65. Năng lực guiding

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mọi người tập trung tại sân bay tối đen. Tất nhiên, không phải tất cả mọi người ở đây đều tham gia vào trận chiến vì lòng trung thành thuần túy và ý thức công lý. Mục đích của mỗi người khác nhau. Báo thù, tin tưởng, ham muốn nổi tiếng, tò mò và thậm chí là tham lam phần thưởng nếu cuộc đột kích thành công. Dù sao thì cũng không thành vấn đề. Sau khi vào Mazzaroth, những thứ đó sẽ chẳng có ý nghĩa gì trước một mục đích chung.

Các thợ săn bắt đầu lần lượt tiến về phía Mazzaroth. Không có bài phát biểu hợp lý hay mệnh lệnh phức tạp. Nguyên tắc chiến đấu của họ luôn đơn giản. Bảo vệ mạng sống của chính mình. Làm theo chỉ đạo của cấp trên và hợp tác với đồng nghiệp, nhưng nếu cần thiết, bạn có thể hành động một mình, vậy nên hãy đạt được mục tiêu của mình bằng cách nào đó. Giành chiến thắng với cái giá tối thiểu và hiệu quả tối đa. Và điều quan trọng nhất...... là sống sót.

"Guide Baek Yoogeun."

Một giọng nói trầm thấp dịu dàng sượt qua tai cậu. Yoogeun quay lại. Ánh mắt của Shinjae, người đứng ngay trước mặt cậu, dừng lại trên mặt Yoogeun trong vài giây. Đôi môi cậu chỉ vài giờ trước còn rên rỉ, khóc lóc và thì thầm những lời chân thật giờ đây đã bị che giấu dưới lớp mặt nạ nặng nề. Tất cả những gì lộ ra là đôi mắt đen viền đỏ.

"Yoogeun à."

Shinjae nắm lấy cổ tay cậu và nhẹ nhàng kéo cậu lại gần. Yoogeun không thể kháng cự mặc dù đó là cái đụng chạm nhẹ hoặc không có sức mạnh.

"....."

Môi anh ấy hé mở như thể định nói điều gì đó, nhưng cuối cùng Shinjae chỉ im lặng cười. Anh nâng tay Yoogeun lên và tháo găng tay ra. Có những vết chai và sẹo ở đây và ở đó, nhưng anh ấy vẫn đan những ngón tay dài, thẳng vào nhau và hôn nhẹ lên móng tay cậu.

Kể từ khi rời khỏi phòng ngủ của nhà an toàn sau khi nhận được một cuộc gọi khẩn cấp, Shinjae và Yoogeun đã không chạm mặt nhau. Đừng nói đến việc đụng chạm, họ thậm chí còn chưa nói chuyện. Ngay cả khi họ chỉ có một mối quan hệ ràng buộc trong hợp đồng, họ cũng không thờ ơ như vậy. Như muốn nói rằng đó sẽ là giây phút đầu tiên và cũng là giây phút cuối cùng họ quên đi mọi hiềm khích hay hận thù mà đắm chìm vào nhau.

Cảm giác về khoảng cách đã được thu hẹp ngay lập tức với cái chạm nhỏ này. Ngay khi nụ hôn nhẹ nhàng kết thúc, Shinjae buông tay Yoogeun. Rồi anh quay người lại và dẫn đường vào vực thẳm trải dài trước mắt họ. Mọi người ở Erewhon đều bước theo sau.

" Yoogeun hyung, anh biết đấy."

Heesoo đến bên cạnh Yoogeun như thể cậu ấy đã chờ đợi và nhanh chóng khoác tay vào.

"Sau nhiệm vụ này, chúng ta hãy quyết định thứ tự guiding một lần nữa. Ngoại trừ những người đã chết. Lần này chúng ta nên sử dụng tiêu chí nào đây?"

"Mày đang nguyền rủa ai thế, thằng nhóc thối tha này. Ai sẽ chết cơ?"

Chan nhăn mặt, mắng mỏ. Heesoo nhún vai.

"Anh tức giận làm gì? Nếu em chết, ba người các anh có thể so tài, chẳng phải là thu được lợi lớn hay sao?"

"À, phải. Nếu mày sắp chết, cứ ra đó và chết một mình. Đừng có trù ẻo tao."

"Những người luôn nói vậy đều sẽ chết trước đấy. Khi hyung chết, em sẽ đặt một hộp cá ngừ lên bàn thờ của anh."

"Nếu tao chết, tao sẽ kéo mày xuống cùng. Mẹ kiếp."

"Guide Baek Yoogeun."

Taein gọi cậu từ phía sau. Anh trông nghiêm túc và vô cảm, như mọi khi. Lời thú nhận rằng anh ấy đang sống từng ngày để đền tội và chết càng sớm càng tốt hiện rõ trên khuôn mặt anh ấy.

"Sau khi chuyện này kết thúc, Erewhon...."

Taein ngậm miệng lại và lắc đầu.

"Không. Chúng ta sẽ nói chuyện đó sau."

Không giống như Taein sẽ thay đổi lời nói của mình. Anh ấy đang cố nói gì vậy? Chan, Heesoo và Taein ngày càng xa. Sau khi đứng yên một lúc, Yoogeun cũng đi theo họ. Không ai do dự hay nhìn lại, cho đến khi hình bóng của họ bị nuốt chửng trong vực thẳm.

--------------------------------

Vùng biển bao la đung đưa trên đầu cậu, những hàng cột trụ cao ngất trời và mê cung tối tăm, khung cảnh bên trong Mazzaroth, cậu ấy đã từng thấy trước đây. Có lẽ vì vậy mà cũng bớt sợ hãi và lo lắng hơn trước. Tuy nhiên, cũng có khá nhiều khác biệt so với lần trước. Mặt biển úp ngược rung chuyển dữ dội như gặp bão. Tưởng chừng như chỉ còn vài giây nữa là tất cả sẽ bị dòng nước đen cuốn đi và nuốt chửng ngay khi những con sóng dữ dội ập xuống. Trên hết, những bức tường của mê cung đã bị nứt và vỡ ở nhiều nơi.

"Có vẻ như phần cơ thể chính cũng bị ảnh hưởng nặng nề khi địa khai hóa thất bại."

Shinjae đã thêm một lời giải thích. Dù không lớn tiếng nhưng mọi người đều nao núng và tập trung vào lời nói của anh như thể bị thôi miên. Rốt cuộc thì người duy nhất có bất cứ điều gì để nói về trải nghiệm đột kích ở đây là Shinjae. Ngay cả những người cấp S, bao gồm Dohae và Chan, cũng chưa bao giờ vào Mazzaroth kể từ khi Trụ sở Quản lý Thức tỉnh luôn cảnh giác trong trường hợp sự thật bị bại lộ với công chúng.

"Như mọi người có thể thấy, có một mê cung ở đằng kia và một thứ được đặt ở trung tâm. Chúng tôi gọi nó là 'điện thờ'."

"Chúng tôi" mà anh ấy đang nhắc đến hẳn là đơn vị đặc biệt SALIGIA, được tạo ra chỉ để nhắm vào Mazzaroth. Bây giờ, tất cả mọi người trong đơn vị đó đã không còn trên đời này, ngoại trừ Shinjae. Tất cả đã bị Almuten nuốt chửng 13 năm trước, thậm chí không một xác chết nào bị bỏ lại.

"Cơ thể chính của Almuten chỉ xuất hiện khi điện thờ bị phá hủy. Đến đó cũng không dễ dàng gì. Chúng tôi đã thử rất nhiều lần, nhưng chỉ thành công một lần."

"Có quy tắc nào trong mê cung không? Điều gì sẽ xảy ra nếu chúng ta phá vỡ nó?"

Một người đàn ông đội mũ trùm đầu hỏi. Anh ấy là người đầu tiên xuất hiện trước cổng. Có lẽ anh ta là người đã mở cánh cổng.

"Chẳng có gì hết."

Shinjae khẳng định gọn gàng.

"Mô hình thay đổi mọi lúc. Các mánh khóe và ảo giác bên trong cũng vậy. Nói về kinh nghiệm của tôi sẽ không giúp ích gì nhiều cho các cậu."

Có những tiếng thở dài ở khắp mọi nơi trước những lời đó.

"Quả nhiên là không dễ dàng."

"Cửa ải khó đến đâu cũng phải có quy tắc hoặc ít nhất là khuôn mẫu."

"Dù sao chúng ta cũng phải cố gắng. Còn có thể làm gì được đây? Chúng ta còn chưa bắt đầu tấn công mà đã muốn bỏ chạy rồi sao?"

Mọi người cứ lầm bầm trong hơi thở nhưng tất cả đều tiến về phía trước. Số lượng người tiến vào khoảng ba chữ số, nhưng mê cung rộng và cao như hành lang của một ngôi đền nên không có vấn đề gì khi tiến vào trong. Yoogeun đi theo đám đông, cảm nhận chiếc vòng đeo quanh cổ dưới lớp quần áo như một thói quen. Hy vọng rằng cái chạm lạnh lẽo của miếng kim loại mỏng có thể xoa dịu thần kinh của cậu.

Tất cả những người đã đến đây trước đó đều chết thảm. Những Esper đã dùng vũ lực kéo cậu đến đây, một Guide tên là Kim Min, Chuẩn tướng Woo Sungyeon, người đã chết từ lâu, dựa vào tường. Nhưng bây giờ, tất cả mọi người đã biến mất không một dấu vết. Thậm chí không một vệt máu nào được để lại trong mê cung.

Có phải Almuten đã thực sự nuốt chửng xác chết của họ? Trên đỉnh cầu Hwang An và giữa đống đổ nát của khu liên hợp công nghiệp đã đóng cửa, hình ảnh thoáng qua của nó hiện lên trong tâm trí cậu. Cậu có thể dễ dàng hình dung cảnh hắn mở cái miệng khổng lồ gớm ghiếc và nhai ngấu nghiến xác chết.

"Chỉ huy trưởng....."

Cậu dùng cả lòng bàn tay ấn xuống chiếc vòng cổ và gọi Shinjae, người đang ở xa tít đằng trước. Chính xác thì cậu ấy đã cố gắng để gọi. 

Rắc! Rầmmmm! Một tiếng gầm chói tai được nghe thấy từ mọi hướng. Mặt đất họ đang đứng bỗng rung lắc dữ dội. Một đám mây bụi bốc lên khiến họ không thể nhìn thấy phía trước.

"Tấn công bất ngờ? Ở đâu vậy?"

"Không phát hiện sự hiện diện nào!"

"Ặc!"

Ai đó nắm chặt lấy cánh tay của Yoogeun khi cậu vấp ngã và mất thăng bằng. Giữa đống hỗn loạn, bụi từ từ tan. Chan buông cánh tay của Yoogeun ra.

"Baek Yoogeun, đứng thẳng lên. Cậu muốn bị ngã lần nữa à?"

"....."

Yoogeun lẽ ra phải nghe thấy anh ấy, nhưng cậu cứ nhìn chằm chằm sang một bên. Chan cũng nhìn theo ánh mắt của cậu, quay đầu lại. Họ im lặng nhìn đám mây bụi lắng xuống, để lộ ra những cột đá đổ sập chặn tất cả các lối ra của mê cung.

"Almuten hay gì đi nữa, tên khốn điên rồ đó thực sự đã hạ quyết tâm để chết cùng nhau."

Chan bất ngờ kéo Yoogeun lại gần. Cậu bối rối, loạng choạng đi theo. Một mảnh vỡ của cây cột có kích thước bằng đầu người rơi xuống nơi cậu vừa đứng lúc trước. Mọi người đều chạy tán loạn vì sự sụp đổ đột ngột và giờ chỉ còn lại Chan bên cạnh Yoogeun.

"Chúng ta vào trong thôi. Ở đây nguy hiểm lắm."

Ngay tại thời điểm này, những cây cột còn lại không ngừng sụp đổ. Nếu họ cố gắng đi lang thang bên ngoài mê cung, họ sẽ chỉ bị chôn sống dưới những tảng đá. Cách duy nhất để sống sót là tìm ra điện thờ mà Shinjae đã đề cập càng sớm càng tốt. Sau khi đi bộ xuống con đường rộng và rẽ vào một vài góc, họ nhìn thấy bóng lưng của Heesoo, người đang đi phía trước họ. Chan hét vào mặt cậu ta.

"Này, Kwon Heesoo! Tôi đã bảo là không được rời khỏi Guide mà!"

Heesoo không nhìn lại mặc dù không thể nào cậu ấy lại không nghe thấy giọng nói lớn của anh. Chan nghiến răng.

"Cái thằng nhãi con đó."

"Chan hyung, Yoogeun hyung?"

Câu trả lời đến từ ngay sau lưng anh. Cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng. Anh buộc phải di chuyển cái đầu cứng ngắc của mình và nhìn lại. Heesoo nghiêng đầu.

"Tại sao các anh lại tìm em ở phía trước? Em đã đi theo sau các anh mà."

Rõ ràng là Chan và Yoogeun đều nhìn thấy Heesoo đang chạy trước mặt. Tuy nhiên, Heesoo nói rằng cậu ta thực sự ở ngay sau họ. Vậy cái thứ vừa nãy là cái quái gì vậy?

"Đợi chút."

Chan túm lấy cổ áo Heesoo mà không cho cậu ấy cơ hội né tránh.

"Ah, mẹ kiế... Cái gì vậy?"

Heesoo ngay lập tức bỏ đi vẻ ngoài giả vờ ngây thơ với đôi mắt mở to và gần như chửi thề anh ấy. Theo một nghĩa nào đó, cậu ta thực sự trung thực, vì cậu thậm chí còn không cố gắng diễn kịch dù chỉ một chút.

"Baek Yoogeun!"

"Phải. Tay của cậu ấy nữa."

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi đó là đủ. Chan ngay lập tức nắm lấy cánh tay của Heesoo và bẻ gãy nó. Tất nhiên, không có chuyện anh ấy sẽ kiểm soát sức mạnh như khi đối phó với Yoogeun. Có một tiếng rắc phát ra từ khớp cánh tay của cậu. Heesoo nuốt xuống một câu chửi ngắn trong miệng.

"Yoogeun hyung, anh thuần hóa hyung ấy từ khi nào vậy? Ra lệnh cho anh ấy như thế này."

"Thuần hóa? Nói thẳng vào mặt tao đi thằng nhãi. Nhìn này. Cứ cho là cậu ta thuần hóa tao đi. Đoán xem cậu ấy sẽ yêu cầu tao làm gì với mày. Đồ chó đẻ."

"Ai đang gọi ai là đồ chó đẻ cơ...... đúng rồi. Hyung không phải đồ chó đẻ, mà là một con đũy mèo." (Heesoo đã đổi từ son of a bitch - thành son of a cat bởi vì Chan thuộc họ Mèo =))))

"Sao mày không câm miệng lại đi?"

Từ "mèo" bằng cách nào đó khiến Chan tức giận hơn mức cần thiết. Như một người bị cắn rứt lương tâm. Heesoo đang định vặc lại thì Yoogeun đột nhiên đưa tay ra. Ngay cả Heesoo cũng rùng mình trước hành động bất ngờ.

Yoogeun ôm má Heesoo bằng cả hai tay và áp trán họ vào nhau. Khoảng cách giữa hai người trong nháy mắt trở nên gần hơn. Nếu không nhờ chiếc mặt nạ lớn che nửa khuôn mặt của Yoogeun, có lẽ cậu ta đã chạm được vào môi trên của anh ấy. Đôi mắt đen như than của anh nhìn chằm chằm vào Heesoo trông như đang tìm kiếm thứ gì đó, rồi anh từ từ nhắm mắt lại. Heesoo tiếp tục huyên thuyên mà không cảm thấy nguy hiểm.

"Ái chà. Đây có phải là một trò đùa mới không? Em nghĩ rằng mình đang cương lên. Nhưng chẳng phải chúng ta sẽ chết nếu làm chuyện đó ở đây hay sao?"

"Câm miệng."

Yoogeun gầm gừ với đôi mắt vẫn nhắm nghiền. Chiến lược của anh ấy rất đơn giản. Nếu guiding hoạt động, Heesoo là thật. Nếu không, đó là một ảo ảnh. Anh phải tập trung vào năng lượng quen thuộc bên trong cơ thể mình, nhưng cậu ta vẫn tiếp tục gây cản trở.

"Chậc, hyung thật vô tâm."

Dù Heesoo có rên rỉ hay không, guiding vẫn đều đặn chảy xuống trán và má cậu ấy. Đôi mắt vằn đỏ như máu của cậu ấy dần lấy lại màu sắc ban đầu.

"Không có gì sai cả."

Yoogeun xác nhận và đẩy cậu ra. Không nên mất nhiều thời gian để guiding vì họ đang ở giữa một cuộc đột kích. Heesoo bĩu môi và định hơi cúi xuống nhưng lại bị anh đẩy ra bằng một tay. Chan, người đã có tâm trạng tồi tệ, hất tay Heesoo ra.

"Không ngừng phun ra những thứ nhảm nhí, đây chắc chắn là Kwon Heesoo."

"Anh biết không, em cảm thấy điều này mỗi khi nhìn thấy Chan hyung. Từng lời anh nói ra nghe như của một kẻ ăn mày."

"Gì cơ?"

Chan thô bạo xắn tay áo của Yoogeun lên và nắm lấy cổ tay lộ ra bằng tay không. Nhiệt độ cơ thể cậu ấm áp hơn anh rất nhiều.

"Cậu có cảm nhận được nó không?"

"Ý anh là sao?"

"Ý tôi là guiding, còn gì khác nữa?"

Sau một hồi im lặng, Yoogeun gật đầu.

"Bây giờ hãy nhớ lấy cảm giác này. Nếu cậu không cảm nhận được điều đó từ tôi nữa, hãy buông tay và chạy ngay đi. Đó không phải là tôi. Đừng nghe tôi, không, bất cứ thứ gì vô nghĩa đang giả vờ là tôi nói."

"....."

"Vậy nếu nhỡ Chan hyung là thật thì sao?"

"Cứ bỏ tôi lại nếu cậu không chắc lắm. Tôi sẽ sống sót bằng cách nào đó ngay cả khi tôi bị bỏ rơi ở giữa cổng, nhưng chẳng phải chúng ta sẽ phải tìm kiếm Baek Yoogeun "thật" ngay lập tức nếu điều đó xảy ra hay sao?"

"Hyung, em cũng vậy. Đừng đi đâu cả và hãy ở bên em. Em không thể nhìn thấy gì nếu không có anh."

Heesoo ép sát người vào Yoogeun và khoác tay anh. Yoogeun hơi cau mày nhưng không đẩy cậu ta ra. Đây là lý do ngay từ đầu Yoogeun lại ở đây.

Họ tiếp tục di chuyển. Hai người đàn ông trưởng thành bám lấy một người, điều đó có thể trông hơi lố bịch đối với những người không biết hoàn cảnh lúc này.

Họ không chắc liệu mình có đi đúng hướng hay không mặc dù họ đang tiến về phía trung tâm của mê cung. Những không gian lặp đi lặp lại không có điểm kết thúc nhanh chóng làm rối loạn cảm giác về phương hướng. Ngoài ra, nhiệt độ xung quanh họ đang giảm dần. Chan và Heesoo trông ổn, nhưng Yoogeun thì không. Cái lạnh khó chịu len lỏi xuyên qua bộ đồng phục được dệt bằng chất liệu đặc biệt. Cậu nắm chặt tay lại. Cậu ấy không thể bị đánh bại bởi cái lạnh sau khi đã đi xa đến thế này.

"Cả đời tôi chưa bao giờ tham gia một cuộc đột kích nào như thế này. Đây là kiểu huấn luyện chó chết gì thế này?"

Thịch. Chan đá vào bức tường màu đen, cáu kỉnh. Đó là khi một âm thanh cảnh báo chói tai vang lên từ chiếc mặt nạ mà Yoogeun đang đeo.

"Đợi chút."

Yoogeun kiểm tra chiếc đồng hồ màu đen trên cổ tay. Một hình đầu lâu lớn màu đỏ cảnh báo đã xuất hiện trên màn hình của chiếc đồng hồ được liên kết với mặt nạ. Mức oxy cho thấy đang giảm dần một cách đáng báo động. 90 phần trăm, rồi 89 phần trăm. Nó luôn luôn là 100 phần trăm cho đến khi họ đến khu vực này.

"Hyung, hãy cẩn thận. Nếu nó giảm xuống 0%..."

"Nếu nó giảm xuống thì sao?"

"Em không biết rõ lắm bởi vì em không thực sự bị thương ngay cả khi uống nhiều thuốc độc. Nhưng em đã chứng kiến ​​những thợ săn cấp thấp chết rất đau đớn. Cổ họng họ dần dần bị tan chảy từ bên trong và sau đó, một cái lỗ sẽ được mở ra thông thương với bên ngoài, thậm chí anh có thể nghe thấy tiếng không khí rít qua lỗ..... và cuối cùng đường thở bị cháy sém hoàn toàn và bịt kín lại. Sau đó anh sẽ bị ngạt thở. Hầu hết họ thường chết vì sốc từ trước lúc đó."

Yoogeun nổi da gà trước sự mô tả chi tiết và tàn nhẫn một cách không cần thiết. Không chỉ cuộc đột kích được xếp hạng ở mức độ khó khủng khiếp, giờ họ còn hạn chế về thời gian. Họ phải đánh bại Almuten trước khi cậu ấy hết oxy.

"Hãy tiết kiệm oxy nhiều nhất có thể. Cố gắng không di chuyển hoặc thở mạnh. Nếu anh khó thở thì hãy nói với em. Em sẽ hô hấp nhân tạo cho anh."

Không có gì ngạc nhiên khi Heesoo đột nhiên chèn thêm những ham muốn cá nhân vào bởi vì cậu ta muốn nó ngay lúc này. Yoogeun lắc đầu.

"Tôi không cần hô hấp nhân tạo."

"Tại sao? Em chỉ lo lắng cho hyung."

"Này, Guide. Đừng nghe mấy thứ vớ vẩn mà tên khốn Kwon Heesoo đó lảm nhảm."

Chan nới lỏng đôi vai mình với một vòng xoay. Anh thà đánh một trận thật ngầu với kẻ thù, nhưng cảm giác hơi bức bối khi họ cứ đi bộ vô tận trong mê cung trống rỗng. Càng khó chịu hơn khi anh thậm chí không thể thư giãn vì họ không biết điều gì có thể xảy ra trong tích tắc.

"Tuy nhiên vì nồng độ oxy đang giảm, tôi nghĩ chúng ta đang đi đúng hướng."

Sau khi lang thang một cách liều lĩnh chỉ dựa vào trực giác, cuối cùng họ cũng có một chỉ số đáng để tham khảo. Họ tiếp tục di chuyển, thỉnh thoảng kiểm tra mức oxy của Yoogeun. Trớ trêu thay, các dấu hiệu đầu lâu xuất hiện càng thường xuyên thì họ càng chắc chắn hơn. Con số đôi khi vẫn giữ nguyên ngay cả khi đã đi bộ trong một thời gian dài và họ sẽ ngay lập tức đổi hướng nếu nó tăng lên. 

Thỉnh thoảng, cấu trúc của mê cung sẽ thay đổi một cách vô lý, hoặc lộ ra những thứ không nên nhìn thấy. Chan hoặc Heesoo lần nào cũng chú ý đến chúng nhanh như bóng ma và cảnh báo Yoogeun "đừng nhìn" hoặc "đừng để ý". Nếu không, tâm trí cậu sẽ dễ dàng phát điên vì ảo giác.

Họ đã đi được bao xa? 72 phần trăm, 71 phần trăm, 70 phần trăm. Mức oxy của cậu ấy hiện đã giảm xuống còn 70 phần trăm. Rầm! Đột nhiên, bụi bốc lên cùng với một tiếng động lớn gần đó. Bức tường của mê cung, trông có vẻ vững chắc và dày đến mức không thể bị phá vỡ dù thế nào đi chăng nữa, đã bị phá bỏ. 

Ở giữa đó, Taein, Shinjae và một số thợ săn khác xuất hiện.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net