59. Haaa...! Ra... Tôi sắp ra rồi (18+)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

059

"Về tay... Ừ. Được rồi. Tôi... dù là lần đầu tiên nhưng sẽ cố gắng."

Cố gắng? Cái gì?

Trước khi Jeong Yeon-min kịp hỏi, Yoo Seo-han đã cúi người xuống. Cậu ta đột nhiên quỳ gối trước Jeong Yeon-min.

Jeong Yeon-min nghĩ rằng Yoo Seo-han đang quỳ gối để xin lỗi về hành động của mình, nhưng nhận ra rằng khuôn mặt của Yoo Seo-han đang tiến lại gần khu vực nhạy cảm của mình.

Yoo Seo-han nhẹ nhàng ôm lấy đầu gối của Jeong Yeon-min. Rồi cậu ta nghiêng đầu một chút, tầm nhìn hạ xuống.

Khi Jeong Yeon-min định hỏi "Cậu đang làm gì vậy?", Yoo Seo-han đã cúi đầu xuống khu vực nhạy cảm của Jeong Yeon-min.

Ziiii!

Yoo Seo-han dùng răng cắn nhẹ vào dây kéo quần của Jeong Yeon-min và từ từ kéo nó xuống, giống như một con rắn đang lướt xuống. Mắt cậu ta vẫn không rời khỏi Jeong Yeon-min.

Yeon-min dường như bị cuốn theo mà không thể ngừng quan sát cảnh tượng đó. Cảnh tượng trong giấc mơ mà cậu đã từng mơ về Yoo Seo-han, lần đầu tiên bị ám ảnh, hiện lên một cách sống động.

Có lẽ Jeong Yeon-min đã nghĩ rằng tình huống này chỉ là một giấc mơ. Yoo Seo-han nhìn cậu không kháng cự và mỉm cười dịu dàng. Tiếp theo, cậu ta dùng đôi môi để kéo xuống chiếc quần lót của Jeong Yeon-min.

Tuột xuống...

Dương vật của cậu đã hoàn toàn cương cứng bung ra, đập mạnh vào má của Yoo Seo-han. Với đôi mắt mơ màng nhìn chằm chằm vào con cu xinh đẹp, Yoo Seo-han từ từ mở miệng.

"Ưm... ưm..."

Jeong Yeon-min vội vàng đặt tay lên vai Yoo Seo-han. Hành động này là phản xạ tự nhiên do kích thích bất ngờ.

Yoo Seo-han bắt đầu mút dương vật của Jeong Yeon-min như một kẻ điên. Không giống như những gì Jeong Yeon-min đã tưởng tượng khi chưa biết gì, hình ảnh Yoo Seo-han dè dặt đặt vào miệng rồi rút ra, vừa khóc vừa nói "To quá, Yeon-min à..." với vẻ mặt ngượng ngùng không tồn tại.

Yoo Seo-han ôm chặt eo Jeong Yeon-min khi cậu cố gắng chống cự, và liên tục dùng miệng để mút chặt rồi thả lỏng dương vật của Jeong Yeon-min, kèm theo những kích thích từ lưỡi đẩy vào nhiều chỗ. Tất cả đều vô cùng dâm dục và phi thực tế đến mức kinh khủng.

"Ha... Hự. Đừng làm...!"

"Chụt, chụt..."

"Kẻ điên... Đừng làm thế! Hự!"

Cậu đánh nhẹ vào vai của Yoo Seo-han bằng nắm đấm không có chút sức lực nào. Hành động đó hoàn toàn vô ích trong việc ngăn chặn Yoo Seo-han.

Cuối cùng, Jeong Yeon-min đành phải dừng lại hành động vô ích đó và chỉ biết bám chặt vào vai của Yoo Seo-han, toàn thân run rẩy. Đây là lần đầu tiên trong đời cậu cảm nhận được sự kích thích vượt ngưỡng chịu đựng.

Jeong Yeon-min chưa bao giờ cảm nhận được tình cảm yêu đương với ai đó để hẹn hò, nhưng dục vọng của cậu thì rõ ràng là tồn tại. Do đó, cậu cũng có kinh nghiệm xử lý ham muốn tình dục một mình.

Tuy nhiên, việc tự mình kích thích bằng tay, theo những gì cậu đã dự đoán và quen thuộc, mang lại cảm giác thoải mái và trong phạm vi dự đoán được của cậu.

Nhưng tuyệt đối... không phải là cảm giác này... Chết tiệt. Không phải là cảm giác này.

Âm thanh và hình ảnh hỗn loạn liên tục kích thích cậu. Cuối cùng, tay của Jeong Yeon-min chạm vào mái tóc của Yoo Seo-han. Nhưng cậu không thể kéo lại, chỉ biết để mình bị cuốn theo một cách vô lực.

"Haaa...! Ra... Tôi sắp ra rồi!"

Nhưng khi khoảnh khắc cao trào đến gần, Jeong Yeon-min tỉnh táo lại và cố đẩy Yoo Seo-han ra một lần nữa. Nhưng cậu không thể thắng nổi sức mạnh của Yoo Seo-han đang ôm chặt eo cậu.

Cảm giác như cuộc đời cậu đang trôi qua trước mắt. Jeong Yeon-min như van xin, cầu nguyện Yoo Seo-han hãy nhả ra, nhưng hành động của Yoo Seo-han, người luôn phớt lờ lời cậu, không thay đổi.

Nuốt...

"...Cậu vừa mới nuốt phải không?"​

Rõ ràng cậu đã nhìn thấy yết hầu của Yoo Seo-han di chuyển. Suy nghĩ ngừng trệ, trước mắt Jeong Yeon-min trở nên tối đen. Cậu cảm giác như nghe thấy tiếng ù tai chói tai trong đầu mình.

Sau khi xuất tinh, Yoo Seo-han cẩn thận nhổ dương vật đã trở nên mềm mại và cương cứng của cậu ra. Chất lỏng màu trắng xung quanh miệng anh chàng cực kỳ dâm đãng.

Seo-han đảo mắt như xấu hổ rồi thú nhận.

"Ừm..."

Câu trả lời của Yoo Seo-han, về hành động gây kinh hoàng vừa rồi, quá ngây thơ đến mức không thể tin được.

Jeong Yeon-min cần thời gian để nhận thức thực tế. Yoo Seo-han thì lén lút nhìn cậu, không dám nhìn thẳng vào mắt, còn cậu thì cứ nhìn chằm chằm vào bức tường trống của nhà nghỉ.

Một khoảnh khắc yên lặng. Cuối cùng, Jeong Yeon-min có thể khách quan nhận ra việc Yoo Seo-han đã làm với mình. Cậu cố gắng kiểm soát lý trí và hỏi Yoo Seo-han.

"Cậu... điên à?"

Câu trả lời vang lên không những thiếu thực tế mà còn vô cùng thản nhiên.

""Ổn mà. Còn tốt hơn cả tưởng tượng."

Nghe giọng nói điên rồ đó, tay Jeong Yeon-min tự nhiên giơ lên che mặt và cậu thở dài.

Yoo Seo-han mà Jeong Yeon-min biết là người luôn giữ giới hạn và nhạy cảm với các quy tắc đạo đức. Nhưng có vẻ như ngoại lệ duy nhất là về quan niệm tình dục. Rốt cuộc thì cậu ta nghĩ cái gì trong đầu?

Trước tiên phải mặc quần áo cho đàng hoàng đã. Với đôi tay run rẩy, Jeong Yeon-min kéo quần lên.

Ánh mắt Yoo Seo-han nhìn như tiếc nuối, hướng về phía cậu. Jeong Yeon-min không chịu nổi nữa và hét lên.

"Đồ khốn điên! Cậu không được giáo dục giới tính sao?!"

"Biết chứ... Biết nên mới làm."

"Cậu đúng là đồ điên thật. Đồ mất trí! Không chỉ kiến thức giới tính, mà còn là đạo đức! Đạo đức đấy! Cậu không có cảm giác, nhận thức tự nhiên rằng không nên làm những việc này sao?!"

Những suy nghĩ lộn xộn khiến lời nói của Jeong Yeon-min trở nên hỗn loạn. Cậu nhận ra rằng lẽ ra cậu phải nhận ra điều này ngay từ lúc Yoo Seo-han bắt đầu hôn cậu. Một người bình thường không thể vì thở gấp mà lại hôn người đồng giới.

Yoo Seo-han nhìn Jeong Yeon-min, cố gắng đoán phản ứng của cậu, tỏ vẻ hoang mang và đau khổ. Bây giờ cậu ta mới nhận ra tình hình và trông như sắp khóc vì sợ hãi.

Jeong Yeon-min nhìn thấy gương mặt trơ tráo của Yoo Seo-han, không tin vào những gì mình đang nghe. Yoo Seo-han không hề ngần ngại mà trả lời với ánh mắt thẳng thắn, khiến Jeong Yeon-min thêm phần bối rối.

"Ừ"

"Cậu nói 'ừ' là sao chứ?"

"Tớ nói đúng rồi. Tớ không biết điều đó."

"Cậu vừa nói cái gì?"

"Vì vậy, có thể tớ sẽ tiếp tục như thế này."

Hôm nay, những lời của Yoo Seo-han thật khó hiểu đối với Jeong Yeon-min. Cậu cau mày, nhìn chằm chằm vào Yoo Seo-han, nhưng lại càng kinh ngạc hơn khi Yoo Seo-han tiếp tục nói những điều kinh hoàng với vẻ mặt nghiêm túc như đang phát biểu trước đám đông.

"Khi nhìn cậu, tớ muốn hôn cậu, thực ra còn muốn nhiều hơn thế nữa."

Hình ảnh của Yoo Seo-han trong tâm trí Jeong Yeon-min bị phá vỡ hoàn toàn.

"Tớ muốn làm tình với cậu."

... Cậu điên rồi à?

Không thể kiểm soát được mình, Jeong Yeon-min lập tức đưa tay lục lọi chiếc áo khoác đang để trên giường.

Yoo Seo-han nhìn Jeong Yeon-min với gương mặt ngây thơ, không hiểu được hành động của cậu ta. Điều này có lẽ là một điều may mắn. Nếu Yoo Seo-han biết Jeong Yeon-min định làm gì, có lẽ cậu ta sẽ ngăn cản và cản trở.

Khi Jeong Yeon-min rút thứ gì đó từ trong túi áo khoác ra, gương mặt của Yoo Seo-han cứng lại. Jeong Yeon-min nhanh chóng nhấn nút gọi.

[Em trai Lee Rak-hyun]

Yoo Seo-han mở miệng định hỏi "Cậu đang làm gì vậy?", nhưng Lee Rak-hyun đã bắt máy nhanh hơn. Vào buổi tối, Lee Rak-hyun thường nhận điện thoại rất nhanh, vì cậu ta thường không đi ngủ sớm.

Giọng nói của Lee Rak-hyun vang lên từ đầu dây bên kia, nhại lại giọng của Jeong Yeon-min.

"-... Này. Tôi nên làm gì nếu cậu gọi cho tôi vào lúc tôi đang ngủ?"

"......"

"-Chẳng phải cậu luôn nói thế sao? Gọi có chuyện gì?"

Mặc dù Lee Rak-hyun không thật sự ngủ, nhưng cậu ta vẫn tỏ ra khó chịu. Nhưng, trái với lòng mình, Jeong Yeon-min lại không thể thốt ra lời.

"......"

Yoo Seo-han nhận ra sự kỳ lạ khi Jeong Yeon-min không trả lời. Cậu ngừng phàn nàn và thắc mắc:

"-... Alo? Chuyện gì vậy? Không nghe thấy gì sao?"

Yoo Seo-han đang nhìn chằm chằm cậu, trước mặt cậu, không chắc liệu ánh mắt cậu ta có phải là sự tuyệt vọng hay ánh mắt tức giận. Yoo Seo-han cắn chặt môi, đôi mắt cậu ta ngấn nước, đang khóc.

Bất kể Yoo Seo-han nghĩ gì, Jeong Yeon-min vẫn kiên định với quyết định của mình.

"Này, Lee Rak-hyun..."

"-Có chuyện gì vậy? Giọng cậu sao nghe kỳ thế?"

"Tớ... tớ có thể đến nhà cậu được không...?"

Ngay lập tức, Yoo Seo-han giật lấy điện thoại và ngắt cuộc gọi. Jeong Yeon-min quá mệt mỏi để có thể đấu lại cậu ta và giành lại điện thoại.

Nhìn Jeong Yeon-min ngồi yên không phản kháng, Yoo Seo-han run rẩy hỏi:

"Cậu... cậu đã hôn tớ mà. Cậu nhìn tớ... thậm chí cậu còn cương lên. Thế nhưng... cậu lại ghét tớ sao?"

"...Đó chỉ là tự nhiên mà-. Ừm!"

Yoo Seo-han bất ngờ hôn Jeong Yeon-min. Một tay cậu ta lướt qua eo và chân, đẩy Jeong Yeon-min nằm xuống giường. Yoo Seo-han hôn mãi không ngừng, tay cậu ta vuốt ve từ cổ, ngực, eo rồi xuống đến mông của Jeong Yeon-min.

Đôi tay lướt qua như đang chơi đàn piano, khiến Jeong Yeon-min gần như mất kiểm soát. Seo-han ấn giữa hai chân, bóp vào vào cự vật đang cương trong quần Yeon-min. Khiến cậu buông bỏ vì khoái cảm.

Dù cơ thể đang phản ứng, Jeong Yeon-min cố gắng đẩy Yoo Seo-han ra, từ chối qua hệ tình dục.

"Bịch!"

"Đủ rồi...!"

Lần đầu tiên Jeong Yeon-min đấm vào mặt Yoo Seo-han. Ban đầu chỉ định đẩy người cậu ta ra, nhưng một tay lỡ trúng mặt cậu ta.

"......"

Yoo Seo-han không nổi giận. Cậu ta chỉ lặng lẽ nhìn Jeong Yeon-min bằng ánh mắt vô cảm. Jeong Yeon-min lạnh lùng nói:

"Cậu biết đây là cưỡng bức chứ?"

"...Gì cơ?"

Yoo Seo-han phản ứng với từ đó bằng một giọng nhỏ như đang bối rối. Phải rồi. Dù có lẽ Yoo Seo-han không có quan niệm về tình dục, nhưng tinh thần đạo đức mà cậu ta từng thể hiện trước đây chắc chắn là thật.

Khi nghe từ đó, ánh mắt của Yoo Seo-han bắt đầu trở lại như bình thường. Jeong Yeon-min tiếp tục nói một cách nghiêm túc.

"Yoo Seo-han, việc cậu có vấn đề tâm lý gì cũng chẳng liên quan đến tôi. Cậu sống buông thả thế nào, đã chịu đựng được bao lâu, hay không có quan niệm về tình dục, tất cả đều không phải chuyện của tôi."

"......"

"Nếu cậu còn làm mấy trò này nữa, tôi sẽ giết cậu."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC