Chương 11 - Mất trí nhớ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bệnh viện cách trường không xa, đạp xe tầm mười phút là tới.

Dư Duy khóa xe cẩn thận, kiểm tra lại nồi lẩu cay xem có bị đổ không rồi nhẹ nhàng tìm đến phòng bệnh của Ôn Biệt Yến.

Anh lên tầng một lúc rồi mới nhận ra ở đây toàn phòng lẻ, hành lang cũng yên tĩnh hơn nhiều.

Vừa đúng ý anh, như vậy thì khỏi lo làm phiền bệnh nhân khác rồi.

"508...508..."

Dư Duy lải nhải đếm số phòng của Ôn Biệt Yến, mãi tận cuối hành lang gần ban công mới thấy cửa phòng hiện lên bảng số 508.

Cửa phòng không đóng, chỉ mở hờ, bên trong không có động tĩnh gì cả. Có vẻ ba mẹ của Ôn Biệt Yến đều không ở đây.

Nhưng mà để cho chắc thì Dư Duy vẫn khuỵu gối xuống, len lén nhìn vào trong một lượt. Sau khi xác nhận rằng bên trong chỉ có đúng một bóng người gầy gò đang vô cảm nhìn ra ngoài cửa sổ, không còn ai khác anh mới nhẹ nhàng thở phào một cái.

Tuyệt cmn vời.

Dư Duy nhếch miệng, giả bộ đứng thẳng người nghiêm túc gõ cửa, nhưng chưa kịp để người bên trong đáp lại đã huênh hoang đi vào.

Hai tay anh để sau lưng, khom khom người như giám thị phòng thi đi kiểm tra học sinh.

Người đang ngẩn ngơ nhìn cửa sổ quay đầu sang nhìn Dư Duy.

Hệt như lời Thành Hàn nói vậy, sắc mặt Ôn Biệt Yến bây giờ cực kì phờ phạc, khuôn mặt nhỏ trắng bệch, môi cũng trắng bệch nốt. Áo bệnh nhân rộng quá khổ khiến bờ vai gầy gò của cậu như thoắt ẩn thoắt hiện.

Nói chung là vụ tai nạn xe này ảnh hưởng đến Ôn Biệt Yến khá nhiều.

Bây giờ cậu như búp bê sứ mỏng manh dễ vỡ vậy, đụng vào phát là tan ngay.

Dư Duy nhướng mày, khẽ cười thầm trong lòng. Như vẻ thấy cậu gặp nạn là chuyện gì cực kì vui vậy.

"Hơ hơ, nhìn cậu thảm chưa này..."

"Đừng bảo tôi không nể tình bạn học nha, tôi còn mang lẩu cay đến thăm cậu đó."

Ôn Biệt Yến không nói gì mà chỉ nhẹ nhàng nhíu mắt lại nhìn chằm chằm vào anh, chẳng biết đang nghĩ gì.

Dư Duy chỉ biết nhún vai.

Không sao, chuyện này cũng có thể hiểu được mà. Nếu hai người đổi lại vị trí một chút, nếu người nằm trên giường bệnh là anh, còn người mang lẩu cay đến chọc anh là Ôn Biệt Yến thì chắc anh cũng chẳng nói gì đâu, anh chỉ cầm chổi lông gà đuổi người đi thôi.

......Càng nghĩ càng vui.

Anh nhẹ nhàng đi tới cạnh giường, không quên mở nồi lẩu cay. Mùi hương cay nồng thoáng chốc phiêu tán ra khắp căn phòng.

Dư Duy sợ cậu không ngửi thấy, còn đặc biệt vẩy tay nhằm lan mùi hương sang chỗ Ôn Biệt Yến, sau đó đứng dậy dựa mình vào cạnh tủ nhìn cậu.

"Học thần, cậu bị xe đụng đến nỗi đầu sưng một cục rồi hả?"

"Tai nạn thảm như vậy nên để lại di chứng rồi chăng? Với tình hình này thì sao mà đi thi Anh được nhỉ?"

"Ầy, bỏ lỡ kì thi Anh này thì tiếc lắm đấy. Nghe nói nếu giật giải thì còn có thêm cơ hội vào đại học luôn, tiếc quá tiếc quá ~"

Từ lúc Dư Duy vào phòng bệnh đến giờ chưa một giây nào ánh mắt của Ôn Biệt Yến ngừng theo dõi anh cả. Cậu không nói lời nào, trên mặt cũng chẳng biểu hiện sự tức giận, chỉ trầm trầm mặc mặc dõi theo Dư Duy mà thôi.

Dư Duy móc mỉa Ôn Biệt Yến nguyên nửa ngày nhưng vẫn không nhận được lời hồi đáp, thật sự rất khó hiểu.

Ý gì đây?

Cậu ta đang ủ mưu lớn, hay thật sự bị đâm đến hỏng đầu óc rồi?

Dư Duy híp mắt lại gần Ôn Biệt Yến, khom lưng nhìn cậu.

Anh xoa cằm, còn đang định nói tiếp thì---

-- cánh tay yếu ớt của người đang ngồi trên giường bệnh kia khẽ vươn ra xoa đầu anh.

"Yên tâm đi, em không sao."

Cảm giác ấm áp từ lan đỉnh đầu ra khắp cả cơ thể, Dư Duy đứng như trời trồng.

Anh được Ôn Biệt Yến xoa xoa thêm hai lần nữa, đứng nghệch ở đấy.

Gì vậy trời???

...... Thủ đoạn mới gì đây??

Ôn Biệt Yến che miệng ho khù khụ, cậu thở dài nhìn người đang đứng ngây ngốc trước mặt. Đành bất đắc dĩ ôm cổ anh rồi nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên môi Dư Duy.

"Anh vẫn ngốc thật đấy, thế này thì sao ra mắt ba mẹ em được đây....."

"......"

"??!"

Cảm giác mềm ngọt thoảng qua, hô hấp hai người xen lẫn vào nhau. Việc Ôn Biệt Yến đột nhiên xông ra hôn anh làm ba hồn bảy phách của Dư Duy đều bay sạch hết đi rồi.

Thanh âm mệt mỏi khàn khàn của Ôn Biệt Yến len lỏi vào tai Dư Duy, anh đột nhiên giống như cún bị giẫm vào đuôi vậy, giật nảy hết cả lên.

Đờ phắc??!!

Dư Duy cắn răng đẩy Ôn Biệt Yến ra, lùi về phía sau hai bước.

Anh trừng mắt nhìn cậu đang ngồi trên giường, run run bịt miệng lại như muốn nói gì đó nhưng không thốt ra được.

Mặt Dư Duy đỏ bừng, lỗ tai cũng đỏ như thể sắp rỉ máu

Ôn Biệt Yến nghiêng đầu, ngờ ngợ nhìn biểu cảm trên mặt Dư Duy: "Anh sao vậy...?"

... Hự! Còn ra vẻ bán manh nữa?!

Cậu ta mà cũng có thể trưng ra biểu cảm này ấy hả?!

Khóe miệng Dư Duy cứng đờ, anh lùi lại phía sau, ra vẻ phòng bị: "Ra mắt ba mẹ cậu cái quỷ gì chứ?!! Lại còn hỏi tôi bị làm sao nữa? Cậu mới là người bị sao ý! Uống lộn thuốc rồi phải không???!!!"

Ôn Biệt Yến nhìn biểu cảm của anh, ánh mắt dần trầm xuống, giọng cũng nghèn nghẹn lại.

"Anh giận rồi...? Anh giận vì em không ngoan ngoãn thắt dây an toàn nên mới xảy ra tai nạn giao thông khiến anh lo lắng, phải không...?"

Âm thanh lãnh đạm ngày nào giờ đây lại trở nên ngọt ngào nhu mì đến kì lạ.

Omega an an tĩnh tĩnh ngồi trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp. Cậu nhẹ nhàng nhíu mày lại, giọng nói nhẹ nhàng như tuyết rơi phảng phất giữa núi, ánh mắt tràn đầy sự mất mát.

Thiếu chút nữa thì Dư Duy đã cho rằng mình vừa làm chuyện gì đó tày trời lắm rồi ấy.

Thôi đủ rồi, Ôn Biệt Yến bị sao vậy?

Dư Duy chết mất, anh run run lùi lại, bật khiên phòng bị: "Cậu hiểu lầm rồi, ai thèm giận cậu cơ chứ? Tôi hỏi là tại sao cậu lại hôn tôi? Hôn tôi?! Hôn tôi đấy?!!!"

"Anh là bạn trai của em, sao lại không được hôn?"

Giọng Ôn Biệt Yến ngày càng nhỏ lại, trên mặt viết rõ hai từ "cô đơn": "Anh vẫn giận em à?"

"......"

Cậu ta đang nói cái éo gì vậy??

Khoé miệng của Dư Duy cứng đờ lại.

"Cậu đừng có mà nói tầm bậy tầm bạ, ai làm bạn trai cậu?! Với lại tôi giận cậu cái gì chứ? Cậu có đeo dây an toàn hay không không liên --"

Chưa kịp dứt câu thì khóe mắt Ôn Biệt Yến đã đỏ ửng, anh đành nuốt ngược câu nói vào bụng.

Ôn Biệt Yến bình tĩnh nhìn anh, mím chặt môi, nước mắt rưng rưng như chực tràn ra, không khí xung quanh ngập tràn trong u buồn đau khổ khiến Dư Duy cứng họng không nói được gì.

Sắp...... Sắp khóc?

Trong nháy mắt, Dư Duy cảm thấy tam quan như sụp đổ ầm ầm--

Ầm ầm sụp xuống.

Khí thế ban đầu của anh bị Ôn Biệt Yến gạt phăng đi.

Anh thật sự không thể nhìn nổi ánh mắt u sầu của Ôn Biệt Yến đối với mình, Dư Duy ngẫm một lúc rồi đưa ra một kế hoạch vô cùng hoàn hảo --- ba mươi sáu kế, chuồn là thượng sách.

Chứ sao nữa, trêu không được giờ chả lẽ không trốn được?

Anh len lén nuốt nước miếng, lùi về phía tủ giường lấy đi nồi lẩu cay, sau đó móc trong túi ra một chiếc thẻ học sinh. Sau đó....cầm túi lẩu cay chạy đi luôn.

Tiếng khóa cửa vang lên, Dư Duy vỗ ngực nhẹ nhàng thở phào một cái.

Anh chẹp miệng một cái, tự dưng trong đầu nhảy ra cảnh ban nãy, hai tay cứng đờ lại. Dư Duy đưa tay lên gãi gãi cổ, vành tai vô thức đỏ ửng lên.

Dẹp dẹp dẹp.

Hôm nay không phải thời cơ thích hợp!

Có khi lại là di chứng sau khi bị xe tông, anh đây không chấp với người bệnh.

Mà Ôn Biệt Yến đang ở trong phòng nhìn chằm chằm cánh cửa, sau đó liếc nhìn chiếc thẻ học sinh lăn lóc trên giường, ủ rũ.

Bạn trai cậu thật sự tức giận rồi...

Không nhận cậu làm bạn trai, lại còn không cho cậu hôn nữa.

Dỗ bạn trai thế nào đây......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net