51. Tôi ghen đấy

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Video độ nét cao lấp đầy màn hình. Đó là khung cảnh của sân bay quốc tế, cách trung tâm Seoul khoảng một, hai giờ ô tô.

Tuy nhiên, hình ảnh được chiếu trên màn hình hoàn toàn khác thường. Nhà chứa máy bay, máy bay, container chở hàng và các phương tiện đậu ở khắp mọi nơi. Con đường rộng rãi mà họ đang nhìn thấy ở bên phải có lẽ là một đường băng. Tuy nhiên, bóng tối ẩm thấp dường như bao trùm toàn bộ sân bay. 

Mọi thứ đều thối rữa và vướng vào những thứ gì đó không rõ là xúc tu hay dây leo. Mặc dù rõ ràng là ban ngày, nhưng không hiểu sao nơi này vẫn tối tăm như màn đêm. Chỉ cần nhìn thôi, bất cứ ai cũng cảm thấy kì lạ và khó chịu vô cớ. Nếu họ phải mô tả thì nó giống như nhìn vào ánh mắt trợn trừng của một xác chết đang phân hủy.

Trong số những tàn tích có một nhà chứa máy bay đặc biệt lớn. Những sợi xích dày được quấn quanh như thể có những bí mật hàng đầu nào đó bên trong. Nhưng giờ đây, tất cả sự phòng thủ ấy dường như vô ích. Vì họ có thể thấy một lỗ thủng lớn trên cửa nhà chứa máy bay. Từ đó, các xúc tu, nấm và rêu và rất nhiều thứ khác không thể xác định đang vươn ra, làm ô nhiễm mọi thứ xung quanh. Có thứ gì đó bên trong dường như đã vượt quá tầm kiểm soát.

Rầm. Rầm. Đột nhiên tiếng ồn lớn phát ra trên màn hình cho thấy nhà chứa máy bay đã bị sập. Âm thanh ngày càng trở nên khủng khiếp hơn và mọi thứ trở thành một mớ hỗn độn khó phân biệt.

"Video đó là tất cả. Máy bay không người lái gặp trục trặc vì một số lý do và chúng tôi không thể quay được nữa."

Ngay sau đó video bị tắt và màn hình chuyển sang màu đen. Một sự im lặng kỳ lạ bao trùm cả đám đông. Bốp! Có người vỗ tay một tiếng, phá tan sự im lặng. Mọi người đều chú ý đến hắn.

"Đó là Mazzaroth. Bí mật xấu xí nhất mà Trụ sở Quản lý Thức Tỉnh đã che giấu."

Một tông giọng trầm nhẹ nhàng và bình tĩnh. Âm sắc không cao cũng không lớn, nhưng lại xuyên vào tai họ một cách kỳ lạ. Người đàn ông tựa lưng vào ghế với hai tay khoanh lại trước ngực, hơi nghiêng đầu.

"Ai có câu hỏi nào không?"

Vừa dứt lời, thợ săn ngồi đối diện liền hỏi một câu.

"Anh quay video ở bên trong cánh cổng à? Các thiết bị điện tử chưa bao giờ hoạt động bên trong Hố."

Một lập luận phản bác đến từ một người khác.

"Nói như vậy, không phải khung cảnh đó giống hệt sân bay sao? Tôi nghe nói bên trong Mazzaroth giống như một ngôi đền cổ. Không thể có máy bay hay ô tô được."

"Cấu trúc bên trong của cánh cổng có thể thay đổi. Ngay cả trẻ con cũng biết điều đó......"

Một cuộc tranh luận sôi nổi bằng cách nào đó đã nổ ra sau đoạn video mà họ vừa xem. Shinjae, người đang nhìn cuộc cãi vã mà không có biểu cảm gì, cuối cùng đã can thiệp.

"Trước hết, đó là sân bay mà chúng ta đã từng biết."

"Nhưng mà..."

"Giám đốc Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đã tự mình thừa nhận. Mazzaroth ngày càng lớn hơn và như mọi người có thể thấy, nó hiện đã vượt qua cánh cổng và xâm chiếm "bên này"."

Cánh cổng ngày càng lớn hơn vẫn chưa đủ, nó cũng bắt đầu ảnh hưởng đến hiện thực. Đó là điều mà không ai có thể tưởng tượng được. Nếu đó là sự thật thì mọi thứ đã từng là lẽ thường sẽ bị sụp đổ. Tất cả các chiến lược và phòng thủ mà nhân loại đã xây dựng bằng xương máu và vô số sinh mạng trong gần một thế kỷ qua đều trở nên vô ích.

Nhưng, họ không thể cứ rơi xuống hố sâu tuyệt vọng và lao vào đau khổ. Tất cả mọi người trong căn phòng này đều là những người được coi là mạnh nhất trong ngành thợ săn Hàn Quốc. Tất cả đều đã quen thuộc với những tình huống khắc nghiệt đẩy con người đến giới hạn. Vì luôn đi đầu trong trận chiến, họ là một trong những người đầu tiên tìm ra nguyên nhân của "sự bất thường ở cổng" được bàn tán rộng rãi gần đây.

"Thợ săn Woo Shinjae."

Erewhon và Trụ sở Quản lý Thức tỉnh nên tìm ra một giải pháp thay vì tranh cãi tại sao mãi đến bây giờ họ không tiết lộ điều này cho công chúng hoặc ai là người có lỗi và ai đã làm đúng.

"Cậu nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra trong tương lai? Cậu có chiến lược nào không?"

Shinjae gật đầu trước câu hỏi của Dohae. Người đó trông cũng căng thẳng hơn thường ngày. Nếu bình thường, bà ấy sẽ phản bác lại và ném ra những lời khôi hài như, "chuyện đó chả liên quan đến tôi cho dù thế giới này có bị hủy diệt hay không."

"Hắn cần vật chủ để lan truyền bệnh."

Phần mở đầu khá vô lý.

"Nó có nghĩa là, ngay cả Almuten cũng không thể mở rộng lãnh thổ ra vô thời hạn nếu không có bất kỳ vật trung gian nào ở phía bên này."

"Vậy thì vật chủ......"

"Đã có một số báo cáo về những người đã đi vào Mazzaroth rồi mất tích hoặc bị giết gần đây, được nhìn thấy bên ngoài cánh cổng. Thật trùng hợp, một số lượng lớn người đã mất tích. Hắn ta rất giỏi trong việc giả mạo và thao túng. Đó là một miếng mồi ngon để hắn lây nhiễm vào não và sử dụng họ như một vật chủ, dù còn sống hay đã chết. Tôi chắc rằng tất cả mọi người đều biết ý nghĩa của điều này."

Almuten không còn hài lòng với việc giấu thân xác sâu trong Mazzaroth và chỉ sử dụng cơ thể ngoại cảm và ảo ảnh để xâm chiếm thế giới bên ngoài. Hắn ta hẳn đã khao khát sự tàn sát điên cuồng mà gã có thể trực tiếp thực hiện. Đúng lúc đó, Trụ sở Quản lý Thức tỉnh cử ra một nhóm đột kích khá phi lý dưới cái tên chiến dịch là "Săn chim cá sấu".

Như thể Hố được dâng lên tận miệng những con mồi hiến tế sau khi bị niêm phong chặt chẽ không có ai ra vào trong hơn một thập kỷ qua. Con số thương vong nhỏ hơn nhiều so với nhóm những kẻ lao vào mà không biết gì khi Mazzaroth lần đầu tiên được phát hiện, nhưng đó chắc hẳn là một bữa ăn thỏa mãn cho Almuten, kẻ đã chết đói hơn một thập kỷ.

Thiếu tá Jung Changhyuk và Thợ săn Baek Heesung. Một người được nhìn thấy là đang đi lại mặc dù anh ta đã bị giết bên trong Mazzaroth và người kia đã biến mất không dấu vết mặc dù là bệnh nhân hôn mê nặng. 

Khi họ kiểm tra tất cả các đoạn phim CCTV của bệnh viện, là nơi nhìn thấy họ lần cuối cùng nhưng không có gì được ghi lại. Cả hai đều không phảingười thức tỉnh cấp cao và năng lực của họ không liên quan đến sóng điện từ, vì vậy lẽ ra họ không thể tránh được camera giám sát.

"Rất nhiều thứ sẽ thay đổi trong thời gian tới. Mazzaroth sẽ tiếp tục mở rộng phạm vi. Cho đến khi toàn bộ vùng đất này rơi vào tay Almuten. Sẽ sớm có những trận chiến trên quy mô lớn hơn bất kỳ ai có thể tưởng tượng được và vô số người sẽ bị cuốn đi."

Mọi người đều dán mắt vào Shinjae mà không hề chớp mắt. Một thí nghiệm sống được tạo ra chỉ để bắt Almuten, sinh ra và lớn lên trong Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Không ai trong căn phòng này hiểu rõ về Almuten hơn anh ta. Shinjae bắt gặp ánh mắt của họ và nhìn xung quanh. Nghi ngờ, cảnh giác, tò mò, quyết tâm. Nhiều cảm xúc khác nhau dao động trong hàng chục cặp mắt.

"Vậy thì, cho phép tôi đưa ra một đề xuất cho tất cả các thợ săn có mặt ở đây."

Thịch. Shinjae dùng lòng bàn tay đập nhẹ vào bàn phòng họp. Một lời đề xuất từ người như Woo Shinjae được đưa ra cho tất cả các thành viên mạnh nhất của Hiệp hội Thợ săn Quốc gia. Đó không phải một chuyện tầm thường. Với khoảng lặng có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người chờ anh tiếp lời.

"Nếu có ai ở đây bắt được Almuten trước tôi....."

Shinjae đưa ra lời đề nghị như thể đang chọn thực đơn bữa trưa cho ngày hôm nay, với giọng điệu nhẹ nhàng và sảng khoái.

"Tôi sẽ cho người đó cả Erewhon."

Mọi người đều cứng họng trước tuyên bố bất ngờ. Phản hồi đã quay trở lại chỉ sau một lúc.

"Ý anh là cái quái gì vậy?"

"Trao tặng Erewhon."

"Có phải anh đang nói rằng sẽ giao lại quyền quản lý?"

"Cậu có thể lấy nó tùy ý. Hoặc là tiếp quản cổ phần, hoặc tiếp quản quyền hành từ tôi, hoặc chỉ cần lấy bất cứ thứ gì cậu cần và ném phần thừa thãi đi."

"Không ... vậy thì Thợ săn Woo Shinjae sẽ được lợi ích gì từ kết quả của việc này?"

"Không có gì. Chỉ là một chút động lực cho mọi người trong trường hợp các người muốn rút lui. Tôi hiểu rằng không phải ai cũng muốn đánh đổi tất cả, đặc biệt là tính mạng của mình. Tất nhiên, tôi sẽ là người cắt cổ họng hắn ta."

Shinjae nói đùa thêm. Hình ảnh Yoogeun ngu ngốc hứa rằng sẽ không bao giờ để anh chết chừng nào cậu còn là Guide của anh thấp thoáng trong tâm trí Shinjae.

"Đây không phải là một trận chiến mà là chiến tranh. Các người sẽ phải tuyệt vọng. Sẽ phải đi săn với quyết tâm đánh đổi mạng sống. Nếu không thì, tất cả mọi người ở đây, không, cả thế giới này sẽ bị hắn nuốt chửng."

"......"

"......"

"Nghe hay chứ? Liệu mọi người sẽ chấp nhận lời đề nghị của tôi?"

Sự tham lam và không chắc chắn hiện rõ trên khuôn mặt của tất cả các Thợ săn đang tập trung trong phòng. Nhưng cho đến nay, chưa có ai đứng lên và sẵn sàng đề nghị việc như vậy. Đề xuất của Woo Shinjae quả thực là một điều đáng thèm muốn. Phần thưởng quá khó để trở thành sự thật, nhưng đó chắc chắn là cơ hội chỉ có một lần trong đời.

Erewhon nổi tiếng là một hang ổ nơi những Thợ săn chỉ đơn thuần là điên cuồng chiến đấu tụ tập lại với nhau, không quan tâm đến việc tiến sâu vào chính trị hay kết nối với giới tài phiệt. Nếu họ chiến đấu tốt thì sẽ nhận được hỗ trợ hào phóng và không cần bận tâm đến việc họ có lạm dụng Guide hay không. Vì vậy, đó là nơi lý tưởng cho những kẻ mạnh nhất.

Ngoài ra, ở Erewhon còn có một hệ thống vô cùng khắc nghiệt được gọi là trận chiến thăng cấp. Về lý thuyết thì nghe có vẻ hay ho, nhưng trên thực tế, cơ bản đây là cuộc nổi dậy được cấp trên cho phép. Bất kỳ ai cũng có thể lật đổ một đội đã được ấn định bằng năng lực của mình bất cứ lúc nào. Việc Heesoo nỗ lực chống đối trong những ngày đầu gia nhập Đội 1, nói rằng cậu ta không muốn tuân theo mệnh lệnh của người khác mà suýt bị các thành viên còn lại đánh chết, khá nổi tiếng trong cộng đồng Thợ săn.

Miễn là họ có năng lực, họ sẽ được phục tùng mà không cần thắc mắc. Ngược lại, những người không chứng tỏ được năng lực của mình sẽ không được công nhận, cho dù họ có tuyên bố mình là kẻ tài giỏi đến đâu. Đó cũng là lý do khiến Yoogeun bị phản đối dù cậu ấy là Guide độc quyền do chính Chỉ huy trưởng thuê. 

Điều gì sẽ xảy ra nếu như Almuten bị đánh bại bởi một người khác ngoài Shinjae và Erewhon bị tiếp quản và điều gì sẽ xảy ra nếu các thành viên của Erewhon không chấp nhận thủ lĩnh mới? Tên này đúng là một thằng khốn nạn, lời đề nghị của hắn về cơ bản là một trò đánh lạc hướng.

Moonyoung, người đang ngồi đối diện Shinjae, cười toe toét. Tên xảo quyệt đó biết tất cả nhưng lại đưa ra đề xuất kiểu này. Tuy nhiên, sự thực rằng lời đề nghị quá hấp dẫn để từ chối là không thể phủ nhận.

"Chỉ huy Woo. Không phải anh đã quá tự tin đấy chứ? Nếu tôi đánh bạc hết Erewhon thì sao đây?"

"Tôi không biết. Chúng ta sẽ xem xét điều đó trong tương lai."

Shinjae trôi chảy trả lời câu hỏi của cô. Một nụ cười cạnh tranh đã nở trên môi cô ấy.

"Được rồi. Tôi sẽ vui vẻ chấp nhận lời đề nghị. Kể từ lúc này, Bari sẽ hợp tác với cuộc đột kích vào Mazzaroth bằng mọi cách."

Rất nhiều sự chú ý đổ dồn vào cô ấy. Thậm chí không cần quay về trụ sở chính của họ và đưa ra kết luận thông qua cuộc họp với các thành viên của trụ sở, nhưng cô đã đưa ra quyết định quá dễ dàng. Moonyoung chỉ nhún vai.

"Ừ, thì ... tôi cũng thích cạnh tranh."

Đó là điểm khởi đầu. Các thợ săn khác vội vàng bày tỏ sự đồng ý của họ.

"Sẽ không có hại gì nếu thỉnh thoảng vui vẻ một chút."

Tự lẩm bẩm một mình, Dohae cũng giơ tay thông báo Yehan sẽ tham gia.

Đó là thời điểm mà ranh giới của "thế giới này" và "thế giới kia", được phân chia bên trong và bên ngoài cánh cổng, bị sụp đổ và cuộc chiến chống lại Almuten được tuyên bố.

------------------


Cậu nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động từ phía bên kia ý thức của mình. Yoogeun mò mẫm tìm trên giường. Ngoại trừ Shinjae thì không có ai khác liên lạc, vì vậy cậu thậm chí đã quên mất mình có một chiếc điện thoại trong mấy ngày qua, nhưng may mắn thay, dường như vẫn chưa hết pin.

"Xin chào."

Cậu ngạc nhiên trước giọng nói khàn đặc khủng khiếp của chính mình. Nhờ có một đêm ngủ ngon mà không hề có một giấc mơ nào, sự mệt mỏi tích tụ trong nhiều ngày qua đã được giải tỏa ở một mức độ nào đó. Cậu đã làm gì trước khi chìm vào giấc ngủ? Ngẫm lại, trí nhớ cậu thật sự rất mơ hồ.

- Em đang ngủ à? Giọng em dễ thương thật đấy. Trời đã mưa từ lúc bình minh, sấm sét không đáng sợ sao?

Một giọng nói không rõ ràng phát ra qua loa. Cơn rùng mình chạy dọc sống lưng cậu như thể có một chiếc lông vũ đang cọ sau gáy. Yoogeun ngồi bật dậy, điện thoại di động áp sát vào tai, dụi giấc ngủ ra khỏi mắt. Cậu vẫn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ. Tuy nhiên, mưa đã giảm xuống đáng kể so với rạng sáng.

"Không có gì phải sợ cả."

- Có thật không?

"Thậm chí hầu như không có sấm sét......"

- Guide của tôi quá trưởng thành nên đôi khi tôi cảm thấy hơi buồn. Nếu em nói sợ, tôi sẽ chạy đến và ôm lấy em.

"Không cần."

- Lạnh lùng thật đấy.

Giọng điệu của anh ta quá đỗi dịu dàng và vô tư khi mà anh đã phớt lờ Yoogeun trong mấy ngày qua. Sau đó Yoogeun cảm thấy hơi hối hận. Cậu đã nghe điện thoại mà không suy nghĩ nhiều vì còn đang buồn ngủ, nhưng cậu sẽ không trả lời nếu biết đó là cuộc gọi của Shinjae.

Kể từ ngày đó, Yoogeun đã có khoảng thời gian khổ sở hơn bất cứ ai khác. Không chỉ khó khăn, mà còn rất khó xử, khó chịu và đáng ghét. Cậu vẫn sẽ ổn ngay cả khi bị anh ta bạo hành và cưỡng bức bao nhiêu lần tùy thích, cậu chỉ không muốn anh ta nhìn vào mắt cậu hay thì thầm vào tai như những người yêu nhau. Cậu thà bị đối xử như một đồ vật còn hơn.

"Tôi có thể giúp gì cho anh?"

- Nếu không có việc gì thì tôi không được gọi cho em sao?

"Nếu anh không có việc gì thì tôi sẽ cúp máy."

- .....

Một âm thanh sột soạt nhỏ được nghe thấy qua loa. Cậu ghét việc mình có thể tưởng tượng ra đôi mắt xám của Shinjae hơi rũ xuống và mỉm cười như thể anh ta đang xấu hổ.

- Hôm nay tôi sẽ quay về.

"Ah....."

Trái tim cậu lỡ nhịp. Cậu đang lo lắng, hồi hộp hay đó hoàn toàn là một cảm xúc khác?

- Heesoo và Chan sẽ về sớm hơn. Tôi vẫn còn một số việc phải hoàn thành nên sẽ đến muộn một chút. Em sẽ đợi tôi chứ?

Yoogeun nuốt khan nước bọt và vuốt mái tóc đã trở thành cái tổ chim của mình. Miệng và cổ họng khô khốc như thể sắp bị xé toạc.

- Tôi đã để Taein-ssi phụ trách chăm sóc em vì tôi nghĩ em sẽ rất cô đơn nếu bị bỏ lại một mình. Thế nào? Hai người có vui vẻ không?

"......"

Yoogeun thở gấp. Taein. Những ký ức từ bình minh vừa rồi lũ lượt tràn về như thủy triều. Bụng cậu buồn nôn và đầu óc như muốn nổ tung.

Cậu thậm chí còn nhớ mình đã ngủ quên trên chiếc giường ướt đẫm mùi hương của Taein. Nhưng trước khi cậu kịp nhận ra, Yoogeun đã trở lại phòng riêng của mình. Cơ thể dính đầy dịch cơ thể giờ đã sạch sẽ. Chiếc áo dính bụi bẩn và mồ hôi sau khi ngã xuống từ máy chạy bộ và sau khi làm đổ ly rượu whisky cũng đã được thay mới.

Nếu nói với Shinjae rằng cậu ấy đã ngủ với Taein vào một buổi bình minh mưa khi anh ấy không trở về ..... khi đó Shinjae sẽ phản ứng như thế nào? Một sự thôi thúc lạ lùng vô cớ trào lên từ trái tim cậu.

- Tại sao không trả lời? Hai người đã làm gì rồi?

Câu hỏi theo sau nghe lạnh lẽo hơn trước một chút.

"Sao anh lại hỏi vậy? Gần đây anh đâu có để ý gì đến tôi. Sao còn tò mò về việc tôi sống chết thế nào hay làm gì với người khác?"

Chỉ sau khi thốt ra những lời lẽ cay đắng, Yoogeun ngay lập tức hối hận. Cậu nghe như một đứa trẻ đang than vãn để được chú ý. Chẳng phải cậu đã tự hứa rằng sẽ không cuốn theo nhịp điệu của người đàn ông đó và không để anh ta chơi đùa cảm xúc của cậu nữa hay sao ..... nhưng cuối cùng mọi chuyện lại diễn ra như thế này.

- Tôi ghen đấy. Tôi nghĩ mình sẽ giết anh ta nếu hắn chạm vào Guide Baek Yoogeun.

"......"

- À ... Tôi chỉ đùa thôi. Dù sao thì thi thoảng em hãy cười một chút.

Yoogeun khẽ cắn môi dưới. Khi khoảng lặng kéo dài giữa họ, Shinjae tiếp tục cười, nói.

- Yoogeun-ie của chúng ta chắc hẳn đã rất khó chịu với tôi. Tôi đã bỏ em lại một mình quá lâu rồi phải không? Tôi sẽ về đó sớm nhất có thể. Và có vài điều muốn nói với em về anh trai em.

"Anh tôi? Anh đang nói gì vậy?"

- Tôi có tin tốt và tin xấu.

Yoogeun siết chặt tay đang cầm điện thoại. Cậu nín thở và lắng nghe, đề phòng bỏ sót dù chỉ một âm tiết trong lời nói của Shinjae. Shinjae bật ra một tiếng cười nhỏ như thể anh đã tận mắt nhìn thấy Yoogeun.

- ......Tôi sẽ nói với em sau.

Cuộc gọi nhanh chóng bị cắt đứt, chỉ để lại lời tạm biệt ngắn ngủi. Yoogeun cầm lấy điện thoại và nhảy ra khỏi giường. Cậu lo lắng đi đi lại lại trong căn phòng tối om mà không hề nhớ đến việc bật đèn lên, và lại ném điện thoại xuống giường. Anh ta bảo rằng có điều cần nói về anh trai cậu. Không đời nào cậu có thể ngủ lại được. Thêm vào đó, cảm giác nôn nao do ly rượu uống sáng nay đã bắt đầu chồng chéo lên cơn đau đầu. Đầu cậu đau nhói như sắp nổ tung.

Anh ấy nói có tin tốt và tin xấu. Có phải cuối cùng anh ấy cũng tìm ra cách để rời sự chú ý của Almuten khỏi anh trai cậu? Hay là anh sẽ sớm để cậu đến thăm viện lần nữa? Rồi tin xấu là gì ..... Yoogeun đứng ngây ra như tượng trong bóng tối được bao trùm bởi tiếng mưa rơi. Bằng cách nào đó, hơi thở dần trở nên khó khăn hơn. Mạch máu đập thình thịch trong tai. Cậu nghiến răng, vò đầu bứt tóc.

"Hức, haa......"

Cứ như thể những cơn ác mộng khủng khiếp mà cậu gặp phải trong mấy ngày qua đã trở thành hiện thực. Chúng lại một lần nữa gặm nhấm tâm trí cậu. Yoogeun cảm thấy như mình sắp phát điên.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net