42. Em là người duy nhất mà tôi có

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không mất nhiều thời gian để Đội 1 thoát ra khỏi Mazzaroth. Lý do họ có thể nhanh chóng xác định được vị trí của Yoogeun là vì nhóm đột kích nghĩ rằng họ đã hàng giờ liều mạng lang thang trong mê cung nhưng hóa ra họ chỉ loanh quanh ở lối vào.

Theo một nghĩa nào đó, thật may mắn khi cấp bậc của các Esper bắt cóc cậu ấy không cao. Nếu có một Người Thức Tỉnh cấp cao trong số đó, họ sẽ đi sâu vào bên trong mà không bị lừa bởi những ảo tưởng nông cạn và nếu thế, họ sẽ có một trải nghiệm đáng sợ hơn, cũng giống như các thành viên của quân đoàn SALIGIA 13 năm trước.

Sự việc này đã phá vỡ hoàn toàn mối quan hệ giữa Erewhon và Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Mối quan hệ đầy tranh cãi vốn đã rạn nứt kể từ khi Shinjae tiết lộ "sự bất thường của các cánh cổng" trong cuộc họp báo, cuối cùng đã bùng nổ.

Trụ sở quản lý Người thức tỉnh không công khai sự việc dù chốt bảo vệ phía trước sân bay đã bị phá hủy hoàn toàn và chịu nhiều thương vong. Không, chính xác thì họ không thể công khai. Để làm được như vậy, họ sẽ phải tiết lộ mọi thứ cho dân chúng về Mazzaroth và Almuten, dự án SALIGIA là gì và chuyện gì đã xảy ra với Yoogeun và những Guide khác. Không giống như Erewhon, những người sống như thể không có ngày mai, bọn họ có quá nhiều thứ để mất.

Khi trở về trụ sở Erewhon trong vòng tay của Heesoo, Yoogeun đã hoàn toàn kiệt sức. Không có chấn thương nghiêm trọng về thể chất, nhưng cú sốc tinh thần quá nặng nề. Ngay cả khi vừa tỉnh lại, cậu ấy vẫn tiếp tục run rẩy với đôi mắt vô định. Mặc dù đã được truyền dịch tĩnh mạch và cho thuốc để đưa cậu vào giấc ngủ, họ cũng không thể khiến Yoogeun bình tĩnh lại. 

Yoogeun liên tục cố gắng giữ tỉnh táo và lầm bầm, "vẫn còn việc tôi cần phải làm". Cho dù Heesoo có dỗ dành cậu bao nhiêu lần bằng những lời lẽ hoa mỹ, hay bằng những lời đe dọa nửa vời của Chan, hay thậm chí khi Taein nghiêm khắc cằn nhằn cậu, tất cả đều vô ích.

"Chỉ huy trưởng, guiding ..... Tôi sẽ làm cho anh."

Yoogeun cúi đầu lẩm bẩm, vẫn không thể đối mặt với Shinjae. Người đàn ông không ngồi xuống chỗ nào khác, mà đang đứng ngay trước mặt Yoogeun ở giữa phòng cậu. Ánh mắt không còn nơi nào để rời đi đã đọng lại trên đầu mũi chân Shinjae.

Lúc nãy cậu đã đâm ai đó. Không phải dị nhân, mà là một người đến cứu cậu. Vẫn còn cảm nhận được những rung động của lưỡi dao xuyên qua da thịt Shinjae trên đầu ngón tay, chỉ nghĩ đến điều đó thôi cũng khiến cậu buồn nôn. Shinjae nhìn xuống cậu và lặng lẽ mỉm cười.

"Với tốc độ này thì tôi sẽ không chết đâu, nhưng Guide Baek Yoogeun thì có đấy. Sao em không nghỉ ngơi một chút?"

"Bây giờ ..... tôi phải làm ngay bây giờ."

"Tại sao Guide của chúng ta lại cứng đầu như vậy? Hm? Em nghĩ rằng mình sẽ vi phạm hợp đồng nếu không guiding tôi ngay bây giờ à? Tôi không hẹp hòi như vậy đâu."

"......"

Thay vì trả lời, Yoogeun cắn môi dưới. Có vẻ như cậu vẫn còn bị sốc về cách cậu đâm Shinjae bằng một con dao trong khi bị ảo giác ở Mazzaroth.

Khi đối mặt với những dị nhân, Yoogeun không bao giờ ngần ngại nã đạn vào họ như thể cậu sinh ra để bắn. Bây giờ lại tuyệt vọng đòi guiding ngay cả khi đang ở trong tình trạng nếu cậu gục xuống ngay lập tức thì cũng không có gì ngạc nhiên. Thật bất ngờ khi chứng kiến ​​mặt này của cậu mà anh chưa từng biết đến.

Liệu cậu có nhận ra rằng người đàn ông trước mặt mình là một con quái vật có thể tự gắn lại tứ chi lại ngay cả khi chúng bị cắt đứt không? Không cần phải hoảng sợ chỉ vì một vết đâm.

Mặt khác, Shinjae rất hài lòng với cảm giác tội lỗi của cậu. Yoogeun càng đau khổ càng tốt. Cứ như thể con chó con một ngày tuổi chỉ to bằng nắm tay đang bồn chồn lo lắng cho một con hổ. Thật dễ thương. 

Nếu Shinjae biết rằng anh có thể nhận được sự cảm thông rẻ mạt từ cậu theo cách dễ dàng như vậy, anh ta sẽ không chỉ bị đâm một con dao vào ngực mà còn làm nhiều việc hơn thế. Có lẽ anh có thể xé toạc khung xương sườn và kéo trái tim của mình ra. Sau đó Yoogeun sẽ mang biểu cảm như thế nào khi nhìn thấy anh bị chảy máu từ lồng ngực mở rộng? Yoogeun, với khuôn mặt trắng bệch, sẽ lao vào anh. Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy ngây ngất rồi.

"Đó là công việc của tôi."

Sau khi do dự, Yoogeun cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời.

"Đây không phải là lý do tại sao tôi ở đây à? Anh đang trả tiền cho thức ăn, quần áo, chỗ ở và tiền lương của tôi, vì vậy tôi phải làm điều này, để đổi lại tất cả những thứ đó......"

Yoogeun hoàn toàn không nhận thức được rằng, làm thế nào mà tiếng cười lại nhanh chóng vụt tắt khỏi môi Shinjae sau những lời đó.

"..... Aha."

Shinjae khô khốc cắt lời.

"Tôi đã nhận tiền, vì vậy tôi chỉ đang làm việc à?"

"......"

Yoogeun vẫn im lặng. Cậu không thể hiểu phần nào trong những gì mình nói đã làm Shinjae thay đổi tâm trạng. Hơn hết thảy, chẳng phải hợp đồng Guide độc quyền do chính Shinjae đề xuất trước hay sao?

"Ừ ... được rồi. Em cứ nhất quyết muốn như vậy thì tôi sẽ để cho em làm."

Shinjae nhếch môi và cười lạnh với cậu. Anh gõ vào cổ áo sơ mi đẫm máu của mình.

"Vậy thì làm đi. Guiding."

Đầu ngón tay Yoogeun khẽ run rẩy khi vươn về phía Shinjae. Quần áo của anh, vốn luôn có mùi thơm, giờ nồng nặc mùi máu. Cậu nhắm chặt mắt khi cởi cúc sơ mi.

"Guide Baek Yoogeun."

Nhìn cậu cởi vạt áo trước bằng ánh mắt vô hồn, Shinjae đột nhiên gọi cậu.

"Em đã ngủ với Yoon Chan trước khi bị bắt cóc?"

"Hả?"

Bàn tay đang cởi cúc áo đột ngột dừng lại. Ngay cả sau khi nói ra những lời như vậy, Shinjae vẫn trông buồn chán và vô cảm như mọi khi.

"Hai người đã làm tình rồi sao? Làm chuyện đó trong xe à? Tôi đoán chắc cả hai đều đã vội vàng đến mức không thể chờ đợi để nằm lên giường?"

Những lời nói của Shinjae đã trở thành vũ khí lợi hại, đâm liên tiếp vào ngực Yoogeun. Nếu người khác nói như vậy, cậu sẽ bỏ qua mà không cần suy nghĩ, nhưng không hiểu sao những gì cậu ấy phải nghe từ anh lại đau đớn đến kỳ lạ.

"Tôi ..... tôi không có."

"Nói dối."

Yoogeun nghiến răng. Bàn tay đang nắm lấy áo sơ mi của Shinjae căng thẳng. Những lời mà cậu đã nuốt xuống bùng lên một cách bốc đồng.

"Nếu tôi đã làm chuyện đó thì có liên quan gì đến anh?"

Yoogeun nhìn lên. Đôi mắt của họ, vừa đỏ ngầu vừa mờ đi vì mệt mỏi, chạm nhau trong không khí.

"Không quan trọng là tôi ngủ với bao nhiêu người, ngủ ở đâu và như thế nào. Chính anh là người đã ra lệnh cho tôi guiding cả nhóm. Anh đã nói rằng, nếu muốn cứu anh trai thì tôi phải làm theo mọi việc sai bảo. Có gì sai khi làm theo những yêu cầu? Chẳng phải anh là người đã bắt tôi làm chuyện này hay sao? Tại sao bây giờ anh lại hỏi tôi như vậy, tại sao hả?!"

"......"

Shinjae chỉ biết cúi đầu nhìn Yoogeun, im lặng lắng nghe tất cả những câu hỏi đó. Sau khi thốt ra những lời cay đắng với cổ áo Shinjae bị nắm chặt trong tay, Yoogeun đột nhiên cảm thấy bất lực. Chửi vào bức tường còn đỡ bực bội hơn thế này. Yoogeun mở phanh chiếc áo sơ mi nhăn nhúm trong tay như thể đang xé toạc nó ra. Ngực của Shinjae bê bết máu xuất hiện trong tầm mắt cậu.

May mắn thay, vết thương không bị nhiễm trùng. Thay vào đó, nhờ khả năng phục hồi đáng sợ của cơ thể, phần thịt hở rùng rợn đã tự liền lại. Nhưng vết rách dài vẫn còn. Sẽ thế nào nếu một bức tượng bằng đá cẩm thạch do bậc thầy thế kỷ tạo ra bị chém bởi cái đục của một kẻ lừa đảo? Tất nhiên, kẻ vô lại đó sẽ là Yoogeun.

Yoogeun đặt tay lên vết thương của Shinjae. Cậu dường như không quan tâm đến việc tay mình có thể dính máu hay không. Không giống vẻ bề ngoài như được tạc từ một viên đá cẩm thạch trắng tinh, cơ thể của Shinjae rất ấm áp. Việc guiding bắt đầu ngay khi cậu cảm thấy nhịp tim đều đặn. Da và cơ bị thương phản ứng với sự đụng chạm và nuốt chửng năng lượng của Yoogeun. Giống như đặt tay vào cống ở đáy bồn tắm bật nút.

Cậu ấy đã ở trong tình trạng tồi tệ nhất và không ngoài dự đoán, sau vài giây guiding, đầu cậu bắt đầu quay tròn. Cậu loạng choạng vì chóng mặt và gục trán xuống vai Shinjae. Shinjae ngay lập tức vươn một tay ra và đỡ eo Yoogeun. Thoạt nhìn, họ giống như những cặp tình nhân đang ôm nhau tình tứ.

Cuối cùng thì vết thương cũng lành hẳn. Trước khi Yoogeun cố gắng guiding, bản thân cơ thể của Shinjae đã tự chữa lành hơn phân nửa, vậy nên chừng này là đủ. Với điều này, cậu ấy đã trả xong món nợ vì đã dùng dao đâm anh. Sau khi xác nhận rằng không có vết sẹo nào trên các cơ được đan khít, Yoogeun bỏ tay xuống và cố gắng di chuyển ra xa. Nhưng Shinjae đã kéo cậu lại, siết chặt vòng tay ôm eo Yoogeun.

"Ưm. Chỉ huy trưởng."

"Ơi?"

Giọng của Shinjae như vọng lại từ lồng ngực.

"Làm ơn bỏ tôi ra."

"Chúng ta không thể ôm nhau lâu hơn một chút nữa sao?"

"Tôi không thích."

"Tại sao?"

Shinjae nghiêng đầu. Một cái gì đó nóng bừng bùng lên từ đáy lòng cậu. Anh ta hỏi bởi vì thực sự không biết à? Cậu ấy đã đau khổ biết bao mỗi khi Shinjae hành động như vậy, khi cậu bị bỏ lại trong mớ cảm xúc hỗn độn như thế nào và.....

"Bởi vì guiding đã kết thúc. Ngoài điều đó ra, tôi không nghĩ còn điều gì khác trong các điều khoản của hợp đồng."

"Nếu không phải guiding thì em không muốn chạm vào tôi à?"

Shinjae hỏi lại với vẻ mặt khó hiểu. Yoogeun tránh ánh mắt của anh.

"Tôi sẽ chắc chắn sẽ làm tròn nghĩa vụ của mình ngay cả khi tôi kiệt sức. Vì vậy, nếu anh không còn việc gì nữa thì đi đi. Làm ơn..... rời khỏi đây đi."

Shinjae mỉm cười ngọt ngào và gật đầu. Anh xoay người sải bước đi mà không thèm cài lại chiếc sơ mi đang mở rộng. Có gì đó thật kỳ lạ. Đối phương nhượng bộ và ngoan ngoãn rời đi, nhưng thay vì cảm thấy nhẹ nhõm, tiếng chuông báo động lại vang lên trong đầu cậu.

Shinjae dừng lại trước bàn. Sau khi tìm kiếm trong số các vật dụng linh tinh như giá đỡ, hộp đựng khăn giấy và muỗng cà phê, anh ấy đã tìm thấy thứ mình cần và lấy nó ra. Khi quay lại với Yoogeun một lần nữa, cậu ngay lập tức nhận ra danh tính của thứ trong tay anh. Một con dao có chiều dài khoảng một gang tay. Trụ sở chính của Erewhon có những con dao rọc giấy cổ điển trong mọi căn phòng, tôn lên danh tiếng như một khách sạn sang trọng thời trước. Tất nhiên, Yoogeun chưa bao giờ sử dụng, vì cậu thậm chí còn không biết nó dùng để làm gì.

"Nếu tôi có việc......"

Shinjae nhẹ nhàng nói và nắm chặt con dao rọc giấy.

"Tôi có thể ở lại lâu hơn, phải không?"

"......"

Yoogeun đông cứng tại chỗ. Cậu không thể làm gì khác ngoài việc nhìn lưỡi dao mỏng đâm sâu vào ngực anh ấy, những đường màu đỏ được vẽ ngẫu nhiên và liều lĩnh trên da và những giọt máu từ từ nhỏ xuống dọc theo đường rạch.

Sau đó Shinjae vứt con dao dính máu xuống và tiến lại gần. Anh ta trông bình tĩnh như thể không cảm thấy đau đớn gì cả. Yoogeun ấp úng quay lại. Cậu không thể chịu đựng được khi thấy máu chảy xuống khắp cơ thể nhợt nhạt của anh nên cậu buộc phải nhìn lên trên.

"Tất nhiên Guide Baek Yoogeun có thể không giống vậy, nhưng đối với tôi, em là người duy nhất mà tôi có. Tôi đã sống khiêm tốn như thế đấy."

Shinjae bật cười khi lau môi bằng mu bàn tay đẫm máu. Vệt đỏ lan dài dọc theo khóe miệng như một vết son được tô lộn xộn. Nếu chiếc áo sơ mi đen của anh mở phanh và phần thân trần đẫm máu toát lên vẻ suy đồi, làm sao anh ta có thể nói rằng mình đã sống khiêm tốn? Không có mâu thuẫn nào như vậy.

"Nhưng Guide Baek Yoogeun thậm chí còn không hiểu trái tim tôi và nói rằng tôi đừng quan tâm đến việc em ấy ngủ với ai ..... Vì vậy, tôi có chút, không, rất buồn."

Khi cậu tiếp tục lùi lại, họ đã đến bên cửa sổ từ lúc nào. Tấm rèm voan và mặt kính lạnh lẽo đằng sau chạm vào lưng cậu. Không có nơi nào khác để chạy trốn.

"Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi sẽ không để cho bất kỳ ai khác chạm vào em, vì vậy ngay bây giờ em chỉ cần ôm tôi thôi."

Shinjae cúi đầu xuống, áp sát vào Yoogeun. Khoảng cách dần thu hẹp giữa họ. Mùi tanh của máu thoảng về phía cậu.

"Điên ... thật sự, anh điên rồi à?"

"Em không thích tôi bởi vì tôi điên à?"

Shinjae hỏi, từ từ chớp mắt. Vành mắt đỏ hoe như sắp rơi lệ. Nó đồng thời vừa đẹp đẽ vừa đáng ghê tởm. Bởi vì Yoogeun biết điều gì ẩn dưới vẻ ngoài mê hoặc đó. Yoogeun cố gắng đẩy Shinjae ra. Shinjae siết chặt hai tay cậu. Yoogeun cố gắng vùng vẫy và quấn lấy tấm rèm cửa.

"Dừng lại..."

Yoogeun bị dồn vào chân tường, hất tung cánh tay hết sức có thể. Xoẹt! Xoẹt! Một góc tấm vải màn bị xé rách rơi phấp phới xuống đầu và vai Shinjae. Tấm voan trắng mờ và mỏng như cánh bướm nên Shinjae vẫn có thể nhìn thấy rõ ngay cả khi bị che mặt. Người đàn ông im lặng một lúc và ngay sau đó bật cười.

"Em vừa mới đội khăn voan cưới cho tôi đấy à?"

Nếu không phải vì cơ thể đầy máu thì với khuôn mặt tươi cười dưới lớp vải mỏng, trông anh ấy cũng giống một người đội khăn voan cưới và đang tỏ tình. Yoogeun tuyệt vọng tự hỏi tại sao rèm cửa lại là voan mà không phải là vải nhung đen thật dày. Bằng cách đó, cậu ấy không cần phải chạm mắt với anh.

"Cởi ra cho tôi nhé?"

"Anh không biết tự cởi à?"

"Chẳng phải chúng ta đã sống chung dưới một mái nhà, cùng nhau trải qua những đêm nóng bỏng, nhưng em lại không cởi bỏ khăn cưới cho tôi sao? Thật nhẫn tâm."

"......"

"Hửm? Nhanh lên."

Có vẻ như tốt hơn là nên làm theo những gì anh ta muốn và ngậm miệng lại. Yoogeun cau mày và gỡ tấm rèm đó ra khỏi đầu. Tóc anh rối bù vì những đụng chạm không cẩn thận. Không chỉ vậy, một số sợi tóc của anh ấy bị kẹt giữa các ngón tay của Yoogeun và bị giựt khá thô bạo. Rõ ràng là cậu ấy cố ý. Tuy nhiên, Shinjae không hề cau mày một lần và chỉ lặng lẽ mỉm cười.

Guiding có thể chữa lành những vết thương trên cơ thể, nhưng không phải tâm trí. Theo nghĩa đó, Shinjae sẽ không bao giờ được "chữa khỏi" trong suốt cuộc đời này. Một cơ thể luôn luôn được chữa lành nhưng linh hồn tàn tạ bị hủy hoại từ lâu lại bị lãng quên. Như một bông hoa nở rực rỡ với cái nhị đã héo tàn.

Rèm cửa tuột khỏi tay cậu và nhẹ nhàng rơi xuống sàn. Chất liệu vải nhẹ đến mức không tạo ra tiếng động. Tuy nhiên, có một âm thanh mà chỉ Yoogeun mới có thể nghe thấy. Tiếng bóp cò của khẩu súng nạp đạn đã được kéo. Âm thanh của một thứ gì đó xuyên qua trái tim cậu.

Cậu nhắm mắt lại, cảm thấy một đôi môi mềm đang áp vào mình. Lưỡi Shinjae nhẹ nhàng liếm môi Yoogeun. Đầu lưỡi anh ấn nhẹ vào khe hở nhỏ giữa đôi môi đang mím chặt của Yoogeun như muốn luồn vào và hôn thật sâu. Nhưng anh ấy không dồn thêm lực. Anh rời môi và áp trán họ vào nhau. 

Yoogeun cuối cùng cũng mở mắt. Shinjae đang nhìn chằm chằm vào cậu ngay trước mặt. Họ đủ gần để được phản chiếu trong đáy mắt nhau và hơi thở họ hòa quyện. Ánh mắt anh ấy bình tĩnh lạ thường, không giống như khi anh tự làm hại bản thân bằng con dao rọc giấy. Không, chính xác mà nói, anh ấy bình tĩnh nhưng vẫn đang mất trí. Yoogeun ngơ ngác nhìn Shinjae. Cậu mở miệng định nói gì đó .....

"......"

Cuối cùng, lời nói đã bị chặn lại. Mọi suy nghĩ của cậu đều tan biến. Shinjae mỉm cười và áp đôi môi của họ lại với nhau, như thể anh ấy biết điều này sẽ xảy ra. Lần này, lưỡi anh luồn vào và hôn cậu điên cuồng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net