Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiếu phu nhân sau khi tỉnh lại, vẫn là phu nhân ngốc như cũ.

Việc đầu tiên y làm sau khi tỉnh lại, chính là ngồi dậy, cúi đầu xoa xoa cái bụng phẳng lì của mình, xoa đi xoa lại, mờ mịt "A" lên một tiếng.

"Bụng ta.... Bụng ta...." Cả khuôn mặt lập tức cực kỳ hoảng hốt bất an, quay đầu nhìn sang đám người bên cạnh, dán chặt lên người Thiếu tướng quân, mở to hai mắt, ngơ ngác nói: "Thiếu gia, thiếu gia, ta, cái bụng lớn của ta bị cắt đi rồi!!"

Mọi người: "......"

Đã là nương rồi, mà kẻ ngốc vẫn còn không biết chính mình làm thế nào để sinh ra hài tử.

Thiếu tướng quân giải thích cho Thiếu phu nhân, Thanh Y và A Ngôn mỗi người ôm một hài tử, ngồi xổm xuống, để cho kẻ ngốc xem.

"....." Thiếu phu nhân sửng sốt một lát, cẩn thận chọc chọc vào mặt nam hài, thấy nó chưa tỉnh, lại chọc chọc vào mặt nữ hài.

Thật ra y chọc rất nhẹ, chỉ ấn xuống trên gò má trẻ con non nớt một cái lúm đồng tiền rất nông. Đầu ngón tay truyền đến cảm xúc cực kỳ mềm mại, ấm áp đến mức người ta không nhịn được phải kìm nén để thở nhẹ hơn.

Tiểu thiếu gia đang ngủ ngon lành, khẽ nhếch miệng, lộ ra đầu lưỡi nhỏ đỏ tươi mềm mại, bị người ta chọc ngón tay vào mặt cũng không hề có động tĩnh gì; tiểu thư cũng ngủ, nhưng lại không được ngoan ngoãn như ca ca. Sau khi bị chọc vào mặt, tiểu thư liền nghiêng nghiêng đầu, khẽ nhăn mặt trong giấc ngủ say, dường như là muốn né tránh động tác này.

Thiếu phu nhân nhìn hai hài tử, lại nhìn đầu ngón tay của chính mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Thiếu tướng quân. Dường như là chưa bao giờ đụng chạm vào vật nhỏ nào mềm mại như vậy, cho nên lại sững sờ, không biết phải làm sao.

Đám nha hoàn không nhịn được cười, nói: "Phu nhân, ngài hoài thai đã nhiều tháng, sinh ra hài tử ngoan ngoãn đáng yêu như vậy, nên ôm và thơm bọn họ một chút mới đúng."

"A....." Thiếu phu nhân mờ mịt chớp chớp mắt, khẽ nhếch miệng, hai mắt mở to, thoạt nhìn cực kỳ ngốc nghếch. Y dường như rất do dự, nắm lấy góc áo của Thiếu tướng quân, ngẩng đầu, cau mày, ánh mắt lấp lánh nhìn sang cặp song sinh, nhìn Thiếu tướng quân, ngập ngừng hỏi:

"Thiếu gia, đây là, đây là hài tử sao?"

Đám nha hoàn sửng sốt: Phu nhân không phải là, không tin tiểu thiếu gia và tiểu thư là hài tử do y sinh ra chứ?

Thiếu tướng quân nói: "Ừm."

"Này, này...." Thiếu phu nhân dừng một chút, lại lo lắng liếm liếm môi, hỏi: "Ừm, là, là hài tử trong bụng ta, là hài tử trước đây ở trong bụng ta ăn cơm, sau đó lấy ra ngoài sao?"

Đám nha hoàn: .... Y thực sự không tin.

Thiếu tướng quân nhíu mày, nói: "Là ở trong bụng ngươi. Sao thế?"

"A....." Kẻ ngốc thật sự sửng sốt một lát, cắn đầu ngón tay, vẻ mặt rất hoang mang. Y đột nhiên chỉ tay lên mặt mình, dõng dạc nói:

"Ta đẹp!"

Giọng điệu đầy khẳng định, lời nói cũng rất đột ngột.

Sau đó, lại chỉ vào mặt Thiếu tướng quân, dùng sức mà gật đầu một cái, nói: "Thiếu gia cũng đẹp!"

Cuối cùng, chỉ vào cặp song sinh, phát hiện ra một bàn tay chỉ có thể chỉ vào một hài tử, liền lập tức vươn cái tay kia, chỉ sang hài tử còn lại, cau mày, nghiêm túc nói:

"Quá xấu!!"

Vẻ mặt y không chỉ nghiêm túc, còn có thể nói là vô cùng đau đớn. Sau khi vắt óc suy nghĩ, lại dùng sức lắc lắc quần áo của Thiếu tướng quân, nói: "Thiếu gia! Hài tử bị đổi rồi!"

Thiếu tướng quân: "........"

Mọi người: "..............."

Cặp song sinh đang ngủ say sưa, hoàn toàn không biết rằng sau khi được sinh ra, kết luận đầu tiên của mẫu thân chính là bọn họ không phải là con ruột.

Phải mất rất nhiều thời gian, mới làm cho kẻ ngốc tin được đây chính là hài tử từ trong bụng y sinh ra. A Ngôn không ngại phiền phức, đem câu "Tiểu hài tử sau khi sinh mấy ngày sẽ trở nên xinh đẹp" nói đến mức miệng khô lưỡi khô, lại bị Thiếu tướng quân liếc mắt qua nhìn một cái mới khó khăn thu nhỏ giọng nói lại, tận dụng mọi thứ để giải thích một lần.

"Ta sinh sao?"

Thiếu tướng quân nói: "Ừm, là ngươi sinh. Hai đứa."

"A, ta sinh, sau khi ta sinh, không có bị đổi sao?"

Thiếu tướng quân nói: "Có ta nhìn, ai dám đổi."

"Phu nhân yên tâm, tiểu thiếu gia và tiểu thư mới sinh ra, qua mấy ngày nữa, làn da căng ra sẽ rất đẹp!"

Thanh Y lập tức tiếp lời: "Đúng vậy, hơn nữa phu nhân, ngài nhìn kỹ lại xem, tiểu thiếu gia và tiểu thư đáng yêu như vậy, sao lại không giống ngài và thiếu gia!"

Không ngờ những lời này vừa nói ra, sắc mặt Thiếu phu nhân lập tức biến đổi, nghiêm túc sửa lại câu nói của nàng: "Không giống! Không giống!!"

Thiếu tướng quân bị y chọc đến bật cười, giơ tay nhéo nhéo má kẻ ngốc, không nặng không nhẹ mà kéo vài cái, nói: "Chỗ nào không giống? Ngủ như vậy, chẳng phải rất giống ngươi sao?" Hắn hất cằm, dẫn ánh mắt của kẻ ngốc vào khuôn mặt đứa trẻ đang quấn tã.

Khoé miệng tiểu thiếu gia mềm mại phun ra bong bóng, không quan tâm đến tất cả những tiếng ồn ào ở xung quanh. Tiểu hài tử mút đầu ngón tay, bong bóng nước bọt vỡ ra một tiếng nhỏ, vì thế nó không ngậm miệng nữa, mà yếu ớt đưa ngón tay cái vào trong miệng, vừa thở vừa chảy nước miếng không ngừng.

"A...." Kẻ ngốc lập tức ngây người, vẻ mặt mờ mịt, vô thức nghiêng đầu, cắn đầu ngón tay, cứ như vậy hoang mang nhìn bảo bảo.

Vừa nhìn đã thấy đúng là kẻ ngốc, cũng thấy rất dễ bị lừa.

Tiểu thư không biết tỉnh dậy từ lúc nào, nhưng không khóc, cứ nằm bất động. Cứ như vậy an an ổn ổn nằm trong lòng Thanh Y mà đợi, chớp chớp mắt, nhìn tiểu thiếu gia nước miếng sắp chảy ra, vì thế lại ngậm miệng nhìn sang Thiếu phu nhân, rồi nhìn Thiếu tướng quân, nhìn chằm chằm một lát, lại nhìn một lát nữa.

Sau đó nhắm mắt lại, tiếp tục ngủ một cách yên bình.

Thiếu tướng quân: ".....?"

A Ngôn nhìn thấy thì vô cùng sợ hãi, quay đầu thì thầm với Thanh Y tỷ tỷ, nói rằng tiểu thư thật sự không đơn giản.

Tiểu thiếu gia từ trong bụng mẫu thân ra sớm hơn so với tiểu thư, cho nên là huynh trưởng. Đặt tên là Toả, một Vương một Tiêu, do hai người kết hợp mà thành, tôn kính yêu thương lẫn nhau. Tiểu thư sinh muộn hơn ca ca một chút, cho nên là muội muội. Đặt tên là Nguyệt, là ánh trăng sáng khiến người ta nhớ nhung, cũng là viên ngọc sáng chói nhất từ thời cổ xưa.

Thật ra hai chữ này là do Thiếu tướng quân và phu nhân lúc tỉnh táo thảo luận ra.

Khi biết trong bụng mình là long phượng thai, Tiêu Chiến sửng sốt một lát, sau đó nắm chặt tay, đập vào vai Vương Nhất Bác.

"Chậc." Đợi y đánh xong, Vương Nhất Bác mới nắm lấy cổ tay y, không nặng không nhẹ mà xoa một cái, nói: "Lại làm càn. Vì sao lại đánh ta?"

Vì sao ư? Người này vừa rồi nhìn có vẻ hoàn toàn vô cảm khi phu nhân nói đến chuyện hài tử, thật ra trong ánh mắt, khoé môi và đuôi lông mày hơi nhướng lên, đều mang theo ý cười nhàn nhạt, làm cho người ta nhìn thoáng qua cũng biết ý định đùa giỡn của hắn, bình tĩnh đợi xem phản ứng của phu nhân.

Vị tướng quân trẻ tuổi này tính tình cao ngạo, từ nhỏ đã lạnh lùng xa cách. Đối với chuyện lần đầu tiên mình cùng phu nhân viên phòng đã gieo mầm hai đứa nhỏ -- không thể nói là không tự hào.

"Ngươi thì không sao. Nhưng ta mới, ta mới mười sáu tuổi...." Nói đến đây, Tiêu Chiến lại sững người một chút. Ban đầu y định nói là mình mới mười sáu tuổi, nhưng nói rồi mới nhận ra, y đã trở nên ngốc nghếch nhiều năm, ở tuổi của y, so với những nam nữ khác ở Đại Khải, thật ra phải làm phụ thân, mẫu thân của vài hài tử. Trong lòng y hiểu rõ, nhưng vẫn không quen, cho nên trong tiềm thức vẫn cảm thấy mình vừa mới thành niên.

"Ừm, mười sáu. Sau đó thì sao?" Vương Nhất Bác thuận theo lời nói của y, chống cằm, lười biếng nhìn phu nhân đang ngây ngốc.

Tiêu Chiến chớp chớp mắt, mím môi cười, sau đó giọng nói cũng dịu đi một chút, khàn khàn giống như nước suối mùa xuân: "Đúng vậy, ta mới mười sáu, ngươi đã khiến ta trở thành mẫu thân của hai đứa nhỏ, mọc cánh cũng không nhanh như vậy. Ngươi nói xem, ngươi có phải là tên hỗn đản hay không?" Y nói xong cuối cùng, còn hơi hơi giương cằm lên, đôi môi hé mở chu chu lên một chút, đôi mắt tròn xoe sáng lấp lánh, thoạt nhìn vô cùng hoạt bát và xinh xắn, nhưng lại vì động tác dùng lòng bàn tay vô thức vỗ nhẹ nhàng lên bụng mà có phần mềm mại rụt rè giống như nữ tử.

Cổ họng Vương Nhất Bác giật giật. Nếu là bình thường, hắn hẳn phải là nói một không nói hai, lấy tính tình của vi phu, tất nhiên là muốn "răn dạy" những lời to gan lớn mật của phu nhân; nhưng mà lúc này, hắn lại nhìn chằm chằm vào Tiêu Chiến một lát, chỉ nắm chặt lấy cổ tay y, dùng những đầu ngón tay chai sần cọ xát lên làn da non mịn, hừ nhẹ một tiếng, thấp giọng, cười như không cười mà nói:

"Sao lúc trên giường không thấy ngươi mắng ta như vậy?"

Tiêu Chiến khựng lại, trên mặt lập tức ửng hồng, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Ngôn từ không đứng đắn cũng kết thúc khi nói đến chuyện đặt tên cho hài tử. Tiêu Chiến suy nghĩ một lúc, ngồi bên bàn, chậm rãi viết ra một chữ "Toả."

Thạch Diệp là một võ sư, không hiểu thi thư; Vân Quy là nữ tử, từ nhỏ đã được học hành tử tế, viết chữ khải đẹp như hoa như mộng. Bởi vậy từ nhỏ Tiêu Chiến cũng luyện viết theo kiểu chữ của mẫu thân.

Đặt bút viết đến tinh xảo trầm ổn, nét chữ thanh tú uyển chuyển, đó là tư thái đẹp nhất của khuê nữ chốn công đường.

"Toả?" Vương Nhất Bác dừng một chút, nói: "Chữ này vẫn chưa có chú giải chính xác."

Tiêu Chiến nhướng mày, cong mắt cười nói: "Sao lại không có? Nó trùng với họ của ngươi và của ta, đây chẳng phải là gắn kết bên nhau, tôn kính yêu thương lẫn nhau sao?"

Vương Nhất Bác ngẩn người, nheo mắt cười nhẹ, gật gật đầu.

"Chà. Ngươi nói thế thì chính là thế."

Nam là Toả, nữ là Nguyệt. Tiêu Chiến lại viết xuống chữ này, nói: "Nguyệt, có nghĩa là viên ngọc sáng nhất từ thời cổ xưa. Đã là nữ hài, tất nhiên là hòn ngọc quý trên tay chúng ta."

Y cong đuôi mắt, nói: "Tướng công, ngươi cảm thấy thế nào?"

Khi kẻ ngốc biết hai từ này, y đã cắn đầu ngón tay suy nghĩ rất lâu.

Đương nhiên, y không phải không hài lòng, chỉ là đang nghĩ tới gắn kết bên nhau và hòn ngọc là cái gì. Một lúc lâu sau, y gật đầu thật mạnh, nghiêm túc nói với Thiếu tướng quân:

"Thiếu gia! Ta không hiểu nhưng hay quá! Nghe hay quá!"

Kẻ ngốc hẳn là muốn nói mấy chữ "nghe hay quá" này, cho nên đối mặt với Thiếu tướng quân thì vô cùng tự đắc. Sau khi nhận được câu trả lời khẳng định của thiếu gia, vẻ mặt y dường như muốn bay lên, tung tăng nhảy nhót, vòng quanh hai đứa nhỏ, lúc gọi "Toả", lúc gọi "Nguyệt", đuôi tóc tung bay thành một vòng cung rất đẹp.

Thiếu tướng quân ngả người trên chiếc ghế to rộng, lẳng lặng nhìn phu nhân ngốc vừa mới đứng dậy được đã nhảy nhót không ngừng, khoé môi hơi cong lên, không nặng không nhẹ mà cười một tiếng.

"Đồ ngốc."

--

Ở kinh thành, trải qua hơn một năm, phủ tướng quân mới nhận được một phong thư của Thiếu tướng quân.

"Tên tiểu tử thối này càng ngày càng ngông cuồng. Đi nam tuần xa như vậy, cả năm cũng chỉ viết được một phong thư cho lão tử!" Trấn Quốc tướng quân hùng hùng hổ hổ mở phong thư ra, giận sôi máu nói: "Nó biết là chỉ cần nó trở về, ta nhất định sẽ nhét thêm vài người vào trong phủ của nó, cho nên mới làm càn như vậy. Nhưng lão tử là vì ai cơ chứ? Không phải là vì huyết mạch của nó sao? Thê tử ngốc của nó chỉ là một nam nhân, cho dù có năng lực thế nào cũng không thể sinh cho nó một hài tử từ trong quả trứng. Đợi sau này bọn chúng già rồi, lấy đâu ra người phụng dưỡng?"

Lão quản gia gật đầu lia lịa, nói: "Thiếu gia bây giờ vẫn còn chưa trưởng thành, cho nên mới yêu thích phu nhân. Đợi một thời gian nữa, yêu thích này phai nhạt, thiếu gia tất nhiên sẽ đặt ánh mắt lên người nữ tử khác. Đại tướng quân yên tâm, thiếu gia của chúng ta là người có phúc khí, chắc chắn sẽ có nhiều con, nhiều phúc."

Trấn Quốc tướng quân hừ một tiếng, sắc mặt cũng dịu đi rất nhiều, lúc này mới mở thư ra đọc.

Một năm chưa từng gửi tin tức về, trên lá thư này Thiếu tướng quân cũng chỉ viết vài dòng ít ỏi. Nhưng Trấn Quốc tướng quân vừa mới nhìn thấy mấy dòng này, sắc mặt đột nhiên đại biến, hai mắt mở to, hô hấp dồn dập, bàn tay cầm thư cũng run lên bần bật.

Chỉ có vài dòng ngắn ngủi, nhưng ngài đã lật đi lật lại đọc một lúc lâu.

Đột nhiên, Trấn Quốc tướng quân bật cười ha hả, đập cây quạt hương bồ trong tay xuống mặt bàn vài cái, thiếu chút nữa thì đập vỡ cả cái bàn.

"Ha ha ha ha ha ha! Đúng là nhi tử của lão tử! Đúng là nhi tử của lão tử!!"

Lão quản gia khó hiểu, hỏi: "Tướng quân, trong thư viết cái gì?"

Lão nhận lấy phong thư Trấn Quốc tướng quân đưa tới, chỉ liếc qua một cái, vẻ mặt đã vô cùng khiếp sợ.

【 Tất cả đều bình an, phụ thân đừng lo lắng. 】

Một dòng khác, lại nói: 【 Phu nhân hạ sinh song sinh long phượng; khi hài tử hồi phủ, thỉnh phụ thân chuẩn bị nhiều một chút. 】

Trong hoàng thành, bên trong cung điện trùng điệp, cùng lúc đó cũng nhận được một phong thư của Xích Cơ tướng quân.

Hoàng đế ngồi trước bàn, thần sắc khó lường, đem bức thư trước mặt đọc đi đọc lại, nhưng vẫn không đoán được tâm tư của Xích Cơ tướng quân.

【...... Giặc Kim tộc của Nam Quốc đã trà trộn vào trong thành, có động thái bất thường. Thỉnh Hoàng thượng hạ lệnh điều tra, nếu có loạn, hi vọng Hoàng thượng cho phép thần xuất binh trấn áp. 】

【Mặt khác, dưới trướng có một tướng quân mới đến, là một người tài, thần phá lệ phong cho y làm Ký Vân tướng quân. Hi vọng Hoàng thượng chuẩn tấu.】

Ký Vân, chính là mây bay thẳng lên, chỉ những người có tài năng xuất chúng. Xích Cơ tướng quân tuy rằng quyền cao chức trọng, nhiều năm chinh chiến, nhưng chưa từng cầu xin phong chức cho bất kì tướng lãnh nào trong quân đội – những người đi theo hắn đều vô cùng trung thành, đem người bình thường xua như xua vịt, quyền lợi phú quý đều vứt ra sau đầu, chỉ nguyện một đời trung thành với Xích Cơ tướng quân.

.... Người này đột nhiên được hắn thu vào dưới trướng, đến tột cùng vào có tài cán gì, có chỗ nào đặc biệt, mới khiến hắn phải phá lệ như thế?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net