Chương 48

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đổi kiếm khác đi!" – Thiếu phu nhân ở trước mặt mọi người, lấy tốc độ sét đánh chặt đứt kiếm của người cùng luận bàn, sau đó nói như vậy.

Ngữ khí của y hoàn toàn tự nhiên, không hề có chút trịch thượng nào, chỉ là quan tâm dò hỏi bình thường nhất.

Người nọ dường như vừa tỉnh mộng, rùng mình một cái, sắc mặt trắng bệch, liên tục lắc đầu lui ra sau, khom người hành lễ nói: "Mạt tướng không địch lại phu nhân, cam bái hạ phong!"

Thiếu phu nhân mím môi cười cười, thu kiếm lại, quét qua mặt những người đang vây quanh một vòng.

Mọi người đều thấy được y đang tìm người khác cùng so tài. Nhưng một kích vừa rồi đã khiến những người này đều hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và y, tất nhiên không tự rước lấy cái nhục này.

--- Ở trước mặt tướng quân cùng người khác luận bàn, còn chưa bắt đầu đã kết thúc, thật sự quá mất mặt.

Đúng lúc Thiếu phu nhân khẽ thở dài, vẻ mặt có chút chán nản, Thiếu tướng quân vẫn luôn đứng một bên quan sát đột nhiên lại phi thân tới, giữa lúc những người khác còn chưa kịp định thần, hắn đã chộp lấy trường kiếm của một người nào đó, đứng chắn trước mặt phu nhân, nói: "Để ta."

Thiếu phu nhân hơi nhướng mày, hiện ra một chút ý cười.

Không cần nhiều lời, y liền cầm kiếm tấn công, không có chút lộn xộn, thân pháp nhanh đến mức khiến người ta không có cách nào nhìn rõ. Mỗi một chiêu thức, tiến công hay phòng thủ, đều thực sự ngang hàng với Thiếu tướng quân.

Y đã từng luyện võ mỗi ngày, nhưng biến cố lớn khiến võ công hoang phế mấy nay; dù vậy, sự sắc bén vẫn không hề suy giảm. Giống như một thanh bảo kiếm được cất giấu nhiều năm, một khi rút ra, vẫn sáng choang như cũ.

Lúc này mọi người mới hiểu được, đối với một số người mà nói, thiên phú vĩnh viễn lớn hơn sự nỗ lực.

Gần nửa canh giờ trôi qua, hai người rốt cuộc mới phân ra thắng bại. Lòng bàn tay của Thiếu tướng quân phát lực, trong nháy mắt đã đánh vào cổ tay Thiếu phu nhân một cú đau điếng, khiến y vô thức buông lỏng tay, đánh rơi trường kiếm xuống mặt đất.

Thiếu tướng quân cũng không tiến lên phía trước, thu hồi trường kiếm lại, nói: "Rất tốt."

Thiếu phu nhân cũng không hề có vẻ không vui giống như mọi người tưởng, ngược lại còn cong cong mi mắt, xoa xoa cổ tay, nói: "Ngươi vẫn chưa dùng hết toàn lực đâu, tướng công."

Mọi người ngẩn ra, bây giờ mới để ý thấy tướng quân đang cầm trong tay là một thanh trường kiếm rất ít khi sử dụng, không phải là trường kích, lập tức bừng tỉnh đại ngộ, đối với tướng quân lại càng thêm khâm phục.

Cầm một vũ khí không thuận tay, cũng có thể đánh bại Thiếu phu nhân có thân thủ tốt như vậy, không hổ là tướng quân.

Thiếu tướng quân lắc đầu, cũng không vì đông đảo thuộc hạ đang vây quanh mà trầm mặc, nói: "Ngươi đã không luyện tập nhiều năm, vậy mà còn có thể biểu hiện tốt như vậy, rất hiếm thấy, là bản lĩnh vạn dặm mới tìm được một."

Dứt lời, hắn buông kiếm xuống, đi lên nắm lấy cổ tay của Thiếu phu nhân, nhẹ nhàng xoa bóp, vừa xoa, vừa nhíu mày, trong lòng lại tự trách vừa rồi mình dùng sức quá nặng.

Mi mắt Thiếu phu nhân cong cong, cũng không kêu đau, chỉ "ôi chao" một tiếng, thở dài nói: "Nếu trước đây có ngươi cùng ta luyện tập, ta cũng sẽ không phản kháng như vậy."

Thiếu tướng quân nhìn y, mím môi, thấp giọng nói: "Sau này."

Là nói "Sau này sẽ luyện tập cùng ngươi."

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, cũng bắt chước hắn, giọng nói xen lẫn hơi thở: "Tướng công thật tốt."

Mọi người xung quanh thấy vậy liền vội vàng lặng lẽ rời đi.

Không chỉ có thiên phú siêu việt về phương diện võ nghệ, Thiếu phu nhân từ nhỏ đã theo Thạch Diệp đi qua nhiều nơi, trà trộn trong chốn giang hồ, được dạy dỗ mà lớn lên, về phương diện binh pháp rất sáng suốt, sự gan dạ cũng rất phi thường. Trong suốt một năm chinh chiến, y thường cùng Thiếu tướng quân bàn luận binh pháp, tuy rằng cần phải học hỏi nhiều hơn, nhưng lại luôn đưa ra được những ý kiến độc đáo hơn hẳn người thường.

Nếu không phải như thế, Thiếu tướng quân cũng sẽ không vì Nam Quốc biến động dị thường, mà tiền trảm hậu tấu, xin chỉ sắc phong.

Tuy nhiên, thật ra cũng có một chút, một chút vấn đề -- khiến Thiếu tướng quân không hài lòng.

Trước khi ăn sáng, Thiếu phu nhân bao giờ cũng ngắm nghía cặp sinh đôi của chính mình rất lâu. Việc đầu tiên khi tỉnh lại là nhìn chằm chằm vào đó, vẻ mặt mới lạ và mềm mại, lấy đầu ngón tay thật cẩn thận mà chọc chọc vào. Cho dù thức ăn đã được bưng lên đầy bàn, y cũng nán lại rất lâu bên nôi của hài tử mới rời đi, không hề để ý tới phu quân của chính mình.

Bởi vậy, ánh mắt của Thiếu tướng quân rất nặng nề, vẻ mặt không có biểu cảm gì, nhưng lại thình lình nói: "Muốn nhìn như vậy, hay là ngươi tự mình cho chúng bú đi." Cặp song sinh mỗi sáng đều được nhũ mẫu ôm đi cho bú, bây giờ mới ăn no, nằm trong nôi ngủ ngon lành.

Kẻ ngốc đương nhiên là không muốn cho bú. Y đối với hai vật nhỏ này hoàn toàn không có khái niệm, mãi đến khi thiếu gia nói một câu "Sau này ngươi sẽ có bạn chơi cùng" y mới bừng tỉnh, vòng qua vòng lại mà gọi Tỏa nhi, Nguyệt nhi. Muốn y cho bú sao? Đầu vú y sưng lên, mở quần áo ra, vừa nghiêm túc vừa mong đợi, muốn thiếu gia hôn mình, sờ sờ mình. Y ôm chặt lấy cổ Thiếu tướng quân, chỉ muốn thiếu gia liếm đến khi vú y thoải mái, mút đến mức đầu ngực vừa tê vừa ngứa, thân mình uốn éo như rắn nhỏ, quấn lấy người ta không buông.

Bởi vậy, khi Thiếu tướng quân lạnh băng mà nói câu này, vừa nghe liền biết đang tức giận mà châm chọc phu nhân.

Nhưng giờ phút này, Thiếu phu nhân tỉnh táo nghe thấy, lại chớp chớp mắt, vẻ mặt có chút do dự, nói: "Thật sao? Vậy ta, ngày mai ta bắt đầu cho bọn chúng bú nhé?"

Thiếu tướng quân: "....."

Lông mày Thiếu tướng quân giật giật dữ dội, không nói một lời, cầm bát đũa lên ăn. Tuy rằng mặt hắn không có chút biểu cảm nào, nhưng chiếc thìa lại chọc mạnh vào đáy bát, phát ra âm thanh lách cách giòn tan khiến không ai có thể bỏ qua.

Thiếu phu nhân phụt cười thành tiếng, nhẹ nhàng bước tới, ngồi xuống bên cạnh hắn, giơ tay lau đi vệt cháo dính trên khóe môi của phu quân mặt lạnh, nhìn nhìn một chút, cực kỳ tự nhiên mà cho vào trong miệng mút.

Y nói: "Tướng công, sao ngươi lại ghen với cả bọn nhỏ thế?"

Động tác của Thiếu tướng quân khựng lại, ngẩng đầu, lạnh lùng nói: "Không có. Không cho phép bôi nhọ phu quân."

Thiếu phu nhân cầm lấy khăn lụa lau qua đầu ngón tay, nói: "Sao lại không có? Lúc ta vẫn còn ngốc, không muốn cho bú, ngươi thoạt nhìn có vẻ bất đắc dĩ và tức giận, nhưng thật ra lại vô cùng thoải mái, đem sữa.... sữa của ta uống sạch, đến một giọt chảy ra ngoài cũng phải liếm hết vào trong miệng. Ngươi chính là không muốn cho bọn nhỏ uống, đúng không?"

Y càng nói, vẻ mặt của Thiếu tướng quân càng trở nên nguy hiểm. Nhưng Thiếu phu nhân lại không hề sợ hãi, dứt lời liền cong cong mi mắt tiến lên, ôm lấy mặt của phu quân, hôn lên đôi môi mím chặt của hắn một cái.

"Ta thích tướng công để ý đến ta, ghen tuông vì ta. Rất thích." Thiếu phu nhân cười cười, âm cuối mang theo hơi thở nhàn nhạt, giống như cái móc câu nhỏ, cũng giống như hồ ly đang vui vẻ vẫy đuôi.

"......"

Thiếu tướng quân không nhịn được nữa, đứng bật dậy, dùng một tay ôm ngang người y. Chén bát trên bàn kêu loảng xoảng, nhưng lại không giấu được cái đuôi câu dẫn của tiểu hồ ly khi bị đè ở trên giường, nhịn không được thở dốc, mang theo giọng mũi, vừa mềm mại vừa kiều diễm.

"A, tướng, công, tướng công!" Thiếu phu nhân nắm chặt lấy búi tóc của phu quân, vạt áo bị xé toạc ra, làn da còn chưa kịp cảm nhận được sự lạnh lẽo đã bị môi lưỡi ướt nóng ấm áp phủ lên, thân thể chưa kịp nằm yên đã bị cắn lên đầu nhũ đau nhức sưng tấy.

"Tướng công, tướng công, ưm –" Thiếu phu nhân hai mắt đỏ hoe, hơi thở đứt quãng, giọng nói cũng vô cùng vặn vẹo, "Không thể tuyên dâm giữa ban ngày! Bây giờ, bây giờ vẫn đang là sáng sớm, hài tử, bọn nhỏ cũng ở đây, ưm...."

Nhũ thịt bị người ta mút vào trong miệng, răng nanh thậm chí không cần xoa ấn, khe sữa vốn dĩ mềm mại đã mở ra, róc rách chảy xuôi một dòng sữa thơm mát nhạt nhẽo. Thiếu tướng quân thậm chí còn chưa kịp nuốt, hầu kết sắc bén đã lăn lộn, khóe môi tràn ra một chút sữa màu trắng nhạt. Mãi cho đến khi Thiếu tướng quân hút xong sữa ở một bên bầu ngực, lại nghiêng đầu lần theo dấu vết của giọt sữa kia, từng chút từng chút mà liếm mà mài sạch sẽ.

"Ưm... Tướng công, ngươi, ngươi còn nói là ngươi không ăn dấm. Đến đồ vật của bọn nhỏ, ưm.... Ngươi cũng đoạt cả rồi.... Tướng --- tướng công, ngươi đừng, ta còn, ta còn chưa kịp ăn sáng.... Ưm....."

Thiếu phu nhân há miệng thở hổn hển, viên thịt đỏ thắm đứng thẳng sưng tấy bị Thiếu tướng quân cắn vào, đau đến mức toàn thân run rẩy. Nhưng mà phu quân của y không dừng lại một chút nào, xốc quần áo lên, bàn tay dọc theo hõm gối mà hướng về phía trước, vỗ về chơi đùa từng tấc da thịt mềm mại, thẳng tắp sờ vào kẽ mông yếu ớt mẫn cảm.

Khớp tay hắn vừa to vừa rộng, hung ác ấn vào huyệt khẩu, xuyên qua lớp quần lót mềm mại mỏng manh, chà mạnh lên huyệt thịt mẫn cảm vô cùng, khiến hạ thể của người dưới thân không ngừng phát run, bụng nhỏ cũng run lên bần bật.

Gân xanh trên thái dương Thiếu tướng quân giật giật kịch liệt, giơ tay quệt đi một chút sữa, đưa vào trong miệng của Thiếu phu nhân, thấp giọng ngả ngớn cười: "Cái này cũng coi như đồ ăn sáng."

"Ngươi...." Thiếu phu nhân bị hắn đảo loạn môi lưỡi, mồm miệng cũng không nói được rõ ràng, nuốt phải sữa do mình tiết ra, lại xấu hổ đến nỗi cả khuôn mặt xinh đẹp đều nhanh chóng ửng hồng. Y nỗ lực muốn trốn, hai mắt đỏ hoe, giống như đóa hoa nhỏ kiều diễm bị xoa nát, mơ hồ nói: "Ta nói đúng rồi, tướng quân mới đối xử như vậy với ta. Tuyên dâm giữa ban ngày, vẫn là tướng quân, vẫn là phụ thân sao? Như thế nào mà lại ghen với hài tử của chính mình?"

"Còn dám hồ ngôn loạn ngữ."

Sắc mặt Thiếu tướng quân trầm xuống, cúi đầu cắn lên nhũ thịt mềm mại, tay còn lại phủ lên bên kia, dùng sức rất lớn, dường như lòng bàn tay thực sự đặt lên lồng ngực mềm mại mượt mà của một con thỏ trắng, năm ngón tay mở ra, hung hăng nhào nặn.

"A... ưm, đau, đau! Tướng, tướng công.... Nhẹ một chút, cầu xin tướng công, nhẹ một chút....."

Đôi môi của Thiếu phu nhân dường như không thể khép lại được nữa, nước bọt nhớp nháp chảy xuống khóe môi, cố gắng hạ thấp giọng nói, đứt quãng, đáng thương mà cầu xin. Y cảm thấy vô cùng xấu hổ vì hài tử vẫn còn ngủ trong phòng, nhưng hai chân và huyệt thịt dưới thân bị đầu ngón tay kích thích đến tê ngứa, không tự chủ được muốn khép lại, sau đó lại bị người kia cường ngạnh bẻ ra, toàn bộ thân thể đều dán vào giữa hai chân y.

Lòng bàn tay thô lỗ xoa ấn huyệt khẩu, không có quần áo che đậy, nhục huyệt ướt mềm đỏ rực từng chút từng chút ăn vào một đốt ngón tay, làm cho vòng eo của Thiếu phu nhân phải nâng lên, treo lơ lửng trên giường, hai chân run lẩy bẩy, chỉ có mũi chân mang tất trắng như tuyết là sốt ruột cọ xát vào sống lưng của phu quân, dần dần móc chặt vào.

"Tha cho ta đi, ưm, tha cho ta, tướng công, ta sai rồi.... Hài tử, bọn nhỏ vẫn còn ở trong phòng –"

Thanh âm của Thiếu phu nhân run run, lông mi vừa chuyển động đã lại rơi lệ, lòng bàn tay không ngừng cọ xát vào thái dương của Thiếu tướng quân, giống như trấn an, nịnh nọt, mong phu quân có thể dừng lại, ngàn vạn lần đừng có ở bên cạnh cặp song sinh vừa mới tròn một tháng mà khiến y bị nhục dục quấn thân.

Nhưng mà y càng xin tha, càng lột bỏ vẻ ngoài tùy tiện tự tại, lộ ra bộ dạng mềm mại, e lệ mà yếu ớt, càng làm cho Thiếu tướng quân tức giận. Y lại bất giác đè thấp âm thanh, mang theo tiếng khóc nức nở mềm mại, bắt lấy tay của phu quân, từng chút từng chút mà hôn, từng chút từng chút mà năn nỉ.

Thiếu tướng quân thao Thiếu phu nhân ngay bên cạnh cặp song sinh mới vừa tròn một tháng tuổi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net