Chương 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia nhân trong phủ tướng quân phát hiện ra Thiếu tướng quân và Thiếu phu nhân mấy ngày nay có chuyện gì đó không ổn.

Thật ra, không ổn nhất chính là Thiếu tướng quân. Thiếu phu nhân chỉ là một kẻ ngốc, cho dù trước đó thật sự có chuyện gì khiến y buồn bực, thì sau khi chơi đùa một lúc sẽ quên đi. Mỗi ngày, y đều vui vẻ bắt côn trùng, sờ hoa đếm lá, ném đá xuống hồ cá chép, có thể ăn có thể ngủ, còn nói "Lấy gậy đánh chết" và "Ngươi thật to gan".

Cùng lắm là có lúc ngẩn người, có lúc nhe răng trợn mắt, có lúc rầu rĩ không vui, nhưng cứ thấy đồ ăn liền vui vẻ trở lại.

Mà Thiếu tướng quân, từ lúc ở chung với Thiếu phu nhân tới giờ, có thể nói là không hề bài xích, thậm chí là vô cùng yêu thích phu nhân ngốc.

Trước khi vào cung lâm triều sẽ phân phó cho nha hoàn chuẩn bị đồ mà Thiếu phu nhân thích ăn, thỉnh thoảng từ giáo trường trở về còn mua một chút đồ chơi nhỏ. Điều khiến mọi người khó hiểu chính là, Thiếu tướng quân chưa từng nói với phu nhân ngốc rằng đây là đồ hắn mua cho y, mà luôn ra vẻ lơ đãng cầm trong tay ngắm nghía, để cho kẻ ngốc tò mò dướn người qua nhìn mới ra vẻ tùy ý mà nói "Cầm đi."

Nhưng mấy ngày nay, Thiếu tướng quân không mua đồ chơi nhỏ nữa. Sau khi bái kiến Trấn Quốc tướng quân trở về thì vẻ mặt vô cùng lãnh đạm, dường như không hề khác ngày xưa. Khi sắp bước vào tiểu viện, hắn sẽ dừng lại, lạnh mặt hỏi:

"Hôm nay y làm cái gì?"

Nha hoàn vội vàng hành lễ, đem mọi chuyện Thiếu phu nhân làm hôm nay báo lại. Thật ra cũng chỉ là ăn sáng, chơi đùa; ăn trưa, ngủ trưa, chơi đùa; trước khi Thiếu tướng quân trở về thì ầm ĩ đòi ăn tối, sau khi được dỗ dành vẫn còn hờn dỗi một lúc lâu, nha hoàn phải bưng lên một bát phô mai nhỏ mới vui vẻ trở lại.

Thiếu tướng quân nghe xong, lại hỏi: "Còn gì nữa không?"

Nha hoàn cúi đầu nói: "Không có."

Thiếu tướng quân nhướng mày, trên mặt lộ ra một chút bực bội và thiếu kiên nhẫn, hỏi: "....Có nhắc đến ta không?"

Trong lòng nha hoàn run rẩy, nói: "Thiếu phu nhân --- chỉ quan tâm tới việc chơi đùa."

Nàng muốn nói là đầu óc Thiếu phu nhân có vấn đề, nhưng lại nhớ tới trước kia đại nha hoàn vẫn thường nói như vậy, bây giờ không biết đã bị ném xuống mồ hoang ở đâu, cho nên vội vàng sửa lời. Trong lòng nàng âm thầm than thở, hai ngày nay, Thiếu tướng quân trở về đều nhất định phải hỏi mấy câu như vậy, cũng không rõ là muốn biết cái gì, nhưng cho dù gia nhân nói cái gì, sắc mặt Thiếu tướng quân đều rất khó coi, khiến cho người ta sợ hãi.

Trên thực tế, hôm nay Thiếu phu nhân có nhắc tới Thiếu gia.

Chính là trước khi Thiếu gia trở về, còn ầm ĩ đòi ăn bữa tối. Y rất tức giận, cho nên nói với nha hoàn không cho y ăn cơm tận hai câu "Ngươi thật to gan! Lấy gậy đánh chết!" Khiến cho nha hoàn kia sợ đến mức liên tục giải thích: "Không phải nô tỳ không cho ngài ăn! Ngài phải cùng Thiếu gia dùng bữa, nếu ngài ăn trước, chẳng lẽ Thiếu gia trở về phải dùng bữa một mình sao?"

Vì thế, Thiếu phu nhân lập tức nói: "Hắn thật to gan!"

.... Tốt xấu gì cũng không đem mấy chữ cuối cùng kia dùng trên người Thiếu tướng quân, nếu không, nha hoàn thật sự sẽ trợn trắng mắt mà ngất xỉu.

Nếu bây giờ nói cho Thiếu tướng quân biết, sợ là nàng sẽ gặp xui xẻo, hoặc là Thiếu phu nhân sẽ bị bỏ rơi. Mặc dù Thiếu gia có yêu thích như thế nào đi nữa, cũng không thể cho phép một kẻ ngốc xúc phạm tới mình đến vậy.

Sắc mặt Thiếu tướng quân cuối cùng cũng trầm xuống, trước khi cho nha hoàn lui xuống vẫn phân phó như thường lệ: "Bảo phòng bếp làm món y thích."

Nha hoàn nghe lời lui xuống, còn lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế?

Ngày hôm đó, thân thể Thiếu tướng quân cứng đờ lại hồi lâu sau khi bị phu nhân ngốc nhổ nước miếng vào mặt. Trong khi Thiếu phu nhân vui vẻ nhìn, cả gân xanh ở mu bàn tay lẫn trên thái dương của hắn đều nhảy lên dữ dội, hơi thở quanh thân trong nháy mắt trở nên lạnh buốt.

Thiếu tướng quân mặc dù xuất chinh khi còn niên thiếu, nhưng cả người cũng không có khí chất sát phạt kịch liệt như các võ tướng tầm thường. Kể cả lúc ra chiến trường, cho dù mặt mũi khôi giáp có lấm lem, hắn vẫn luôn sạch sẽ thanh lãnh, xa như trăng, trong như tuyết.

Nhưng mà lúc đó là máu tươi của địch nhân bắn đầy mặt, mũi giáo của hắn đâm thẳng vào tim để giết chết những kẻ đó; còn bây giờ lại là nước bọt của kẻ ngốc, Thiếu phu nhân còn chỉ vào mặt hắn mà cười.

Thấy mặt Thiếu tướng quân lạnh đi, y dường như cũng cảnh giác hơn một chút. Tuy nhiên, có thể là vô cùng vui vẻ khi nhìn thấy mặt của Thiếu gia dính đầy nước bọt, cũng có thể là mấy ngày ở chung, sớm biết rằng Thiếu gia sẽ không ra tay đánh mình, vì thế mà tâm tính trẻ nhỏ, sợ một chút lại càng thêm đắc ý, cứ như vậy mà liên tục cười ha ha.

"....."

Vẻ mặt của Thiếu tướng quân vô cùng u ám, tự mình lau mặt, sau đó lại vô cùng u ám mà nằm lên giường. Cho dù hắn có nhắm mắt lại, lông mày cũng cau chặt, dường như ngay lập tức sẽ kề đao vào cổ để giết người.

Mà Thiếu phu nhân vẫn luôn vui vẻ đắc ý cho tới giờ đi ngủ. Y tự mình lắc lắc đá cho giày rơi xuống, ngay sau đó lại ngẩn người, một tay nắm lấy cổ áo của chính mình, chớp chớp mắt, duỗi tay chọc chọc vào người Thiếu tướng quân.

Thiếu tướng quân quay lưng về phía y, không hề nhúc nhích.

Thiếu phu nhân lại bĩu môi, lại chọc chọc.

Thiếu tướng quân vẫn không nhúc nhích.

Thiếu phu nhân có chút nóng nảy, hai tay đặt lên vạt áo của chính mình mà kéo, ngồi ở trên giường, dùng sức đập đập chân, "Quần áo! Quần áo!"

"....."

Thiếu tướng quân vẫn không nhúc nhích như cũ.

Kẻ ngốc không biết tự mặc quần áo, cũng không biết cởi nó ra. Từ sau khi thành hôn, đêm nào Thiếu tướng quân cũng cởi đi áo ngoài của y, chỉ để lại áo lót. Vị tướng trẻ tuổi mười lăm tuổi đã xuất chinh, không hề có những thói hư tật xấu như những công tử được nuông chiều từ bé ở kinh đô, cuộc sống sinh hoạt hàng ngày đều tự mình làm lấy. Nhưng mà địa vị của hắn cao, sinh ra đã có sự kiêu ngạo từ trong xương cốt, cho nên chưa từng làm điều này cho người khác.

Thiếu phu nhân đã quen với điều đó. Giờ phút này mặc quần áo tầng tầng lớp lớp ngồi trên giường thì vô cùng khó chịu, vì thế lại cau mày mím môi. Y cũng không nhớ rõ vừa rồi mình đã làm những gì, chỉ nắm lấy cánh tay của Thiếu tướng quân, vừa lắc vừa nói: "Quần áo, quần áo còn chưa cởi."

Cánh tay kia vô cùng kiên định, không hề động đậy một chút nào.

Cuối cùng, Thiếu phu nhân nhận ra rằng người này không để ý tới mình, cho nên lại ngây ngốc thêm một lúc, đột nhiên bắt đầu giằng xé quần áo của mình. Chỉ là y không nhận ra nút thắt ở bên hông, cho nên kéo thế nào cũng không được, tức giận đến mức nhe răng, vừa kéo vừa lo lắng, duỗi chân đạp lung tung ra phía ngoài.

Cởi một lúc lâu vẫn không được, Thiếu phu nhân hít hít mũi, hai mắt ngân ngấn nước, trề môi nhìn bóng lưng không hề nhúc nhích của Thiếu tướng quân.

Y cắn đầu ngón tay nghĩ nghĩ, lại duỗi một ngón tay, thật cẩn thận, nhẹ nhàng lén lút chọc một cái.

"Quần áo...." Thiếu phu nhân lại nói.

Giọng nói của y nhỏ hơn rất nhiều, kèm theo giọng mũi nhão nhão dính dính, uỷ khuất đến mức âm cuối còn không nghe thấy được.

Nhưng mà vẫn không được đáp lại.

Kẻ ngốc tự mình hờn dỗi một lát, còn lẩm bẩm cái gì đó như là "Không ngủ", "Khó chịu muốn chết", nói nói một hồi liền ngủ thiếp đi. Y vừa lật người, cuộn mình lại dán vào lưng của Thiếu tướng quân, bàn tay nho nhỏ nắm lấy mép áo, cái trán nhỏ cũng cọ cọ vài lần.

Thiếu tướng quân quay lưng về phía y, hai mắt vẫn nhắm nghiền, nhưng lông mày đã giãn ra một chút.

Ngày hôm sau, khi mấy nha hoàn bưng chậu rửa mặt và quần áo tới hầu hạ Thiếu phu nhân rời giường, phát hiện ra kẻ ngốc vẫn còn mặc quần áo của ngày hôm qua, vạt áo vì ngủ mà nhăn nhúm. Thiếu phu nhân dụi mắt, ôm chăn, ngáp mấy cái liền, trên khoé mắt đều là nước mắt.

Tiểu nha hoàn hỏi: "Thiếu phu nhân, sao ngài không cởi quần áo ra?"

Động tác của Thiếu phu nhân dừng lại một chút, lập tức nhớ ra chuyện tối qua, liền trề môi không nói lời nào, đôi mắt vẫn ngấn lệ, thoạt nhìn vô cùng đáng thương.

Y chỉ vào giường, ngửa đầu nghiêm túc nói với tiểu nha hoàn: "Hắn hư!"

Lông mày y hơi cau lại, khoé mắt rũ xuống, vẻ mặt cùng với giọng nói nhão nhão dính dính, dường như đã chịu đựng oan ức to bằng trời.

Tiểu nha hoàn còn rất ngây thơ, nhưng rơi vào tai của mấy nha hoàn khác lại mang ý vị khác. Các nàng mặt đỏ tai hồng, vội vàng ngăn cản tiểu nha hoàn lại, nửa dỗ dành nửa ép buộc Thiếu phu nhân rửa mặt chải đầu.

Mấy ngày sau, Thiếu tướng quân không hề mang theo thứ gì về cho Thiếu phu nhân, cũng không hề giúp y cởi quần áo. Hắn không tự mình làm, nhưng tiểu nha hoàn trước khi tắt đèn nhìn thấy Thiếu phu nhân sốt ruột túm lấy cổ áo mà nhảy qua nhảy lại, nàng định tiến lên hỗ trợ, lại bị cái nhìn lạnh lùng của Thiếu tướng quân mà sợ hãi rút lui.

Hắn thâm chí còn không chủ động nói chuyện với Thiếu phu nhân. Nếu Thiếu phu nhân lên tiếng trước, hắn sẽ liếc nhìn qua khi bắt đầu, và lập tức quay đi sau khi nghe xong nửa câu "Ta bắt được con bọ....". Thiếu phu nhân nói mười câu, hắn cũng chỉ lạnh nhạt mà ừ một tiếng.

Nếu Thiếu phu nhân không ngốc thật, cũng nên nhìn ra rằng Thiếu tướng quân có điều gì đó không thích hợp. Nhưng mà y lại là kẻ ngốc, Thiếu tướng quân cũng chỉ là lạnh mặt, cơm nước vẫn chuẩn bị đầy đủ như cũ, lại vẫn là đồ mà Thiếu phu nhân thích ăn, cho nên kẻ ngốc vẫn không phát hiện được nguy hiểm. Vì thế, ngoại trừ buổi tối đi ngủ không cởi quần áo, khiến cho y vừa tức giận vừa uỷ khuất, Thiếu phu nhân thực sự không coi trọng sự xuất hiện của Thiếu tướng quân.

-- Cũng không phải là "Không coi trọng", y thậm chí còn không nhận thức được đã xảy ra chuyện gì.

Bởi vậy mọi người có thể thấy được, sắc mặt của Thiếu tướng quân càng ngày càng kém, sát khí quanh người cũng càng ngày càng nặng.

Hôm đó, Thiếu tướng quân trước khi bước vào tiểu viện, lại ngừng lại, hỏi: "Hôm nay y làm gì?"

Khuôn mặt hắn vẫn lạnh lùng, giọng điệu vẫn lãnh đạm.

Tiểu nha hoàn lại không hề cảm thấy sợ hãi, sau khi hành lễ thì nói từng việc một. Nhìn thấy sắc mặt của Thiếu tướng quân càng lúc càng không tốt, cho nên cũng không do dự nữa, nói: "Thiếu gia, thứ cho nô tỳ nói thẳng, nếu Thiếu phu nhân làm sai chuyện gì đó mà khiến ngài tức giận, tốt nhất cũng không nên chờ Thiếu phu nhân đến nhận lỗi với ngài."

Thiếu tướng quân nhướng mày, nhưng vẫn không nói gì.

Tiểu nha hoàn cảm thấy an lòng, vì thế lại nói tiếp: "Tâm trí của Thiếu phu nhân cũng giống như trẻ con. Trẻ con thường chỉ nhớ oán hận, không nhớ lỗi lầm. Nếu Thiếu phu nhân phạm sai lầm, ngài nhất định phải dạy dỗ ngay lúc đó. Cho dù là lúc đó không dạy dỗ, sau đó cũng nhất định phải nói rõ ràng một lần. Trong nhà nô tỳ có mấy đệ muội đều như vậy, chỉ cần nói rõ ràng, bọn họ sẽ nhận sai."

Thiếu tướng quân dường như muốn nói gì đó, lông mày nhăn lại, nhưng lại không nói ra.

Hai người bọn họ không phải là huynh đệ, mà là phu thê, sao có thể nói chuyện như thế được?

Tiểu nha hoàn dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng hắn, nói: "Mặc dù ngài và Thiếu phu nhân là phu thê, nhưng mà tâm trí của Thiếu phu nhân lại đúng là của trẻ con. Ngài muốn Thiếu phu nhân hiểu, nhất định phải dạy dỗ."

Nói xong, còn cảm thấy một thiếu nữ chưa gả chồng như mình lại nói những lời này với chủ tử thì thật là quá đáng, cho nên đỏ mặt cúi đầu, chậm chạp rút lui.

Tuy rằng mấy tỷ tỷ đều nói rằng Thiếu tướng quân cảm thấy phu nhân ngốc rất phiền phức, nhưng nàng lại không cảm thấy như vậy. Ngày nào Thiếu tướng quân cũng hỏi nha hoàn xem phu nhân hôm nay làm cái gì, nhưng khi gặp mặt lại cố ý không nói chuyện, lần nào nghe thấy Thiếu phu nhân gọi thì sắc mặt hơi thay đổi, nhưng sau đó lại lạnh xuống. Bộ dạng như vậy, nhìn thế nào cũng nhận ra trong lòng đang hậm hực, chính là chờ Thiếu phu nhân tới lấy lòng.

Thiếu tướng quân đứng tại chỗ, một lúc sau mới bước vào.

Vừa mở cửa, hắn đã trầm giọng gọi phu nhân ngốc đang gõ dế mèn ở trong chai:

"Ngồi xuống đây."

Thiếu phu nhân sửng sốt, nhìn hắn, lại nhìn cái chai ở trong tay, rồi lại nhìn hắn, sau đó ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy.

Thiếu tướng quân ngồi ở trên ghế bành, khoanh tay, sắc mặt lạnh lẽo, nhìn chằm chằm vào Thiếu phu nhân một hồi lâu mới nói:

"Biết sai chưa?"

Thiếu phu nhân lại sửng sốt, nghiêng đầu trợn tròn hai mắt, ngơ ngác nhìn hắn.

Thiếu tướng quân nghiến răng nghiến lợi, chậc lưỡi một cái.

Biết được mới lạ.

Hắn cau mày, nói rõ ràng từng chữ một:

"Ta là phu quân của ngươi, ngươi là thê tử của ta, sao có thể làm càn mà đối xử với ta như vậy?"

Đôi môi Thiếu phu nhân khẽ mở, ngây thơ mờ mịt chớp chớp mắt.

"Ta đã cố ý lạnh nhạt với ngươi mấy ngày, chính là để ngươi biết, thê tử nên làm gì, không nên làm gì. Điều không nên làm nhất chính là trêu chọc phu quân."

Thiếu phu nhân vẫn mờ mịt nhìn hắn.

"Tuy rằng ngươi không chủ động nhận sai, nhưng chỉ cần sau này không tái phạm nữa, ta cũng có thể không so đo với ngươi."

Thiếu tướng quân tự mình nói xong, lại bóp cằm Thiếu phu nhân, ép y ngẩng đầu lên, chỉ chỉ vào mặt mình, cau mày nói:

"Không cho phép làm bậy như vậy nữa! Biết sai chưa?"

"...."

Thiếu phu nhân bị hắn nâng cằm lên cũng không hề giãy giụa, hai mắt trong veo, dường như có thể nhìn rõ khuôn mặt Thiếu tướng quân được phản chiếu trong đó.

Bỗng nhiên, y đứng dậy, hôn lên mặt Thiếu tướng quân một cái rõ to, vui vẻ nói:

"Biết sai rồi!"

Toàn bộ thân mình của Thiếu tướng quân đều lung lay một chút khi bị hôn.

"........"

Sự cương quyết của đấng phu quân khó mà giữ được.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net