1. Bịt tai trộm chuông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
là vị trí của tim.

"Làm sao thế này!? Đi bệnh viện!"

Mặt mày Tiêu Chiến tức thì xám ngoét, anh chẳng còn nghĩ nổi đến chuyện phải gạt bàn tay đã đi quá giới hạn của Vương Nhất Bác ra, thậm chí còn lại gần vòng tay ôm lấy eo hắn, dìu hắn ra ngồi ở sofa, xong xuôi bèn lập tức quay người định về phòng lấy điện thoại gọi cấp cứu.

Tiêu Chiến lo lắng hơi thái quá, Vương Nhất Bác kéo anh lại, thở hổn hển một cách khó nhọc, nói với anh rằng trong phòng đọc sách có thuốc, là cái lọ dán nhãn trắng để ở ngăn trên cùng trong tủ kính.

Tiêu Chiến loẹt quẹt lê dép chạy đi, chẳng bao lâu sau lại loẹt quẹt chạy về.

"Mật khẩu?"

"..."

"Nói mau lên! Anh cũng có đụng đến những thứ khác của em đâu, hoặc không thì lát nữa em đổi mật mã đi là được mà!"

"..."

"Vương Nhất Bác!"

"...1005."





008.

Cuối cùng, tên trộm bịt tai tự cho là mình đúng đã gõ vang một khúc chuông thật dài, từng hồi chuông ngân cứ vọng lại mãi trong bộ óc trống rỗng của Tiêu Chiến, con đà điểu sợ hãi bấy giờ mới phát hiện ra rằng đất cát bỏng rát là thế, nó bắt đầu cảm thấy bối rối.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net