Chap 7:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mấy ngày gần đây studio của Tiêu Tán mới hoàn thành xong một hạng mục, đạt được cúp vàng. Tiêu Tán đã cho nhân viên nghỉ hai ngày, để mọi người nghỉ ngơi dưỡng sức rồi quay lại làm việc.

Ngày nghỉ đầu tiên, không khí trong lành, gió mát dễ chịu.

Mặt trời lên cao, Tiêu Tán vẫn còn say ngủ, có lẽ là do thức khuya mỗi ngày sinh ra mệt mỏi, Tiêu Tán ngủ cũng không hẳn là ngon.

Nằm mơ thấy mình bị một con heo mang lên núi Áp Trại Phu Nhân, dù cho anh đã dùng mọi cách để trốn thoát nhưng cuối cùng vẫn bị bắt lại, con heo đó còn dùng dây thừng trói lại định cưỡng hiếp anh.

Tiêu Tán không biết tại sao lại là một con heo, Tiêu Tán chỉ biết bản thân hiện tại đang chảy mồ hôi đầm đìa.

Heo nhỏ hung hăng lột đồ Tiêu Tán, nở nụ cười tà răm: "Hì hì! Anh hét đi! Dù cho anh có hét đến khàn cổ họng thì cũng chẳng ai cứu anh đâu!"

Tiêu Tán hét đến mức xé toạc yết hầu, kết quả chẳng thể hét ra âm thanh nào nữa, không còn cách nào khác ngoài tuyệt vọng nhìn con heo tà răm trước mặt.

Heo nhỏ cười khặc khặc, đột ngột vồ lên người Tiêu Tán.

Tiêu Tán đột ngột tỉnh dậy.

Nhìn thấy trần nhà quen thuộc, Tiêu Tán thở hổn hển như vừa mới thoát chết. Hóa ra đó chỉ là một giấc mơ, Tiêu Tán đang nghỉ ngơi trên giường, muốn ngồi dậy lấy nước, nhưng phát hiện bản thân đã bị môt thế lực siêu nhiên nào đó phong ấn trên giường.

Quay đầu nhìn thì là bản thân bị Vương Nhất Bo ôm trong lòng.

Thảo nào mình lại gặp ác mộng bị một con heo trói, thì ra nguyên nhân là đây.

Sau khi vật lộn vất vả vô ích, Tiêu Tán nhe răng thỏ: "Cái tên Vương Nhất Bo hư thúi kia mau lấy tay khỏi người ông đây!"

"Ưm laopo laopo~"

Vương Nhất Bo cảm thấy tiếng động trong lòng ngực thì tặc lưỡi một cái, càng ôm chặt Tiêu Tán.

Tiêu Tán:......

Kiên Quả bị cho nhịn đói suốt cả buổi trưa, lúc này nhảy lên giường Tiêu Tán, nghi hoặc nhìn con sen, "Bịch" bước lên khuôn mặt đẹp trai đến kinh ngạc của Vương Nhất Bo.

"Ưm..." Vương Nhất Bo dụi mắt buồn ngủ, ngồi dậy với quả đầu như tổ chim, "Chào buổi sáng laopo~"

Tiêu Tán ngồi dậy nghiến răng nghiến lợi nhìn chằm chằm Vương Nhất Bo: "Vương Nhất Bo em tự xem lại bản thân mình đi! Đây là lần thứ mấy em leo lên giường anh rồi! Còn nữa anh không phải đã nói không được gọi anh là laopo sao?"

Khi tỉnh dậy đã bị Tiêu Tán hung dữ nạt cho một trận, Vương Nhất Bo vừa ngơ vừa tủi thân: "Nhưng giường của laopo rất thoải mái."

Nhìn thấy dáng vẻ tủi thân cực kỳ của Vương Nhất Bo Tiêu Tán cũng không nhẫn tâm ăn hiếp cậu nữa, Vương Nhất Bo từ heo nhỏ biến thành người cũng không bao lâu, hay là do thói quen dựa dẫm vào anh? Mặc dù nệm trong phòng khách với nệm trong phòng ngủ của anh là mua cùng nhau, nhưng Vương Nhất Bo đã ngủ với anh khi còn là một bé heo, có lẽ là do ngủ không quen?

"Vậy đi, việc em ngủ trên giường của anh anh có thể coi như em không quen."

Vương Nhất Bo mắt sáng rỡ, laopo đây là đang ngầm cho hắn ngủ ở đây rồi sao?

"Nhưng!" Tiêu Tán nhìn thiếu niên trước mặt rõ ràng đang rất phấn khích, bất lực nói, "Vương Nhất Bo em biết laopo có nghĩa là gì không? Chỉ có người chồng sau khi kết hôn mới được kêu vợ mình là 'laopo', em bao nhiêu tuổi rồi sao cứ một tiếng laopo hai tiếng laopo chứ?"

Vương Nhất Bo mở to mắt, vô tội nói: "Bo Bo đã hai mươi tuổi rùi, có thể kết hôn cưới laopo rùi!"

Tiêu Tán tức giận: "Ý anh là anh căn bản khônng phải laopo của em! Em không được gọi anh là laopo!"

Nghe như sét đánh ngang tai! Tiêu rồi, laopo hình như không cần hắn nữa rồi......

Vương Nhất Bo bĩu môi, hoàn toàn không biết bản thân chỗ nào làm cho Tiêu Tán tức giận, cẩn thận từng li từng tí nói: "Nhưng...laopo chính là laopo, lần trước laopo đã hôn Bo Bo rồi mà......"

Hoàn toàn là nói gà nói vịt, Tiêu Tán bỏ cuộc, cúi đầu sắp xếp lại ngôn từ, ngẩng đầu lên và nghiêm túc nói: "Vương Nhất Bo em nghe anh, anh biết em vừa mới từ heo nhỏ biến thành người cách đây không lâu, trước đó em cũng đã ở với anh một quãng thời gian, cho nên anh hiểu em đang dựa vào anh, chuyện này là bình thường."

"Nhưng em không thể gọi anh là laopo, vì đợi khi em bước vào xã hội sẽ tiếp xúc thêm rất nhiều người, sẽ phát hiện rằng có rất nhiều người có thể đối xử tốt với em, anh không phải người duy nhất, thậm chí em có thể gặp một bạn nữ heo giống như em, đến lúc đó bọn em sẽ bước vào lễ đường, chỉ trong mối quan hệ giống như vậy em mới có thể gọi cô ấy là laopo, em hiểu không?"

Vương Nhất Bo tủi thân: "Nhưng vì sao không thể là anh chứ?"

Một vết nứt đã xuất hiện trên khuôn mặt tươi cười đã được điều chỉnh của Tiêu Tán, anh không thể hiểu nổi tại sao Vương Nhất Bo không hiểu ý của anh, đành phải kìm nén cơn giận run run nói: "Vương Nhất Bo, em có biết sự khác nhau giữa người và heo là gì không? Vả lại anh còn là đàn ông..."

Vương Nhất Bo nghe xong càng nghi hoặc hơn: "Nhưng Bo Bo bây giờ là con người mà, Bo Bo cũng biết laopo là đàn ông mà?"

Tiêu Tán: ......

Fine! Tiêu Tán bỏ cuộc quyết định mặc kệ cậu, đợi đến lúc Vương Nhất Bo dành nhiều thời gian hơn trong xã hội, cậu sẽ hiểu được mọi thứ thôi.

Tiêu Tán không còn gì để giải thích, đành vén chăn ra khỏi giường, để lại Vương Nhất Bo với hình bóng tiêu sái.

Nhìn bóng lưng Tiêu Tán rời đi, Vương Nhất Bo cúi đầu gặm ngón tay, lập tức vô cùng đắc chí ngẩng đầu. Laopo có phải là đã bị cậu thuyết phục rồi đấy chứ? Vậy thì ba điều luật mấy hôm trước không tính đúng hông? Gút chóp! Bo Bo sau này có thể gọi "laopo" rồi!

Cái bụng đói meo, Tiêu Tán nhanh chóng đổ thức ăn cho Kiên Quả rồi đi vào nhà bếp làm đồ ăn, nhớ lại cuộc đối thoại vừa rồi trên giường, anh định làm gỏi trộn thịt heo.

Tiêu Tán sống ở thành phố C từ khi còn nhỏ, không biết là do phong thủy hay nguyên nhân khác mà rất nhiều đàn ông của thành phố C được mệnh danh là "sợ vợ', người ta không khỏi nhạc nhiên trước hiện tượng đàn ông nấu ăn. Chịu ảnh hưởng của gia đình, Tiêu Tán học nấu ăn từ khi còn rất nhỏ, do đó nên anh biết cách làm xong một bữa ăn trong thời gian nhanh nhất.

Vương Nhất Bo đang ngồi xổm chơi (trả) đùa (thù) với Kiên Quả, nhưng chợt ngửi thấy hương thơm ngào ngạt, quay đầu nhìn, hóa ra Tiêu Tán đã mang thức ăn đặt lên bàn. Vương Nhất Bo hít lấy hít để, thả Kiên Quả đang khốn khổ ra, lắc lư cái mung chạy vào nhà bếp ăn hai bát cơm.

Ở bàn ăn, Tiêu Tán đút cơm vào miệng, nhìn hai má của Vương Nhất Bo phồng lên do ăn nhưng vẫn không ngừng nhét đầy đồ vào miệng, anh không hiểu tại sao Vương Nhất Bo có thể ăn một bữa ăn bình thường một cách ngon lành như vậy, anh chỉ biết là anh người luôn ăn ít vậy mà cũng phải đi theo phục vụ bát cơm thứ hai cho Vương Nhất Bo.

Nhưng luôn cảm thấy...có gì là lạ.

Bản tin buổi trưa đang phát sóng trên tivi, MC nghiêm túc đọc ngày tháng trước ống kính máy quay, Tiêu Tán mới giác ngộ, hôm nay là ngày đi làm, tại sao Vương Nhất Bo không đi làm?

Tiêu Tán vừa gắp rau mùi vừa hỏi: "Sao hôm nay em không đi làm?"

"Nhăm nhăm nhăm!" Vương Nhất Bo phồng cái má chữa, miệng đầy thức ăn, "Nhăm nhăm nhăm!"

Nhìn người đang ăn như heo trước mặt Tiêu Tán đành thở dài bất lực, múc đầy một bát canh đưa cho Vương Nhất Bo: "Dù em chỉ vừa mới tìm được việc làm, thì em cũng phải làm việc hết sức chăm chỉ thì sếp mới trả tiền, đây là quy tắc cơ bản nhất trong xã hội chúng ta em biết không? Không dễ dàng gì mới tìm được một công việc lương cao, phải tạo ấn tượng tốt với sếp, nhưng suy cho cùng những ông chủ như vậy cũng không nhiều."

Vương Nhất Bo lấy bát canh của Tiêu Tán cho, một ngụm uống hết, mới vô tội nói: "Nhưng chị Sa Sa nói em có thể không làm việc trong một tháng mà?"

"Làm sao có thể không làm việc trong một tháng chứ?" Tiêu Tán mở to mắt khó hiểu, lập tức nghĩ đến cái gì đó, hoảng sợ nói, "Vương Nhất Bo em sẽ không phải đi bán thân phải không! Việc đó là phạm pháp đó!"

Thấy Tiêu Tán càng nói càng lệch, Vương Nhất Bo vội vàng cơm cũng không ăn nữa, lo lắng giải thích: "Không có không có! Laopo đừng hiểu lầm em mừ! Thân thể và con tim này chỉ thuộc về một mình laopo hoi!"

Vương Nhất Bo tạm thời không có cách nào giải thích rõ ràng công việc bản thân đang làm, suy cho cùng chị Sa Sa cũng chỉ nói mình sẽ làm phó chủ tịch, nói là trước tiên đến công ty thực tập một tháng trước đã. Và cậu chỉ vừa mới nhận công việc cách đây hai ba ngày, dù cho có đến công ty thì Vương Nhất Bo cũng chỉ dạo vài vòng để quen môi trường công việc. Nhìn thấy vẻ mặt không tin của Tiêu Tán, Vương Nhất Bo đành phải giải thích lại: "Em đã đến công ty một vài lần, chị Sa Sa chỉ là để em giúp chỉ thu dọn mớ tài liệu."

"Ò..." Tiêu Tán gật gật đầu, nhìn trầm ngâm, "Hóa ra là trợ lý."

Vì để tránh Vương Nhất Bo bị sếp đuổi, Tiêu Tán quyết định đích thân chở Vương Nhất Bo đến công ty, vừa đúng lúc anh mới lấy được bằng lái xe đại học, thế là buổi trưa tiện đường đưa heo nhỏ Vương Nhất Bo đi luôn.

Vương Nhất Bo rất thông minh, dù chỉ mới đến công ty có vài lần, cũng đã ghi nhớ hết được đường đi trong đầu. Tiêu Tán đi theo sự chỉ đường của Vương Nhất Bo, sau hơn một giờ lái xe cũng đã tới được CBD, nhưng lúc này nhìn những tòa nhà cao tầng trước mặt, Tiêu Tán tỏ vẻ hoang mang.

Vaiz loz? Vương Nhất Bo làm việc gần đây?

Công ty trách nhiệm hữu hạn Bách Hương Quả--trụ sở chính nằm ở thành phố S, bao gồm các thiết bị gia dụng, chữa bệnh, đất đai, đầu tư tài chính, giải trí và các ngành khác, được xếp hạng trong số 500 doanh nghiệp hàng đầu Trung Quốc trong nhiều năm nay.

Gần đây có rất nhiều chuyện mới, công ty Bách Hương Quả có phó chủ tịch mới, vẻ ngoài được ví đến mức hoa nhường nguyệt thẹn, mọi người đều khá tò mò, sôi nổi đoán xem người đó là ai.

Hiện tại là giờ nghỉ trưa, đúng thật là chẳng có bóng dáng ai trong công ty cả, nhân viên quầy lễ tân cảm thấy buồn chán, ngồi xuống tám chuyện.

Một cô gái đi thẳng vào trọng tâm: "Phó chủ tịch Vương rốt cuộc là có lai lịch gì? Ngồi lên cái ghế phó chủ tịch khi còn trẻ như vậy, chẳng lẽ là em trai chủ tịch?"

Một cô gái tóc đuôi ngựa cắt ngang: "Không thể nào chứ? Chưa từng nghe nói chủ tịch có em trai luôn đó, lẽ nào là người yêu chăng?"

Một em gái hoang mang nhân sinh: "Hả? Không phải chứ? Phó chủ tịch Vương thoạt nhìn không có dáng vẻ người lớn tý nào, chủ tịch không nên biến thái như vậy chứ?"

Cô gái tóc đuôi ngựa bĩu môi: "Ai biết đâu, có thể là sở thích của mấy người giàu nó vậy."

"Là em trai, không phải người yêu, tôi có laopo rồi."

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên bên tai, hai nhân viên ở quầy lễ tân bị sốc, ngẩng đầu lên thì phát hiện nhân vật chính trong cuộc nói chuyện đang đứng trước mặt nhìn chằm chằm họ, vội vã đứng lên, bối rối nói: "Chào phó chủ tịch Vương."

Vương Nhất Bo gật đầu, thả xuống một câu "Không có lần sau", không ngoảnh đầu lại sải chân bước vào thang máy chuyên dụng của chủ tịch, để lại hai cô gái quầy lễ tân nơm nớp lo sợ vỗ ngực.

Thang máy đi thẳng đến văn phòng chủ tịch, chị Sa Sa đang xem tài liệu, nghe tiếng "ding" của thang máy, ngẩng đầu nhìn thấy một người giống như một con heo bước vào.

"Xíu nữa sẽ có một cuộc họp, em cùng chị vao trong đó nghe và học hỏi."

Vương Nhất Bo vừa gọi điện thoại "Laopo đi đường nhớ chú ý an toàn" gửi cho Tiêu Tán, ngẩng đầu lên nhìn chị Sa Sa gật đầu nói "được".

Hiện nay xã hội đang bước vào tình trạng già hóa dân số ngày càng nghiêm trọng, viện dưỡng lão thiếu nhân viên, giám đốc công ty Bách Hương Quả đã phát hiện ra cơ hội kinh doanh và báo cáo lại với cấp trên, công ty đã tổ chức nhiều cuộc họp, cuối cùng dự định mở rộng sang lĩnh vực trí tuệ nhân tạo. Và cuộc họp hôm nay là để thảo luận về thiết kế hình dạng của "Nhân viên robot" .

Vương Nhất Bo ngồi ở ghế đầu tiên bên cạnh chị Sa Sa, lắng nghe và đề cập tới việc hợp tác với các công ty khác để thực hiện dự án này, một cách đã từ từ nảy sinh trong lòng.

______
27.11.2022


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC