Chương 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phủ Trấn Quốc tướng quân những ngày gần đây vô cùng náo nhiệt, gà bay chó sủa cũng không ầm ĩ đến mức này.

Thiếu phu nhân trước kia cả ngày chỉ ru rú trong tiểu viện, ngẩn ngơ nhìn hoa đếm lá, đi một chuyến đến giáo trường của Thiếu tướng quân ở ngoại thành, không biết làm thế nào mà lại học được cách uy hiếp người ta.

Nói là uy hiếp, thật ra cũng chỉ là lặp đi lặp lại mấy chữ "Dùng gậy đánh chết".

Nghe nói là bởi vì Thiếu tướng quân đã xử lý một nha hoàn phạm tội tác loạn trước mặt y. Kẻ ngốc này ngây thơ mờ mịt, bằng cách nào đó lại hiểu rằng "Những người đối xử tệ bạc với mình nên bị đánh chết bằng gậy."

Buổi sáng nha hoàn đến gọi dậy sớm quá, hai mắt y còn chưa mở, líu ríu nói "Dùng gậy đánh chết"; cơm trưa ăn quá lâu, hạ nhân theo quy củ phải dọn đi, y lại vòng cả hai tay ôm lấy đống thức ăn trên bàn, vừa cắn bánh, vừa trừng mắt, mở miệng nói "Dùng gậy đánh chết"; buổi chiều không có ai đẩy xích đu cho y, để y phải dẫm lên mặt đất lắc lư, hơi sợ một chút, "Dùng gậy đánh chết", hở một chút là lại "Dùng gậy đánh chết", khiến bọn nha hoàn trong viện sợ đến tái mặt; buổi tối muốn đi ngủ, bọn nha hoàn còn không dám cởi quần áo cho y, nửa dỗ nửa đẩy y vào phòng trước khi Thiếu gia trở về. Trước khi cánh cửa đóng lại, y bĩu môi, đáng thương nhìn đám nha hoàn bên ngoài đang dỗ dành y ngoan ngoãn ngồi xuống, một tay đặt lên thắt lưng, rầm rì nói "Dùng gậy đánh chết."

Lần đầu tiên y nói câu này ở trong phủ, tất nhiên là lúc đi cùng Thiếu tướng quân. Bọn họ vừa từ giáo trường trở về, trong xe ngựa xảy ra chuyện gì thì không ai biết. Trên đường xuống xe ngựa, Thiếu tướng quân đều tuỳ ý để cho Thiếu phu nhân lôi kéo góc áo mình. Sau khi trở lại trong viện, các tiểu nha hoàn mới biết chuyện đại nha hoàn bị đánh chết, xác ném ở bên ngoài thành, tất cả đều run lẩy bẩy, chưa bao giờ hầu hạ người khác mà lại sợ hãi đến thế.

Thật ra, Thiếu tướng quân cũng không phải là không cho phu nhân ngốc nắm tay. Sau khi xuống xe ngựa, hắn thậm chí còn quay đầu lại, đưa một bàn tay cho kẻ ngốc. Nhưng mà Thiếu phu nhân vẫn còn nhớ mình bị Thiếu tướng quân lấy đi mất bánh bao nhân trứng sữa, lại còn lạnh mặt nhìn mình thật lâu, vì thế nghiêng người suy nghĩ hồi lâu, tránh đi bàn tay của Thiếu tướng quân, lại cẩn thận tỉ mỉ mà nắm lấy góc áo của hắn.

Đây rõ ràng là sự giác ngộ, ai đối xử với y không tốt thì y bắt đầu ghi thù. Thiếu tướng quân không chỉ lấy đi bánh bao nhân trứng sữa của y, còn bóp cằm khi y bị nghẹn để lôi ra một đống đồ ăn vặt mà y đã nhét vào quá nhiều – chuyện như vậy thì y không nhớ một chút nào, chỉ nhớ khi mình bị người kia bóp cằm buộc phải nhổ ra cả bánh bao trứng sữa, khiến người kia đen mặt, bộ dáng vô cùng ghét bỏ.

Theo thông lệ, phủ tướng quân sẽ nấu thịt vào bữa tối. Thiếu phu nhân ở giáo trường đã ăn quá nhiều đồ ngọt do các tướng sĩ chạy ba dặm đường mua về, vừa nhìn thấy cái bàn đầy thịt cá thì không muốn ăn. Y nắm chặt đôi đũa, nhìn Thiếu tướng quân ăn một hồi mà không nói lời nào, lại nghiêng đầu nhíu mày, dường như đang cân nhắc điều gì đó.

Ở bên ngoài hành quân đánh giặc đã lâu, Thiếu tướng quân luôn ăn rất nhiều, chưa hết một nén nhang đã ăn gần hết nửa bàn ăn.

Nha hoàn hầu hạ đứng ở bên cạnh bàn, nhìn bộ dạng của hắn thì có chút run sợ, luôn cảm thấy Thiếu phu nhân hình như rất, rất không hài lòng với việc Thiếu tướng quân chỉ lo ăn một mình.

Phu nhân ngốc càng nhìn càng sốt ruột, đặt chân xuống gầm bàn dậm dậm mấy cái, rốt cuộc không nhịn được, ngẩng đầu nói với nha hoàn: "Muốn ăn."

Nha hoàn liếc nhìn Thiếu tướng quân, nói: "Thiếu phu nhân, Tướng quân cũng ăn những thứ này, ngài cũng có thể ăn mà."

Thiếu phu nhân lại nhìn nhìn thức ăn trên bàn, mặt nhăn lại, nói: "Không ăn cái này, muốn ăn. Ta đói!"

Nếu là ngày thường, nha hoàn đã lừa gạt y từ lâu. Nhưng mà sau khi biết số phận của đại nha hoàn, lại có cả Thiếu tướng quân ở đó, nàng khó xử nhìn Thiếu tướng quân đang điềm tĩnh ngồi đó, kiên nhẫn nói: "Thiếu phu nhân, ngài cứ ăn đi, đây đều là những món ăn đã được chuẩn bị kĩ càng."

Phu nhân ngốc lập tức nổi nóng, nhận thấy được nha hoàn này căn bản không quan tâm đến cảm thụ của y, liền phồng má nhìn nàng một lúc lâu, buột miệng nói:

"Dùng gậy đánh chết!!!"

Sắc mặt nha hoàn trắng bệch, ngây người một lúc: "Thiếu, Thiếu phu nhân, ngài nói cái gì vậy?"

Nàng đã phạm sai lầm gì? Sao có thể làm trò mà đưa ra mệnh lệnh như vậy trước mặt Thiếu tướng quân?! Nàng còn đang sửng sốt, bất chợt lại nghe thấy một tiếng cười trầm thấp, là từ Thiếu tướng quân phát ra!

Thiếu tướng quân thong thả lau miệng, khoé môi còn mang theo một nụ cười rất nhẹ, dường như nghe thấy chuyện gì rất thú vị. Điều này khiến cho Thiếu phu nhân bị kích động đến mức nhảy dựng lên, quay mặt sang, như có như không mà trừng mắt nhìn hắn.

Sở dĩ nói là "như có như không", là bởi vì y muốn trừng mắt, nhưng lại không dám trừng mắt. Thiếu tướng quân không nhìn, y liền giống như con thỏ đang nhe răng trợn mắt; Thiếu tướng quân vừa nhìn lại, y liền lập tức cụp mắt xuống, giống như cún con ướt dầm dề.

"Kêu bọn họ làm một bàn khác đưa tới đây." Thiếu tướng quân nói. Lại liếc thấy Thiếu phu nhân đang mở to hai mắt lén lút nhìn mình, liền giả vờ vô tình mà đặt tay lên mặt bàn. Thiếu phu nhân cúi đầu nhìn nhìn, cắn đầu ngón tay ngẫm nghĩ, nịnh nọt duỗi tay ra, móc lấy ngón tay út của hắn.

Nha hoàn liên tục nói vâng, mềm đầu gối lui ra.

Sau đó mấy ngày, bệnh của Thiếu phu nhân ngày càng trầm trọng, dường như tin rằng chỉ cần mình nói "Dùng gậy đánh chết", tất cả mọi người đều phải nghe lời. Đến cả lão quản gia bên cạnh Trấn Quốc tướng quân cũng không may mắn thoát nạn.

Đừng nhìn Thiếu phu nhân chỉ có tâm tính ấu trĩ của trẻ nhỏ ba tuổi, trên thực tế, những người khác ở trước mặt y nói qua làm qua chuyện gì, nói không chừng y đều nhớ kỹ. Lão quản gia một đời vì phủ Trấn Quốc tướng quân mà làm lụng vất vả, chỉ trung thành với Tướng quân và Thiếu tướng quân. Thiếu phu nhân tuy nói là người của phủ tướng quân, nhưng cũng chỉ là người bọn họ tìm tới để làm "thuốc dẫn", giải vận hạn của Thiếu tướng quân mà thôi. Vì thế, mặc dù nhìn thấy bọn gia nhân trong phủ cố ý hay vô tình tra tấn Thiếu phu nhân, lão cũng không hề để ý. Có cái gì quan trọng đâu? Cho y ăn, cho y uống, cung phụng để y ngoan ngoãn làm một đoá hoa ở trong phòng là đủ rồi.

Ngày ấy, bởi vì Trấn Quốc tướng quân nhất thời hứng khởi, kêu người gọi Thiếu phu nhân qua hỏi chuyện, nhưng người phái đi một hồi lâu, lại tái mặt trở về, run rẩy nói: "Tướng..., Tướng quân..., Thiếu phu nhân đang ngủ, nha hoàn kêu thế nào cũng không tỉnh. Nô tài đi qua nghe thấy, Thiếu phu nhân đang tức giận, còn..., còn..., còn nói cái gì mà 'Dùng gậy đánh chết'! Nha hoàn kia sợ quá mức, nói thế nào cũng không dám kêu dậy nữa."

Trấn Quốc tướng quân cũng không tức giận, chỉ cảm thấy rất ngạc nhiên. Sau khi suy nghĩ một lúc, liền kêu lão quản gia đi mời.

Lão quản gia bình tĩnh thong dong, cho dù cung cung kính kính nhưng vẫn không mất đi phong độ, đứng ở bên cạnh cánh cửa khép hờ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim, nói: "Thiếu phu nhân, Tướng quân chờ đã lâu rồi."

Nha hoàn bị ép vào trong gọi Thiếu phu nhân lần nữa, khổ sở không nói nên lời, nhưng cũng không dám dùng sức, nhẹ nhàng lay lay người vùi bên trong ổ chăn, chỉ lộ ra chỏm tóc đen rối bù, run rẩy nói: "Thiếu phu nhân, Thiếu phu nhân, ngài mau tỉnh lại đi! Lão quản gia tự mình tới gọi, ngài không thể không gặp đâu!!!"

"....." Người vùi trong chăn dường như bị hành hạ phải bò dậy, tâm tính như trẻ nhỏ, một chút cũng không vui vẻ. Sau khi rên rỉ một hồi, y mới nhớ ra câu thần chú kia, liền lồm cồm ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bóng dáng còng còng ngoài cửa, hét lên:

"Dùng gậy đánh chết! Đem lão ra ngoài, dùng gậy đánh chết!!!"

Y thế mà lại nhớ rõ "Lão quản gia" này. Trước đây, đại nha hoàn làm trò trước mặt người này, cướp đồ ăn của y, còn cấu véo y, người này chỉ nhìn nhưng lại không nói lời nào.

Lão quản gia nhìn thì già, nhưng thật ra tai thính mắt tinh, cho nên câu này nghe rất rõ ràng. Nhất thời, hai mắt lão mở lớn, thiếu chút nữa thì thở không nổi, ngay cả câu "Lớn mật" cũng không thể nói ra, chỉ có thể phát ra tiếng "hô hô" như ống bễ bị hỏng.

Cuối cùng, Thiếu phu nhân vẫn không bị mời đi.

Buổi tối Thiếu tướng quân trở về, câu nói đầu tiên khi nhìn thấy phu nhân ngốc chính là "Ngươi thật to gan."

Thiếu tướng quân nói: "Lão quản gia đã hầu hạ phụ thân ta từ khi còn nhỏ, đến cả ta cũng không thể tuỳ tiện đối đãi." Hắn nheo mắt lại, nửa cười nửa không mà nhìn Thiếu phu nhân, "Ngươi hoá ra lại có lá gan cực lớn."

"...." Thiếu phu nhân không nói lời nào, hơi hơi cúi đầu, ngơ ngác ngồi trên giường, bộ dạng không biết phải làm sao.

Thiếu tướng quân thay thường phục, lại liếc nhìn y vài lần. Một lúc lâu sau, dường như không kiên nhẫn được với bộ dạng uỷ khuất của phu nhân ngốc, hắn nhíu mày lại, muốn mở miệng, hầu kết lăn lộn hồi lâu, cân nhắc từng chữ một mới nói: "....Được rồi, cũng không phải chuyện lớn."

Thiếu phu nhân vẫn không nhúc nhích.

Thiếu tướng quân chậc lưỡi một tiếng, đi đến trước mặt y, vừa giơ tay lên định chạm vào thì Thiếu phu nhân đột ngột ngẩng đầu, hai tay nắm chặt mép giường, hai chân vội vàng gõ nhịp, rầm rì nói: "Ta đói bụng, ta đói bụng."

Thiếu tướng quân: ".................."

Gân xanh trên thái dương của Thiếu tướng quân nhảy dựng lên, cuối cùng mới ý thức được mình cân nhắc lời nói đối với kẻ ngốc này để làm gì chứ, cho dù nói cái gì thì y cũng chỉ cần ăn. Hắn sầm mặt nhìn y một lúc lâu, đột nhiên thấp giọng nói: "Há miệng ra."

Thiếu phu nhân chớp chớp mắt, trước khi hiểu được những lời này có ý nghĩa gì thì đã mở miệng ra.

Ngay sau đó, y bật ra một tiếng "A", hai mắt mở to, bả vai run lên một chút.

--Thiếu tướng quân vậy mà lại đem hai ngón tay của chính mình nhét vào miệng y!

Ánh mắt Thiếu tướng quân âm trầm, thản nhiên quấy loạn trong khuôn miệng ướt nóng của Thiếu phu nhân.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net