Tg5-chương3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cố ý thả chậm tốc độ để bọn trẻ phía sau đuổi kịp, cậu bước trên thật dài cầu thang. Trắng bệch ánh trăng xuyên qua cửa sổ, loang lỗ từng mảnh vỡ sáng tối. Mọi giác quan của vampire đều linh mẫn, cậu nghe thấy những âm thanh rất nhỏ túm tụm lại bàn bạc với nhau, sau đó có một tiếng nói non nớt nhưng đầy kiên định.

"Đằng nào cũng chết không phải sao? Nếu có thể, tớ muốn nhìn bầu trời lần cuối."

Khi cậu bé nói xong, không gian lại lâm vào yên lặng. Một lát sau, tiếng bước chân nhiều lên, một người tiếp một người, nối đuôi theo sau Gia Hân đi hết cầu thang vòng vèo.

Rốt cuộc lại bước trên mặt đất, bầu không khí tươi mát hơn nhiều. Cậu quay lại nhìn lũ trẻ bởi vì đói khát đã có vẻ kiệt sức. Đếm đếm, tổng cộng mười lăm đứa, đều đủ cả. Hành động này hình như rất gây hiểu lầm, hiện tại, một đám im thin thít rụt cổ lui vào một góc. Vẻ mặt đề phòng giương hai mắt to trừng mắt cậu, giống như sợ cậu tuỳ thời phát cuồng rồi nhào lên hút máu bọn chúng.

"Chậc, tạo nghiệt a."

Gia Hân đỡ trán, xoay người đi tiếp.

Đám nhỏ cậu xem tớ, tớ nhìn cậu, nước mắt nước mũi đang đổ rào rào cương tại chỗ. Nhất thời không biết làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn Gia Hân dần dần biến mất tại chỗ rẽ. Lại một hồi, dùng chân ngắn, đạp đạp theo hướng cậu đuổi theo.

Cậu vừa bước vào đại điện, Wild liền bước nhanh đến, cung kính hành lễ, cầm một bàn tay cậu đặt bên môi khẽ hôn.

"Chủ nhân, ngài đi đâu vậy? Hoa hồng dục đã vì ngài chuẩn bị tốt. Xin hỏi ngài hiện tại..."

Hắn lúc này mới nhìn đến sau lưng cậu hàng dài trẻ con, sửng sốt.

"Chủ nhân, ngài đây là..?!"

"Ngươi tới vừa vặn, ta bị đám con nít này phiền toái, ngươi mau tống xuất chúng."

Gia Hân phối hợp nhíu mi, liếc xéo tụi nhỏ. Cả khuôn mặt biểu hiện chán ghét tột cùng.

Quản gia rất nhanh thu hồi kinh ngạc, gật đầu.

"Kỳ thực, chủ nhân không thích chỉ cần nói, kẻ hèn sẽ thay ngài giải quyết sạch sẽ này phiền toái."

"Không, ta quyết định về sau sẽ không bao giờ chạm vào huyết. Cũng không lại cần ngươi thay ta chủ trì."

"Chủ nhân, ngài.."

Vampire là loại sinh vật dựa vào huyết dịch mà sống, những không phải quá lệ thuộc. Song, hút máu tươi nhân loại chẳng những giúp bảo trì dung nhan tươi trẻ, còn có thể thăng cấp pháp lực. Tuy đối với sống không biết bao nhiêu lâu Gia Hân chẳng nhằm nhò gì, nhưng một người ăn thịt đột nhiên chuyển qua ăn chay, khiến người ta khó tiếp thu.

"Ý ta đã quyết."

Đi theo sau Gia Hân bọn nhỏ không giấu được mừng rỡ, thực không nghĩ mình còn có thể sống sót trở ra. Tạ thượng đế phù hộ.

Wild gật đầu, đang muốn đáp ứng, bỗng nhiên nghe được âm thanh châm chọc quen thuộc.

"Thân vương điện hạ, xin hỏi ngài đây là muốn làm cái gì? Hay, ngài lại muốn một lần máu tươi dục?"

Gia Hân rũ mắt, trái tim của huyết tộc vốn nguội lạnh nhưng cảm giác nhói đau vẫn cuộn lên từng cơn. Cậu hít sâu áp chế nó, ngẩng đầu cười khẩy.

"Tường Vy, ta muốn làm cái gì, không tới phiên ngươi nhúng tay. Ngươi hiện tại nên làm, là ngoan ngoãn đi hưởng dụng bữa tối."

Nữ chủ đại nhân còn đang giận xám mặt. Này là lần đầu tiên cậu không nể nang nói lại cô, còn ra lệnh cho cô. Rõ ràng cả trăm năm qua mặc cô xỉa xói thế nào, cậu đều đem nỗi buồn hiện hết lên mặt, không hề to tiếng với cô một lời. Chưa hết, Gia Hân bổ tiếp một nhát.

"Đúng rồi, không biết bữa tối hôm nay của ngươi là máu động vật gì đây? Một khi đã như vậy thiện lương, những tiểu sinh linh cũng là sinh mệnh, đừng giết hại tàn nhẫn thế chứ."

Sắc mặt của nữ chủ biến ảo như tắc kè hoa, xanh rồi trắng, trắng rồi đỏ, cuối cùng đen lại. Gia Hân cười nhạo, cô ta thấy nguyên chủ sủng mà kiêu. Gặp cậu đây, đừng hòng nhá.

Wild đau lòng nhìn phía trước cường chống chủ nhân, lại bởi vì thân phận hèn mọn, không thể nhúng tay. Hắn trơ mắt nhìn người đàn bà chết tiệt hết lần này đến lần khác thương hại chủ nhân tôn quý của hắn, nhìn hắn thâm trầm luyến mộ chủ nhân lại giả bộ kiêu ngạo, nói những lời trái lương tâm tổn thương chính mình.

Ả nhất định quên nắp não. Làm sao có thể không hiểu chủ nhân của hắn không chạm vào máu tươi nữa là vì cái gì? Thế nhưng hắn, một câu đều không thể nói.

Tường Vy không cho là đúng, nghiến răng nghiến lợi chất vấn.

"Đem ta biến thành người không ra người quỷ không ra quỷ, cùng con chuột một dạng tránh ở âm u bóng tối không thể gặp quang không phải là ngài sao?"

Mọi người chỉ cảm thấy một cơn gió lạnh mang theo cỗ sắc bén thổi quét mà đến. Mắt hoa lên, thậm chí chưa thấy rõ động tác Gia Hân, cậu đã đứng ở Tường Vy trước người.

Của cậu sắc nhọn móng tay thâm trầm khảm vào cô da thịt. Đỏ tươi con ngươi băng lãnh giống như có thể kết băng rơi vào ánh mắt của cô, cả người lập tức run lẩy bẩy. Đây là uy áp, là bản năng sợ hãi giữa vampire cấp thấp với đại thân vương đứng đầu huyết tộc. Gia Hân chậm rãi mở miệng, trào phúng cười cái nữa.

"Tường Vy thân ái, trên thế giới này không có biện pháp đẹp cả đôi đường đâu. Ngươi sống lâu như vậy, chẳng lẽ không phải trả giá cái gì sao?"

Bị cậu gắt gao chế trụ cổ, Tường Vy khóc đến thương tâm. Chỉ.. chỉ cần cô rơi nước mắt, Gia Hân trước nay đều nhượng bộ.

"Đây đều là ngươi tự quyết định, ngươi có từng hỏi qua ta ý nguyện?! Ta tình nguyện sống như người bình thường, rồi sau đó chết già, cũng không nguyện trở thành đồng loại ghê tởm của ngươi!!"

"Gắt nha~ Thật không?"

"Kí chủ!!! Nóng nảy dễ ỉa chảy.. À không! Cái đấy không quan trọng. Ngài bình tĩnh hạ hoả. Kí chủ ơi!! Cố nội ơi!! Tổ tông ơi!! Giết nữ chính là gameover đó!!!!!!"

Chịu đựng hệ thống đột ngột ngứa mồm trồi lên và tinh thần lực của "Gia Hân" đe doạ, cậu nhất định phải dạy cho nữ chủ ngây thơ thánh thiện một bài học.

Có rồi. Gia Hân híp mắt, hẹp dài đôi mắt nguy hiểm hoặc nhân tràn đầy ranh mãnh. Cậu nhẹ hếch môi đỏ mọng, thanh âm lãnh đạm.

"Như vậy, đã là bổn thân vương đem ngươi nhập vào thế giới ngươi chán ghét này, liền từ ta cho ngươi rời đi đi."

_________________________________

Ê hê hê !! Ta- siêu cấp lười đã trở lại
Cứ nghĩ vào đh nhàn hơn mà thủ tục, phòng trọ,... rối hết cả lên, tới tối cầm cái đt vào wattpad thì mệt phờ rồi, chả buồn viết.
Nghỉ lễ sẽ đóng đô cả ngày ở nhà viết truyện cho các nàng nhé, đừng ném đá tổn thương tác giả ❤️

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net