Chương 8: Chưa từng so sánh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



     Đường Phi ngại ngùng từ chối: "Em nghĩ mình nên tôn trọng tiền bối, vì vậy chúng ta dừng lại ở đây thôi."

      Chuyện này không gây ảnh hưởng gì lớn nhưng Đường Ninh cảm nhận được vị thế của mình trong lòng em trai đang bị suy giảm.

      Một số người bên cạnh lại cảm thấy khó chịu thay Đường Ninh.

     Lam Tiếu chưa kịp bày tỏ bức xúc, thì một người luôn im lặng từ đầu tới cuối chợt lên tiếng.

     "Em cảm thấy giữa anh trai em và Kiến Thần thì ai lợi hại hơn?" – Lục Đại rất tự nhiên mà đưa ra câu hỏi.

     Câu hỏi tưởng chừng như vui đùa nhưng lại âm thầm đem ít nhiều cảm xúc không vui đến cho hai người bọn họ.

    Cũng giống như Lam Tiếu, hắn cũng chẳng có thiện cảm với Kiến Thần. Nhưng bất cứ kẻ nào gần gũi với Đường Ninh hắn cũng không ưa chứ không riêng gì Kiến Thần.

     Đường Phi suy nghĩ sâu xa một lúc mới nói:

     "Em không biết. Cả hai đều rất giỏi theo cách riêng của mình, từ trước tới nay em chưa từng có suy nghĩ đưa hai người lên bàn cân so sánh."

     Nhìn vẻ mặt thành thật trả lời của cậu thiếu niên, mọi người đều bắt đầu nhìn nhận cậu bằng con mắt khác.

    Mạc Phong cảm thấy người có thể xem là bình thường nhất trong đây chính là Đường Phi.

    Đường Phi và Đường Ninh là anh em, nhưng hắn cảm thấy hai người họ một chút cũng không giống nhau.

     "Dù sao em cũng sẽ ở lại đây một thời gian, nên trước tiên em sẽ giới thiệu lại bản thân mình nhé."

    Đường Phi vui vẻ đứng lên nói:

    "Em là Đỗ Đường Phi, vừa tròn hai mươi, hiện đang là sinh viên năm hai của trường đại học X. Từ giờ em sẽ là thành viên mới trong nhà, rất mong được mọi người chiếu cố."

    Kiến Thần nhìn cậu như nhìn kẻ ngốc. Cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn cậu, Đường Phi hướng về phía hắn giơ hai ngón tay hình chữ V, còn không quên nở nụ cười tinh nghịch.

    Mạc Phong nhìn thấy cảnh này bất giác cười thầm, cảm thấy người này cũng thật thú vị.

     Những người khác cũng im lặng một cách lạ thường, bản thân bọn họ cũng cảm thấy cái trò giới thiệu bản thân này thực trẻ con.

    Đường Ninh cũng hiểu cái trò này thật có chút ngu ngốc, nhưng cậu vẫn lên tiếng thay cho bọn họ:

  "Phi Phi, mọi người ở đây đều lớn tuổi hơn em, mỗi người đều có một công việc khác nhau. Đôi khi họ sẽ không ở đây, nên có gì không rõ em có thể hỏi quản gia nhé."

    Đường Phi ngoan ngoãn gật đầu.

"Đi đường cũng đủ mệt rồi, nếu không có chuyện gì nữa thì Kiến Thần sẽ chỉ cho em phòng của mình, trở về phòng nghỉ ngơi cho tốt. Đợi em tỉnh dậy thì chúng ta sẽ cùng ăn tối."

Đường Ninh nói xong mọi người bắt đầu giải tán, ai về phòng nấy.

Dẫn Đường Phi tới phòng, Kiến Thần đang chuẩn bị rời đi thì Đường Phi nhanh chóng ngăn lại.

"Lục tiền bối, ăn tối xong chúng ta cùng đi chơi game nhé, lâu lắm rồi em chưa được đi chơi cùng với anh." – Đường Phi cười nói.

"Tiểu Phi, tôi hiện tại không được tự do như cậu, cậu hiểu chứ? Và đừng gọi tôi là tiền bối nữa." – Kiến Thần vẻ mặt xa cách nói.

  Nói xong hắn liền đi thẳng, để lại Đường Phi ủ rũ đứng đó.

"Tiền bối trước giờ vẫn không thay đổi, vẫn luôn xa cách như vậy. Mình thực sự không hiểu nổi anh ấy." – Cậu thẫn thờ nhìn bóng lưng Kiến Thần rời đi.

_______

  Suốt bữa cơm tối, ngoài nói chuyện phiếm một vài câu với mọi người ra, Đường Ninh cứ quấn quýt bám lấy Kiến Thần như cái đuôi nhỏ.

  Kiến Thần cảm thấy bất lực khi người nào đó cứ một câu 'tiền bối', hai câu 'tiền bối' văng vẳng bên tai hắn không dứt.

  Khó khăn lắm hắn mới cắt được cái đuôi nhỏ thì Đường Ninh lại gọi hắn.

  "Hôm nay cậu làm tốt lắm, nên giờ nghỉ ngơi đi." – Đường Ninh ngồi xem một xấp giấy tờ trên bàn, đầu cũng không thèm ngẩng lên mà nhìn hắn.

   "Sao? Anh gọi tôi tới để nói chuyện này là có ngụ ý gì?" – Kiến Thần ánh mắt có chút cảnh giác.

  "Chẳng có ý gì đâu, thấy cậu vất vả nên tôi cho nghỉ ngơi sớm thôi."

  Thấy ánh mắt không tin tưởng dành cho mình, Đường Ninh cũng chẳng muốn vòng vo nữa: "Không phải cậu không có tự do sao? Tôi cho cậu tự do đấy."

  "Là Tiểu Phi nói với anh sao?"

Đường Ninh không phủ nhận.

   Kiến Thần thật sự bất lực với người này.

  "Tiểu Phi sao? Hai người có vẻ thân thiết nhỉ?" – Đường Ninh ngữ điệu có chút chế giễu. – "Dù sao cũng đã lâu không gặp, thằng bé muốn cùng cậu ôn lại chút kỉ niệm thôi mà cậu gay gắt thế?"

   "Tôi không có thời gian, anh cũng hiểu lý do mà." – Kiến Thần không vui mà nói.

   "Anh mà không đi thì em sẽ không nhìn mặt anh nữa đâu đấy." – Đường Phi đột nhiên từ đâu xuất hiện.

    "Tiểu Phi, đừng có ép tôi làm theo mấy trò nhảm nhí của cậu nữa."

    Đường Phi quay mặt đi không thèm nghe lời Kiến Thần nói: "Em cho anh ba mươi phút suy nghĩ. Em sẽ đợi dưới nhà."

    Nói xong cậu liền rời đi luôn, không để cho Kiến Thần kịp phản bác. Đường Ninh cảm thấy đứa em trai lớn đầu của mình có tính cách thật không giống ai.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC