Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khoảng một tuần trôi qua, ngay cả tâm chí hoàng tử cũng đã ít nhiều quen với lính canh. Ngài ấy cũng quen với người được gọi là Legato và dần dần những lần thức dậy vào nửa đêm của ngài ấy giảm xuống, ngày hôm qua ngài ấy đã ngủ say cho đến tận rạng sáng.

Cuối cùng hoàng tử đã có thể có một giấc ngủ ngon. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm vì điều đó thực sự tốt cho sức khỏe của hoàng tử.

Vào buổi sáng, Legato, trong đã nở một nụ cười khi nói với hoàng tử rằng "Tối hôm qua, Ngài đã không tỉnh giấc dù chỉ một lần."

Tuy nhiên, khi hoàng tử trở nên khỏe mạnh hơn, người lớn chúng tôi đều cảm thấy mệt mỏi chồng chất.

Tôi đã nghĩ, thỉnh thoảng có người khác thay thế cho Legato cũng được, nhưng lại không có ai trong đội giỏi hơn Legato, bản thân Legato có tinh thần trách nhiệm cao, và thêm vào đó là anh rất được hoàng tử yêu mến, vì vậy anh nghĩ rằng sẽ rất khó để có được một người thay thế.

Giữa lúc đó, tôi bước vào phòng ngủ với hoàng tử như thường lệ. Legato cũng im lặng đi theo phía sau, đặt một chiếc ghế ở vị trí quen thuộc của mình và ngồi xuống.

"Earl, ngủ ngon"

Hoàng tử hôn lên trán tôi một nụ hôn chúc ngủ ngon. Khi chàng hoàng tử đáng yêu làm điều đó, tôi cảm thấy xấu hổ, nhưng một phần trong tôi cũng cảm thấy có lỗi. Trên thực tế, ngài ấy đang hôn một pháp sư gần 30 tuổi không có gì hấp dẫn.

Nếu có thể, tôi muốn một tháng này trôi qua trong yên bình mà danh tính của tôi không bị tiết lộ. Vì lợi ích mà tôi không thể làm tan vỡ ước mơ của một cậu bé trong sáng!

Khi lên giường, hoàng tử đã ngủ say, như thể vụ khó ngủ từ trước đến giờ là nói dối. Những hơi thở yên tĩnh đều đặn và lành mạnh vang vọng trong phòng.

Trong khi lắc lư cái đuôi để chống lại cơn buồn ngủ của mình, tôi lơ đãng nhìn vào khuôn mặt đang say ngủ ấy, thấy hoàng tử đã ngủ say, tôi lặng lẽ nhấc người lên.

Tôi nghĩ vì ngài ấy đang ngủ rất ngon, nên sẽ không có vấn đề gì nếu tôi di chuyển một chút. Tôi không thể nào kéo dài được một tháng nếu cứ nằm bất động như thế này. Tôi muốn phát điên lên vì quá nhàn rỗi. Đầu óc tôi vốn phải để sử dụng thật tốt cho công việc ban ngày, tôi đã nghĩ đến các công thức ma thuật, nhưng điều đó có giới hạn. Phần lớn, tôi cảm thấy buồn ngủ và do đó không thể suy nghĩ thấu đáo và tôi không thể có được bất kỳ suy nghĩ hữu ích nào.

Nghĩ đến việc di chuyển cơ thể để chống lại cơn buồn ngủ, tôi nhảy khỏi giường, xuống sàn, cẩn thận nhất để không phát ra tiếng động. Ngay cả khi tôi căng tai, vẫn không có dấu hiệu nào cho thấy hoàng tử đã thức dậy, và chỉ nghe thấy tiếng thở im lặng đang say ngủ của ngài ấy.

Thở phào nhẹ nhõm, tôi phải đảm bảo rằng móng vuốt của tôi không cắm sâu vào và bước đi trên sàn. Tôi cảm thấy có một cái nhìn hướng về phía mình. Khi tôi ngẩng đầu lên, tôi thấy Legato, đang ngồi trên ghế, nhìn tôi với ánh mắt trách móc. Anh ấy dường như đang âm thầm cảnh cáo tôi, nếu ngươi di chuyển, hoàng tử sẽ thức dậy, nhưng tôi giả vờ không hiểu.

Legato đưa mắt nhìn vị hoàng tử đang ngủ trên giường, nhưng thấy ngài ấy vẫn ngủ như mọi khi, ánh mắt lại dịu đi. Nhưng ánh mắt anh ấy vẫn quay lại nhìn tôi một lần nữa.

Tôi tự hỏi Tại sao anh ấy nhìn mình nhiều như vậy, nhưng tôi hiểu điều đó.

Điều đó có ý nghĩa. Legato cũng nhàn rỗi và không có lựa chọn.

Cuối cùng anh ấy nhìn vào một thứ gì đó đang di chuyển không chủ ý.

Thậm chí tôi cũng sẽ dán chặt mắt nếu nhìn thấy một con chuột đang chạy khi ở trên đầu giường.

Tôi lặng lẽ đi loanh quanh trong phòng, nhưng tôi nhanh chóng cảm thấy buồn chán. Trong khoảng thời gian đó, ánh mắt lơ đãng của Legato vẫn tiếp tục dõi theo tôi.

Tôi đã đi đến kết luận rằng không có cách nào để giết thời gian trong căn phòng này ngoài việc ở cùng với Legato và lại gần anh ấy.

Legato, người tin rằng mình bị động vật ghét, thậm chí cả tuần nay khi đang canh gác đã không đến gần tôi. Có vẻ như anh ấy nghĩ rằng nếu mình làm tôi sợ và bỏ chạy khỏi hoàng tử, anh ấy sẽ gặp rắc rối.

Khi tôi rúc vào cái chân Legato đang đặt trên sàn, anh ấy đứng yên như thể cơ thể cứng đờ. Có vẻ như anh ấy thực sự chưa chơi với động vật bao giờ.

Tôi muốn nhảy lên ghế, nhưng tôi nghĩ nếu để nhảy lên chiếc ghế chân dài mà Legato đang ngồi thì cần phải có một sức bật đáng kể. Bình thường thì tôi có thể làm được nhưng để thực hành nó trong khi không tạo ra tiếng động thì hơi khó.

Khi tôi trèo lên đôi chân mang ủng của Hiệp sĩ, Legato sau một lúc cứng đờ khi nhìn thấy tôi đã từ từ duỗi chân ra. Khi độ dốc của đôi chân trở nên nhẹ nhàng hơn, tôi lặng lẽ leo lên đôi chân đó và đặt mình lên trên đùi của Legato.

Tôi đã mong đợi điều đó, nhưng Legato đã rất ngạc nhiên khi thấy tôi leo lên đùi anh ấy, và mắt anh ấy tròn xoe. Phản ứng đó cực kỳ thú vị, và tôi nghĩ nhìn một Legato như vậy là cách tốt nhất để giết thời gian, đúng không.

Legato thực sự bị động vật ghét. Đôi mắt trong veo mà tôi chăm chú để quan sát hoàn toàn là sự ngạc nhiên, nhưng chúng vẫn có một chút vui vẻ.

Legato lo lắng, anh đã rụt rè đưa tay lại gần để không làm tôi sợ. Nếu anh hành động thô bạo như vậy, động vật sẽ coi đó là một thứ gì đó đe dọa không cần thiết, tôi giật râu âm thầm phê bình. Đó là dấu hiệu cho thấy tôi đang cười thầm trong lòng.

Bàn tay của Legato đặt trên cơ thể tôi. Chiếc áo khoác lông màu đen vẫn được duy trì hàng ngày nhờ vào hoàng tử (ý Nidel là bộ dạng mèo của mình), chắc hẳn khi chạm vào chắc chắn sẽ cảm thấy dễ chịu. Có nhiều thứ liên quan giữa hình dạng đã biến đổi và hình dạng con người của tôi, và gần đây, tóc của tôi ngay cả khi ở dạng con người dường như cũng trở nên bóng mượt. Tóc tôi rối tung đến mức "Tóc của cậu đẹp quá nhỉ..." là điều mà tôi thường xuyên nghe thấy.

Legato đặt tay lên cơ thể tôi để làm tôi run lên, nhưng tôi không hề có dấu hiệu bỏ chạy mà nằm xuống trên đùi của Legato như thể tôi hài lòng với điều đó, và bàn tay ấy mặc dù vụng về, đã bắt đầu vuốt ve bộ lông của tôi. Đó là một đặc quyền, nghĩ vậy và thoải mái tận hưởng cảm giác của bàn tay đó, trái tim tôi cảm thấy hài lòng. Với điều này, tôi có thể giết thời gian. Ngay cả đối với Legato, việc vuốt ve một con mèo sẽ giúp anh ấy sao lãng. Đó là một tình huống đôi bên cùng có lợi.

Tôi tự hỏi liệu anh ấy có quen với điều đó không khi đang vuốt ve, cử động tay của anh ấy dường như đã trở nên dịu dàng hơn. Được một bàn tay to lớn vuốt ve bộ lông của tôi thật thoải mái.

Tôi và Legato không có lựa chọn nào khác. Vì không thể làm gì khác nên cuối cùng, cả hai chúng tôi đều ở trong tình trạng như nhau cho đến sáng.

Tuy nhiên có một vấn đề. Mặc dù nó giết thời gian, nhưng được một người vuốt ve khiến tôi cảm thấy buồn ngủ quá mức. Tôi đã ngủ thiếp đi nhiều lần và thức dậy nhiều lần, nhưng nếu Legato cảm nhận được điều gì đó không ổn, anh ấy chắc chắn sẽ thức dậy hoặc điều gì đó, và với chuyển động đó, tôi cũng nên thức dậy.

Giả sử như vậy, tôi thuận tiện nghĩ mình ngủ một lúc chắc chả có vấn đề gì đâu, và cuối cùng tôi đã ngủ gật một chút.

Thay vì Legato, chắc chắn tôi là người đang gặt hái được nhiều lợi ích hơn.

Tôi cảm thấy tiếc cho anh.

Nhưng vào lúc bình minh, khi hoàng tử chuẩn bị tỉnh dậy, tôi bước xuống khỏi lòng Legato. Sau khi Legato nhẹ nhàng đặt tôi xuống sàn, tôi nhảy lên giường và hờ hững đến gần hoàng tử. Để cho ngài ấy thấy rằng tôi đã ở đây cả đêm.

Hoàng tử, không nhận ra rằng tôi đã lừa dối ngài ấy trong đêm, chào đón tôi với một nụ cười thức dậy dễ thương, nói rằng "Chào buổi sáng, Earl".

Thực tế là khi một người học được cách gian lận là khi họ đã trưởng thành, là điều gì đó tôi cảm thấy hối tiếc một chút. 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net