35. Đi chơi cùng Chan - Phần 2 (H)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cậu ấy không biết họ đã ra đến xe bằng cách nào. Tầm nhìn của cậu bị lu mờ bởi bia và rung chuyển dưới bầu trời đêm. Cánh cửa ghế sau mở tung và sau đó cậu bị ném vào trong. Chan đã bế Yoogeun bằng một tay trong suốt quãng đường tới đây. Anh đẩy cậu vào trong xe, đóng sầm cửa lại.

Yoogeun, người bị ném xuống ghế sau, cau mày. Cậu vẫn không thể tỉnh táo lại. Ánh đèn thắp sáng trong thành phố vào ban đêm chiếu xuống, bị lọc một lần bởi cửa sổ nhuốm màu tối đen và một lần nữa bởi hình bóng của người đàn ông to lớn đang trèo lên trên người cậu. Bây giờ khắp mọi nơi đã tối om. Chỉ có một đôi mắt vàng nhạt lấp lánh trong bóng tối.

Bóng tối không phải là một trở ngại đối với Chan. Từ tầm nhìn của anh ấy, có thể thấy rõ ràng Yoogeun, người đã gục ngã dưới anh một cách bất lực và mất trí. Có lẽ, vì tửu lượng kém, gò má Yoogeun đã ửng hồng và đôi mắt ngấn lệ chỉ với một vài cốc bia.

"Ha..."

Anh nghiến răng. Bây giờ là lúc để thực sự thừa nhận điều đó. Anh ta như đang trong kỳ động dục. Anh đã cương lên hoàn toàn vì một kẻ thậm chí không có một góc quyến rũ nào. Anh muốn xé toạc hết quần áo của Yoogeun. Yoogeun thậm chí không có bộ ngực tròn trịa hay cặp đùi đầy đặn mà anh thích, nhưng anh vẫn muốn cắn mút và nhai làn da mềm mại có mùi xà phòng sạch sẽ.

Chan nắm lấy cổ áo Yoogeun và áp môi họ vào nhau. Đôi môi đã mang hơi lạnh của không khí bên ngoài lại quyện vào nhau một lần nữa. Anh đưa lưỡi vào hết mức có thể để quấn lấy lưỡi của Yoogeun và lùng sục vùng mềm mại nhất trong miệng. Tương tự như mèo và thú rừng liếm con mồi bằng chiếc lưỡi sắc nhọn của chúng.

Chan, gần như kéo đến tận gốc lưỡi của Yoogeun và đắm mình như thể đang uống máu, cuối cùng cũng ngẩng đầu lên. Yoogeun bật ra hơi thở mà cậu đã kìm nén suốt bấy lâu nay. Hơi thở hổn hển tràn ngập trong không gian yên tĩnh và mát mẻ.

"Hư ưm! Hức, haa."

"Hết hơi rồi à? Cậu vẫn chạy tốt ngay cả khi bị gãy mắt cá chân cơ mà."

Chan nắm lấy cánh tay cậu. Anh dùng răng cửa cắn vào mép ống tay áo, thô bạo cuộn nó lại và cắn vào phần thịt mềm ở bên trong cổ tay. Nơi này đã thu hút sự chú ý của anh ấy từ trước đó.

"Ah!"

Cơn đau âm ỉ lan ra từ cổ tay cậu. Trong một khoảnh khắc, cậu nghĩ rằng cổ tay của mình có thể đứt rời và bị gặm mất. Chan vùi đầu vào cổ tay Yoogeun và gặm lấy phần thịt bằng đầu răng nanh. Anh phải kìm nén sự thôi thúc muốn hủy hoại cậu hết lần này đến lần khác, muốn cắn thật mạnh xuống và để lại dấu răng. Nhưng nếu làm vậy, cổ tay Yoogeun có thể bị đứt lìa và máu bắn tung tóe.

"Tôi vẫn có thể ngửi thấy mùi nước hoa của thằng khốn đó."

Đây có phải là cánh tay mà Shinjae đã nắm lấy trước đó không? Đôi mắt say khướt của Yoogeun ngây người nhìn theo cử động của Chan.

"Tôi không quan tâm nếu cậu đang hẹn hò với Woo Shinjae hay gì đó, tôi không liên quan gì đến ...."

"Những chuyện như vậy, ah ... hừ, tôi nghĩ điều đó sẽ không xảy ra đâu."

"Ngậm miệng lại. Cậu biết gì không? Cậu ngu đéo chịu được."

Ngay cả khi tâm trí đang mờ dần đi, Yoogeun vẫn nghĩ rằng người đàn ông này đang rất vô lý. Anh ta đang nói những điều hề hước, vì vậy cậu chỉ đính chính lại với tư cách người có liên quan nhưng lại bị chửi bới vô cớ.

"Chết tiệt thật. Tại sao hắn ta lại đưa cậu đến đây để làm Guide cho chúng tôi? Sở thích của Woo Shinjae chỉ là ..... ừ, phải rồi, đệt mẹ. Tôi là thằng ngu nhất."

Chan nhăn mặt lẩm bẩm. Nếu bám lấy thằng nhóc vô tri vô giác và lãnh cảm này thì Shinjae sẽ được lên thiên đường hay gì? Anh đã thề sẽ không bao giờ liếc nhìn bất cứ thứ gì mà Woo Shinjae để mắt tới. Không, anh không nghĩ mình sẽ phải chiến đấu với gã điên đấy về một điều gì đó trong suốt cuộc đời của anh. Bởi vì họ có tính cách, sở thích và mục tiêu rất khác nhau.

"Tôi không biết nữa. Và tôi đã từng sống một cách liều lĩnh."

Cứ bám chặt Yoogeun và phàn nàn như thế này sẽ không ổn chút nào. Như anh ấy nói, cậu ta biết gì cơ chứ? Tốt hơn hết là anh nên cố gắng giải quyết vấn đề này ít nhất một lần còn hơn là mãi đau đớn vì nó. Chan đã vứt bỏ nỗi khổ tâm của mình một cách gọn gàng. Anh nắm lấy cổ tay hằn dấu răng đỏ của Yoogeun và cố định nó, đồng thời dùng tay kia kéo người Yoogeun lên. Anh đã muốn làm điều này đến chết kể từ khi họ xem trận đấu. Dù là trận Hàn-Nhật hay cú lội ngược dòng, anh ấy không để ý đến bất cứ điều gì khác từ khi sang hiệp hai.

Núm vú trắng nhợt nổi bật trên ngực cậu. Có lẽ vì bị kích thích hay do khí trời se lạnh mà hai đầu vú nhỏ xíu đang hơi dựng đứng lên. Mặc dù đã đánh mất lý trí vì dục vọng, Chan vẫn cười khúc khích. Nếu cậu ta đã cứng đơ như một con búp bê gỗ, thì chỗ này cũng nên làm cho bớt hấp dẫn hơn đi chứ.

"Hừ..."

Ngực Yoogeun chuyển động lên xuống theo nhịp thở. Chan hít một hơi thật sâu và lại cúi đầu xuống. Anh liếm núm vú, cố tình tạo ra những âm thanh tục tĩu. Anh cọ đầu lưỡi vào mà mút mát. Da thịt mềm mại được kéo lên giữa hai môi. Anh ta nhai nhẹ phần núm vú trong miệng cho đến khi nó cương lên. Đồng thời, anh vuốt ve phần ngực không có nhiều thịt để sờ soạng, ngoại trừ những múi cơ mỏng manh. Anh tự hỏi liệu có chút nước ngọt ngào nào chảy ra từ thứ này hay không.

Cổ tay Yoogeun bị nắm chặt trong tay Chan và tim cậu đập thình thịch quá nhanh. Cổ họng cậu cứ phát ra những tiếng rên rỉ hết lần này đến lần khác. Cảm giác hơi khác khi anh ấy cứ bú mút như này. Cậu không đủ sức để vặn vẹo tay chân và lưng, nhưng có điều gì đó không ổn. Yoogeun cảm thấy không thực tế chúc nào. Chan gục đầu vào ngực cậu, mùi da từ ghế ngồi mát lạnh. Cho đến lúc trước cậu vẫn đang xem một trận bóng đá, vậy tại sao điều này lại xảy ra? Đầu óc cậu trống rỗng.

Chan siết chặt cổ tay Yoogeun và đặt hạ bộ vào giữa hai chân đang mở rộng của cậu. Yoogeun cố gắng di chuyển đùi và khép chân lại nhưng vô ích. Hạ bộ càng ngày càng lớn của Chan đã ép sát vào và liên tục cọ xát qua lớp quần áo. Anh ôm chặt eo Yoogeun và di chuyển lên xuống nhẹ nhàng như thể họ đang làm tình. Không mất nhiều thời gian để Yoogeun cương lên. Sự cương cứng ngày càng tăng của cậu bị ép vào lớp vải denim cứng cáp và khóa quần kim loại.

"A, đau quá."

"Vậy cậu biết phải nói gì khi thấy đau rồi đấy."

Chan khẽ rời môi và nhắc nhở. Hơi thở nóng hổi phả vào đầu vú ướt át.

"Ức! Cái này, làm ơn, bỏ ra đi."

"Lúc say xỉn cậu thật đáng yêu. Từ nay về sau hãy thường xuyên uống rượu nhé. Phó chỉ huy là một tên bợm rượu, nên nhờ hắn ta chia sẻ cho một chút."

"Tôi không thích. Tại sao tôi lại ..."

"Vẫn không biết cách cư xử chút nào. Tôi hiểu rồi."

Yoogeun say xỉn lại ấm áp và dịu dàng hơn bình thường một cách kỳ lạ. Mặc cho người mà cậu không thích đang đè cậu xuống và mút đầu vú, cậu cũng không phản kháng mạnh mẽ mà chỉ thở hổn hển với đôi mắt khép hờ.

Vạt áo của Yoogeun mà anh ấy kéo lên cứ liên tục tụt xuống và cản trở anh bú mút ngực cậu. Bực mình, Chan đã kéo nó lên và đặt vạt áo gần môi của Yoogeun. Yoogeun ngoan ngoãn cắn miếng vải mà không hỏi câu nào. Chan không thể  kiềm chế được, cúi đầu và cắn vào má Yoogeun một cái.

"Thật tuyệt biết bao nếu bình thường cậu cũng hành xử như thế này."

Ngay cả khi thêm một chút bia rượu, bản chất của Yoogeun vẫn không thay đổi. Cậu từ một con chó hay sủa và không biết vị trí của mình trở thành một con chó con hư hỏng. Nhưng làm sao cậu ấy trông vẫn dễ thương như này? Đây có phải là lần đầu tiên cậu say xỉn? Vậy thì, dù là Woo Shinjae, Joo Taein hay Kwon Heesoo, họ cũng sẽ không được nhìn thấy một Baek Yoogeun như thế này. Anh ấy hài lòng. Đó là một cảm giác vượt trội khi giành được lợi thế trong cuộc cạnh tranh giữa những con đực.

Đó là bản chất của Yoon Chan. Anh ấy không quan tâm đến chiến thắng, nhưng anh ghét thua cuộc. Thật khó chịu khi chủ động bước lên để giành lấy quyền lực cho riêng mình, nhưng anh ta không bao giờ dung túng cho những thứ tầm thường ngồi lên trên đầu mình. Trường hợp của Yoogeun cũng vậy. Anh không thực sự muốn bám vào Guide, nhưng anh cũng không muốn tụt lại phía sau những người khác.

Thấy Yoogeun vẫn đang cắn vạt áo, Chan càng đi xuống dưới. Anh cởi khóa quần của Yoogeun và kéo quần lót cậu xuống. Đường nét khung xương chậu và vật cương cứng của Yoogeun lộ ra. Nhanh chóng cương lên, dịch rỉ ra từ quy đầu trông thật hấp dẫn. Răng nanh ngứa ngáy và miệng anh chảy nước. Chan bặm môi nuốt trọn vật thể mà không báo trước.

"Hức!"

Anh ngậm hết những gì trong miệng cho đến khi hai má hóp lại. Anh ta ngửa đầu ra sau và lặp đi lặp lại điều đó. Anh không dùng những kỹ thuật nhỏ như liếm nhẹ lên quy đầu hay mơn trớn dọc theo chiều dài của cậu. Thay vì vuốt ve để làm hài lòng đối phương, điều này giống như đang hung hăng chiết xuất tinh dịch. Những âm thanh trần trụi nhóp nhép vang lên trong xe.

"Ưm! Hức. Hức, haa......"

Yoogeun nghiến răng và ngả đầu ra sau. Tĩnh mạch nổi trên chiếc cổ đỏ bừng. Vạt áo cậu đang cắn dần dần thấm đẫm nước bọt. Đùi và bắp chân run rẩy không ngừng, trong khi dương vật của cậu như muốn tan chảy trong miệng Chan vì cái nóng ẩm ướt. Cậu đẩy đầu và vai của Chan ra xa hết mức có thể nhưng anh ấy không hề nhúc nhích dù chỉ một chút. Cậu nghĩ rằng mình đang đẩy một tảng đá.

Tay cậu vô tình trượt và chạm vào ngực Chan. Cậu có thể cảm nhận được cơ ngực rắn chắc được rèn luyện tốt qua lòng bàn tay. Có một sự ghen tuông nhẹ trào lên từ bên trong và cậu buông tay theo phản xạ.

Chan vuốt ve toàn bộ cơ thể Yoogeun bằng đôi bàn tay to lớn. Tay anh dừng lại ở vùng bụng phẳng lì của cậu và chạm nhẹ vào làn da. Mỗi lần anh ta mút mạnh dương vật, bụng Yoogeun lại lên xuống từng cơn. Dù một chàng trai đủ mảnh mai để ôm bằng một tay thì cậu ấy vẫn là một người đàn ông và có cơ bụng. Chà, chẳng phải lần trước anh đã đút con cặc của mình lên đến tận đây hay sao? Thật không thể tin được, anh đã xoay xở đút vừa vào cái lỗ tưởng chừng như không thể lọt được quy đầu mà không chảy máu, rồi còn xuất tinh vào bên trong nữa.

Anh hạ tay xuống và nhào vào mông Yoogeun. Nước bọt chảy xuống bìu và ướt hết cả háng. Anh banh hai mông ra và lướt đầu ngón tay qua cái lỗ lấp ló chính giữa.

"Ah! Hức"

Yoogeun giật mình, cái lỗ thắt lại và nới lỏng ra ngay lập tức. Nếu là bây giờ, anh ta có thể nhét được ít nhất một ngón tay vào đó. Anh làm ướt ngón giữa và nhẹ nhàng ấn vào.

"Hừ. Ưm ..."

Những đốt ngón tay căng phồng của anh bị mắc kẹt trong lối vào. Yoogeun rên rỉ và siết chặt mông. Lỗ nhỏ càng đóng chặt hơn nữa.

Yoogeun đã đón nhận tất cả dương vật của Đội 1 ít nhất một lần, nhưng cái lỗ vẫn cứ chật chội thế này. Phải mất bao lâu để làm mềm nó, nếu họ cứ thúc mạnh vào lỗ, liệu nó sẽ dễ dàng nới ra và ngậm chặt lấy tất cả? Anh ta có phải nhẹ nhàng nới lỏng cho cậu và bú mút từ đầu đến chân trong một hai giờ không? Dù sao thì anh ta cũng không có kiên nhẫn cho việc đó. Anh không biết những người khác như thế nào, nhưng đó không phải là sở thích của Chan.

Anh ấy nên lùi lại một bước trước. Chan đá lưỡi vòng quanh vật thể của Yoogeun và di chuyển tới lui. Anh đoán Yoogeun không còn biết phát ra âm thanh nữa, vì cậu đã căng cứng toàn thân và run rẩy như bị sét đánh. Lưng cậu uốn cong và đùi nâng lên trong không khí. Những ngón tay trắng bệch của cậu bám vào ghế da một cách vô nghĩa. Nhiều hơn nữa, nhiều hơn một chút nữa ..... không, dừng lại. Bây giờ, đủ rồi!

"......"

Yoogeun đạt cực khoái với một tiếng hét câm lặng. Đó là đỉnh điểm của việc bị cưỡng bức xuất ra và không theo tốc độ của cậu. Đôi mắt nhắm chặt co giật. Khóe miệng hé ra bất lực, vạt áo ướt đẫm nước bọt rơi xuống. Chan ân cần ngậm lấy toàn bộ tinh dịch bắn vào miệng. Cổ họng anh chuyển động lên xuống khi nuốt hết sạch. Vừa nuốt xuống tinh dịch tích tụ trong gốc lưỡi, cổ họng anh lại siết chặt quy đầu với áp lực không thể chịu đựng nổi.

Liếm nhẹ môi dưới, Chan buông dương vật của cậu ra và nâng người lên. Yoogeun đang dùng cổ tay che mắt lại, nơi có thể nhìn thấy rõ dấu tay và dấu răng của Chan. Với những dư chấn vẫn đang xuyên qua cơ thể, thật thỏa mãn khi thấy háng và đùi ướt đẫm của Yoogeun vẫn mở rộng ra mà cậu ấy thậm chí còn không thể nghĩ đến việc khép chúng lại. Chan, đánh giá cao cảnh tượng này, lấy dương vật đang căng cứng dữ dội của mình ra và xóc vài lần. Yoogen rùng mình khi bị một vật thể nặng nề đè xuống háng.

"Không..."

"Gì?"

"Tôi không thể. Nó sẽ không vào được đâu."

"Lần trước cũng ổn đấy thôi. Cậu không nhớ tôi đã làm cho cậu sung sướng như thế nào hay sao?"

"......"

Yoogeun lắc đầu dưới cánh tay che đi nửa khuôn mặt. Chan thô bạo vuốt lại mái tóc rối bù của mình, thật khó chịu. Anh ta không có gel bôi trơn hay bao cao su trong xe hơi, vì anh không có sở thích làm mấy chuyện bậy bạ như làm tình trên xe. Tuy nhiên, lúc này là thời điểm dở dang để thuê phòng tại một khách sạn gần đó. Shinjae đã dặn anh phải quay về trước nửa đêm.

Không, nhân tiện, mẹ kiếp. Cứ nghĩ đến hắn ta, anh lại đột nhiên tức giận. Nếu đó là Woo Shinjae, thằng cha đó sẽ bỏ qua giờ giới nghiêm hay bất cứ điều gì khác và lăn lộn với Yoogeun bao nhiêu lâu tùy thích. Trái ngược với vẻ bề ngoài, Shinjae là kẻ liều lĩnh trong khi Chan là người cố gắng vớt vát chút lương tâm cuối cùng của mình. Cuối cùng, Chan thở dài và đứng dậy khỏi người Yoogeun.

"Này. Chờ ở đây. Tôi sẽ đi mua thứ gì đó trong một phút."

Chạy đến cửa hàng tiện lợi chỉ để làm tình trong xe hơi với một Guide. Tất cả những rắc rối này và anh ta thậm chí còn không phải một thiếu niên đang trải nghiệm quan hệ lần đầu. Buổi đi chơi đêm nay thật là thảm hại.

"Đừng có ngủ luôn đấy, nhé?"

Anh ấy chỉnh sửa quần áo cho Yoogeun một cách thô bạo, dùng mu bàn tay vỗ nhẹ lên trán cậu rồi xuống xe. Ngay sau đó cánh cửa đã được đóng lại. Bất chấp yêu cầu của Chan, Yoogeun chìm vào giấc ngủ nông ngay sau đó. Khi bia, nỗi mệt mỏi và buồn ngủ sau khi xuất tinh hòa vào nhau, cậu không còn chịu đựng được nữa.

Đã bao lâu trôi qua rồi? Cậu nghe thấy tiếng gõ cửa ở hàng ghế sau. Cậu bàng hoàng bật dậy. Một bóng đen thấp thoáng bên ngoài khung cửa sổ nhuốm màu. Tại sao anh ấy lại tự gõ vào ô tô của mình? Anh ấy không mang theo chìa khóa sao? Yoogeun mở cửa mà không suy nghĩ nhiều, chớp mắt để xua đi cơn buồn ngủ nặng trĩu trên bờ mi.

"Ưm!"

Đôi tay xa lạ túm lấy gáy cậu. Đôi tay lạnh lẽo đeo găng trắng. Đó không phải Chan. Sống lưng cậu lạnh ngắt. Khi cậu tỉnh táo lại thì đã quá muộn. Một chiếc khăn tay ẩm ướt bịt lấy mũi và miệng của Yoogeun. Tầm nhìn cậu nhanh chóng tối sầm lại. Lần này, đó là do thuốc, không phải cơn buồn ngủ.

"Cậu chắc chắn đây là mục tiêu chứ?"

"Vâng, cậu ta phù hợp với mô tả."

"Tôi không ngờ cậu ta sẽ mở cửa ngay lập tức. Không biết đề phòng gì cả."

"Tôi vừa kiểm tra. Không có dấu hiệu của bất kỳ ai trong bán kính 30 mét. Có vẻ như Yoon Chan vẫn chưa quay lại xe."

"Được rồi. Tôi sẽ báo cáo ngay lập tức. Chúng ta đã tóm gọn được "chim cá sấu"."

Đó là điều cuối cùng Yoogeun nghe thấy trước khi bất tỉnh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net