Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Chúng ta không có đủ khả năng để dành nhân lực cho những việc như vậy!"
"Nó không thể nào khác được vì Lễ lên ngôi của Thái tử chỉ còn chưa đầy một tháng nữa thôi! Thậm chí hiện tại, bởi vì phải chuẩn bị cho buổi lễ mà chúng ta còn đang thiếu nhân lực!"
"Ông không muốn Chennel điện hạ quay trở về quê hương của mình sao!?"
Trong căn phòng rộng lớn, buổi họp bắt đầu hỗn loạn. Tôi, trong khi liên tục lơ đãng lắng nghe, kéo mũ trùm lên mắt mà nằm úp mặt xuống, cố gắng ngáp một cái. Tôi đã bị làm cho kiệt sức rồi.
Tôi đã luôn mệt mỏi trong các buổi họp thường xuyên này, nó được tổ chức một lần một tuần để đảm bảo rằng cuộc sống cuộc sống trong cung điện luôn thuận buồm xuôi gió.
Tại sao ư? Tại vì tất cả mọi người chỉ nghiền ngẫm những con số và không ai mong đợi tôi sẽ nói bất cứ điều gì.
Tôi đã từng nghĩ, nếu như vậy cũng tốt thôi, họ không thèm gọi tôi cũng chả sao, nó trông có vẻ như là chỉ cần bạn góp mặt là bạn đã có thể được chấp nhận rồi. Đội trưởng của chúng tôi đã từng nói rằng, trong quá khứ vị trí của chúng tôi vẫn luôn như vậy, nhưng tôi đã nghĩ rằng làm thế nào mà tất cả bọn họ đều tham gia cuộc họp trong khi đã thống nhất cùng một suy nghĩ rồi, điều đó chỉ tổ làm lãng phí phần lớn thời gian.
Tuy nhiên, nếu cuối cùng chúng tôi thậm chí không được gọi đến tham dự buổi họp này, thì uy tín của Đội sẽ ngày càng bị sụt giảm và nhận được nhiều sự chú ý hơn. Tôi, là một thanh niên độc thân, đã chọn được cái ghế được chuẩn bị ở góc khuất kín đáo nhất, đang cố gắng kìm hãm những cái ngáp ngủ trong suốt buổi họp này.
Nhân tiện thì, thực ra chức vụ của tôi không đủ tư cách để được mời đến cuộc họp ngày hôm nay. Tuy nhiên, do Đội trưởng – người đáng lẽ ra phải tham dự cuộc họp này, nhưng ông ấy đã khá lớn tuổi, lần nào cũng ngủ ngon lành mà không bị làm phiền bởi những ánh mắt nhìn vào ông ấy. Đúng như dự đoán, ông ấy bị chỉ trích bởi những thành viên tham gia còn lại, Đội trưởng của chúng tôi cảm thấy phiền phức cuối cùng đã đẩy nhiệm vụ này lên đầu tôi. Đội trưởng đã nói với những người xung quanh, "Phó chỉ huy, Nidel sẽ tham dự thay tôi kể từ bây giờ". Nhưng tôi thậm chí còn không phải là người phụ trách tiếp theo (sau Đội trưởng). Thực ra là bởi vì ngay cả những người còn lại trong đội chúng tôi, những người được cho là đội trưởng tiếp theo, đều là người ngại phải tiếp xúc với bên ngoài, và gánh nặng này đã được đẩy sang cho tôi. Đội của chúng tôi đã được đặt kín lịch bởi một loạt các đơn đặt hàng.
Nhờ đó, tôi hầu như phải lộ mặt trong các vấn đề chính thức.
"Đương nhiên, theo quan điểm của chúng tôi, việc điện hạ Chennel quay trở về đất nước của mình là điều đáng hoan nghênh, nhưng chuyến đi rất có thể sẽ gặp nguy hiểm."
Khi ngài Thủ tướng đang phát biểu, thì nhà vua, người cho đến lúc này vẫn giữ nguyên khuôn mặt uy nghiêm ở giữa phòng, cúi đầu xuống và nhìn sang chúng tôi.
"Đây là chỉ thị của nhà Vua, tôi xin lỗi tất cả mọi người, nhưng xin hãy hợp tác."
Khi nhà vua đã có ý nói vậy, những người trước đó thậm chí đã từng lớn tiếng bày tỏ thái độ không tán thành cũng phải mang khuôn mặt chua chát và giữ im lặng. Như dự đoán, khi nhà vua đã yêu cầu thì họ không thể nói "Không muốn".
Mặc dù nhà vua của chúng tôi không phải là một người tài giỏi, hay đầy trí tuệ độc đáo, tính cách ngài của ngài ấy hiền lành và dễ chịu, tôi vẫn luôn nghĩ rằng ông ấy là một người cai trị tốt.
Đầu tiên, các nhà vua của đất nước chúng tôi luôn dễ tính, dù ở thời đại nào. Với những cận thần xung quanh ngài đều là người đáng tin cậy. Có lẽ điều đó đã được cân bằng.
Ngẫu nhiên, những người nắm giữ quyền lực lại là ba bộ phận chủ chốt: Thủ tướng chính phủ, Hiệp sĩ Hoàng gia và Cung điện Hoàng gia. Có thể nói rằng ba bộ phận này có thể kiểm soát đất nước một cách dễ dàng.
Ngay cả trong các cuộc họp, mọi người đã luôn nói như vậy. Chủ đề thảo luận ngày hôm nay của cuộc họp là về vị hoàng tử nước láng giềng, hoàng tử Chennel. Ngay cả khi tôi gọi ngài ấy là hoàng tử, ngài ấy chỉ đứng thứ ba trong hoàng gia, ngài ấy hiện tại chỉ mới bảy tuổi. Đất nước của Chennel điện hạ là một quốc gia nông nghiệp nhỏ (thực ra đất nước của chúng tôi cũng không phải là quốc gia rộng lớn gì), nhưng họ có một mối quan hệ chân thành và tốt đẹp với chúng tôi từ rất nhiều năm về trước, và vì mục đích giao lưu văn hóa, gia quyến của gia đình hoàng gia thường đến đây trong vòng vài tháng.
Lần này, với lý do buổi Lễ lên ngôi của Thái tử nước chúng tôi sắp đến gần, nên họ đã ở lại chơi từ tháng trước.
Tôi cũng đã từng nhìn thấy ngài ấy rất nhiều lần, với khuôn mặt sáng sủa và hiền lành (trông khá chất phác hiền lành), ngài ấy là một hoàng tử dễ thương.
Quê hương của hoàng tử Chennel tương đối yên bình, nhưng gần đây đã xuất hiện điều bất thường, đó là sự mâu thuẫn và tranh chấp về huyết thống. Điều đó có vẻ như họ đang tranh giành ngai vàng. Những tia lửa thậm chí đã lan rộng đến của hoàng tử Chennel, và vì lý do đó, họ đã nhắm vào cuộc sống của ngài. Ngài ấy có lẽ đã đánh giá cao sự an toàn ở đất nước chúng tôi hơn là quê nhà của mình, và do đó ngài ấy đã quyết định sống ở đất nước chúng tôi cho đến khi cuộc xung đột nội bộ ở quê nhà lắng xuống. Hơn thế nữa, nhà vua của họ đã có một yêu cầu: "Tôi xin lỗi, tôi muốn bạn tăng cường bảo vệ xung quanh Chennel.".
Ngay cả khi đang trong thời bình, chúng tôi hiện đang trong quá trình chuẩn bị cho Lễ lên ngôi của Thái tử hoặc những việc tương tự như vậy, và chúng tôi hầu như không thể giành được nhiều sức lực để bảo vệ cho vị một hoàng tử ngoại quốc. Đó là sự thật, chúng tôi không thể nói trước được.
Ngay cả đất nước chúng tôi cũng có những sự việc đột xuất cần duy trì.
"Họ không thể cử lính gác từ đó đến sao?"
Đột nhiên, Chỉ huy đội của Đội Hiệp sĩ Hoàng gia lên tiếng. Đến từ Đội Hiệp sĩ và Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia, mỗi bên có 3 người tham dự. Người ta có thể dễ dàng nhận ra rằng họ có một sức mạnh khổng lồ áp đảo từ những số người tham gia.
"Có vẻ như hoàn cảnh ở đó hiện tại không cho phép mọi người ra khỏi đất nước. Tôi nghe nói điều này sẽ kéo dài đến trước buổi Lễ lên ngôi của Thái tử. Ai đó sẽ lên kế hoạch tham dự và sau buổi lễ sẽ hộ tống điện hạ Chennel quay trở về quê hương của ngài."
"Tôi hiểu rồi..."
Sau khi nghe ngài Thủ tướng đáp lại, Chỉ huy đội Legato không nói gì nữa và im lặng rút lui. Anh ấy có một chút cau có và biểu hiện phức tạp.
Tôi đã nhìn chằm chằm vào hình bòng đó dưới lớp mũ của tôi. Cách tốt nhất để tôi giết thời gian trong cuộc họp là nhìn chằm chằm Chỉ huy đội của Đội Hiệp sĩ Hoàng gia, Legato.
Bởi vì tôi chỉ lén lút trộm quan sát dưới vành mũ của mình nên mọi người phía bên kia sẽ không nhận ra.
Thực ra tôi có chút quan tâm đến anh ấy, hoặc có thể nói rằng tôi có tình cảm yêu mến đặc biệt giành cho Chỉ huy đội. Và tất nhiên anh ấy là một người xứng đáng để dõi theo.
Legato và tôi có rất nhiều điểm chung. Trước hết, chúng tôi bằng tuổi nhau. Anh ấy là người trẻ nhất trong số những người tham dự cuộc họp này khi chỉ mới hai bảy tuổi. Điều đó có nghĩa là anh ấy đã đạt đến chức vị cao nhất có thể tham dự cuộc họp ở độ tuổi này. Tôi cũng được tham dự, nhưng nó không giống như một sự tham gia chính thức, vì vậy hoàn cảnh của chúng tôi là khác nhau.
Thời điểm chúng tôi bắt đầu làm việc tại cung điện hoàng gia cũng giống nhau. Cả hai chúng tôi đều lần lượt gia nhập Đội hiệp sĩ Hoàng Gia và Đội ma thuật Công nghệ khi mới mười tám tuổi.
Có hai đội ma thuật ở nước tôi đó là: Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia và Đội ma thuật Công nghệ.
Đương nhiên không cần phải bàn cãi rằng Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia giỏi hơn chúng tôi nhiều. Có thể nói rằng Đội ma thuật Công nghệ chúng tôi bị đối xử như bị bỏ đi vậy. Quân số của chúng tôi tổng cộng chỉ có 15 người, và chúng tôi sống trong một tòa tháp tối, chật hẹp, cũ kĩ và nhỏ xíu ở rìa khuôn viên Cung điện Hoàng gia. Chúng tôi bị cho là bất cần và làm việc mà không hiểu biết gì cả. Nhờ đó, chúng tôi thường bị đem ra làm trò cười, thậm chí trong Cung điện Hoàng gia địa vị của chúng tôi cũng rất thấp.
Chà, sẽ không sai khi gọi chúng tôi là những kẻ bỏ đi, là tập hợp của những con người không thể thích nghi với Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia, những pháp sư không hề có bất kì tài năng đặc biệt cụ thể nào hoặc những người gặp khó khăn khi sử dụng ma thuật, hoặc những người không có kỹ năng xã Đội.
Nhưng, theo tôi, về kĩ năng ma thuật, chúng tôi chắc chắn sẽ không thua họ, và xét về sự đa dạng, chúng tôi chắc chắn vượt trội hơn họ. Đương nhiên, tôi có đủ sự tự tin về sức mạnh để nghĩ tôi là người giỏi nhất trong lĩnh vực đó tại vương quốc này.
Trong Đội ma thuật Công nghệ, có rất nhiều trường hợp rất đơn giản. Sửa chữa công cụ ma thuật, và một số thứ tầm thường khác như vậy.
Bởi vì đội chỉ toàn những người chỉ nghĩ về ma thuật trong suốt cả ngày, đóng kín trong tòa tháp, chúng tôi khá là thân thiện với nhau, nhưng chúng tôi lại hoàn toàn không có sự tương tác với xã hội bên ngoài. Nhờ vậy mà ngay cả tôi, một người không có bất kì một kỹ năng xã hội nào cũng được coi là "Cực kì hòa đồng", và tất cả mọi người đẩy các công việc cần liên hệ với bên ngoài lên tôi. Tôi đã nghĩ rằng sẽ đẩy lại việc đó lên vai đàn em của mình khi chúng lớn hơn một chút, nhưng thực tế, hiện tại bây giờ tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đảm nhận việc được giao phó từ đàn anh "khép kín" của mình.
Bởi vì tất cả thành viên của Đội ma thuật Công nghệ đều mặc áo choàng đen, kéo mũ phủ kín mặt để che giấu đôi mắt, cúi mặt và bước đi loạng choạng, tôi nghĩ việc chúng tôi bị coi thường là không thể tránh khỏi.
Nó quá khác so với hình tượng những chiếc áo choàng màu trắng xuất sắc đến từ Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia, hoặc hình tượng uy nghiêm, oai vệ của Đội hiệp sĩ.

------------------------------------------------------------------

Bản dịch phi thương mại chỉ có duy nhất trên wattpad, vui lòng không re-up. Nếu có điều kiện xin hãy mua hàng ủng hộ tác giả trên Amazon hoặc Renta. Cảm ơn vì đã đọc <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net