Chap 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cắn chặt môi với dự cảm khó chịu mà thậm chí không muốn nghĩ đến nhưng nhớ đến việc mọi con mắt đang nhìn mình nên Lina nhanh chóng thay đổi biểu cảm trên khuôn mặt. Có một vài quý tộc chắc hẳn đã nhận ra Yuyeong giống như Lina nên cũng đã thấy lo sợ. Đúng lúc đó tổng quản thái giám nhận chiếc áo choàng từ trên tay của Yuyeong vội vã tiến lại gần và choàng lên vai thái tử.

Thấy ánh mắt của thái tử hướng về đám thái giám đang nối đuôi nhau mang hành lý vào nơi nghỉ ngơi, Lina mỉm cười rồi mở lời.

"Đến bây giờ tiểu thiếp luôn nhận được ân huệ bao la từ điện hạ nên thực sự tiểu thiếp thật không biết phải làm thế nào"

"Giờ nàng là người của ta rồi. Nàng phải đặt cơ thể nàng trong hoàng cung chứ. Nếu không biết điều đó thì phải làm sao?"

Mỉm cười ngọt ngào, thái tử buông một câu bông đùa rồi bước chân hướng về nơi nghỉ. Đám quý tộc không biết phải làm gì vội vàng chạy theo sau thái tử cố gắng để nói thêm một vài lời.

Lina nhìn chằm chằm đầy oán trách vào dáng vẻ phía sau của thái tử, lúc nào cũng thể hiện thái độ đầy tình cảm nhưng chưa một lần nào thái tử quay lại nhìn mình trong suốt quãng đường đi. Dù có nhận được sự sủng ái công khai đến dường nào nhưng thái độ của thái tử ngày càng thờ ơ và Lina bắt đầu cảm nhận được sự lạnh lùng nữa. Nếu không nhìn thấy ánh mắt của thái tử nhìn tên sâu bọ kia, nếu không có Youn Yuyeong, thì đương nhiên thái độ yêu mến của thái tử với mình là một điều đương nhiên. Nhưng sao một thái tử lạnh lùng như vậy lại cho Youn Yuyeong ngồi trên xe ngựa cùng mình, vậy sự sủng ái mà mình nhận được là cái gì chứ?

Thật không thể tin được. Tại sao thái tử lại đối xử với tên sâu bọ đó như vậy!

Không thể chịu đựng được khi thứ đáng ghét Youn Yuyeong lại đẩy mình xuống vũng bùn lầy khó chịu. Dù không biết mọi chuyện là thế nào nhưng nhất định phải xé xác cái tên sâu bọ dính chặt vào thái tử kia.

Nắm chặt bàn tay đến mức trở nên trắng bệch trong cơn phẫn uất. Tuy nhiên, cảm nhận được ánh mắt của các nữ nhân quý tộc trẻ tuổi, những người ganh ghét với mình, Lina nhanh chóng giấu bàn tay dưới ống tay áo rồi ngẩng cao đầu mỉm cười rạng rỡ.

***

Mặc dù chỉ là đầu đông nhưng nhiệt độ ở Uyhan cao hơn nhiều so với kinh đô nhưng không khí trong buổi sáng sớm vẫn rất lạnh.

Ngay khi vừa hừng đông, các nữ nhân trong trang phục lụa là sặc sỡ đã đi theo đến lối vào bãi săn bắn để cổ vũ cho người thân và người tình của mình. Những nam nhân tham gia vào buổi săn bắn, dù không phải là nơi chiến trường nhưng mỗi người đều mặc áo giáp để chuẩn bị vào cuộc cạnh tranh với lòng hiếu thắng và ham muốn chiến thắng.

Trái lại, chỉ mặc áo da gắn lông thú và dù chỉ đeo cung tên nhưng nhìn thái tử trông khí thế hơn hẳn đám quý tộc mặc áo giáp. Và dù đã chuẩn bị xong xuôi nhưng đột nhiên thái tử lại tức giận đến mức hoàn toàn không quan tâm đến xung quanh, cất lớn giọng trước lều trại.

"Đồ ngốc. Chỉ cần leo lên nắm chặt lấy dây cương là được, cái đó ngươi cũng không làm được sao?"

Đã thử đến mấy lần nhưng không thể tự mình leo lên được lưng ngựa, nên Yuyeong bối rối và chỉ biết xoay vòng vòng quanh con ngựa. Vì con ngựa cao hơn rất nhiều so với Yuyeong nên rất khó để leo lên lưng ngựa nếu không có sự giúp đỡ của ai đó, và hơn hết với một người chưa từng chạm vào ngựa ở khoảng cách gần như này thì vấn đề không phải là kỹ năng cưỡi ngựa mà là vấn đề cách để leo lên được lưng ngựa.

"Nếu ngươi như thế này thì sao ngươi lại muốn đi theo ta?"

Là người xuất sắc không ai có thể bì kịp về kỹ năng cưỡi ngựa nên khi nhìn thấy Yuyeong như vậy thái tử cảm thấy rất bực tức nhưng những người khác bao gồm cả tổng quản thái giám nhìn thấy cảnh tượng đó cũng đều thấy bực bội và muốn đấm ngực.

Cưỡi ngựa không phải là chuyện có thể cưỡi một hai lần là có thể cưỡi giỏi ngay được, mà đó chỉ dành riêng cho hoàng thất hoặc quý tộc. Vấn đề là dù có thể cưỡi được mà việc cưỡi ngựa song hành cùng với quý tộc và các võ quan khác thì thứ như đơn thuần là một thái giám trong một đại hội săn bắn có quy mô lớn như thế này thì quả là không đúng phép tắc. Thêm vào đó tại sao lại đi theo thái tử, đó là vì thái tử liên tục cho gọi Yuyeong bất kể thời gian hay nơi nào, xe ngựa hay lều nghỉ ngơi, nên các thái giám đã rất lo lắng khi sợ bị thái tử bắt tội chỉ vì những chuyện vớ vẩn như vậy nên đã chuẩn bị cho cậu một con ngựa.

Yuyeong nản lòng vì lại nghe thấy một điểm vô dụng nữa của mình, tổng quản thái giám lo lắng về việc tâm trạng của thái tử sẽ trở nên không tốt, còn trưởng đội cận vệ thì đang sốt ruột về việc xuất phát đang bị chậm chễ. Tại lối vào của bãi săn bắn, đám quý tộc đang mệt mỏi chờ đợi liên tục sai người đầy tớ đến để hỏi tình hình. Đúng lúc đó có một giọng nói đầy vui mừng xen vào.

"Yoon Chaeju, tướng quân đội cận vệ Thái Vĩnh, trở về từ phía Bắc thám kiến điện hạ"

Cưỡi hắc mã, mặc hắc y phủ đầy bụi đất như thể đã cưỡi ngựa không ngừng nghỉ. Lịch trình vừa đúng mất 20 ngày đi về đến vùng biên ải nhưng đã hoàn thành nhiệm vụ và trở về, quả đúng là tướng quân của đội cận vệ quân Thái Vĩnh. Nhưng chỗ Yoon Chaeju nhảy từ trên ngựa xuống quỳ phục dưới đất lại là trước mặt Yuyeong. Đang nhìn Yuyeong với ánh mắt không hài lòng, thái tử quay sang Yoon Chaeju lạnh lùng đáp.

"Trở về nhanh thật đấy"

"Vâng, điện hạ. Tiểu thần...."

"Chuẩn bị đi. Nếu đã đến rồi thì phải tranh tài chứ"

Cắt ngang lời nói của Chaeju giống như lưỡi dao sắc bén, thái tử không chần chừ mà kéo dây cương thúc ngựa hướng về phía bãi săn bắn. Không một lời hỏi han đến chuyện đi đường đến cánh tay phải trân quý, thậm chí còn không một lời đề cập nào đến nhiệm vụ.

Ngỡ ngàng trước sự lạnh nhạt bất ngờ của thái tử với Chaeju một lúc, tổng quản thái giám vội vàng dẫn đám thái giám theo sau thái tử. Nếu muốn đuổi theo sau thái tử đang cưỡi ngựa thì dù chạy cũng quá chậm. Yuyeong cũng chạy theo sau đám thái giám nhưng cậu lại dừng lại trước Chaeju một lát cúi sâu người chào hỏi.

Chaeju cũng chỉ gật đầu lặng lẽ đáp lại lời chào hỏi của Yuyeong, rồi nhìn theo bóng lưng của Yuyeong đang cuống cuồng chạy theo sau đám thái giám. Sau đó, Chaeju quay sang đám thuộc hạ ra lệnh mang cung tên đến ngay để chuẩn bị đi săn.

"Hoàng thái tử điện hạ giá lâm"

Dẫn theo sau đội quân Thái Vĩnh mặc võ phục đen và đội cận vệ mặc áo giáp đỏ, ngay khi thái tử xuất hiện như một cái bóng khổng lồ, đám quý tộc đang chờ dài cổ kéo dây cương nín thở chờ đợi.

Ngày thường khó mà có thể tiếp cận được với thái tử vậy nên định cố gắng thử một lần bắt chuyện dù chỉ là lời nói về chuyện đi săn nhưng sau khi nhìn vẻ mặt đang cau mày của thái tử thì có vẻ tâm trạng của thái tử hôm nay không được tốt. Thêm vào nữa là đội quân Thái Vĩnh, những cận vệ hộ tống không khác gì những cái bóng của thái tử mà ngày thường ẩn thân khó mà có thể nhìn thấy, đang đứng xung quanh thái tử. Dù chỉ là ăn mặc đơn giản không phải y phục hoa lệ như ngày thường nhưng không hiểu sao nhìn thái tử vẫn trông uy thế bức người và thêm đè nén bởi khí thế của đám cận vệ khiến cho đám quý tộc tràn đầy căng thẳng không dám ho he nửa lời.

Mặc đồ lông thú từ đầu đến chân trông giống một con gấu béo ục ịch, Youn gia chủ đứng ra thỉnh cầu thái tử ra thông báo vài lời cho cuộc đại hội săn bắn bắt đầu nhưng thái tử lại thông báo chỉ bằng một cái phẩy tay không có thành ý. Tuy nhiên khi khi chiếc sừng dài vang lên để báo tín hiệu cuộc săn bắn được bắt đầu thì ngựa của thái tử vẫn không chạy, dù những người khác đã leo lên ngựa nhưng thái tử chỉ nhìn xung quanh, hết nhìn trái lại nhìn phải.

Chẳng thèm để ý đến mọi người, thái tử chậm rãi lướt qua đám đông nữ nhân và đám hầu cận xuất hiện để đưa tiễn. Đang đứng gần ngay phía trước mặt, ngay khi ánh mắt thái tử lướt qua Lina tiến phía trước như thể đã chờ đợi. Dù không tham gia vào đại hội săn bắn nhưng Lina đang cưỡi trên một con ngựa được chuẩn bị để tiễn vào cửa rừng.

Mỉm cười nhẹ nhàng khi thấy Lina cưỡi ngựa một cách thành thục.

"Nàng cưỡi ngựa giỏi thật đấy"

"Cảm tạ điện hạ đã khen, tiểu thiếp mới biết cưỡi thôi ạ. Dù có chút vụng về nhưng tiểu thiếp đến đây để cầu chúc điện hạ an toàn chiến thắng"

"Vì tấm lòng chân tâm của nàng ta sẽ bắt một con cáo xinh đẹp để hợp với nàng"

"Chỉ là những lời vàng ngọc của điện hạ cũng đã khiến tiểu thiếp thấy vô cùng vui mừng khôn xiết. Tiểu thiếp sẽ chờ đợi vinh dự mà điện hạ ban tặng"

"Trời, nàng cũng giỏi ăn nói đấy"

Nhìn vào cách đối đáp thì dù là con cáo chín đuôi cũng phải cố gắng bắt lại nhưng vừa buông lời bông đùa vừa mang vẻ mặt vô cảm, thái tử ghìm dây cương rồi quay lại đằng sau liếc nhìn.

Đám thái giám chạy theo sau vừa đến đang cúi đầu đứng đằng sau đám người đến tiễn. Ánh mắt lướt nhanh qua đám thái giám rồi chạm đến một bóng người vừa mới vội vã chạy đến. Nhìn thấy làn hơi thở trắng toát từ khuôn miệng đang thở hổn hển thái tử cau mày khẽ lẩm bẩm.

"Thật phí phạm khi chỉ chơi đùa, liệu có nên dùng hắn làm mồi nhử không?"

Thấy thái tử nhìn vào đám thái giám vừa lẩm bẩm lời nói, tổng quản thái giám chạy từ phía sau chạy tới cúi đầu nói.

"Điện hạ, người có điều gì sai bảo ạ?"

Đang chuẩn bị để di chuyển cùng nhau nhưng ánh mắt của đám quý tộc bao gồm cả Lina đều đang đổ lại dồn lại vào thái tử nhưng thái tử chỉ nhìn chăm chăm vào đám thái giám trầm ngâm một hồi lâu rồi ra lệnh như quẳng bỏ.

"Quay về rồi làm ấm chăn của ta đi"

Suýt chút nữa hỏi lại "Dạ?" trước mệnh lệnh khó hiểu của thái tử, tổng quản thái giám sau đó nhận ra rằng đó không phải là mệnh lệnh dành cho mình nên đã nhanh chóng cúi sâu người nhận mệnh.

Những kẻ dưới chỉ phải đợi ở chỗ này cho đến khi chủ nhân của mình đi săn quay trở về. Vì đã bảo quay lại nên lời nói của thái tử có nghĩa là đừng làm như vậy. Tất nhiên ngày thường thái tử sẽ chẳng thèm liếc nhìn đám thái giám lấy một cái chứ đừng nói việc để tâm đến chuyện đám người đó bị chết cóng hay không và đương nhiên lời nói kia không phải dành cho đám thái giám bao gồm cả tổng quản thái giám.

Đột nhiên thái tử thúc mạnh lên ngựa như muốn hỏi khi nào thì tổng quản thái giám mới nhúc nhích đi truyền lời rồi phi ngựa đi, đám quý tộc cũng phi ngựa chạy theo sau thái tử làm bụi đất bốc lên mù mịt trên mặt đất khô. Vì đứng gần ngay đám ngựa phi nên y phục dính đầy bụi đất, một thái giám khác nhanh chóng tiến lại gần để định phủi bụi trên y phục của tổng quản thái giám nhưng tổng quản thái giám lại phẩy tay ngăn lại rồi truyền đạt mệnh lệnh như thể thì thầm với một mình Yuyeong.

"Lệnh lang đến..."

Nhưng đang định truyền đạt mệnh lệnh thì tổng quản thái giám nhận ra rằng nếu nói rằng thái tử ra lệnh về làm ấm chăn thì không khác gì bảo Yuyeong về nằm chờ cho chuyện ân ái. Với lại Yuyeong không có chức vụ chỉ định nào nếu gọi là "lệnh lang" theo như Yoon tướng quân và Seo phụ tá thì đúng là càng không phù hợp.

Không thể truyền đạt lời nói có chút tế nhị ở một nơi công khai như này nên tổng quản thái giám đã thay đổi lời nói một cách mơ hồ.

"Điện hạ bảo cậu về chờ ở nơi nghỉ ngơi"

Cậu muốn chờ đến khi thái tử trở về nhưng Yuyeong quay lại một cách ngoan ngoãn. Đang cúi đầu bước chậm chậm quay trở lại con đường đã đến nhưng đột nhiên có cảm giác như có bóng dáng người đang cưỡi ngựa tiến về chỗ mình khiến tim cậu đập thình thịch. Đó là Youn gia chủ và Lina.

Khi đã đến nơi này cậu đã chuẩn bị tinh thần nhưng ngay khi đối diện họ như này dường như Yuyeong đông cứng người lại. Cảm nhận được ánh mắt sắc lạnh của cả Youn gia chủ và Lina giống như họ muốn bắt giữ lại cậu ngay lập tức rồi ném cậu xuống một chiếc giếng hoang trong thành, vì vậy cậu muốn bỏ chạy thật nhanh. Nhưng hai người họ chỉ nhìn chằm chằm vào cậu ở một khoảng cách nhất định mà không tiến lại gần.

Vì điện hạ nói rằng đã thu giữ mình mà nên bây giờ mình không thuộc về họ nữa. Lẩm bẩm lại lời nói của thái tử rồi cứ bước đi không dừng, Yuyeong cắn chặt răng đi ngang qua hai người.

Vút. Youn gia chủ vung chiếc roi ngựa lên rồi thốt ra lời chửi rủa.

"Đúng là một con chuột ghê tởm"

Chỉ là một câu chửi rủa nhỏ nhưng Yuyeong nghe thấy được nó còn to hơn cả tiếng sấm. Cố bước đi để những bước chân không bị run rẩy rồi những bước chân dần đi nhanh hơn và rời xa những người đã từng là người thân của cậu.

________

Các bạn theo dõi page dưới để nhận thông báo ra chap mới nha!!

https://www.facebook.com/Mira16-1359728180833230


Truyện chỉ đăng duy nhất trên Wattpad, các bạn đọc vào Wattpad ủng hộ mình nhé!!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net