1. Góc nhìn phía sau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu chạy nhanh trên dải đất bạc màu. Hai bên ven đường toàn cỏ dại mọc um tùm. Tiết trời oi bức chỉ có thể tạm thời được xua tan khi cậu di chuyển. Gió thổi ù ù vào ống tay áo thùng thình, ùa vào cơ thể nơi chiếc cúc chưa gài.

Phía sau cậu là một cậu bé, trạc tuổi, tóc vàng, trông có vẻ mệt mỏi vì cố bắt kịp cậu. Cậu nhóc ăn mặc một chiếc sơ mi trắng, được cố định đàng hoàng trong chiếc quần lửng vải dày, nhưng dính đầy đất cát. Cậu thở hồng hộc, mắt hướng lên trời một lúc, rồi lại tăng tốc để chạy song song với đối phương.

"Owen em chạy nhanh thật đó" cậu bé tóc nâu xòe ra bộ hàm thiếu đi một chiếc răng cửa "... chúng ta... sắp... đến rồi..."

Owen nghe vậy phấn khởi, sải chân kéo càng lúc càng rộng, nhưng do chân sẵn ngắn nên lại tụt lại phía sau. Rõ ràng ý chí chính là bàn đạp, bởi thế nên anh Semaine mới có thể chạy trước cậu tầm 2 người nằm.

Chạy được một lúc, do đã thấm mệt nên hai cậu bé quyết định đi bộ. Tay Semaine tự túm lấy mảnh vải trước ngực, dập lên dập xuống để giũ mồ hôi. Owen tuy cũng cảm nhận được cái nóng nhưng không cách nào xử lý được. Cậu không muốn bị bố mắng do ăn mặc thiếu chỉnh tề. Vả lại... cậu cũng muốn trông bản thân được ưa nhìn.

"Em có thấy món bánh hôm nay ngon không? Mẹ anh bảo mẹ đã kiếm được nhiều tháng này, nên đã mua bột mới làm thử.." Semain ngả ra sau, luồn 10 ngón tay vào kẽ tóc mà nhìn ngắm bầu trời. Có một đám mây trắng với kích cỡ khác thường đang phủ râm lên khu vực cậu và tên nhóc này đang đứng.

"Ngon lắm ạ..."

"Thế ư? Anh thấy vẫn như mọi lần thôi mà." Cậu nghiêng đầu nhìn tên nhóc lúng túng.

"Ừ thì đúng thế thật, em thấy cũng không khác lắm."

"Haha thật sao?" Semaine khoái chí trước câu trả lời không có chính kiến của cậu nhóc. Thú thật thì bánh mẹ cậu làm rất ngon, nhưng cậu lại thích tận hưởng cái cảm giác trêu chọc cậu nhóc tóc vàng này.

Owen ngước nhìn Semaine, không nói gì cả. Ánh mắt xanh biển của cậu ra nắng được pha thêm chút ánh vàng, nếu nhìn từ xa sẽ tưởng chừng đang đắm chìm trong hồ ngọc bích. Semaine quay mặt đi, bước chân bỗng tăng tốc.

Dustdrench, vùng quê nhỏ bé nơi hai cậu nhóc đang sống chả có cái gì đáng lưu tâm. Chỉ là một khu vực mật độ 6000 dân số, nơi công việc chủ yếu là trồng trọt nông sản. Ở đây hầu hết ai cũng là nông dân, mẹ cậu cũng không phải ngoại lệ.

Semaine sống cùng với mẹ và một con chó, tên Soup. Cậu không còn bố. Bố cậu đã mất do tại nạn lao động. Mẹ cậu không giải thích đó là gì, nhưng với trí óc 4 tuổi lúc ấy của cậu, Semaine nghĩ bố cậu đi làm quá chăm chỉ nên qua đời. Vì vậy cậu không thích việc mẹ cậu suốt ngày quần quật làm lụng. Về sau khi nhận ra mình đã hiểu sai thì cậu đã bớt lo lắng hơn. Nhưng do chính sự vắng mặt của bố và mẹ nên cậu hình thành khả năng đặc biệt - tự lực cánh sinh. Tức là việc có thằng nhóc lùn tịt đi sau cậu chỉ là do nó cần mình thôi. Đương nhiên anh đây sẽ để nó dựa dẫm. Dù sao nguyên cái thị trấn làm nông này chỉ có vài đứa trạc tuổi nhau để cùng chơi. Có mấy đứa nhóc nữa nhưng cậu chỉ chơi với Owen. 'À không, Owen chỉ chơi với mình mới đúng.' Ý nghĩ vụt qua đầu cậu trước khi hai đứa băng qua mộ của nhà khoa học Maxence Lallemanf.

Mộ của Maxence Lallemanf là một biểu tưởng của thị trấn này. Hay nói đúng hơn bản thân ông chính là biểu tượng của Dustdrench, người đã thành công cải tiến 271 loại hạt giống, góp phần nâng cao phẩm chất cây trồng của Dustdrench. 'Nhà khoa học gầy mo này chính là lí do bố mẹ chúng ta đều là nông dân.' Đó là lời trêu đùa cậu thường nghe được từ ông bác hàng xóm Flender trồng khoai lang hay nói mỗi khi ông ta bắt tay thu hoạch cuối mùa.

Mộ của Lallemanf được chạm khắc từ đá cẩm thạch được đẽo gọt cẩn thận với độ cao khoảng 3m. Ngôi mộ nằm bên cạnh môt con suối nhỏ, đó là nguồn nước tưới tiêu chính của cả vùng nông thôn này.

Owen và Semaine đi qua vườn cỏ um tùm gần bờ suối. Nước suối bắn tung tóe nên khu vực đó không lúc nào là không ẩm ướt và trơn trượt. Từng bụi cỏ cao lùng nhùng khiến quần áo hai đứa trở nên bẩn thỉu. Tóc nâu thì vẫn ngẩng đầu đi tiếp, nhưng sắc mặt tóc vàng dần trở nên khó coi.

"Anh đi chậm thôi..." Owen thở hồng hộc, gần như là cầu xin người đi đằng trước mình. Nhưng Semaine không quan tâm lắm, bởi vì chúng ta sắp đến nơi rồi.

Đôi mắt xanh lá của cậu sáng rực: "Đến nơi rồi Owen!" Semaine gần như bay lên ngọn đồi. Cậu hấp tấp leo lên con dốc thoải, nơi phía trên tọa lạc một ngôi nhà với kích cỡ lớn chưa ai tại Dustdrench từng sở hữu.

Khi Semaine đã lên đến nơi, hiện lên trước mắt cậu là một anh chàng thiếu niên tóc đen đứng sừng sững giữa sân cỏ, nhìn chằm chằm vào mình.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net