỡi, cố gắng ngẩng đầu lên, kéo kẹo hồ lô tới trước mặt.

"Ăn từ từ thôi." Thiếu tướng quân để y dựa vào khuỷu tay của chính mình. Lúc trước kẻ ngốc tỉnh lại, đã đau nặng như vậy, hắn liền sai người đi mua một đống đồ ăn vặt, có thể bồi bổ sức lực, chuyển hướng sự chú ý của Thiếu phu nhân cũng tốt.

Ngay cả vào thời điểm này, kẻ ngốc ăn kẹo hồ lô vẫn giống như trước đây, liếm hết nước đường, sau đó mới cắn quả sơn tra. Đầu lưỡi đỏ tươi liếm qua liếm lại, liếm đến cả xương ngón tay của Thiếu tướng quân. Lại còn dẩu môi mút nước đường đã chảy ra, khiến khóe môi, cằm và mu bàn tay của Thiếu tướng quân đều ướt sũng, nhớp nháp.

Ăn đến ngon lành như vậy, nước mắt đầm đìa cũng không rảnh để kêu đau.

"Tướng quân, tướng quân...."

Nữ đại phu nơm nớp lo sợ, khóc không ra nước mắt nói: "Ngài không thể lúc nào cũng như vậy! Nếu phu nhân cứ ăn liên tục, căn bản không cần dùng sức, hài tử sẽ bị nghẹn ở trong bụng."

Thiếu tướng quân: "....."

Khi hắn lấy kẹo hồ lô ra khỏi miệng, Thiếu phu nhân bất lực "A" lên một tiếng, hai mắt mở to nhìn theo hai viên kẹo hồ lô, vươn tay muốn chộp lấy.

Kẻ ngốc này không còn là tiểu hài tử đáng thương mới bước vào phủ tướng quân, bị lấy đi đồ ăn chỉ biết xoa bụng, nhỏ giọng an ủi chính mình. Hạ thân còn đau, đầu đầm đìa mồ hôi lạnh, nhưng lại trực tiếp chỉ vào kẹo hồ lô đặt trên bàn mà y không với tới, lớn tiếng nói: "Lấy gậy đánh chết! Lấy gậy đánh chết!!" Nói xong, lại vội vàng hít một hơi, vừa chớp mắt đã rơi lệ, sắc mặt đau đến trắng bệch.

Mọi người trong phòng tức khắc hít vào một hơi, y sư đỡ đẻ còn muốn thúc giục Thiếu phu nhân nhanh nhanh dùng sức, nhưng bây giờ lại không dám động đậy.

"....." Gân xanh trên thái dương của Thiếu tướng quân giật giật, đuôi lông mày nhướng lên, thần sắc vô cùng nguy hiểm.

Dường như muốn khiển trách cái gì, nhưng cuối cùng chỉ cắn chặt răng, giơ tay nhét hai ngón tay vừa cầm kẹo hồ lô vào trong miệng kẻ ngốc, ấn gốc lưỡi xuống, đề phòng y cắn vào lưỡi của chính mình, lại quay đầu lạnh giọng nói với các đại phu: "Các ngươi tiếp tục đi."

Mọi người lúc này mới sực tỉnh, vội vàng cúi đầu, ai tự làm việc của người đó.

"Phu nhân, chịu đựng thêm một chút, rất nhanh sẽ không đau nữa, rất nhanh sẽ không sao!"

Lúc hai đứa nhỏ chào đời, mẫu thân của chúng vừa mút vừa cắn chặt ngón tay phụ thân, lầm bầm, thút thít nói đau, lại nói ngón tay của thiếu gia không có hương vị gì, phải nhúng vào nước đường mới được.

Nam hài ra đời đầu tiên, cả người cuộn chặt dính đầy máu, bị y sư vội vàng dùng nước ấm rửa cho, lại lấy chăn gấm bọc lại. Đứa nhỏ này tiếng khóc chói tai đến mức sắp thủng mái nhà, khiến Thiếu phu nhân sợ đến mức sợi tóc ngậm vào trong miệng cũng không lấy ra được, nắm chặt bàn tay của thiếu gia, muốn nói "Hài tử vừa hư vừa kỳ quái đang khóc trong bụng", sau đó lại đau đến mức thở dốc đứt quãng, một câu cũng không nói nên lời.

Hài tử ra sau, là một nữ hài.

Cả người cũng đầy máu như vậy, được bọc trong chăn gấm. Đứa nhỏ này lại không khóc, làm cho y sư đỡ đẻ hoảng sợ, phải tát vài cái vào mông mới khóc ra.

Nhưng cũng chỉ khóc vài tiếng, thanh âm lảnh lót và ngắn ngủi, hơi chiếu lệ.

"Tướng quân, phu nhân, là một đôi long phượng!" Nữ đại phu tràn đầy vui mừng, cùng mọi người liên tục chúc mừng.

Yết hầu Vương Nhất Bác lăn lộn, vô thức siết chặt tay Tiêu Chiến.

".... Đau.... Đau chết mất...."

Kẻ ngốc đau đớn quá lâu, nhất thời mất sạch sức lực, hai mắt cũng không mở lên được. Y lẩm bẩm lầm bầm nói đau, đầu lảo đảo lắc lư, ngã vào cánh tay của Thiếu tướng quân.

Trước khi hôn mê, Tiêu Chiến còn thì thầm nói:

"Cái gì là.... Thiếu, thiếu gia, cái gì là, thai long phượng....."

Vương Nhất Bác chống đỡ thân thể đã căng chặt mấy canh giờ, bây giờ mới thả lỏng, cánh tay ẩn ẩn tê dại. Nhưng hắn lại nhẹ nhàng thở hắt ra, khóe môi khẽ mím, lộ ra một nụ cười ôn nhu khác với thường ngày.

"Ngươi cứ ngủ đi, tỉnh lại rồi ta sẽ nói cho ngươi."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net