37. Chiến dịch chim cá sấu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những bức tường và sàn chắc chắn kêu lạch cạch. Không thể kiểm soát được cơ thể, cậu ngã lăn khoảng nửa vòng và bị một vật cứng đập vào đầu. Sang chấn ngay lập tức khiến cậu tỉnh lại.

"Ưm, ưm!"

Không có âm thanh nào phát ra từ miệng cậu vì đã bị bịt bằng một miếng vải. Yoogeun rên rỉ vì đau đầu và khó khăn mở mắt. Cậu đang nằm trong một cái thùng hình chữ nhật. Lâu lâu, dưới sàn lại rung lắc nhẹ. Giống như trong một thùng xe tải lớn đang chạy trên đường.

Cậu cố gắng đứng dậy nhưng cơ thể không nhúc nhích. Tay chân cũng bị trói chặt. Những sợi dây cáp cứng ngắc hằn sâu vào da thịt theo từng cử động.

"Cậu tỉnh lại rồi à?"

Cậu nhanh chóng quay đầu về nơi phát ra giọng nói. Một người đàn ông mặc đồng phục đang ngồi trong góc container. Không giống như Yoogeun, người đang lăn lộn trên sàn với miệng bị bịt và chân tay bị trói, anh ta trông gọn gàng và sạch sẽ.

"Guide Baek Yoogeun, đây không phải là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau."

Rầm! Chiếc xe rục rịch nặng nề như đang chạy trên con đường gập ghềnh. Yoogeun phải nghiến chặt răng để không rên thành tiếng. Với một bên má chạm vào sàn xe lạnh lẽo, Yoogeun trừng đôi mắt đỏ ngầu nhìn anh ta.

"Xin thứ lỗi cho hành động đột ngột này. Tôi không thể làm gì được vì đó là lệnh của Giám đốc."

Anh ta tiến lại gần và vươn tay ra. Yoogeun không thể làm gì khác ngoài việc nhìn bóng người đàn ông đổ xuống và tay anh ta đang tiến gần hơn đến bụng mình. Cậu cảm thấy đầu mình như sắp vỡ ra vì thứ thuốc bị ép hít lúc bắt cóc vẫn chưa tan hết trong người. Yoogeun nhắm chặt mắt và vùng vẫy như điên.

"Hừ, hự, ưm!"

Một bàn tay đeo găng tay trắng tháo miếng vải đang bịt miệng Yoogeun. Hàm cậu đau nhức và môi bị thâm tím do buộc phải há miệng trong một thời gian dài.

"Tất cả chuyện này là sao?"

"Cậu có nhớ tôi là ai không?"

"Thiếu tá Jung Changhyuk."

Yoogeun lẩm bẩm trả lời. Họ chỉ gặp nhau một lần và đó là khi Yoogeun đang trong trạng thái không ổn định, nhưng cậu đã nhớ mặt và tên của anh ta. Đây là chuyện ngoài dự đoán. Nếu anh ta biết cậu sẽ bò vào Erewhon ngay sau khi được xuất viện thì anh đã không thả cậu ra.

"Ngày nay Trung Tâm dùng Esper để bắt cóc người sao? Đất nước này thực sự đang vận hành rất tốt đấy."

Yoogeun đáp trả với giọng nói đứt quãng. Tay chân đều bị trói và thậm chí không thể đứng dậy, vì vậy tất cả những gì cậu còn lại là lưỡi của mình. Vị thiếu tá đáp lại lời khiêu khích bằng đôi mắt trũng sâu lạnh lùng.

"Bệnh viện nơi Thợ săn Baek Heesung nhập viện nằm trong lòng bàn tay của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh chúng tôi. Hãy nhớ rằng sự sống hay cái chết của anh ta phụ thuộc vào mọi mệnh lệnh."

"Lại là hyung......"

Yoogeun cười khan. Tất nhiên. Cuộc đời cậu sẽ không bao giờ suôn sẻ. Đi chơi với người khác, xem trận đấu thể thao và uống bia đã là một điều xa xỉ với cậu. Cậu vẫn chưa rút ra bài học từ bằng đấy kinh nghiệm hay sao?

"Các người không còn cách đe dọa nào sáng tạo hơn nữa à? Tôi đã nghe tiết mục này từ nhiều nơi khác rồi."

Vị thiếu tá không thể tin được một người từng mất lý trí ngay lập tức và lao vào Esper khi nhắc đến Baek Heesung đã thay đổi như vậy trong vòng chưa đầy một năm. Anh ta tự hỏi điều gì đã xảy ra với cậu ấy ở Erewhon. Chà, anh có thể đoán ra ngay mà không cần nghe cậu ta nói. Thiếu tá Jung Changhyuk nhập ngũ vào khoảng thời gian Shinjae xuất ngũ nên thời gian họ ở Trung Tâm gần như không bị chồng chéo. Nhưng ngay cả anh ta cũng đã từng nghe về tai tiếng của hắn.

"Giám đốc đã ra lệnh bắt cóc tôi?"

Khuôn mặt của vị tướng già đã nhìn cậu bằng ánh mắt như đang kiểm tra chất lượng của miếng thịt lóe lên trong mắt Yoogeun. Cùng với những lời nói đùa của Shinjae, cảnh báo cậu ấy không nên đi theo ngay cả khi người đó mua kẹo cho cậu.

"Lần trước các người muốn biến tôi và anh trai tôi thành tội phạm, nhưng lần này là bắt cóc. Giám đốc trung tâm trông có vẻ không giống vậy nhưng ông ta chắc hẳn rất thích làm mấy cái trò đáng ghê tởm ......"

Bụp! Một chiếc giày bay tới trước khi cậu có thể nói xong. Yoogeun cuộn tròn người lại. Cú đá thúc chính xác vào tâm dạ dày đã khiến cậu ngừng thở trong giây lát.

"Có vẻ như cậu vẫn chưa hiểu tình hình. Tôi không nghĩ giờ là lúc dành cho những trò đùa lố bịch như thế."

"Khụ! Hừ......"

Tên thiếu tá cúi xuống, nắm lấy miếng bịt miệng vẫn còn quấn quanh cổ Yoogeun và kéo nó lên thật chặt. Giống như cầm dây xích của một con thú không nghe lời.

"Cậu có biết chiếc xe này đang hướng về đâu không?"

Đôi mắt đỏ ngầu và rớm nước của Yoogeun bắt gặp ánh mắt đờ đẫn của thiếu tá. Khóe mắt Yoogeun run lên vì cơn đau xé ruột nhưng cậu không rời mắt lấy một giây.

"Bây giờ chuyện này không liên quan gì đến việc thao túng dư luận, tôi sẽ nói thẳng. Dự án SALIGIA. ...... Có thể cậu không biết. Không, Woo Shinjae đã nói với cậu chưa? Dự án đó đã thất bại. Đó là một tính toán sai lầm của Trụ sở quản lý Người thức tỉnh chúng tôi. Không thể tạo ra một Người thức tỉnh không bao giờ nổi cơn cuồng nộ để chống lại Almuten."

"......"

"Sau khi Woo Shinjae, kết quả của sự thất bại, được đưa ra ngoài xã hội, dự án đã tạm thời bị gián đoạn trong 13 năm. Giờ đây, Giám đốc nhậm chức lần này đã đề xuất một dự án mới. Nếu không thể giữ cho Người thức tỉnh không nổi cơn cuồng nộ thì tại sao không đem Guide vào trong cổng và ngăn chặn điều đó?"

Yoogeun tập trung vào các giác quan của cơ thể mình. Tất nhiên, chiếc điện thoại cậu để trong túi quần đã biến mất. Còn chiếc vòng cổ? Chiếc vòng có chức năng theo dõi vị trí mà Shinjae nửa ép buộc đeo vào người cậu để đảm bảo an toàn cho Yoogeun ...... Cậu có thể cảm nhận bề mặt lạnh lẽo của con chip kim loại nhỏ được gắn vào sợi dây bạc mỏng bên dưới áo khoác. 

Chiếc vòng vẫn đeo trên cổ cậu. Họ không phát hiện ra nó? Ngay cả khi làm vậy, họ chắc chắn đã bỏ qua vì nó nhỏ xíu và không có chức năng phòng thủ hay tấn công. Rốt cuộc, hầu hết các thiết bị điện tử có thể dễ dàng bị vô hiệu hóa bởi những người thức tỉnh mang năng lực sóng điện từ và Esper có xu hướng coi thường các vũ khí và thiết bị tự chế của thợ săn.

Một miếng kim loại có kích thước bằng ngón tay cái và mỏng manh như tờ giấy, dường như có thể vỡ tan dễ dàng trong tích tắc. Những kẻ bắt cóc và ngay cả bản thân Yoogeun cũng không biết rằng mảnh nhỏ này chứa đầy sản phẩm phụ của những dị nhân quý hiếm nhất và có giá trị hàng tỷ won do tập trung nhiều công nghệ tiên tiến khác nhau.

"Guide Baek Yoogeun. Cậu có đang nghe không?"

Viên thiếu tá đang chăm chú nhìn cậu. Yoogeun ngừng thở vì hoảng sợ. Một giọt mồ hôi lạnh chảy dọc sống lưng. Đôi mắt nghi ngờ của thiếu tá quét từ trên xuống dưới người Yoogeun. Xe lại rung lắc. Nếu chiếc vòng cổ bị lộ ra ngoài, tình hình sẽ thực sự không thể cứu vãn. Yoogeun rụt cổ lại mà không nhận ra.

"Không phải cậu đang định làm điều gì đó ngu ngốc đấy chứ?"

Đôi giày của anh ta tiến gần đến mũi của Yoogeun.

"Cậu giấu thứ gì đó trên cổ à?"

Thiếu tá nhét chân vào cổ Yoogeun và nhấc cằm cậu lên. Mũi giày chèn ép xuống đường thở của cậu. Anh ta như thể đang cân nhắc xem có nên ghì chân xuống hay không. Đầu cậu bị ép ngửa ra sau.

"Ực..."

Yoogeun cắn môi và trừng mắt nhìn anh ta. Ngay cả khi trải qua nỗi nhục nhã này, cậu ấy vẫn không có vẻ gì là mất tinh thần. Sự thù địch tràn ngập trong đôi mắt đen lạnh lùng.

Lúc này Thiếu tá đã hiểu Shinjae. Nếu có một Guide như thế này, anh ta cũng sẽ muốn chiếm hữu nó bằng bất kỳ cách nào. Đôi mắt đó là để khiêu khích đối phương. Bất cứ ai cũng muốn hủy hoại cậu ta, làm cậu suy sụp và khiến cậu phải rơi nước mắt. Ngay cả khi nó bẩn thỉu, cứng đơ như gỗ và tỷ lệ phù hợp thấp một chút, ánh mắt đó cũng đáng để anh ta chạm tay vào cậu.

Anh đấu tranh để dập tắt lòng tham của mình. Họ đang ở giữa một cuộc đột kích. Trước khi thèm muốn Guide của Erewhon, anh ta phải hoàn thành mệnh lệnh trước.

"Là bởi vì cái này?"

Thiếu tá thì thầm, ánh mắt nhìn vào chiếc gáy lộ ra của cậu. Yoogeun nhắm chặt mắt. Cậu cảm thấy có một bàn tay đang vươn tới mình qua tầm nhìn tối tăm.

"Cậu đang cố che đậy điều này à?"

Tay của thiếu tá không rơi trên sợi dây chuyền giấu dưới quần áo....... mà chạm vào da thịt mềm mại trên cổ cậu.

"Là của Woo Shinjae?"

Một bàn tay đeo găng tay trắng thúc vào gáy cậu với một nụ cười mỉa mai.

"Hay thợ săn Yoon Chan? Chiếc xe có mùi như tinh dịch. Cậu đã lăn lộn với bao nhiêu người ở Erewhon? Chà ..... khá dễ hiểu khi thấy những dấu vết như thế này quanh cổ. Dù sao thì họ cũng là những kẻ man rợ. Tất cả những gì bọn họ biết là cách lăn lộn theo bầy đàn như lũ động vật."

Cậu không còn quan tâm đến những lời xúc phạm ở cấp độ này. Yoogeun chỉ lặng lẽ thở phào nhẹ nhõm. Trái tim đang đập điên cuồng của cậu dịu lại từng chút một.

"Tiếp tục những gì tôi đang nói. Đó chẳng phải là một ý tưởng hay ho sao? Hồi đó, việc tạo ra một mẫu vật cấp S tốn kém một số tiền khổng lồ và xác suất tạo ra cũng rất thấp, nhưng việc mua các Guide sẽ dễ dàng hơn thế rất nhiều. Và ngay cả khi chúng chết bên trong cổng, chúng ta có thể dễ dàng thay thế họ."

Nội dung của hợp đồng mà Shinjae đề xuất khá giống với điều này. Có phải vì họ đang theo đuổi cùng một mục tiêu? Tuy nhiên, điểm khác biệt là Shinjae đã chuẩn bị chết cùng Yoogeun dưới đáy vực thẳm, trong khi những người này đang nghĩ đến việc đẩy những người dẫn đường vào cổng và cúng tế họ như những con cừu hi sinh.

"Guide Baek Yoogeun. Cậu sẽ vinh dự trở thành một trong những Guide đầu tiên đặt chân đến Mazzaroth."

"..... một trong những Guide?"

Yoogeun hỏi sau một lúc im lặng.

"Anh đang nói rằng có không chỉ một mình tôi à? Các Guide khác cũng bị kéo vào đây."

Thiếu tá không trả lời. Sự im lặng có nghĩa là suy đoán của cậu đã đúng. Mặt Yoogeun từ từ nhăn lại. Hai tay cậu đang nằm trên sàn bắt đầu run lên.

"Các người mất trí rồi sao? Sao có thể làm chuyện điên rồ như vậy......"

Baek Yoogeun, người đã phải chịu đựng tất cả sự đối xử thô bạo và lăng mạ cho đến tận giây phút này, cuối cùng cũng mất bình tĩnh. Cho dù tỏ ra mạnh mẽ đến đâu, cuối cùng cậu ta vẫn chỉ là một con chim cá sấu yếu đuối và ngu ngốc. Nhưng anh ta không cảm thấy có lỗi với cậu. Tất cả những điều này vì một mục đích cao cả hơn. Hiện tại, điều duy nhất cậu ta có thể làm là đảm bảo sự an toàn của bản thân, nhưng Yoogeun sẽ phát hiện ra vào một ngày nào đó, rằng Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đã đúng.

"Almuten là loài dị nhân mạnh mẽ nhất từng biết. Nếu bắt được hắn, chúng ta sẽ lập nên kỳ tích đi vào lịch sử. Có lẽ, lần đầu tiên, chúng ta có thể thấy một người thức tỉnh trở thành nguyên thủ quốc gia."

Câu cuối cùng là nguyện vọng của Trung tướng Bae Cheolsung. Loại bỏ Almuten và rồi Trụ sở Quản lý Thức tỉnh và bản thân Trung tướng sẽ đạt được danh tiếng và quyền lực mạnh mẽ. Khi đó, trở thành nguyên thủ quốc gia sẽ không chỉ là mong muốn xa vời.

Quả thực là liều lĩnh khi bắt cóc Guide của Erewhon. Họ nổi tiếng là một lũ điên. Nhưng khi bọn họ đến và phản đối thì Yoogeun đã bị ném vào bên trong Mazzaroth và lúc đó đã quá muộn để làm bất cứ điều gì. Dù có gắn bó với Guide đến đâu, hắn ta cũng sẽ từ bỏ Yoogeun vì mạng sống của hắn còn quý giá hơn. Woo Shinjae là kẻ hiểu rõ hơn bất cứ ai rằng bên trong Mazzaroth là như thế nào.


------------------------------------------

Chiếc xe tải cuối cùng cũng dừng lại. Cửa xe container mở ra. Bên ngoài dường như đã là nửa đêm. Yoogeun bị bắt cóc khỏi xe của Chan từ tối muộn, vì vậy cậu chỉ có thể ước chừng bao nhiêu thời gian đã trôi qua. Ánh sáng tràn vào. Yoogeun, người bị mắc kẹt trong thùng hàng thiếu sáng suốt mấy tiếng đồng hồ, cau mày. Vài giây sau, cảnh vật xung quanh từ từ hiện rõ. Đó là sân bay quốc tế và có vẻ như nó đã bị bỏ hoang trong ít nhất vài thập kỷ.

Cách đây khá lâu khi chính phủ quyết định đóng cửa một số khu vực của sân bay. Cậu đã tình cờ nghe được câu chuyện này trong khi các thợ săn khác đang trò chuyện. Sau vụ Bùng Phát, số lượng hành khách giảm đi đáng kể. Dân số đã suy giảm, nhưng lý do lớn nhất là vì nỗi sợ hãi các cuộc tấn công của dị nhân. Trên thực tế, khả năng bị tấn công khi đang ở trên ô tô, tàu thuyền hay máy bay là như nhau. Tuy nhiên, nỗi sợ bị mắc kẹt trong một không gian kín trên bầu trời và chết mà thậm chí không thể thoát ra được chắc hẳn còn lớn hơn đối với tất cả mọi người.

Do đó, bất chấp tuyên bố đột ngột của chính phủ, hồi đó dân chúng cũng không phản ứng dữ dội. Nhưng nếu không phải vì lý do đơn giản như vậy thì sao? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu chính phủ đã che giấu một bí mật lớn hơn với người dân trong thời gian dài?

"Guide Baek Yoogeun. Xuống xe."

Tên thiếu tá đã cắt đứt dây cáp trói tay chân của Yoogeun và bắt cậu đứng lên. Yoogeun bị lôi ra khỏi container như một tên tội phạm bị áp giải vào tù. Bên ngoài, các Esper mặc đồng phục như thiếu tá đang đứng xếp hàng. Ngay sau đó, một vài chiếc xe tải cũng đến và đậu bên cạnh chiếc xe chở Yoogeun. Cánh cửa mở ra và một loạt người bước xuống. Trông họ có vẻ uể oải và đầu tóc rối bù như thể đã ngồi trên một chiếc xe buýt chật chội trong vài giờ.

"Chúng ta đang ở đâu vậy?"

"Họ không cho chúng ta biết là sẽ đến đâu và thậm chí còn che tất cả các cửa sổ. Thậm chí tôi còn nghĩ rằng mình lại bị bán đi."

"Tại sao chính phủ lại buôn bán người cơ chứ?"

Ban đầu họ đều bình tĩnh nói chuyện một cách thận trọng, sau đó ngơ ngác nhìn xung quanh nơi họ đang đứng.

"Đây không phải là sân bay sao?"

"Họ thực sự đang cố gắng bán chúng ta ra nước ngoài à?"

"Này, này. Suỵt. Đừng có đùa như vậy. Họ sẽ nghe thấy đấy."

Một trong số họ dường như đã nhận ra Yoogeun. Những nghi ngờ ban đầu từ từ chuyển thành chắc chắn. Đôi mắt của người kia dần dần kinh ngạc. Chính là Guide đã cãi nhau với Yoogeun tại sảnh của tòa nhà trụ sở Erewhon. Anh ta mới gặp cậu cách đây vài giờ nên sẽ không có chuyện nhìn nhầm cậu ấy với người khác. Cả Guide và Yoogeun đều không thể nắm bắt được tình hình. Guide thì thầm với vẻ mặt khó hiểu.

"Gì vậy ....... Guide của Đội 1 Erewhon? Tại sao cậu ta lại ở đây? Tôi ở đây vì họ nói rằng sẽ giao cho các Guide một công việc tốt, nhưng cậu ta......."

Yoogeun gục đầu xuống. Tất cả bọn họ dường như là Guide không có công việc cố định. Chắc hẳn Trung Tâm đã đưa ra một quảng cáo tuyển dụng với mức lương hậu hĩnh. Và vì là nhiệm vụ của chính phủ nên chắc hẳn mọi người đã tin tưởng và theo họ đến đây mà không mảy may nghi ngờ. Đặc biệt là Guide đã mất việc khi Chan sa thải bạn cặp của anh ta. Anh chắc hẳn như người chết đuối, phải nắm chặt lấy cọng rơm này.

Thiếu tá tiến sát sau lưng Yoogeun. Anh tóm lấy cổ tay bầm tím của cậu, vặn chúng một cách đau đớn và thì thầm.

"Tốt hơn hết cậu không nên nói bất cứ điều gì vô dụng với họ. Nhưng dù có nói ra thì cũng không thể chạy trốn được đâu, bởi vì các ngươi đã đến tận đây rồi."

"......"

Yoogeun nhìn quanh. Hàng chục Esper đang bao vây toàn bộ khu vực mà không có một kẽ hở. Chắc chắn hậu quả nghiêm trọng sẽ xảy ra nếu Yoogeun làm bất cứ điều gì vô nghĩa, hoặc nếu bất kỳ Guide nào cố gắng trốn thoát. Cậu cúi đầu với vẻ mặt u ám.

Hầu hết những Guide đều chưa từng tham gia chiến đấu chứ đừng nói đến việc bước vào trong cổng. Họ dường như không cảm thấy khủng hoảng ngay cả khi bị đưa đến một nơi xa lạ. Nửa hồi hộp và nửa vui mừng, họ chỉ trò chuyện về loại người mà họ sẽ guiding. Chỉ có Yoogeun và Guide đó là lạc lõng. Yoogeun siết chặt bàn tay đang bị thiếu tá giữ chặt và nghiến răng. Guide kia dường như đã quyết định phớt lờ Yoogeun, nhưng không thể giấu được vẻ bối rối khi thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn cậu.

Họ đi theo các Esper đến một trong những nhà chứa máy bay. Một số Esper gỡ những sợi dây xích dày cộp quấn quanh cánh cửa. Nó không giống sợi xích kim loại bình thường. Có thể là sản phẩm phụ của dị nhân. Ngoài ra, hàng chục ổ khóa với công nghệ đặc biệt phủ kín toàn bộ cánh cửa. Két sắt của ngân hàng trung ương thậm chí còn không được khóa kỹ lưỡng như thế này.

Điều kỳ lạ nhất là ..... những khối đen được dính vào các cạnh của cánh cửa kim loại dày cộp. Nó giống như rêu hoặc nấm mốc. Xen lẫn với không khí trong lành về đêm là mùi tanh thoang thoảng như mùi cá chết. Ngay cả những người lúc đầu không biết gì bây giờ cũng có thể cảm thấy tình hình bất thường.

"Tôi không muốn làm việc này nữa. Trả tôi về đi."

Các Guide lùi lại từng người một. Nhưng đã quá muộn rồi.

"Tôi e là không được. Cậu đã ký hợp đồng rồi, nhớ chứ? Chắc hẳn đã có một điều khoản như thế này: Không thể rút lui chỉ vì đổi ý."

"Đây là một chuyện hoàn toàn khác!"

"Đúng vậy. Chúng tôi đã nghĩ rằng sẽ đến Trung Tâm để guiding cho các Esper bị thương nặng."

"Tôi không biết chuyện này sẽ xảy ra. Hãy để chúng tôi quay về đi!"

Thiếu tá Jung Changhyuk đối mặt với nhóm Guide sợ hãi.

"Nếu tôi không làm vậy thì sao? Các người có thể làm được gì nếu chúng tôi không để các người rời đi? Cậu có thể làm được gì cơ chứ?"

Anh ta, người vẫn vô cảm suốt thời gian qua, nhếch môi và bật ra một tiếng cười chua chát. Sau đó, tất cả trở nên hỗn loạn. Có một cuộc ẩu đả giữa các Guide sợ hãi cố gắng chạy trốn và các Esper cố gắng ép họ vào nhà chứa máy bay. Nhưng cuộc phản kháng không kéo dài. Không có cách nào mà Guide, không khác gì những người bình thường về sức mạnh chiến đấu, lại có thể chống lại năng lực của người thức tỉnh.

"Tôi, tôi có đối tác. Họ sẽ không để yên đâu. Chỉ cần tôi gọi một cuộc và họ sẽ đến ngay!"

Ai đó hét lên trong khi bị kéo đi. Nhưng thiếu tá không hề nhúc nhích.

"Một cuộc gọi? Cứ làm đi. Gọi giúp đỡ, gọi cảnh sát, bất cứ điều gì. Sao lại không cầu xin họ đến giải cứu chứ?"

"......"

"Nếu bên trong đó có tín hiệu."

Rầm!!! Cánh cửa đóng sầm lại với một âm thanh nặng nề.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net