31. Bảy tội lỗi của con người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cánh cửa đóng lại sau lưng. Yoogeun nhìn quanh cảnh tượng đang diễn ra trước mặt. Một căn phòng bệnh màu trắng sạch sẽ. Đó là khung cảnh tương tự như khi kẻ ảo ảnh ép buộc cậu. Tuy nhiên, trên thực tế, anh trai cậu đang ở trong một khu VIP, nơi được trang trí đẹp đẽ như bất kỳ ngôi nhà kiểu mẫu nào khác, trong khi ảo ảnh cho thấy một phòng bệnh viện đa khoa đơn giản dựa trên trí tưởng tượng kém cỏi của Yoogeun.

Cậu đến gần giường với bó hoa trên tay. Heesung, mặc quần áo bệnh nhân, nằm yên dưới chăn. Nhờ sự rót tiền hào phóng của Erewhon để điều trị chất lượng tốt nhất, Heesung không còn cần đến máy thở nữa. Số lượng dây thiết bị y tế kết nối với cơ thể cũng giảm. Nhưng anh ấy vẫn chưa tỉnh lại. Vẫn chưa quá lâu kể từ lần cuối cậu gặp anh trai mình, chỉ tính theo ngày. Nhưng cậu có cảm giác như đã xa cách hàng chục năm. Heesung nằm trên giường thật xa lạ. Cậu ấy đã trở nên quen thuộc hơn với Shinjae và các thành viên khác trong nhóm trước khi cậu kịp nhận ra. Yoogeun giấu nỗi cay đắng, kéo ghế ngồi xuống bên giường.

"Hyung."

Sau khi gọi anh trai một tiếng, cậu do dự một lúc. Cậu ấy không bao giờ là một người dẻo miệng. Cậu không biết phải nói gì với một bệnh nhân đang bất tỉnh.

"Em đây."

Yoogeun nhìn xuống. Dảy ruy băng trang trí sang trọng buộc vào bó hoa kêu sột soạt trong tay cậu.

"Em sẽ không hỏi liệu anh có ổn không. Em biết anh không ổn. Và em......"

Cậu ấy cố gắng nói rằng mình ổn. Ngay cả khi đó không phải là sự thật, cậu ấy cũng phải nói điều đó trước mặt anh trai mình. Nhưng không có âm thanh nào phát ra. Đường thở của cậu thắt lại như thể bị ai đó bóp nghẹt. Cậu nhắm chặt mắt, không ngẩng đầu lên được. Khóe mắt cậu nóng rực, nhưng nước mắt không chảy ra. Cậu không biết cảm xúc bây giờ của mình là gì.

Mỗi khi Yoogeun tức giận hoặc mất tinh thần, Heesung cũng sẽ trở nên trầm cảm gấp bội. Vì vậy, dù có chuyện gì xảy ra, cậu ấy vẫn phải giữ thái độ bình tĩnh. Ngay cả khi họ bị kéo vào một con hẻm sau tòa nhà và bị đánh cho đến chết, bị cướp đi tất cả số tiền lương mà họ đã liều mạng.

"......."

Yoogeun bình tĩnh lại. Cậu ấy không nên lãng phí thời gian. Đây là cơ hội khó khăn lắm mới giành được nên cậu phải dành thời gian cho anh trai mình nhiều nhất có thể.

"Bó hoa này là một món quà. Trước đây chúng ta chưa bao giờ mua bất cứ thứ gì như thế này cả. Em nghĩ rằng hyung có thể thích nó, đó là, cái gì...... Em......"

Những từ ngữ cuối cùng dao động rồi từ từ mờ dần. Cậu đánh rơi bó hoa đang ôm trong lòng. Tất cả sức lực trong tay đều vụt mất, bất chấp ý muốn của cậu. Heesung đang mở to mắt nhìn Yoogeun. Đôi mắt anh trong veo lạ thường, không giống một bệnh nhân vừa tỉnh dậy sau cơn mê dài. Đúng hơn, nó quá sống động ....... thậm chí còn tỏa sáng.

"Hyung?"

Đôi mắt của Heesung nhìn Yoogeun ngày càng mở lớn. Cùng lúc đó, cái miệng nứt nẻ nhợt nhạt đã khép lại của anh bị xé toạc ra thành một hình thù kỳ dị.

"... hyung."

Tất cả máu trong người cậu đều đông cứng lại. Tầm nhìn thu hẹp lại và tai như bị ù đi, tất cả những gì cậu có thể nghe thấy là âm thanh thở gấp gáp của chính mình, như thể đang tăng thông khí. Yoogeun buộc đôi chân cứng đơ của mình đứng dậy. Cậu thậm chí còn không để ý rằng bó hoa trên đùi đã rơi xuống sàn.

Những xúc tu màu đen bị đẩy ra khỏi cái miệng đang mở to của Heesung. Có rất nhiều thứ bên trong cơ thể gầy gò đó mà cậu tự hỏi liệu nó có phải là tất cả các xúc tu hay không. Ngực và bụng anh, được bao phủ bởi tấm chăn, uốn éo điên cuồng khi các xúc tu di chuyển. Chất nhờn từ các xúc tu bôi lên khuôn mặt tàn tạ của anh ấy, khiến nó có vẻ bóng loáng dưới ánh đèn. Những đường gân đen lan ra từ bên trong tròng mắt Heesung, khiến đôi mắt anh trở nên đen láy hoàn toàn.

"Kéc .... khéc, kkig, kig!"

Heesung, không, nó đang mỉm cười. Đó chắc chắn là một tiếng cười, mặc dù có phần méo mó bởi những xúc tu lấp đầy cổ họng và miệng. Chúng lớn đến mức anh thậm chí không thể kiểm soát được cơ thể đang vặn vẹo.

Như một thói quen, Yoogeun nhanh chóng đưa tay ra giữa eo và đùi cậu. Không có gì ở nơi mà chiếc bao da đáng lẽ phải ở đó. Đương nhiên là không ai lại trang bị vũ khí khi đến thăm viện. Tuy nhiên, ý thức chiến đấu mà cậu tích lũy được qua vô số kinh nghiệm đã cảnh báo cậu. Nếu không có súng, cậu phải chiến đấu bằng vũ khí khác, và nếu không có vũ khí khác, cậu phải chiến đấu bằng tay. Nếu không, cậu sẽ là người chết.

Yoogeun duỗi tay ra. Đó hoàn toàn là một hành động theo bản năng sinh tồn mà không cần lý do. Tất cả những gì cậu có thể nghĩ là giết chết con quái vật đáng ghét đó ngay bây giờ. Cậu nắm lấy cái cổ họng khô khốc. Ngay lúc định dùng lực đè lên, cậu nghe thấy tiếng cửa mở từ sau lưng. Âm thanh nhanh chóng khiến cậu bừng tỉnh.

Yoogeun quay đầu lại. Shinjae đang đứng ở ngưỡng cửa, nhìn chằm chằm vào phía bên này với một biểu cảm khó hiểu trên khuôn mặt. Cậu nhìn lại chiếc giường một lần nữa. Heesung nhắm mắt lặng lẽ như thể anh chưa từng mở mắt dù chỉ một lần. Những xúc tu đang quằn quại trong miệng anh đã biến mất không dấu vết. 

Và, dưới đó. Cậu có thể thấy tay mình đang ấn mạnh vào cổ người anh trai, gia đình duy nhất của cậu, người đang nằm bất tỉnh và không thể tự vệ. Cậu ấy đã bóp cổ Heesung khi anh không thể chống trả hoặc thậm chí la hét để được giúp đỡ. Nước da của Heesung dần trở nên nhợt nhạt và hơi xanh. Cuối cùng cậu cũng nhận ra mình đã cố gắng làm gì.

"Ah ah..."

Yoogeun buông ngay cổ Heesung ra và giật mình. Những bông hoa bị giẫm lên và cậu vấp ngã. Thịch! Yoogeun ngã xuống sàn với một đám hoa bị giẫm nát lộn xộn xung quanh. Cậu thậm chí còn không có thời gian để nhận ra cơn đau đang lan khắp cơ thể. Yoogeu dùng đầu ngón tay ấn nhẹ xuống sàn và cố gắng nâng cơ thể đang run rẩy của mình dậy. Nhưng cậu không còn sức lực để làm vậy.

Sau đó, vòng tay của một người khác đã ôm lấy cậu. Nó có mùi hương ấm áp dễ chịu và khá chắc chắn. Thân trên của Yoogeun đang nằm dài trên sàn nhà lạnh lẽo, bị kéo lên một cách bất lực.

"Bé ngoan ....... Đừng lo lắng. Không sao cả."

Shinjae quỳ xuống trước mặt Yoogeun và ôm cậu. Anh nắm lấy cánh tay mềm nhũn và ôm eo cậu. Yoogeun thậm chí không còn đủ sức để ngẩng đầu lên, tựa trán vào vai Shinjae.

"Guide Baek Yoogeun?"

Yoogeun ngẩng đầu và chạm mắt anh. Mặt cậu trắng bệch và run rẩy một cách đáng thương. Đôi mắt vô hồn nhìn lên không trung không có tiêu điểm.

"......."

Yoogeun mím chặt môi. Shinjae ôm má cậu bằng một tay và dùng ngón cái chạm nhẹ lên môi Yoogeun.

"......"

"Yoogeun-ah. Em cần thở."

Anh nhẹ nhàng vỗ về lưng và eo cậu, hôn lên vầng trán đang ướt đẫm mồ hôi lạnh và an ủi cậu. Hơi thở ngột ngạt cuối cùng cũng bật ra.

"Hức hức, ưm, ha......"

Bàn tay và bàn chân vốn đã lạnh vì thiếu oxy, giờ trở nên nóng bừng khi máu chảy trở lại. Cậu thở hồng hộc và đẩy Shinjae ra. Shinjae ngoan ngoãn ngả người ra sau.

"Chỉ huy trưởng."

"Vâng."

"Tôi, tôi ....... hyung, tôi, tôi đã nhìn thấy."

Sau khi lan man bất cứ điều gì nảy ra trong đầu, cậu tự hỏi. Nếu cảnh tượng ban nãy cậu nhìn thấy không phải là thật, có phải cậu ấy đã cố gắng làm tổn thương Heesung trong khi đang mất trí và say trong ảo giác? Cậu đã sống mà không tin tưởng bất cứ ai ngoài chính mình. Nhưng nếu cậu ấy thậm chí không thể tin tưởng chính mình thì sao đây?

"Anh có thấy nó không?"

Shinjae nghiêng đầu như để hỏi ý cậu là gì.

"Ý của em là gì? À... Guide Baek Yoogeun đang bóp cổ anh trai mình?"

"......."

"Tôi đã tự hỏi liệu cuối cùng em có muốn thoát khỏi anh trai mình, người đốt tiền viện phí hay không. Tôi nhớ em từng nói rằng điều đó là không đáng khi chúng ta làm tình, nhưng bây giờ em đang ở đây, làm nghẹt thở một người khác. Tôi có chút khó chịu đấy."

Đó là một trò đùa tàn nhẫn. Nhưng Yoogeun không đủ khả năng để phản bác. Đó là một chặng đường dài. Cậu cảm thấy như thể sàn nhà dưới chân đột nhiên sụp đổ và nuốt chửng toàn bộ cậu.

"Dị nhân đó, Almuten, nó đã ở đây."

Cậu không đủ dũng khí để ngẩng đầu lên và nhìn Heesung. Yoogeun chỉ nhìn xuống sàn và lẩm bẩm.

"Tôi không cố ý làm tổn thương hyung. Tên dị nhân đó đang giở trò với anh trai tôi ....... Tôi biết điều đó nghe có vẻ nhảm nhí, vừa rồi, tôi chắc chắn ....... Tôi thực sự đã tận mắt chứng kiến!"

"Tôi biết."

Anh ấy không thể nhìn thấy trực tiếp những gì đã xảy ra với Heesung và Hắn đã lén lút rút lui, nhưng chỉ riêng phản ứng của Yoogeun cũng đủ đoán ra. Anh ấy chỉ giả vờ như không biết bởi vì Yoogeun, người đang hoảng loạn và nói ngọng nghịu, rất dễ thương.

"Em không cần phải nói thêm, tôi biết mà. Tôi chỉ đùa thôi. Không đời nào tôi lại không biết."

Anh ta được tạo ra để giết Almuten và vẫn còn sống để giết chết hắn. Ai biết rõ những mánh khóe của hắn hơn anh ấy chứ?

"Sao em run quá ... Hừm? Chuyện đó thực sự đáng sợ vậy sao? Em biết bây giờ đã ổn rồi mà."

Anh lại ôm lấy cơ thể run rẩy đáng thương của Yoogeun. Yoogeun cắn môi dưới. Tuy nhiên, cậu không từ chối sự đụng chạm của Shinjae. Cậu cảm thấy như mình đang suy sụp đều đặn mỗi giây khi ở trong cái lồng do Shinjae tạo ra. Người đã chĩa súng vào Shinjae ngay lần gặp đầu tiên, đã không còn kháng cự ngay cả khi anh ấy ôm và thì thầm những lời ngọt ngào vào tai cậu ngay trước giường bệnh của anh trai mình.

Cậu ấy đã cá cược với Shinjae để được phép đến thăm anh trai. Tuy nhiên, từ một thời điểm nào đó, cậu đã trở nên chìm đắm trong vụ cá cược hơn là việc đến thăm viện. Ngay cả khi đến nơi, cậu thậm chí còn không biết số phòng của anh mình và phải dựa dẫm vào Shinjae. Không phải Yoogeun không có tình cảm hay thờ ơ với anh trai. Nếu vậy ngay từ đầu cậu đã không liều mạng để cứu anh ấy. 

Nếu Shinjae hủy hoại cậu từng chút một như thế này, một ngày nào đó, sự tồn tại của người anh trai sẽ trở nên mờ nhạt. Ngay cả khi Yoogeun không muốn, không, anh chắc chắn là cậu ấy không muốn, nhưng ...... Shinjae sẽ biến nó thành hiện thực. Trước khi cậu có thể nhận thức được điều đó.

Yoogeun từ từ lau khô mặt. Con quái vật thật kinh tởm. Đồng thời, cậu cảm thấy mình thật thảm hại. Sao cậu ấy có thể gục ngã dễ dàng như thế này? Cậu có quyền gì khi nói muốn giết Almuten?

"Chết tiệt..."

Cậu nghiến răng lẩm bẩm. Shinjae vỗ nhẹ vào lưng Yoogeun, người vẫn chưa ngừng run rẩy, và liếc nhìn giường bệnh phía sau.

Điều đầu tiên Shinjae làm, sau khi rời khỏi Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, nơi anh đã dành cả cuộc đời, là đọc sách. Không chỉ sách mà còn bất kỳ phương tiện nào có thể thu thập kiến ​​thức. Triết học, lịch sử, tôn giáo, văn học ....... Đó là kiến ​​thức phổ thông đối với bất kỳ ai, và anh ấy đã ngấu nghiến tất cả những gì anh có trong tay.

Sau đó, anh cuối cùng cũng biết tên của chứng chuột rút mà anh đã cảm nhận suốt thời gian qua. Tại sao các nhà nghiên cứu của Trung Tâm lại ngăn anh ta đọc bất kỳ văn bản nào khác ngoài các tài liệu và báo cáo chính thức, tại sao họ lại nhốt anh và trừng phạt nghiêm khắc mỗi khi anh ấy nói chuyện với một người không liên quan đến dự án? Và cuối cùng, anh thậm chí còn tìm ra ý nghĩa của SALIGIA.

Kiêu ngạo (Superbia). Tham lam (Avaritia). Dục vọng (Luxuria). Phẫn nộ (Ira). Tham ăn (Gula). Đố kị (Invidia) và Lười biếng (Acedia).

SALIGIA. Bảy tội lỗi chết người, là cội nguồn của mọi tội lỗi. 

Họ coi Shinjae là tội lỗi. Anh ấy được sinh ra là sản phẩm phụ của tội lỗi. Anh đã là một tội đồ từ khi mới sinh, không bao giờ được cho cơ hội lựa chọn.

"Cái mác SALIGIA trên người cậu sẽ không bao giờ mất đi."

Trung tướng đã nói. Đó là sự thật. Dù có tích lũy được bao nhiêu văn hóa và kiến ​​thức, dù anh có giả vờ hòa nhập với xã hội đến đâu, thì quá khứ vẫn không bao giờ có thể thay đổi được. Nếu vậy, đâu sẽ là cách chuộc tội và trả thù tốt nhất mà anh ấy có thể có? Tất cả những gì anh ta có thể làm là ném tất cả những kẻ đã mang anh ta đến thế giới này và tất cả những thứ tạo nên thế giới này xuống vực sâu.

Anh đã đợi Yoogeun suốt thời gian qua. Anh đã hồi hộp chờ đợi một người dẫn đường sẽ nắm lấy tay anh và dẫn anh xuống vực thẳm. Khi đó anh chưa bao giờ nhận ra rằng, tất cả những ngày anh sống cho đến nay đều là để được gặp cậu vào một ngày nào đó.

"Tôi chỉ cần thêm một chút thời gian. Chỉ một chút nữa thôi ....... bởi vì sẽ không còn xa nữa."

Shinjae đột nhiên lẩm bẩm. Ánh mắt anh vẫn nhìn vào khuôn mặt của Heesung, không, chính xác là nơi mà Almuten đã đến và rời đi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net