24. Tôi thắng rồi - Phần 1 (3P)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoogeun định thần lại với cảm giác đau nhói trên da. Điều đầu tiên anh nhìn thấy ngay khi vừa mở mắt là Heesoo— "Anh ngủ ngon không, hyung? Em lấy nước cho anh nhé?"—Đang ngồi giữa hai chân anh ấy. 

Ngay khi ánh mắt họ chạm nhau, Heesoo đã cười thật tươi để lộ lúm đồng tiền trên má. Anh cảm thấy một ngón giữa mảnh mai đang chạm vào lỗ hậu. Yoogeun run rẩy thở ra và cố gắng co chân lại. Tuy nhiên, Heesoo đã quấn hai đùi quanh eo anh khiến anh bất động.

"Anh tỉnh lại sớm hơn em nghĩ. Chỉ có 10? hay 20 phút? Em lo là hyung sẽ không tỉnh lại nữa và cứ ngủ thiếp đi như này. Cuối cùng thì giờ cũng đến lượt em."

Heesoo ấn ngón giữa vào cái lỗ sưng đỏ đang đóng chặt rồi nhẹ nhàng rút ra.

"Ha, đừng......"

Yogoeun há hốc miệng và cứng người lại khi cảm giác có chất lỏng trơn tuột chảy ra từ lỗ sau. Bụng anh chứa đầy tinh dịch từ cao trào trước đó, đau nhói một cách kỳ lạ. Đó là một cảm giác khó tả. Yoogeun thở hổn hển và thít chặt bụng. Anh ghét những cảm giác lạ lẫm và cuối cùng vô thức ưỡn lưng và hông. Tuy nhiên, nó không thể ngăn tinh dịch rỉ xuống. Một dòng chất lỏng màu trắng đục chảy ra từ lỗ nhỏ nhễ nhại rồi xuống mông và làm ướt cả tấm chăn.

"A. Nó đang từ từ chảy ra."

"Cái này, hự, gì vậy. Hư ưm!"

"Cố chịu một chút thôi. Em phải làm sạch dấu vết của người cuối cùng."

Heesoo nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay ấn vào bụng dưới của Yoogeun như muốn xoa dịu anh.

"Chan hyung đã nói, "tại sao tôi phải là người duy nhất dọn dẹp đống lộn xộn trong khi Woo Shinjae thậm chí còn không thèm đếm xỉa gì đến chuyện đó. Tên khốn thô lỗ đó." và bỏ đi. Nhưng Chỉ huy trưởng không phải là người bắn vào trong."

Cậu ta vét thêm vài lần nữa và lôi ra mọi thứ còn sót lại bên trong. Trong lúc đó, ánh mắt cậu vẫn kiên trì dán vào vành đỏ nơi tinh dịch đang chảy ra.

"À đúng rồi. Taein hyung, anh không biết "creampie" là gì đúng không?" (Creampie là hành động bắn vào bên trong và ngắm tinh dịch chảy tràn ra ngoài)

Cậu ta quay lại nhìn Taein như thể vừa nhớ ra anh ấy vẫn còn ở trong phòng. Taein, người đang đứng ở đầu giường và kiểm tra đồng hồ, liếc nhìn về phía họ. Taein sau đó lập tức phớt lờ Heesoo như thể cậu ta không đáng để đối phó.

"Yoogeun hyung, nhìn này. Chan hyung và Chỉ huy trưởng chắc cũng không biết. Thực sự thì với các hyung, vì khoảng cách thế hệ nên bọn em không thể giao tiếp với nhau. Anh nghĩ sao? Anh vừa có thêm một lí do nữa để chọn em."

"......"

"Họ nói rằng anh sẽ có năng lượng tốt nếu làm tình với những chàng trai trẻ. Hyung vẫn còn trẻ, vì vậy anh không cần phải trẻ hóa nhưng vẫn cần thiết. Anh bảo gì cơ?"

"..... làm ơn cứ biến đi."

"Buông cậu ta ra. Làm điều độ thôi, đừng để cơ thể Guide quá sức. Hãy ra ngoài sau khi dọn dẹp sạch sẽ."

Taein, cảm thấy không cần phải nghe thêm nữa, thở dài. Tại sao cậu nghĩ tôi vẫn ở đây sau ngần ấy thời gian? Anh cảm thấy mình thật thảm hại.

"Anh sẽ không làm à?"

Taein chỉ biết đứng đó và đảo mắt. Anh chàng này ..... ngay sau khi Chan bắn vào trong. Cậu muốn tôi chạm vào cơ thể đó mà không làm sạch nó đúng cách? Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ghê tởm. 

Yoogeun cảm thấy ánh mắt khô khốc của người đàn ông đang quét qua cơ thể mình và khuôn mặt anh ta lộ rõ vẻ khinh thường. Cậu cố gắng quay đầu đi, che đậy sự ô nhục bằng cách nào đó. Nhưng Heesoo đã ngăn lại. Thực tế mà nói, việc che hết đùi và mông đều vô dụng, cả người cậu đầy rẫy những dấu đỏ và tinh dịch.

"Đừng như vậy. Cùng nhau làm đi mà. Hyung cũng bị thương nhiều lắm."

"Tôi không cần."

"Sẽ vui hơn nếu chúng ta làm chuyện đó cùng nhau."

"Đã nói là không cần."

Anh ấy đột nhiên đau đầu trước khuôn mặt rạng rỡ và không thể bị thuyết phục của Heesoo. Taein day mạnh huyệt thái dương. Vào căn phòng này và xem buổi khiêu dâm rõ ràng không nằm trong kế hoạch của anh ta. 

Ban đầu anh ấy chỉ đến đây để tìm Shinjae, người đã biến mất sau cuộc họp báo mà không có dụng ý gì khác. Anh ấy không quan tâm đến việc những người khác chia sẻ Guide thế nào. Mặc dù có rất nhiều cơ hội để ra ngoài giữa chừng, anh ấy khó chịu với chính mình khi vẫn ở lại đến cuối cùng, như một kẻ thị dâm chứng kiến những mặt thân mật và thô tục nhất của những người khác.

"Vậy còn cái này thì sao?"

Heesoo gọi tên Yoogeun với nụ cười đầy mong đợi.

"Yoogeun hyung."

Đó là một âm điệu ngọt ngào kỳ lạ. Cậu chưa bao giờ nghe thấy một giọng nói như thế trước đây ...... Không, cậu chắc chắn đã từng nghe qua. Cậu có một linh cảm xấu. Yoogeun vội vàng cố gắng đứng dậy, giữ chặt thành giường với đôi tay vẫn chưa đủ sức.

"Đừng làm vậy."

"Đến chỗ Taein hyung."

"Khốn kiếp, Kwon Heesoo, dừng lại!"

Yoogeun khóc không thành tiếng, nhăn nhó hết sức. Nước da trắng bệch, chỉ có đôi mắt và bờ môi là màu đỏ. Cậu cảm thấy suy sụp một cách kỳ lạ thay vì giận dữ. Heesoo thậm chí còn không giả vờ lắng nghe. Cậu ta nhìn Yoogeun với nụ cười rạng rỡ khó cưỡng và nháy mắt.

"Hôn anh ấy. Ngay bây giờ."

"Hự ...!"

Ngay khi nghe thấy mệnh lệnh, cánh tay Yoogeun chợt buông lỏng. Cậu bất lực ngã ngửa xuống giường. Mồ hôi ướt đẫm mái tóc đen che mất đôi mắt.

"......"

Cậu nghiến răng. Hàm và cổ run rẩy dữ dội. Cậu bất động trong vài giây, sau đó di chuyển. Cậu hầu như không thể nâng người lên. Chân cậu thậm chí không thể cử động. Vừa ngồi dậy đã cảm thấy xương chậu như muốn vỡ tung. Nhưng cơ thể cậu đã phá vỡ những giới hạn và tự ý di chuyển. Phần tinh dịch sót lại nhỏ xuống đùi Yoogeun.

Cậu loạng choạng khuỵu xuống giường. Cậu tiến đến mép đệm và khó khăn vươn tay về phía Taein, người đang ở trên cao. Đôi tay lần mò và cuối cùng ôm lấy má anh, đang run rẩy đến mức gần như che khuất tầm nhìn của Taein. Tròng mắt đỏ ngầu và đôi đồng tử mở to cũng méo mó. Thay vào đó, nếu Taein đè cậu xuống và cưỡng hôn cậu thì Yoogeun sẽ không cảm thấy nhục nhã như thế này.

"Kwon Heesoo."

Taein nghiêm khắc gọi Heesoo nhưng không thèm liếc nhìn cậu ta. Anh chỉ nhìn xuống Yoogeun, người đang bám lấy anh và run rẩy đáng thương với đôi mắt đờ đẫn.

"Anh ấy đang leo lên."

Heesoo đáp lại bằng cách đặt cằm lên đầu gối như thể cậu ta đang chán nản mà không quay lại nhìn Taein.

"Em có làm gì anh đâu, hyung. Yoogeun hyung mới là người làm điều đó."

Đầu ngón tay của Yoogeun lướt qua cằm và cổ Taein và không ngừng trượt xuống. Cậu ấy cứ gục xuống giường với đôi chân loạng choạng. Cậu sẽ không thể chạm tới môi anh nếu chỉ ngồi trên giường. Taein có thể đọc được sự thù ghét mạnh mẽ trong đôi mắt đen của Yoogeun. Cảm xúc khó chịu lại trỗi dậy. Yoogeun sẽ không hiểu rằng anh ấy cũng cảm thấy vậy.

"Trông tôi có đáng sợ không?"

"Hức ..... Ưm, ah, hư."

"Hay ghê tởm?"

Thay cho lời nói, chỉ có những tiếng rên rỉ bị bóp nghẹt phát ra thưa thớt. Thật sai lầm khi mong đợi một bài nói lưu loát từ một người đang bị thao túng tâm trí bởi kẻ có năng lực tâm linh. Đầu ngón tay dò dẫm trên không trung vừa vặn đặt lên vai anh. Taein phớt lờ nó và giơ tay lên. Anh cởi chiếc găng tay da của mình và thả nó xuống sàn. Toàn bộ bàn tay của anh ấy được băng kín mà không thể nhìn thấy bất kỳ kẽ hở nào. 

Sau đó Taein tháo băng mà không do dự. Bàn tay trần của anh ấy lộ ra, trông còn kinh hoàng hơn cả lúc mới bị thương. Bởi vì tất cả máu và bụi bẩn đều đã được lau sạch và vết thương được khử trùng, nên giờ nhìn thấy rất rõ phần thịt bị tan chảy. Bàn tay trông như một miếng thịt được nhúng vào axit clohydric trong vài giây rồi rút ra. Bất cứ ai yếu bụng chắc hẳn sẽ hét lên và rùng mình khi nhìn thấy nó.

"Nếu nói cậu liếm cái này mà không phải hôn tôi thì cậu có làm hay không?"

Yoogeun ngơ ngác nhìn Taein. Một lần nữa, không có câu trả lời. Taein chế giễu. Sau đó, anh ấy thô bạo đẩy Yoogeun bằng một tay và ném cậu ấy trở lại giường. Tấm đệm chịu sức nặng của Yoogeun rung lên. Anh ấy đứng trên đó và đặt tay lên cạnh đầu Yoogeun. Dù anh có khử trùng bao nhiêu lần đi nữa, chất độc đã thấm vào da cũng có thể làm bỏng Guide. Anh ấy chỉ cúi người xuống và cắn môi Yoogeun mà không chạm vào bất kỳ bộ phận cơ thể nào khác của cậu.

"Hừ! Hừ......"

Yoogeun thở hổn hển và mở miệng. Một chiếc lưỡi dày cộm đào vào và khuấy đảo bên trong như thể đang chờ đợi. Cậu ấy muốn đẩy ngay lồng ngực rắn chắc đang đè lên mình ra nhưng cơ thể cậu lại phản ứng hoàn toàn ngược lại. Cậu hơi nghiêng đầu để nụ hôn được dễ dàng hơn và vòng tay qua cổ Taein.

"Anh đã nói là sẽ không làm."

"......."

"Anh nên làm điều này sớm hơn. Sao anh không tiếp tục giả vờ như không nghe thấy khi em hỏi anh có muốn chia sẻ những Guide trước đây với em không? Trước đây cũng có một số người tốt. Tất nhiên là không tốt hơn Yoogeun hyung rồi."

Mặt và ngực của Yoogeun bị lưng Taein che lại và phần bụng dưới của anh ấy lộ ra. Heesoo ngâm nga và di chuyển về chỗ của mình. Trong khi anh ấy bị cuốn vào nụ hôn nồng cháy, không theo ý muốn mình, ai đó đã dang rộng hai chân anh ra. Một vật cương cứng nóng hổi cọ qua lỗ rồi đâm thẳng vào. Yoogeun mở to mắt.

"Ức!"

Dương vật ra vào mà không hề báo trước. Cái lỗ trơn ướt nên đút vào dễ dàng hơn trước rất nhiều.

"Hức, ah, ah, haa!"

Cái vành căng ra không một nếp nhăn đã kẹp chặt dương vật của Heesoo. Tinh dịch sót lại bên trong đọng lại theo chiều dài của cậu. Sau một hồi đánh giá, Heesoo thẳng lưng và rút ra. Côn thịt cậu dính đầy chất lỏng màu trắng. Đây là sở thích của Heesoo. 

Cậu ấy thích lăn lộn với một người  đã kiệt sức hơn là một người mới toanh. Đặc biệt, nếu cơ thể đối phương tơi tả và vì bị nhiều người chơi thô bạo thì không còn gì hoàn hảo hơn. Càng nhiều đối thủ cạnh tranh càng tốt, và càng nhiều người tham gia làm tình thì càng tốt. Đụ Guide của người khác sướng hơn Guide mà chưa ai đụng đến.

Nghĩ lại, chẳng phải đã có lần Chan tặc lưỡi bảo rằng, nếu cậu ta không trở thành Người Thức Tỉnh thì cậu sẽ chỉ nhặt những người đàn ông và phụ nữ đã có gia đình về ăn thôi. "Kẻ điên rồ". Cậu đã nghe điều tương tự nhiều lần, nhưng điều đó không quan trọng. Ngay từ đầu đã không có ai dạy cậu bình thường là như thế nào.

"A ... dâm đãng quá. Em thực sự bị kích thích. Yoogeun hyung đã bị nhiều người đụ và giờ thì cái lỗ đã bị lấp đầy, không thể chống trả mà chỉ biết khóc lóc đáng yêu, thật là......"

Cậu ta thì thầm như thể bị ma nhập. Giữ chặt hông của Yoogeun, cậu bắt đầu nhẹ nhàng di chuyển eo qua lại. Theo từng nhịp đập, dương vật của Yoogeun, vẫn chưa hoàn toàn cương cứng sau cao trào trước đó, run lên. Nó dần dần ửng đỏ toàn bộ chiều dài.

"Vẫn còn một ít đồ thừa của Chan hyung bên trong. Em cũng sẽ bắn vào trong hyung. Mọi thứ trong bụng anh cứ thế trộn lẫn, rồi cuối cùng anh có phân biệt được nó là của ai không?"

Mỗi khi cảm nhận được những cú thúc mạnh mẽ từ bên dưới, Yoogeun lại rên rỉ và nắm chặt lấy cổ áo sơ mi của Taein. Taein nuốt trọn tiếng rên rỉ của cậu qua đôi môi đang đan vào nhau của họ. 

Tại một thời điểm nào đó, khả năng kiểm soát tâm trí của Heesoo đã ngừng lại. Tuy nhiên, Taein tiếp tục giữ chặt và không để cậu rời đi. Đôi mắt Yoogeun dần trở nên xa xăm, gần như cạn kiệt hơi thở. Cơ thể cậu ướt đẫm mồ hôi và vô số chất dịch cơ thể, vặn vẹo trong vòng tay của Taein. Anh ta nên thay quần áo, không, anh phải vứt bỏ tất cả ...... ngay khi ra khỏi căn phòng này. Những suy nghĩ vô ích lướt qua tâm trí Taein và biến mất không chút vướng bận.

"Taein hyung, làm ơn tránh ra ..... Em muốn cọ xát con cặc của mình lên núm vú anh ấy. Haa ..... nào."

Heesoo rút dương vật ra khỏi cái nóng ẩm ướt, tự mình vuốt ve trong khi đợi Taein kết thúc. Đôi mắt cậu ta đỏ lên vì phấn khích và ngây ngất, và sự tập trung mờ dần. Ưm, ư, hức. Đôi môi đang quấn lấy nhau với âm thanh trần trụi bỗng chốc rời ra. Yoogeun đau đớn hít một hơi thở ướt át. Cái lỗ trống rỗng bây giờ đã bị bỏ lại đáng thương. Tất cả những gì sót lại bên trong lại chảy ra ngoài. Vị trí đã bị thay đổi theo ý thích bất chợt của Heesoo. Bây giờ Heesoo đi lên và Taein đi xuống.

"Guide Baek Yoogeun."

Taein khẽ lẩm bẩm và nhìn xuống Yoogeun. Có một chút ửng hồng trên gò má lạnh lẽo như băng của anh ấy. Cậu nghĩ rằng tất cả những gì Shinjae, Chan, Heesoo và Taein đã làm với cậu, mỗi khoảnh khắc với họ dường như đang giết chết Yoogeun từng chút một. Có lẽ nó đúng và mặt khác, điều ngược lại cũng có thể đúng. Tay cậu đặt trên giường run lên bần bật. Dù có chết thì cậu cũng không muốn tìm ra sự thật.

"Dạng chân cậu ra."

Vật thể đang ngóc đầu dậy dưới chiếc quần âu được ủi kỹ của anh ấy đè lên háng Yoogeun. Những dây thần kinh quá nhạy cảm của Yoogeun đã bị cuốn đi chỉ vì kết cấu thô ráp đó. Yoogeun cắn môi và đưa tay lên che mặt. Taein nắm lấy cánh tay cậu và cố gắng kéo xuống. Yoogeun cố chấp giữ lấy. Cậu ấy chắc hẳn đang trên đà kiệt sức, nhưng cánh tay vẫn rất mạnh mẽ.

"Cậu thậm chí còn không muốn nhìn thấy tôi nữa à?"

"......."

"Guide Baek Yoogeun."

"Ai mới là người không thích đụng chạm?"

Taein rời mắt khỏi Yoogeun và liếc nhìn bàn tay trần của anh trên giường. Tấm ga trải giường dưới lòng bàn tay anh ấy loang lổ vết máu. Không chạm vào Yoogeun bằng tay trần là sự quan tâm cuối cùng. Cậu ấy có nhận ra nó có ý nghĩa thế nào với anh không?

"Anh còn chờ cái gì mà không làm đi."

"...... Ha."

"Đụ tôi và cút ra khỏi đây."

Anh ta đã nhận ra điều đó từ khi cậu ấy thốt ra câu "khốn kiếp" với Woo Shinjae. Rằng cậu ấy vẫn bám lấy niềm kiêu hãnh vô dụng của mình khi chẳng còn gì ngoài cơ thể này. Sự thù hận trào lên từ đáy lòng. Anh thay đổi ý định và không thèm cố gắng chạm vào mặt cậu.

"Vậy thì hợp tác đàng hoàng."

Bàn tay chưa cởi găng đã nắm lấy eo cậu. Yoogeun được nhấc bổng lên ngay lập tức và ngồi trên đùi Taein. Anh vòng chân qua eo cậu, đối mặt với nhau.

"Cậu muốn nhanh chóng kết thúc chuyện này sao? Đừng tưởng rằng tôi cũng nghĩ vậy."

Taein đỡ eo Yoogeun bằng một tay và cởi thắt lưng. Thứ gì đó có chu vi bằng một chai nước nóng, cồng kềnh bật ra và đập vào cặp đùi ướt đẫm của cậu.

"Chờ đã!"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net