Chương 5 - Cởi ra

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đang thi mà có thể ngủ say như vậy, tài thật đó.

Tuy rằng cả tay Dư Duy đã che hết toàn bộ bài viết nên ông không thấy gì được cả, nhưng ông đoán có thể bài thi này sẽ là một tuyệt tác!

Cất bài kiểm tra vào xấp giấy, thầy giám thị thở dài một hơi rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu anh, đè lại phần tóc bị nhếch lên trông cực kì ngứa mắt kia.

May là anh không phải học sinh lớp ông, nếu không chắc chẳng dừng lại ở việc vỗ đầu không đâu, khéo lại vò nát đầu luôn chứ lị. 

Học sinh trong phòng thi cũng tản bớt dần, Ôn Biệt Yến cúi đầu nhanh chóng thu dọn đồ đạc, Dư Duy ngồi phía sau từ từ tỉnh dậy trong trạng thái vẫn còn mơ màng buồn ngủ, trên cổ tay còn có vệt đỏ. Nhìn là biết nửa ngủ nửa tỉnh.

Anh lười biếng ngáp một cái, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bóng lưng của Ôn Biệt Yến, hồn cũng dần dần nhập về xác.

"Này! Dư ca, nhanh lên nào, ngẩn người làm gì?"

Tiền Húy đã nộp bài kiểm tra từ lâu, vội vã thúc giục Dư Duy, hôm nay là thứ sáu, tiệm net nhất định sẽ rất đông. Đi muộn một chút khéo có khi nhà WC cũng chẳng còn chỗ ấy chứ.

"Ra liền."

Dư Duy vỗ vỗ mặt cho tỉnh táo, vội vã cất hết bút nháp vào túi áo rồi đứng lên đi ra ngoài. Bỗng dưng anh nhớ tới việc gì đó, chọt chọt vào lưng Ôn Biệt Yến.

Ôn Biệt Yến quay qua, mặt vô biểu tình: "Làm gì đấy?"

"Nhìn cậu thôi." Anh cười cười quơ tay trước mặt cậu: "Tôi mới chỉ chọc cậu một cái còn cậu thì giẫm tay tôi luôn mà, so với cậu thì tôi đau hơn nhiều. Cơ mà tính tôi cũng không nhỏ nhen quá, chuyện nãy tôi không để bụng nữa, cậu cũng không cần xin lỗi, coi như chúng ta hòa."

Ôn Biệt Yến không nói lời nào, chỉ rũ mắt lướt qua mu bàn tay trắng ngần kia, một vệt đỏ cũng không thấy.

Đau nhiều là đau như nào?

Chưa nói đến việc lúc nãy giẫm chân Ôn Biệt Yến còn chẳng dùng sức, kể cả việc trong giờ thi Dư Duy liên tục ồn ào, lại còn chui xuống gầm bàn của cậu làm loạn cậu còn chưa bắt anh xin lỗi đâu đấy.

Dư Duy cũng mặc kệ Ôn Biệt Yến nghĩ gì, nói xong anh đắc ý cười lớn, nhanh chóng chuồn ra ngoài phòng học, khoác vai Tiền Húy đùa giỡn.

Ôn Biệt Yến cũng lười để bụng, cậu nhanh chóng thu dọn đồ đạc để về phòng nhưng vừa mới nhấc chân đi được hai bước đã thấy có gì đó không ổn.

Cậu cúi đầu xuống thì thấy dây giày đã bị cởi ra từ bao giờ, mỗi dây đều thắt nút không tháo ra được.

"........."

Ôn Biệt Yến nhíu mày, cố gắng giữ bình tĩnh.

Từ nhỏ Ôn Biệt Yến đã được giáo dục cẩn thận, từ trước tới giờ ít khi nào cậu dám nói bậy, nhưng trong lòng lại âm thầm chửi rủa tên ấu trĩ Dư Duy.

Nếu giới hạn của Ôn Biệt Yến là 60 điểm, thì Dư Duy chắc chắn sẽ đạt 180 điểm.

Cậu chỉ hi vọng cả đời này cậu không liên quan gì đến cái tên Dư Duy quái quỷ kia nữa!

Một chút cũng không!

Không biết là tên Dư Duy này lại vẽ vời bậy bạ gì lên bài kiểm tra rồi mà trông sắc mặt của thầy giám thị có vẻ....

Cơ mà bí mật này chẳng giấu được bao lâu, sáng hôm thứ hai tuần kế nó đã bị vạch trần rồi.

Treo cờ quốc kì lên xong, thầy hiệu trưởng kết thúc bài phát biểu thường lệ, sau đó ông khẽ cúi xuống nhìn anh, Dư Duy vô cùng "hân hạnh" được mời lên bục chào cờ.

Nói thật, đọc bản kiểm điểm trước toàn trường đâu phải việc làm đi làm lại nhiều lần sẽ quen đâu, mỗi lần Dư Duy lên bục cờ, trong lòng anh đều có chút bồn chồn.

Có lẽ đây là.....trách nhiệm của học sinh "ưu tú" như anh?

Dư Duy mặc định trong đầu như vậy, tưng tửng đi lên bục giảng chuẩn bị đọc bản kiểm điểm. Anh còn cố hạ tông giọng cho dễ nghe, ra vẻ như một cậu học sinh ưu tú đang chuẩn bị đi thuyết trình.

"Xin chào các thầy, các bạn, chúc mọi người buổi sáng tốt lành. Em là Dư Duy, học ở lớp 3, thành thật xin lỗi vì đã lấy chút thời gian rảnh ít ỏi của mọi người."

"Trong kì khảo sát đầu học kì tuần trước, em đã vô tình phạm phải hai sai làm cực kì nghiêm trọng. Thứ nhất, là do em hô to gọi nhỏ gây ảnh hưởng đến trật tự phòng thi, em vô cùng xin lỗi. Thứ hai, em biết em không nên vì thấy đề khó mà bỏ dở không viết văn tự luận, lại còn vẽ bức Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên bài nữa......"

"Tuy rằng đề văn rất khó, nhưng em lại không thấy được tác dụng và logic trong đề bài. Dù em cũng đã đọc đi đọc lại hơn hai chục lần rồi mà vẫn không hiểu được giá trị của viết văn tự luận, nhưng đúng thật là em không nên từ bỏ....."

Dư Duy viết văn không được, viết bản kiểm điểm cũng chả xong. Trừ phần mở màn dùng văn mẫu từ trên mạng ra thì mấy câu sau rối tung rối mù cả lên. À mà cũng chả giống kiểm điểm nữa, viết nhăng viết cuội lên giấy thì đúng hơn.

Mặt thầy Vương tối kịt lại, đám học sinh ngồi xung quanh ai cũng cảm thấy được nguồn khí lạnh đáng sợ phát ra từ người ông, dường như ai ai cũng biết trước được tương lai của Dư Duy sau khi anh đọc xong bản kiểm điểm rồi.

Cơ mà trong số những người đang lo lắng cho Dư Duy không có Ôn Biệt Yến.

Cậu chẳng quan tâm đến thầy Vương, càng chẳng để ý xem sắc mặt thầy Vương khó coi như nào. Ôn Biệt Yến chỉ cau mày tự hỏi tại sao hôm nay áo khoác đồng phục của cậu lại xấu thế.

Vạt áo dài hơn hai phân, cổ áo lớn hơn một vòng so với cậu. Bình thường tay áo chỉ dài đến cổ tay, nay lại bọc được cả mu bàn tay cậu luôn.

Rõ ràng tuần trước vẫn mặc bình thường, sao tự dưng giặt cái to ra luôn vậy?

"Anh Dư ngầu thiệt đó, đang trong giờ thi mà lại còn là thi văn nữa, dám vẽ Thanh Minh Thượng Hà Đồ lên giấy kiểm tra... Tớ thật sự rất muốn xem xem cậu ấy vẽ như nào!"

Nhân lúc thầy Vương đang tức điên vì Dư Duy, hai cô gái ngồi trước mặt Ôn Biệt Yến tranh thủ chụm đầu vào nhau nói chuyện riêng, cố gắng đè giọng cho thật nhỏ.

Một người là bạn học ngồi trước cậu - Đỗ Tư Tư, người còn lại là một Omega xinh đẹp có tiếng trong lớp, tên Ngụy Gia.

"Ấy, tớ cũng muốn xem."

Ngụy Gia cẩn thận dùng ngón út che miệng lại, hai người có chiều cao xấp xỉ nhau, dựa vào nhau trông lại càng giống một cặp chị em song sinh hơn: "Đợi tẹo nữa tớ đi hỏi xem."

"Làm gì có chuyện anh Dư chịu cho bọn mình xem được cơ chứ, thể nào cậu ấy cũng nghĩ rằng bọn mình xem để cười nhạo cậu ấy cho mà xem."

"Hứ, bớt đùa." Ngụy Gia trừng mắt: "Anh Dư là ai? Là nam thần của tớ, thương yêu còn không hết thì cười nhạo gì chứ?"

Cô vừa nói vừa chỉ về phía Dư Duy đang đọc bản kiểm điểm trên bục giảng, hai mắt sáng ngời: "Như bây giờ đây này, cho dù anh Dư vẫn đang trên bục nhận hình phạt thì đối với mình cậu ấy vẫn rất chi là đẹp trai, đẹp trai số hai không ai chủ nhật luônn!"

"?" Trong đầu Đỗ Tư Tư chậm rãi load ra một đống dấu chấm hỏi: "Nam thần gì cơ? Tớ nhớ hôm trước cậu bảo nam thần của cậu là cái anh đẹp trai chơi bóng rổ hôm nọ cơ mà?"

"Ai bảo chỉ được chọn một người làm nam thần? Yêu nhiều người cũng được mà, miễn sao thật lòng là được!"

...... Rồi rồi, không nói nữa.

Đỗ Tư Tư không nói gì chỉ biết chẹp miệng, nhưng không kìm được lại hỏi tiếp: "Cậu thật sự không thấy anh Dư có chút vấn đề sao....?"

"Làm sao là làm sao?" Ngụy Gia không chút do dự: "Chỉ cần là anh Dư thì ăn cứt tớ cũng thấy cậu ấy vô cùng đẹp trai!"

"......"

Đỗ Tư Tư cũng gọi là có hiểu biết một xíu về gu thẩm mỹ của Ngụy Gia đi, nhưng cô mãi vẫn không chịu nổi cái so sánh quái quỷ này: "Dẹp đi, chắc anh Dư không cho xem đâu"

"Tớ chỉ so sánh chút thôi...."

Ngụy Gia nhìn Dư Duy đằng xa kia, ngón tay nắm chặt lại rồi đặt trước ngực: "Quá là đẹp trai, soái khí mười phần vẹn mười, dù mặc trên mình bộ đồng phục quá khổ thì vẫn làm mình không khép chân nổi mất."

Đỗ Tư Tư trầm mặc nhìn Ngụy Gia nhỏ nhỏ xinh xinh đang ngồi cạnh mình, rồi lại nhìn lên Dư Duy cao to đang đứng trên bục kia, nghĩ đến việc hai người đứng cạnh nhau ——

Dẹp, nhìn đã thấy không ăn khớp rồi.

Cô lại càng thêm quyết tâm chèo thuyền "Dư Ôn" hơn, dù sao thì trong thế giới này tuấn A mỹ O mới là chính đạo.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý.

Ngụy Gia vừa nói dứt lời Ôn Biệt Yến đã ngẩng phắt đầu lên nhìn Dư Duy, mà đồng phục của Dư Duy cũng nhỏ đi một phần.

Một dòng suy nghĩ vô thức chảy qua đầu cậu.

Mặt Ôn Biệt Yến cứng đờ, do dự kéo áo khoác ra —— quả nhiên, đây không phải là phù hiệu tam giác của trường số 1 Hoài Thanh.

Này không phải là đồng phục của bọn họ.

Ôn Biệt Yến nhớ lại sự kiện vào thứ hai tuần trước, hôm ấy cậu có chặn Dư Duy rồi bắt phạt, sau đó....

Chỉ trong chốc lát cậu đã hiểu rõ vấn đề.

Bảo sao sáng nay Ôn Biệt Yến đặt đồng phục trên bàn rồi đi đổ nước, lúc về thì lại nằm chềnh ềnh trên ghế. Quả nhiên không phải là do đồng phục của cậu to lên, mà là Dư Duy đang mặc nhầm đồng phục của cậu.

Nói cách khác, cậu đang mặc đồng phục của Dư Duy.

Nhận ra điều này, sắc mặt của Ôn Biệt Yến bỗng dưng trầm xuống, cả thân thể như nổi hết cả da gà da vịt lên. Từng tế bào đều kêu gào cự tuyệt, ngay bây giờ cậu chỉ muốn cởi phăng bộ đồng phục của tên thần kinh nào đó ra thôi.

Nhưng không còn cách nào khác, tiết chào cờ vẫn chưa kết thúc, cậu chỉ đành cắn răng nuốt cục tức lại vào bụng, ánh mắt nhìn Dư Duy lại càng thêm chán ghét hơn.

Thủ đoạn vừa trẻ trâu lại còn phiền phức nữa.

Người đang đứng trên bục giảng kia tự dưng bị một cái nồi bự chảng từ trên trời rơi xuống ụp thẳng vào đầu.

Dư Duy đang nghiêm túc đọc bản kiểm điểm vẫn chưa hay biết lí do tại sao mình bị người khác ghét.

Đọc xong bản kiểm điểm, Dư Duy cẩn thận khom lưng cúi chào, một phần để bày tỏ lịch sự, một phần nhân cơ hội gãi tay nữa, trong lòng thầm tự thưởng cho mình mười điểm tuyệt đối.

"Diễn thuyết" kết thúc. Dư Duy cảm thấy vô cùng mỹ mãn, giơ ngón cái với Tiền Húy. Nhưng anh vẫn chưa hiểu sao Ôn Biệt Yến đang ngồi ở hàng cuối lại lạnh lùng trừng mắt nhìn anh như vậy, sợ khiếp đi được.

Bùm cái bỗng dưng tâm tình "mỹ mãn" của Dư Duy lúc nãy bay đi luôn.

Ôn Biệt Yến đang lại gần tui.

Cậu ta muốn làm gì tui?

Hôm nay anh có làm tội tày trời gì hả? Anh không đả động gì đến Ôn Biệt Yến, hôm trước quả thật có chọc vai cậu ta một cái, nhưng cậu ta cũng dẫm lại mình một cái rồi mà, sao nay mặt lại đen thui thế này?

Càng nghĩ càng tủi thân, Dư Duy trừng mắt nhìn bóng lưng của Ôn Biệt Yến. Nếu chỉ nhìn thôi cũng có thể giết người thì anh nguyện nhìn chằm chằm vào bóng lưng của tên đáng ghét kia cho đến chết cũng được.

Người trước mặt anh vẫn chẳng quan tâm, cổ áo không thể che đi tuyến thể của Ôn Biệt Yến, toàn bộ cổ cậu đều lộ hết ra bên ngoài. Ánh mắt Dư Duy vô tình đảo qua, bĩu môi, dù rằng anh rất ghét người này nhưng vì lịch sự tối thiểu với người ngoài nên anh nhanh chóng liếc sang chỗ khác.

Lễ chào cờ đã đến phân đoạn cuối cùng, đã đến giờ bắt đầu tổng kết điểm thi đua. Việc Dư Duy kéo lớp 3 xuống tận ba hạng vì bị trừ sáu điểm cuối cùng cũng bị bại lộ.

Ban nãy não anh đang dùng hết sức để phân tích tại sao Ôn Biệt Yến lại trừng mắt với mình, cũng quên không để ý xem mặt thầy Vương sau khi nghe điểm tổng kết tồi tệ đến mức nào.

Đại diện ban học sinh tuyên bố "Lễ chào cờ đến đây là kết thúc", Dư Duy đành nén cục tức oan ức vào bụng, tính ra căng tin mua chai nước.

Còn chưa đi được hai bước đã bị ai đó đằng sau kéo vạt áo lại.

"Dư Duy, cởi áo ra, mau lên" Chỉ chờ Dư Duy quay lại Ôn Biệt Yến đã thả tay ra, giọng nói nhàn nhạt còn mang theo chút nghiêm túc hiếm thấy.

Dư Duy sửng sốt, không phản ứng kịp: "Gì?"

"Sao?" Ôn Biệt Yến cởi áo khoác mình đang mặc ra, đưa cho Dư Duy: "Cởi quần áo cậu ra."

"?"

Đầu Dư Duy giờ đang chứa đầy dấu hỏi chấm, rũ mắt nhìn xuống bộ đồng phục mình đang mặc, lại ngước lên nhìn bộ đồng phục Ôn Biệt Yến đang cầm trên tay, mãi mới hiểu ra vấn đề: "Ủa —— tôi còn đang tự hỏi sao hôm nay đồng phục lại bé thế, hóa ra là do cầm nhầm!"

Hóa ra cậu ta trừng mình vì vụ này.

Dư Duy nhẹ nhàng thở phào, nhận lấy chiếc áo khoác đồng phục trên tay Ôn Biệt Yến, sau đó còn len lén nhìn gương mặt cậu đang tối sầm lại. Khóe miệng khẽ nhếch lên:

"Không đến mức này chứ....lúc ấy tôi đi ra ngoài chắc do không cẩn thận nên làm rớt áo cậu rồi nhặt nhầm, tôi hoàn toàn không hề cố ý, chứ cậu nghĩ tôi muốn mặc áo cậu lắm hả?"

Cố ý hay không chả quan trọng, quan trọng là Ôn Biệt Yến cực kì không muốn nhiều lời với người này, cậu khoác áo lên rồi quay lưng đi luôn.

Trên áo khoác còn vương lại chút nhiệt độ cơ thể của người khác, lại còn thoang thoảng mùi hương thủy mặc nữa.

Là mùi pheromone cực đậm của Alpha.

Pheromone của các Alpha, nhất là các học sinh cấp ba cực kì mạnh, dù chỉ sơ ý lộ ra một lượng nhỏ cũng có thể ảnh hưởng đến Omega.

Mùi hương thủy mặc đột ngột xông thẳng vào mũi Ôn Biệt Yến.

Cậu nhíu chặt mày, bước chân ngày càng nhanh hơn, dường như Ôn Biệt Yến đã nghĩ rằng làm như thế thì mùi hương thủy mặc đang bám chặt trên áo sẽ tản bớt đi.

Chỉ là Ôn Biệt Yến chưa từng để ý tới cổ áo mang mùi pheromone thi thoảng lại quệt vào tuyến thể yếu ớt của cậu, vùng xung quanh đang có dấu hiệu ngày càng nhiều nốt mẩn đỏ hơn.

Tác giả có lời muốn nói:

Dư cẩu: Mẹ! Con với Ôn Biệt Yến hoàn toàn không liên quan đến nhau!!!!

Tác giả: Nhưng mà sau khi mất trí nhớ ẻm còn gọi con là "anh", còn đòi ôm ôm nữa......


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net