Chap 33

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không thể phản ứng được gì trong giọng nói đầy lo lắng lẫn vẻ mặt căng thẳng của Chaeju nên Yuyeong chậm rãi gật đầu. Ngay cả cậu, một người không tinh ý cũng đoán nhận ra rằng có sắp có chuyện chẳng lành nên tim cậu đập rất nhanh.

"Hãy phục vụ cẩn thận vào"

Khác với Yuyeong, Chaeju quay người nói với giọng nghiêm khắc đến Heo thái giám hơn. Cảm thấy khó xử dù ngay cả trong lúc rối loạn, Yuyeong vội vàng vừa cúi đầu vừa cảm ơn và đi theo sau Heo thái giám.

Hàng chục chiếc bàn dài xếp thành hàng trong đại điện rộng đến mức không nhìn thấy điểm dừng, mỗi bàn có khoảng 6,7 người ngồi. Chưa từng nhìn thấy nhiều người quý tộc như thế này cùng một lúc, Yuyeong bị choáng ngợp bởi quy mô hoành tráng của bữa tiệc.

"Cậu chỉ cần theo ta là được"

Heo thái giám thì thầm nhỏ với Yuyeong khi đi quanh qua những chiếc bàn ở phía sau đại điện quen thuộc rồi bắt đầu thay bình rượu mới trên bàn tiệc và lấy những bình rượu không đặt chúng lên chiếc khay trống Yuyeong đang bưng trên tay. Các quý tộc vừa cười vừa nói chuyện trong khi uống rượu mà không thèm để ý các cung nhân xung quanh đang phục vụ mình. Nắm chặt chiếc khay với những bình rượu không, trong khi đứng chờ ở hành lang Yuyeong lén nhìn trộm phía trên bảo tọa.

Thái tử mặc áo long bào vàng kim, trên đầu đội vương miện gắn mành ngọc đỏ tỏa ra khí thế uy nghiêm khi ngồi trên bảo tọa. Rõ ràng dù nhìn thấy như vậy nhưng Yuyeong lại cảm thấy thái tử như đang ở cõi thần tiên nơi rất cao và xa giống như cậu không bao giờ với tới được.

Dường như việc lén lút nhìn chằm chằm vào thái tử là có tội nên Yuyeong vội vàng quay mặt lại nhưng cậu lại sững người. Lina đang cười rạng rỡ ngay bên cạnh thái tử. Thậm chí còn có cả Youn gia chủ.

Yuyeong choáng váng như thể bị đẩy xuống vách đá, cậu nhắm chặt mắt lại. Trong thoáng chốc, cả người cậu run lên như thể máu trong người bị hút cạn suýt chút nữa làm rơi bình rượu.

"Đúng là sự nhục nhã với gia môn. Phụ thân, hãy trừng phạt hắn đi"

Lời nói của Lina tưởng chừng như đã quên nhưng giờ lại vang lên trong đầu Yuyeong.

Không được. Không thể như thế này được.

Cảm thấy choáng váng, Yuyeong hít một hơi dài để lấy lại bình tĩnh. Vì cậu nhận ra rằng chuyện đứng thẫn thờ trong lúc bất động như này có thể bị thu hút ánh nhìn của mọi người hơn. Phải thể hiện dáng vẻ bình thường giống như các thái giám khác thì mới không bị chú ý.

Thái tử rõ ràng nói rằng là trò chơi trốn tìm mà. Nhưng nếu không bị hai người kia phát hiện thì chắc sẽ không sao. Khi ở thành Uyhan, Yuyeong luôn phải trốn để không bị Youn gia chủ nhìn thấy. Nên việc để không bị họ nhìn thấy không phải là một việc cậu không thể làm được.

Yuyeong lấy lại tinh thần và chạy theo đằng sau lưng Heo thái giám. Nhưng tim lại đập thình thịch đến mức cậu tưởng như nảy ra ngoài. Mỗi khi tim đập thình thịch thì một bên ngực cậu lại nhói lên đau buốt. Đối với Yuyeong, bất hạnh được cậu coi là chuyện đương nhiên nhưng sao nó lại có thể đau đến như vậy chứ?

"Đúng là sự nhục nhã với gia môn. Phụ thân, hãy trừng phạt hắn đi"

"Chỉ cần bị bắt một cách vô vị xem, ta sẽ trừng phạt ngươi"

Giọng nói của Lina và thái tử thay nhau hiện lên trong đầu và dường như ghim vào tim cậu một cách đầy đau đớn.

Rõ ràng vừa nãy giống như đang đi trên con đường hoa trên cõi thần tiên. Nhưng bây giờ Lina nhìn quanh phòng tiệc với ánh mắt đầy muộn phiền và tiếc nuối.

Các quý tộc mặc những y phục lụa là có màu sắc rực rỡ và khi nhìn từ trên xuống thì giống như một cánh đồng hoa sặc sỡ đủ màu sắc. Dù ở một cánh đồng hoa rực rỡ như này thì thái tử người sẽ trở thành phu quân của mình, chắc chắn vẫn là người nổi bật nhất. Đó là việc đương nhiên. Vì thái tử là chủ nhân của cánh đồng hoa này và là người sẽ trở thành người cai trị quốc gia này. Giành được vị trí cao quý bên cạnh chủ nhân, dường như thấy tất cả mọi thứ trên thế gian này đều là của mình nên Lina cảm nhận được rằng tất cả những bông hoa quý hiếm kia đang cảm thấy ghen tị với mình. Đây là lần đầu tiên trong đời từ khi sinh ra Lina cảm thấy trong lòng đầy phấn khích đến như vậy.

Nhưng chuyện tại sao chuyện lại thành ra như thế này chứ? Bị choáng ngợp trong sự vinh sủng mà mình giành được nên Lina đã quên mất lý do ngay từ đầu mà thái tử đã cho mình đến đây.

Việc cho mình ngồi vào vị trí này không phải là viện cớ để tìm Youn Yuyeong mà lý do thực sự là gì chứ? Dù chính miệng mình bảo yêu cầu đi tìm Youn Yuyeong nhưng tương lai mình sẽ trở thành thái tử phi vậy sao phải quan sát bản mặt của đám thái giám? Rốt cuộc thì tên côn trùng đó là cái gì? Tên đó có lộ diện ra ở bữa tiệc này thì làm được việc gì cơ chứ?

Để che giấu cơn tức giận, Lina cố gắng mỉm cười gượng gạo và quan sát các thái giám đang đứng ở mọi chỗ trong bữa tiệc. Trong mắt Lina những thái giám đang mặc y phục màu xanh lá nhìn như đám cỏ dại xuất hiện giữa một rừng hoa quý hiếm. Thêm nữa là các thái giám đều có thân hình và vóc dáng nhỏ nhắn giống nhau nên khó thể phân biệt được. Lina bối rối tự hỏi có phải các thái giám đều trông như vậy không.

Hôm qua đã gọi phụ thân vào và đã nói chuyện về Youn Yuyeong. Nếu Youn Yuyeong thực sự còn sống thì chắc chắn sẽ xảy ra chuyện khi tên đó xuất hiện ở đây. Phải giữ diện chứ, tuyệt đối không thể giả vờ biết được thứ như một tên thái giám được.

Quả nhiên đến tận cuối cùng thái tử vẫn chối bỏ chuyện về Yuyeong nên dù bây giờ có gặp thì cũng giả vờ không biết, vì thế nếu có tìm thấy tên sâu bọ đó thì sẽ quyết định xử lý tên đó sau bữa tiệc này. Youn gia chủ cũng không ngờ thái tử đưa ra chuyện này, hắn không biết phải làm gì nên chỉ biết nhìn xung quanh giả vờ tìm Yuyeong.

Lén nhìn sang bên cạnh, thấy khí sắc của thái tử rất vui vẻ. Nhưng Lina không thể biết thực sự trong lòng thái tử đang suy nghĩ gì. Vì mới hồi nãy thái tử còn cười tươi rạng rỡ nhưng Lina hoàn toàn không thể ngờ rằng thái tử nghĩ bữa tiệc lại nhàm chán đến thế. Không, nếu để ý kỹ thì thái độ của thái tử hoàn toàn khác khi thì thầm với mình. Khác với dáng vẻ ngồi dựa thư thái trên ghế, thái tử lại rướn người ra phía trước và nhìn quanh phòng tiệc.

"Không phải chỉ là trò chơi trốn tìm thôi sao? Khá lắm. Ta chưa bao giờ thua trong bất cứ trò chơi nào"

Những lời thái tử nói ra trong lúc nhìn xung quanh phòng tiệc không giống như đang nói chuyện với ai trong số Lina hay Youn gia chủ. Sau đó liên tục phe phẩy chiếc quạt một cách trang nhã và ra lệnh.

"Đưa đồ ăn và rượu mới lên"

Ngay khi lời nói của thái tử thốt ra, các thái giám run rẩy thu dọn đồ ăn trên bàn và lần lượt mang những món ăn mới lên. Lina nhìn thấy bọn họ thì cắn môi vì sửng sốt. Hơn mười thái giám mặc y phục giống nhau, hóa trang cũng giống nhau, cử chỉ cũng tương tự nên không thể nào phân biệt được. Thật khôi hài khi nhìn đám người đó như đang sử dụng thuật phân thân vậy.

Nếu thái tử chỉ cần nói một lời thì có thể tìm được nhưng tại sao thái tử lại đẩy chuyện đến mức này chứ? Nếu thái tử đã giết chết tên đó rồi chối bỏ và giả vờ như không biết đến cùng? Nếu đúng như vậy thì mình phải làm sao? Ngay từ đầu thái tử nói rằng không biết Youn Yueong thì có phải hợp lý không? Lời nói và hành động của thái tử trước sau không đúng khiến lòng tò mò của Lina ngàng càng tăng lên, nhưng vấn đề cần quan tâm bây giờ là việc tìm thấy hay không tìm thấy tên sâu bọ đó ở trong bữa tiệc này.


Mình đã từng chán như thế này chưa? Hyul ghét đám quý tộc mặc những bộ y phục như thể lấy làm khoe khoang cùng với ánh mắt tham lam. Và chán ngấy những buổi lễ mang tính nghi thức rườm rà. Nhưng buổi tiệc ngày hôm nay lại là nơi đầy ắp những nghi lễ tẻ nhạt cùng với những đám người quý tộc đó. Hàng dài người đến chúc mừng lễ sinh thần của mình nhưng hoàn toàn không thấy vui. Vì dù không phải là ngày đặc biệt thì bất kể các món quà quý giá thế nào thì mình cũng dễ dàng có được.

Nếu trở thành hoàng đế thì sẽ nhất định xóa bỏ cái ngày này, Hyul đập mạnh chiếc quạt lên ngai vàng rồi quay nhìn sang Lina. Thái độ giả vờ khá thông minh nhưng lại quên mất việc giả vờ ngượng ngùng trước những lời nói tán dương của đám quý tộc về mình mà lại cười với dáng vẻ cao ngạo. Nhìn thấy dáng vẻ của Lina đột nhiên trong lòng thấy bực bội. Việc cho ngồi vị trí bên cạnh ta là để thích thú đến như vậy sao?

"Nếu cả huynh ruột của nàng ở đây thì cuộc gặp gỡ đầu tiên của ta và nàng sẽ được tái hiện đấy"

Ngay khi Hyul đưa ra lời giống như cảnh cáo, nhìn thấy sắc mặt của Lina tái mép thật đáng xem. Nở nụ cười ngọt ngào với Lina rồi Hyul nhìn lướt xung quanh buổi tiệc. Dù đưa ánh mắt tham lam của mình theo dõi ở phía trên nhưng hầu hết đám người quý tộc đều say rượu và cười đùa vui vẻ. Đó là kết quả của việc trên mỗi bàn rượu đều có những kỹ nữ ngồi tiếp rượu mạnh.

Youn Chaeju có đang làm đúng theo như lời căn dặn không? Ra lệnh hãy đi thỉnh cầu chào hỏi đến mấy tên quý tộc chướng mắt, mời rượu họ rồi đoán ý trong lòng. Hyul nhìn quanh thấy Chaeju đang ngồi song song nói chuyện với một ông già bụng bự trong một góc bữa tiệc.

Nhưng cái tên kia ở đâu vậy? Hyul đã nhìn lướt qua toàn bộ bữa tiệc nhưng không thể tìm thấy Yuyeong. Mình nói là đừng để mình nhận ra nên không phải mấy tên kia là không đưa tên đó đến bữa tiệc đấy chứ? Nảy lên lòng nghi hoặc nên ngay khi Hyul hất cằm với tổng quản thái giám, hắn cúi người rồi nhìn chằm chằm ở phía xa đằng sau đại điện. Dù nhìn thấy đám thái giám ở phía đằng đó nhưng cũng không thể tìm ra Yuyeong nên Hyul đã nhướng người ra phía trước một cách vô thức.

Nhưng đột nhiên Hyul nhớ ra khuôn mặt tái mép của Yuyeong khi nghe mình nói rằng Youn Lina đang tìm cậu. Nữ nhân này làm gì mà lại mang vẻ mặt như buồn tiểu thế kia vậy? Mình có lo lắng khi giao tên kia cho một nữ nhân như này không?

Là một tên ngay từ đầu đã liều mạng cầu xin cho đi theo mình. Hyul bật cười khi nhớ lại hình ảnh hèn mọn của Yuyeong khi quỳ sấp dưới đất cầu xin với giọng nói lắp bắp. Mỗi khi nghĩ đến Yuyeong thì lại nảy lên nỗi xấu hổ quen thuộc nhưng bây giờ Hyul quan tâm hơn việc Yuyeong đang ở chỗ nào trong bữa tiệc hơn là chuyện đó. Là cái tên ngày nào cũng ở trong phòng ngủ mong ngóng chờ đợi cơ thể này mà đến đây không gặp mình mà lại trốn đi đâu vậy? Mình nói rằng nếu chơi trò chơi trốn tìm mà bị bắt thì sẽ trừng phạt nên chẳng lẽ là trốn dưới gầm bàn sao? Không phải, thứ đồ chơi đó có lý nào lại có thể mặt dày như vậy được. Cùng lắm chỉ là cúi thấp đầu thôi.

Ngay khi không nhìn rõ được ở phía cuối đại điện, Hyul chậc lưỡi ngoắc chiếc quạt hướng về tổng quản thái giám. Các thái giám đứng xếp thành hàng dọn dẹp các món ăn vừa được đặt trên bàn mang đi. Sau khi thay các món ăn lần thứ ba liên tiếp các cung nhân ở phía trước đại điện mang đồ ăn dọn dẹp ra ngoài phòng tiệc, các thái giám phía sau tiến lên đứng thế vào chỗ của họ.

Thấy đồ ăn trên bàn liên tục được thay, hai phụ tử Youn Lina và những người ngồi bên dưới nhìn chằm chằm Hyul một cách nghi hoặc nhưng Hyul không thèm để trong mắt. Mà chỉ bận quan sát lần lượt các thái giám để tìm ra Youn Yuyeong.

Ngay khi các thái giám xếp thành hàng tiến đến, Hyul nhấp một ngụm rượu vừa nhếch khóe miệng lên cười. Một thân hình quen thuộc đang bưng khay đứng bên cạnh một thái giám. Tư thế vụng về khi bưng khay, mắt nhìn xuống sàn, vai cong hơn những người khác. Tìm thấy rồi!

Bắt chước khá giống đấy, nhưng mà lại bị phát hiện dễ dàng như thế này thì phải mắng cho một trận mới được. Hyul cười tinh quái. Liếc nhìn thoáng qua bên cạnh thì thấy Youn gia chủ và Lina đang nhìn chằm chằm vào đám thái giám giống như họ không nhận ra Yuyeong dù là ở khá gần.

Hyul nhẹ nhàng nâng ly nhấp một ngụm rượu vừa lướt mắt nhìn từ đầu đến chân Yuyeong. Nếu so với lần đầu gặp thì đã thay đổi rất nhiều. Da trắng hơn và tư thế cũng đứng thẳng hơn.

Vì trang điểm nên nhìn trông khá đẹp. Đẹp sao? Thứ kia gọi là đẹp sao? Hyul đưa mắt nhìn vào môi của Yuyeong, nó đỏ như máu đang rỉ ra. Tại sao lại đỏ như thế kia? Đôi môi đỏ lên giống như việc bị ép khẩu dâm quá mức khiến Hyul cảm thấy rất khó chịu. Nhìn lại lần nữa thì đôi mắt hình như cũng hóa trang nên nhìn có vẻ lãnh đạm. Không chỉ vậy sao y phục lại mặc đồ màu sắc như kia?

Hyul bất chợt nhận ra y phục của các thái giám đang mặc khác so với ngày thường. Y phục lụa lất phất nên mỗi khi di chuyển lại lộ ra đường cong của cơ thể. Ngay khi Yuyeong cúi xuống đỡ lấy bình rượu, y phục bị kéo lên làm nổi bật rõ chiếc eo thon mềm mại. Dần dần, thay vì thấy thích thú, sự khó chịu bực bội bắt đầu xen lẫn với ánh mắt của Hyul khi nhìn thấy dáng vẻ đó.

Dáng vẻ giống như các kỹ nữ đong đưa khắp đại điện vậy. Chẳng phải ta đã bảo chỉ là giả trang thích đáng thôi. Mấy tên chết bầm kia.

Đặt mạnh ly rượu xuống bàn như thể ném nó xuống. Cộp. Chỉ là âm thanh nhỏ nhưng tổng quản thái giám và thái giám đứng bên cạnh giật nảy mình ngay lập tức cúi thấp người.

Nhưng Yuyeong không quay đầu hướng về Hyul, không có suy nghĩ khác ngoài việc chỉ cúi đầu bưng khay để các thái giám khác thay bình rượu. Trong lúc Hyul nhìn chằm chằm thì Yuyeong hoàn toàn không đưa ánh mắt về phía này mà chỉ bưng chiếc khay đầy những bình rượu không và khi cậu định đi xuống đoạn trên, ngay lập tức Hyul dâng trào lên cơn giận dữ.

Bắt tra khảo kẻ nào trước đây? Trong tích tắc trò chơi trốn tìm tưởng chừng thú vị lại thay đổi thành trò chơi đuổi bắt bực bội. Việc hạ lệnh hóa trang cho Yuyeong thành một thái giám và đưa đến bữa tiệc vốn dĩ là mệnh lệnh chính mình đã hạ xuống nhưng Hyul lại chẳng để ý đến điều đó.


Lina giật nảy mình khi nghe thấy tiếng thái tử đặt mạnh ly rượu xuống bàn. Dù không nhìn vào thái tử, Lina cũng cảm nhận được một hàn khí toát ra, ngay lúc đó Lina thấp thỏm về việc đến tận giờ không thể tìm thấy Youn Yuyeong trong bữa tiệc. Việc tìm ra cái tên sâu bọ đó là việc quan trọng đến mức này sao? Tại sao thái tử lại nhất định yêu cầu mình đi tìm kiếm tên sâu bọ đó chứ? Dù lo lắng thế nào đi nữa thì bản thân Lina bắt đầu chợt nhận ra rằng không phải vì mình yêu cầu nên mọi việc mới như vậy.

Khi đưa mắt nhìn vào phụ thân, quả nhiên Youn gia chủ cũng liếc mắt để ý đến thái tử. Lina để ý rồi nhận ra từ nãy thái tử dựa tay chống cằm trên tay ghế của ngai vàng, tư thế không thay đổi. Thái tử chỉ đưa mắt nhìn vào các thái giám đang mang đồ ăn.

Lẽ nào? Theo dõi ánh mắt của thái tử và bắt đầu quét một lượt từng thái giám ở hướng thái tử đang nhìn. Một tên cao, tiếp theo là một tên béo, và tiếp theo là một tên có da ngăm đen...

Chẳng lẽ? Sau một lúc lâu nhìn, Lina mới phát hiện ra Yuyeong. Không phải là trực tiếp phục vụ mà đang bưng chiếc khay đứng bên cạnh một thái giám khác. Thật sự tên sâu bọ đó ở trong cung Chungbaek sao?

Chỉ là tư thế đứng không tự nhiên nên mới nhận ra, nhìn ngoại hình thì sạch sẽ gọn gàng nên không thể nhận ra ngay được. Nhưng tại sao lại trông dáng vẻ lại đẹp đến như thế? Với ngoại hình thay đổi không ít, Lina cảm thấy bị sốc. Lén nhìn sang Youn gia chủ và định cho phụ thân mình biết nhưng Lina nhận ra rằng đến tận lúc đó thái tử vẫn không rời ánh mắt khỏi Yuyeong.

Tại sao thái tử lại nhìn chằm chằm cái tên sâu bọ đó vậy?

Dù nhìn thế nào thì nhìn thái tử cũng không có vẻ như phát hiện ra sự tồn tại của Yuyeong trong bữa tiệc. Trước khi kịp nhận ra, tim đã đập thình thịch khi Lina cảm thấy có điều gì không đúng.

Cùng lúc đó thái tử quay sang Lina. Nụ cười trên khuôn mặt thái tử cho đến tận bây giờ không phải là vẻ mặt vui mừng mà là biểu cảm cứng ngắt lạnh nhạt. Nhưng khi chạm mắt với Lina, thái tử lại cười tươi và hỏi.

"Nàng đã nhìn thấy huynh của mình chưa?"

"Tiểu thiếp đã gắng sức nhưng vì không quen với việc quan sát diện mạo của các nam nhân nên vẫn không tìm thấy. Xin điện hạ thứ tội vì lời nói thiếu suy nghĩ của tiểu thiếp đã làm người bận lòng trong ngày trọng đại này"

Không biết phải trả lời như nào với thái độ của thái tử trong việc rõ ràng nhìn thấy Youn Yuyeong nhưng lại giả vờ không biết, ngay khi Lina trả lời vòng vo thái tử cười khẩy rồi vung quạt về hướng tổng quản thái giám và ra lệnh.

"Đem rượu khác lên"

Tổng quản thái giám ngay lập tức định gọi thái giám bên cạnh dâng rượu nhưng thái tử lại gập chiếc quạt lại rồi chỉ thẳng vào Youn Yuyeong. Nhìn thấy sắc mặt của tổng quản thái giám tái mép, tim Lina lại đập thình thịch. Ngay cả tổng quản thái giám, người có chức vụ cao ở Chungbaek cung cũng biết về Yuyeong.

"Để tên đó tự mang đến" 

__________

Sáng mai mở mắt thấy được 100 vote sao, ngày mốt tui up ngay chap 34 nha .. =))))

Bộ truyện up duy nhất trên Wattpad, các bạn đọc văn minh vào wattpad đọc ủng hộ mình nha!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net