53. Yoogeun bỏ trốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoogeun quay trở lại phòng mình để tìm bộ dây sạc đang cắm vào ổ điện cạnh giường. Anh đi thẳng xuống hành lang và mở cửa mà không suy nghĩ nhiều. Tuy nhiên, có một người nào đó đã ở trong phòng.

"Yoogeun hyung. Anh về rồi à?"

Heesoo, đang đứng dựa vào tường và nghịch điện thoại, nhìn lên. Cậu ấy làm xong nhiệm vụ và về thẳng đây nên vẫn đang mặc đồng phục. Bộ đồng phục đơn sắc dưới chiếc dây đai bó sát tôn lên gương mặt trẻ trung của cậu.

"Em nghĩ rằng đã lâu rồi kể từ lần cuối gặp hyung, nên em đến đây để chơi với anh ngay sau khi nhiệm vụ kết thúc, nhưng điện thoại của anh lại tắt và anh cũng không có trong phòng, vậy nên em băn khoăn liệu mình có bị anh cho leo cây hay không."

Khuôn mặt thân thiện, nhí nhảnh của cậu ta như một chiếc mặt nạ. Nó thật ghê tởm. Mặc dù đó là phòng của mình nhưng Yoogeun thậm chí không bước ngay vào mà dừng lại ở ngưỡng cửa.

"Dù sao thì, hyung ..... Em định để lại lời nhắn vì không có cách nào để liên lạc với anh và em đã tìm thấy thứ này."

Heesoo quay người về phía Yoogeun với nụ cười trên môi. Cậu ấy đang giữ một thứ gì đó giữa ngón trỏ và ngón giữa. Một mảnh giấy hình chữ nhật nhỏ. Tấm danh thiếp, cái mà Yoogeun đã giấu giữa những tập giấy ghi chú trong ngăn kéo.

"Đây là cái gì?"

Cậu ta vẫy nhẹ tấm danh thiếp trên tay. Tên và thông tin liên lạc của Seulbi được khắc trên mảnh giấy cứng rất rõ ràng. Một cơn rùng mình lạnh lẽo chạy dọc sống lưng. Anh ấy đã giấu nó đi được một thời gian nên thậm chí còn quên mất tấm danh thiếp mình nhận được.

"Nếu có chuyện thú vị như thế này thì lẽ ra anh nên nói cho em biết. Tại sao anh lại giấu nó kín đáo như vậy? Như thể nếu bị bắt gặp thì anh sẽ gặp rắc rối lớn?"

"Đó là..."

Không có gì cả, tôi chỉ nhận được nó. Anh đã cố gắng bịa ra một cái cớ chính đáng. Nếu không phải vì những lời tiếp theo của Heesoo.

"Hyung không có danh thiếp, vậy thì chắc anh đã đơn phương nhận nó từ người này. Thấy anh còn giấu diếm thế này, chắc hẳn anh vẫn chưa liên lạc với cô ta phải không? Dù sao thì ..... Em tò mò không biết tại sao hyung lại có danh thiếp từ Guide của Order khác nên em nghịch một chút."

Heesoo bước nhanh về phía trước. Yoogeun lùi lại theo phản xạ. Heesoo trượt màn hình điện thoại và đưa cho Yoogeun xem. Ứng dụng tin nhắn đã được bật.

[Xin chào, tôi liên hệ với cậu sau khi xem danh thiếp. Đây là Guide Baek Yoogeun từ Erewhon.]

Đó là một tin nhắn được viết dưới danh nghĩa của Yoogeun. Bên dưới đó, một câu trả lời lơ lửng bên trong bong bóng thoại hình vuông. Lời hồi đáp dường như đã đến ngay sau khi tin nhắn được gửi đi.

[Xin chào, Yoogeun-ssi! Đây là Lee Seulbi. Tôi đã đợi cuộc gọi từ cậu. Tôi rất vui vì cậu đã can đảm để liên lạc với tôi.]

Thậm chí còn có thêm hai câu trả lời liên tiếp. Sự ngạc nhiên và vui sướng của Seulbi đã được truyền tải trọn vẹn. Nội dung của tin nhắn thứ hai là .....

[Cuối cùng cậu cũng quyết định chạy trốn khỏi những kẻ điên rồ đó à?]

Tút. Khi anh đọc đến câu đó, màn hình điện thoại đã tắt. Yoogeun nghiến răng. Anh sẽ vứt tấm danh thiếp đi sớm hơn nếu biết chuyện này xảy ra, nhưng bây giờ mọi chuyện đã rồi.

"Anh đang làm đủ mọi trò."

Heesoo thì thầm với nụ cười trên môi.

"Em đoán là gần đây em đã buông lỏng cho hyung."

Có một chút ngạc nhiên trong mắt Yoogeun. Tuy nhiên, không hề có biểu cảm hoang mang như một người bị vu oan. Vì vậy, cậu ấy đã nhận ra ý nghĩa của tin nhắn đó. Heesoo không biết Guide từ Order kia và Yoogeun thân thiết đến mức nào, nhưng ít nhất thì chắc chắn họ đã gặp nhau ở một nơi nào đó mà cậu không biết và nói về việc bỏ trốn. Heesoo, người luôn nở một nụ cười, nhếch môi.

"Tại sao ..... tại sao mọi thứ em bắt đầu chăm sóc đều nhanh chóng bị hủy hoại?"

Cậu đến gần hơn một bước. Yoogeun nhanh chóng lùi lại ra xa.

"Em thực sự không muốn đánh mất Guide này, nên em đã không chặt đứt chân tay của anh ấy, không lóc da, không thao túng tâm trí và chăm sóc nó chu đáo. Em thậm chí còn sử dụng tiết kiệm vì sợ nước ngọt sẽ nhanh chóng cạn kiệt nếu làm quá thường xuyên. Em cũng dành cho nó rất nhiều đồ ăn ngon. Tại sao? Tại sao vậy?"

Giọng nói của cậu, vốn đang lẩm bẩm thảm thiết trong hơi thở như một đứa trẻ bị thương, dần dần mang theo sự điên cuồng.

"Thực sự, em không nên để anh tự do như vậy. Nếu biết anh sẽ dây dưa với loại sâu bọ này, em nên móc mắt anh ra từ sớm mới phải ......"

"Kwon Heesoo."

"Yoogeun hyung."

"......"

"Nếu anh thích Guide đó, Seulbi, hay bất cứ thứ gì, anh có muốn em đưa cô ta đến Erewhon không? Nếu người đó đến đây, Yoogeun hyung sẽ không cần phải chật vật như này để bỏ trốn."

"Đừng lảm nhảm nữa mà nghe tôi nói này."

"Anh cô đơn bởi vì anh là Guide duy nhất ở đây phải không? Vì vậy, em sẽ để Guide đó đến đây với anh. Vậy thì ổn rồi chứ?"

"Câm miệng đi!"

"Em sẽ cho phép người đó ở bên cạnh anh khi anh guiding. Anh thậm chí có thể đụ cô ta. Từ trước đến nay, hyung chưa bao giờ sử dụng con cặc của mình đúng không? Nghe nói anh và anh trai chỉ ôm ấp nhau qua quần áo thôi. Thật phí phạm. Em nghĩ rằng anh nên nhân cơ hội này để làm mất trinh cái đằng trước ..... "

Anh không thể chỉ đứng đó và lắng nghe chuyện này được nữa. Cơ thể đã di chuyển trước khi anh kịp suy nghĩ thấu đáo mọi thứ. Yoogeun túm cổ áo Heesoo và đấm thẳng vào mặt cậu. 

Bốp! Đầu Heesoo lệch hẳn sang một bên. Cơn giận dữ chưa tan ngay. Mặc dù anh ấy đã dồn hết sức lực vào cú đấm đó, nhưng không có một vết xước nhỏ nào trên khuôn mặt Heesoo, cho thấy sự khác biệt rõ rệt về năng lực thể chất của họ.

"Ah."

Tuy nhiên, Heesoo đã đông cứng người tại chỗ với đôi môi hé mở như thể bị đập bởi một tảng đá lớn.

"Ah ah..."

Heesoo rên rỉ như một cái máy bị hỏng. Cậu ta nhẹ nhàng dùng lưỡi liếm phần thịt trong miệng, quay đầu lại và nhìn vào mắt Yoogeun lần nữa.

"Hyung, em nghĩ là mình cương lên rồi."

Một nụ cười ngập tràn hạnh phúc từ từ nở trên môi cậu ta và một chút ửng hồng nhẹ nhàng lan tỏa trên gò má. Đôi mắt màu sô cô la sữa của cậu lấp lánh ngây ngất.

"Wow ... cú đấm đó tuyệt đấy."

Đó là một phản ứng khác xa bình thường. Anh ấy kinh hoàng. Yoogeun cố gắng giữ khuôn mặt vô hồn và chỉ nhìn thẳng về phía trước. Anh không muốn biết phía dưới của Heesoo đã thành ra như thế nào.

"Hyung. Liệu ai sẽ nhanh hơn? Anh chạy đến chỗ người khác hay là bị em tóm được? Hãy thử đoán xem. 50 - 50 hử? Em sẽ không sử dụng năng lực của mình. Nên cứ chơi vui vẻ chút nào. Nếu anh thua cuộc, hình phạt sẽ là ..... ừm. Rút hết móng tay ra chăng? Vậy thì anh sẽ không thể nhắn tin qua lại với loại sâu bọ đó được nữa?"

Heesoo phá lên cười như thể sắp chết vì vui. Một tiếng cười sảng khoái tràn ngập căn phòng trống trải.

"Ah, hyung. Nghiêm túc thật đấy. Em đâu có nói là sẽ giết hyung đâu? Em chỉ nói là chúng ta sẽ chơi một trò chơi. Tại sao anh lại sợ hãi như vậy? Anh có biết khuôn mặt của hyung lúc này trông đáng yêu như thế nào không? Ah. Cứ cái đà này, em sẽ xuất tinh ngay bây giờ mất."

Ngay lúc lời nói của Heesoo lọt qua tai, Yoogeun đột nhiên quay người bỏ chạy. Tiếng cười của Heesoo càng lớn hơn sau lưng anh. Không biết phải đi đâu, anh mù quáng chạy dọc hành lang. Không có thời gian để kiểm tra xem Heesoo có bắt kịp phía sau hay không.

Anh biết rõ sự thật này. Không có hy vọng nào cho anh cho dù có chạy trốn cả ngày. Heesoo có thể dễ dàng bắt kịp nếu cậu ta muốn, ngay cả khi không sử dụng bất kỳ năng lực nào. Bên cạnh đó, còn có một vấn đề lớn hơn thế. Yoogeun không được phép rời khỏi tòa nhà này. Dù thế nào đi chăng nữa thì cậu cũng chỉ chạy loanh quanh trong đây. Ngay cả khi Heesoo đổi ý và để anh rời đi, thì cuối cùng đây cũng là nơi duy nhất mà anh có thể đến. 

Anh thở không ra hơi, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên cằm. Nỗi tuyệt vọng nhớp nháp bám chặt vào đế giày theo mỗi bước chạy.

"Anh đã bỏ cuộc rồi sao? Anh nói muốn chạy trốn khỏi những kẻ điên rồ. Chẳng phải anh muốn thoát khỏi đây bằng mọi giá sao? Đó không phải là lý do anh tìm hỗ trợ từ người ngoài cuộc à?"

Heesoo vui vẻ hét lên từ phía sau. Chỉ có vài mét giữa họ. Tóc gáy anh dựng đứng trước nỗi kinh hoàng chìm sâu trong xương tủy.

"A, hức......"

Yoogeun vắt hết chút sức lực còn lại của mình và rẽ vào trong góc. Cậu nhìn thấy ai đó đang tiến đến qua khóe mắt. Một chiếc cổ, bờ vai rám nắng và bộ ngực rộng trong chiếc áo phông thoải mái đang ở ngay trước mặt cậu. Đã quá muộn để giảm tốc độ. Cả cơ thể Yoogeun lao vào vòng tay đối phương. Người kia không tránh sang một bên hay đẩy cậu ra, thay vào đó anh kéo Yoogeun lại gần và ôm cậu thật chặt. Sự đụng chạm hơi thô bạo nhưng vững vàng. Một giọng nói nhẹ nhàng rơi xuống trên đầu Yoogeun như thể an ủi cậu.

".....Có tôi ở đây rồi."

Yoogeun nhìn lên, thở hồng hộc. Đôi mắt nâu sáng, gần như vàng, đang nhìn chằm chằm cậu. Đôi mắt của con quái thú sẵn sàng trở nên sắc bén như kim bất cứ lúc nào. Yoogeun bỗng có một cảm giác deja vu mạnh mẽ. Chẳng phải cậu đã nhìn thấy đôi mắt này trước đây hay sao? Ở đâu? À ..... con mèo đen. Anh ấy trông rất giống con mèo lúc đó.

Chan lần lượt nhìn Yoogeun trong vòng tay mình và Heesoo ở phía sau. Anh ấy không cố tình bắt lấy Yoogeun. Một cơ thể với mùi hương quen thuộc đột ngột lao vào khiến anh chỉ kịp ôm lấy cậu mà chưa kịp định thần.

"Cậu đang cố gắng ...... chạy trốn khỏi chúng tôi à?"

Chan, người mà bây giờ mới hiểu được ý nghĩa đằng sau tiếng hét của Heesoo lúc nãy, lẩm bẩm một cách trống rỗng. Đôi mắt ánh vàng run lên vì bối rối, ngạc nhiên và ..... đau lòng. Đó là thứ cảm xúc mà Yoogeun không thể có và ngay cả bản thân anh ấy cũng không thể hiểu được.

-------------------------------

[Lược]

"Này, nhìn qua kia đi."

Ai đó đã chỉ vào một khoảng trống giữa hai tòa nhà. Người bạn đi cùng, đang mải mê lướt điện thoại với chiếc quạt cầm tay, đáp lại một cách nửa vời.

"Gì?"

"Cái gã đó. Ở trong con hẻm."

Thật vậy, có một người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đứng trong con hẻm. Anh ta dựa lưng vào tường và gục đầu xuống, như thể đang chật vật để giữ vững cơ thể.

"Hắn trốn viện à?"

"Thật kỳ lạ. Anh ta thậm chí còn không đi giày. Chúng ta có nên gọi 119 không?"

"Cứ đến gần đó xem sao."

Trên thực tế, tất cả mọi người, trừ họ, đang đi ngang qua người đàn ông mà không hề để ý đến anh ta vì tất cả đều chỉ chú tâm vào điện thoại của mình. Tuy nhiên, lương tâm của họ sẽ bị cắn rứt nếu giả vờ như không thấy một kẻ ốm yếu. Ngay cả khi họ không thể đưa anh ta đến bệnh viện, thì gọi xe cấp cứu chắc là cũng ổn?

Họ tách ra khỏi đám đông và đi vào khoảng trống giữa các tòa nhà. Con hẻm chật hẹp và bẩn thỉu. Những bao rác, tàn thuốc vứt bừa bãi chất thành đống khắp nơi.

Thậm chí nhìn từ xa, họ có thể thấy anh ta đang trong tình trạng tồi tệ. Quần áo của bệnh nhân, với những sọc xanh trên nền trắng, dính đầy bụi và rác rưởi. Mặc dù có chiều cao khá lớn, nhưng anh ta lại gầy đến mức đáng thương và trông như thể sẽ gục ngã ngay tại chỗ nếu bị ai đó thúc mạnh một chút.

"Xin lỗi! Chúng tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Người đàn ông vẫn im lặng. Anh ta có vẻ vẫn tỉnh táo khi đứng dựa vào tường.

"Anh không khỏe à? Nếu anh cảm thấy không thoải mái..."

Cuối cùng, họ chỉ còn cách nhau vài bước chân. Nhưng người đi trước đột ngột dừng lại.

"Có chuyện gì vậy?"

"Hắn, hắn, hắn..."

Răng hàm của anh ta va lập cập vào nhau và chỉ lặp đi lặp lại một âm tiết. Cơ thể anh run rẩy một cách kỳ lạ. Con hẻm chật hẹp, chỉ vừa đủ cho một người đi qua. Người đứng phía sau phải thò đầu qua vai người kia để quan sát.

Thoạt nhìn từ bên ngoài, họ tưởng sau lưng người đàn ông là một bức tường thô sơ. Tuy nhiên, thứ trước mặt họ không phải một bức tường, mà là một sinh vật sống. Nó là một phần của một số sinh vật khổng lồ. Những khối lớn trên tường, hóa ra là những chiếc xúc tu dày cộp đang ngọ nguậy không ngừng. Những gì họ nghĩ là các kẽ gạch, hóa ra lại là mạch máu hoặc gân cốt. Một mùi hôi thối khủng khiếp lan tràn khiến họ cảm thấy buồn nôn.

Người đàn ông đột nhiên ngẩng đầu. Không có tiêu điểm trong đôi mắt mở to của anh ta. Như thể họ đang bắt gặp ánh mắt của một cái xác đã chết từ lâu. Gã giơ hai cánh tay lên cứng ngắc như một con rối bị điều khiển bởi những sợi dây vô hình. Các xúc tu dính chặt vào cơ thể đung đưa theo chuyển động của anh ta. Một khối vô danh đã bén rễ bên trong người đàn ông, hút hết chất dinh dưỡng và kiểm soát gã.

"......"

Khoảnh khắc nhận ra điều đó, đầu óc họ trở nên trống rỗng. Lý trí đã bị thổi bay bởi nỗi kinh hoàng quá mức, cuối cùng cũng bị nhấn chìm. Hai người hét lên và chạy ra ngoài. Các túi rác bung ra khi họ vội vã chạy qua chúng. Nước thải thực phẩm ôi thiu bắn tung tóe và làm ướt giày nhưng họ không thể quan tâm đến nó. Có vẻ như bất cứ lúc nào con quái vật sẽ duỗi ra những chiếc xúc tu và tóm lấy họ trở lại con hẻm.

"Ai đó — ai đó giúp chúng tôi với!"

Không ai quan tâm dù hai người hốt hoảng lao ra đường. Cả hai luống cuống tìm kiếm sự giúp đỡ. Sau đó, họ phát hiện một người đàn ông mặc đồng phục màu đỏ sậm đang tiến về phía này qua đám đông những người thản nhiên đi ngang họ.

Đó là bộ đồng phục của các Esper của Trụ sở Quản lý Thức tỉnh, người mà họ thấy trên bản tin hầu như hàng ngày. Bộ trang phục hoàn toàn không phù hợp với thời tiết nắng nóng những ngày gần đây. Trông càng kỳ lạ hơn khi người mặc bộ đồ đó không hề đổ một giọt mồ hôi. Nhưng những người đang hoảng sợ không thể nhận ra những điều khác thường như thế. 

Một Esper, người đã xuất hiện một cách thần kỳ trong tình huống này. Họ vui mừng khôn xiết. Trong tích tắc, họ thậm chí còn nghĩ rằng có thể có một vầng hào quang đằng sau người đàn ông đó.

"Ở đây, Esper-nim!"

Họ lao đến bên anh ta và túm lấy cánh tay người đàn ông. Nhiệt độ cơ thể, đáng lẽ được sưởi nóng dưới cái nắng như thiêu như đốt, lại mát mẻ một cách kỳ lạ, nhưng họ không hề nhận ra.

"Có một con quái vật trong hẻm!"

May mắn thay, Esper đã dừng bước. Họ lững thững kéo anh ta và đi về phía con hẻm trước đó. Họ chỉ vào trong, bị nuốt chửng bởi nỗi sợ hãi. Người đàn ông mặc quần áo bệnh nhân đã trở lại vị trí cũ như khi họ tìm thấy anh ta lần đầu tiên.

"......"

Tuy nhiên, Esper đã không di chuyển ngay. Gã chỉ đứng ở đầu ngõ và nghiêng đầu một cách vô hồn. Anh ta có thể không nhận thấy nó từ xa. Hai người qua đường kéo gã một lần nữa trong tuyệt vọng và dẫn gã đi vào sâu hơn trong con hẻm tối.

"Nhìn kĩ đi."

"Tên kia, phía sau hắn có những khối quái dị..."

Trên đường đi, họ bắt đầu cảm thấy kỳ lạ. Mùi hôi thối xộc vào mũi họ ngày càng nồng nặc. Không chỉ từ phía trước, mà còn từ phía sau .....

"......"

Hai người qua đường buộc mình phải nhìn sau lưng. Esper, đeo phù hiệu thiếu tá, đang nhìn họ với ánh mắt khó chịu. Ngay cả một cái chớp mắt cũng không thể xua tan đi ánh nhìn khó chịu đó. Không có cử động lên xuống của vai và ngực khi hít vào hoặc thở ra. Nhãn cầu, nơi mềm nhất và dễ phân hủy nhất của cơ thể con người đã bị bao phủ bởi nấm mốc từ các mép và lớp da dưới bộ đồng phục cũng có những vệt thối rữa lan ra khắp nơi.

Chỉ có một kết luận. Người đàn ông này không phải là sinh vật sống.

"Ực, hức, ahhh ..."

Hai người đi đường khuỵu chân xuống. Có những con quái vật ở phía trước và phía sau họ bên trong con hẻm chật hẹp này. Không có nơi nào để chạy trốn. Miệng của gã thiếu tá từ từ bắt đầu xé toạc hai bên. Thay vì lưỡi, một vật thể dài trông giống hỗn hợp giữa chân côn trùng và chân nhuyễn thể nhô ra khỏi nó. Đầu nhọn đâm xuyên qua con mồi đang run rẩy, kẻ đã mất cả ý chí kháng cự. 

Cuối cùng, họ thậm chí còn không thể hét lên. Khối u đỏ sẫm, hay mảnh vỡ của ngôi sao cổ đại, đã nuốt chửng con mồi mới nhất. Nó tăng kích thước đáng kể khi hấp thụ được các chất dinh dưỡng mới.

Vài giờ sau, các tòa nhà dày đặc ở trung tâm thành phố bắt đầu lần lượt rung chuyển. Những vết nứt khổng lồ trườn lên các bức tường của tòa nhà cao tầng sừng sững. Mọi người la hét và chạy tứ phía. Giữa những tòa nhà bị nứt, một khối ghê tởm đang nhấp nhô và lớn dần lên. Nó tiếp tục ăn thịt vô số người và dần dần trở nên lớn hơn gấp hàng nghìn lần vật chủ của nó, Heesung.

Mọi thứ nhanh chóng bị thối rữa. Thành phố đột nhiên chìm trong bóng tối như thể màn đêm đã buông xuống. Một lỗ hổng khổng lồ xuất hiện trên bầu trời. Từ đó, biển đen sâu thẳm dao động thay vì mặt trời và mây. Những ai tình cờ nhìn lên đều bị cảnh tượng kỳ dị mê hoặc. Một số than khóc trong cơn điên loạn.

Địa khai hóa. Cuối cùng, thế giới bên kia đã bắt đầu lấn sang bên này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net