Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trong khi chọn một con đường kín đáo, tôi lao thẳng đến cung điện nơi hoảng tử đang sống. Tôi đã nhiều lần đến thăm bên trong khuôn viên lâu đài dưới hình dạng động vật, vì vậy tôi khá là quen thuộc với khu đất bên trong này.

Có một ngọn núi gần lâu đài. Bởi vì thường xuyên có động vật từ trong núi chui vào lâu đài nên tôi không bị nghi ngờ lắm. Nó tự nhiên đến mức khi tôi chạy vào, mọi người đều thốt lên "Nhìn kìa, một con mèo đen!".

Do nhiệm vụ canh gác lần này kéo dài suốt đêm – hằng đêm – trong một tháng, nên tôi phải sử dụng ma thuật lâu dài. Nhưng trong tình huống sát thủ thật sự xuất hiện, tôi cần phải có khả năng chiến đấu. Vì lợi ích đó, tôi phải dự trữ một ít ma lực tối thiểu để dự phòng cho cuộc chiến.

Nghĩ vậy, tôi cần phải chú ý đến việc phân bổ ma lực. Nếu đó chỉ là một phép biến hình đơn giản thì tôi không nghĩ mình phải sử dụng nhiều sức mạnh ma thuật đến mức ấy. Tuy nhiên, vì tôi là một vệ sĩ bí mật bảo vệ phía sau, cần phải có một kỹ thuật đủ tốt để ngay cả các thành viên của Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia cũng sẽ bị lừa khi không phát hiện ra đây là một sinh vật đã biến hình.

Lý do tôi trở thành một con mèo đen là vì hình dáng này khiến tôi vui vẻ nhất. Tôi có thể biến thành một con mèo với bất cứ màu sắc hay kiểu dáng nào, nhưng vẻ ngoài khác với màu sắc thường ngày của tôi thì có chút không vui tí nào.[1]

[1] Nidel từng nói ẻm thích màu đen nên giờ ẻm thích biến thành con mèo đen :>

Thông thường sức mạnh ma thuật sẽ bị rò rỉ và bị chú ý khi tôi sử dụng, nhưng tôi tự tin vào khả năng thành thạo phép biến hình của mình, tôi có thể sẽ qua mặt được level của binh lính đến từ Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia trong lâu đài. Tôi sẽ bị phát hiện chỉ khi họ nghi ngờ và điều tra tôi. Nếu điều đó xảy ra, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ra đi trong trong sạch.

Nhưng dù sao, giả sử Đội trưởng cũng cùng có cùng quan điểm với tôi, để giữ thể diện, tôi sẽ bám vào thực tế rằng "Người của đội Tech đã luôn ở gần hoàng tử và bảo vệ ngài ấy, đứng như mệnh lệnh của bệ hạ."

Trong khi nghĩ vậy, tôi chạy và lẻn vào cung điện nơi hoàng tử đang ở. Khi tôi đến nơi, tôi thấy hoàng tử Chennel đang chơi đùa trong sân nhỏ của cung điện. Việc chúng tôi có thể gặp nhau sớm như thế này quả là một điềm tốt. Nếu ngài ấy bị nhốt trong phòng, tôi chắc chắn mình sẽ không thể gặp được ngài ấy trong hoàn cảnh hoàn hảo để nhận được thiện cảm tốt nhất.

Một vài người trong Đội Hiệp sĩ Hoàng gia đang đứng gần hoàng tử. Có vẻ họ là các lính canh, mặc dù chỉ là công việc tạm thời nhưng họ đã bắt đầu làm việc.

Khi tôi đến gần, các hiệp sĩ đã chú ý đến tôi và họ tỏ ra bối rối không biết làm gì. Mặc dù vậy, họ vẫn để tôi đến gần hoàng tử. Họ sẽ làm gì nếu tôi là sát thủ, tôi khá là lo lắng vì sự mất cảnh giác này. Thật may mắn vì tôi không phải là kẻ địch đó.

Tôi chắc chắn rằng quê hương của hoàng tử Chennel đang rất hỗn loạn, ngược lại với đất nước chúng tôi, coi hòa bình là điều hiển nhiên, không thể tránh được vì không có nhiều chiến tranh xảy ra trong nhiều thập kỷ qua. Kể cả trong quốc nội cũng rất yên bình. Đôi khi tôi cũng tự hỏi liệu chúng tôi có đang hòa bình quá không.

"Nhìn kìa, một con mèo!"

Hoàng tử với khuôn mặt rầu rĩ đang chơi đùa đã chú ý đến tôi và hét lên vui vẻ. Tốt lắm, có vẻ như ngài ấy thích mèo. Nếu ngài ấy ghét mèo, tôi sẽ không có lựa chọn nào khác ngoài việc bắt đầu với một loài động vật khác. Hoặc xét đến thực tế nếu ngài ấy ghét động vật, tôi sẽ được miễn nhiệm vụ của mình, có lẽ việc hoàng tử thích mèo hẳn phải là một điều đáng tiếc với tôi chứ.

"Nó là một con mèo đen toàn thân! Ta cũng đã từng nuôi một con mèo như vậy ở nhà. Tên của nó là Earl Curtis!"

Hoàng tử toét miệng cười và ôm tôi vào lòng. Thật trùng hợp khi hoàng tử thậm chí đã từng nuôi một con mèo.

Những người xung quanh đã định ngăn hoàng tử nhưng họ lại ngập ngừng do dự dừng lại khi thấy khuôn mặt phấn chấn của ngài ấy.

Bởi vì đã từng nuôi mèo nên hoàng tử đã ôm tôi một cách thành thục. Ngài ấy đưa mặt lại gần tôi và cười. Hoàng tử Chennel có mái tóc màu nâu và đôi mắt màu nâu đỏ nhạt. Vẻ ngoài của ngài ấy trông không giống một vị hoàng tử tí nào.

Tôi băn khoăn không biết có phải mình rất tệ hay không khi nghĩ ngài ấy có khí chất nhà quê =))), tôi hối lỗi cho sự thích hợp này bằng một tiếng "Meo~".

"Tuyệt lắm, mi sẽ là Earl Curtis của ta khi ở đây! Này, có ổn không nếu ta giữ con mèo này?"

Khi hoàng tử hỏi những người lớn xung quanh, người hậu cận đi cùng ngài ấy từ quê nhà đã hỏi những hầu gái và các vệ sĩ xung quanh với một cái nhìn "Nó ổn chứ?". Bởi vì tôi là một con mèo của đất nước này, có lẽ hoàng tử muốn xin phép trước để đề phòng những rắc rối khác. Các hầu gái và vệ sĩ nhìn nhau, giữa lúc đó người vệ sĩ lớn tuổi nhất đã gật đầu.

"Cảm ơn. Đã rất nhiều ngày rồi tôi mới thấy hoàng tử vui vẻ như thế này."

Người đàn ông có vẻ như là phụ tá của hoàng tử lịch sự cúi đầu. Không còn gì bất bất ngờ hơn khi hoàng từ đã mỉm cười. Những người lớn xung quanh nhìn nụ cười ấy bằng ánh mắt dịu dàng. Biết được những tranh chấp ở quê nhà và những mối đe dọa đến với cuộc sống của mình, hẳn là hoàng tử đã rất thất vọng trong quãng thời gian gần đây.

Và khoảnh khắc có một con mèo như tôi xuất hiện, tâm trạng của ngài ấy đã thay đổi hoàn toàn theo chiều hướng tốt hơn. Tôi không biết nên cảm thấy tự hào hay tội lỗi vì đã nâng cao tinh thần hoàng tử theo cách này nữa.

"Earl Curtis, mi có đói không?"

Tôi Không biết từ khi nào, nhưng có vẻ như tôi đã mang tên thú cưng của hoàng tử ở quê nhà ngài ấy, Earl Curtis. Đó là một cái tên nghe có vẻ còn cao quý hơn hơn tên thật của tôi, Nidel và nó khiến tôi phải nở một nụ cười gượng gạo.

"Earl, đi thôi! Hãy về phòng của ta nào."

Vả lại, nếu ngài ấy muốn rút ngắn tên thì không phải sẽ tốt hơn khi chỉ gọi Earl ngày từ đầu hay sao? Tôi tự giễu trong lòng khi được bế trên tay tiến vào phòng hoàng tử. Những người lớn xung quanh bước chắn theo sau ngài ấy.

Phòng của hoàng tử quả nhiên xứng đáng được gọi là phòng dành cho đại biểu ngoại quốc; khá là xa xỉ với một đứa trẻ và nó lớn gấp hàng chục lần căn phòng của tôi.

Hoàng tử đã hoàn toàn yêu thích lốt mèo của tôi, từ đó đến giờ ngài ấy ôm tôi không rời. Ngồi xuống cạnh ngài, nhận thức ăn còn lại từ bữa tối của hoàng tử và có thể ăn những món gì đó ngon hơn nhiều mà khi làm con người tôi chưa được thưởng thức qua. Đương nhiên, không có ai ở xung quanh nghi ngờ tôi cả. Thay vào đó, tôi thậm chí còn nhận được những cái nhìn trìu mến như muốn nói Cảm ơn vì đã làm hoàng tử vui vẻ!

Đến khi bước vào bồn tắm, tôi đã có chút hoảng sợ. Nhưng chỉ khi tôi trở nên hoàn toàn sạch sẽ thì mới có thể bước vào phòng ngủ của hoàng tử và cuộn mình một góc trên chiếc giường rộng rãi nơi hoàng tử ngủ.

Đúng như nhà vua đã nói, hoàng tử có vẻ là người hay lo lắng. Ngài ấy thực sự không thích hàng chục hiệp sĩ làm vệ sĩ và đi vào phòng ngủ của ngài ấy. Cuối cùng, họ để lại hai hiệp sĩ có vẻ ngoài không đem lại cảm giác đáng sợ đứng xa giường ngủ, ở gần cửa và cố gắng xóa sạch sự hiện diện của họ. Giữa chừng, các vệ sĩ đã thay đổi vị trí gác cho nhau. Ngay cả sự thay đổi nhỏ đó cũng làm cho hoàng tử thức giấc. Hoàng tử đã thức dậy rất nhiều lần trong đêm, và để trốn tránh thực tại đáng sợ ngài ấy đã vuốt ve bộ lông của tôi suốt.

Công việc vệ sĩ này khá là rắc rối, tôi khá là thông cảm với Đội Hiệp sĩ và Đội ma thuật Cung điện Hoàng gia, điều đó như thể tôi đang là người ngoài cuộc vậy. Tuy nhiên, Không đời nào họ lại để hoàng tử ở một mình trong phòng ngủ mà không có một người vệ sĩ bảo vệ nào.

Với một số lượng ít người, có lẽ những hiệp sĩ đó đã phải thay phiên nhau canh giữ suốt đêm. Đó là một nhiệm vụ khó khăn – tôi vừa nghĩ vừa đung đưa cái đuôi của mình trên chiếc giường êm ái. Nhưng khi bình minh gần đến, tôi cũng nhận thức ra mức độ nghiêm trọng trong công việc của mình.

Nằm dài trên giường nhưng dù muốn thế nào tôi cũng không được ngủ để canh gác cho hoàng tử. Tôi phải liên tục căng mí mắt trong khi đầu chuẩn bị gục xuống.

Tôi phải giữ lối sống này liên tục trong vòng một tháng ư? Tôi ngáp dài và tự hỏi.


----------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------

Bản dịch phi thương mại chỉ có duy nhất trên w..a.tt..pa..d, vui lòng không re-up. Nếu có điều kiện xin hãy mua hàng ủng hộ tác giả trên Amazon hoặc Renta. Cảm ơn vì đã đọc <3

17/10/2021

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net