69. Người đã bóp méo vận mệnh của anh (END Vol 4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Yoogeun nhắm chặt mắt lại và ném mình ra khỏi xe. Cậu không nhìn lại cho đến khi kết thúc. Chẳng mấy chốc, cả thế giới bị nhuộm đen.

"Hộc......"

Nỗi đau không bao giờ đến. Cậu chỉ có thể cảm thấy sàn nhà bằng đá cứng và lạnh. Yoogeun nhanh chóng đứng dậy. Bíp! Bíp! Tiếng bíp cảnh báo vang lên từ mặt nạ, cảnh báo rằng mức oxy vừa giảm xuống dưới 20 phần trăm. Cậu ấn nhẹ vào nút để tắt âm thanh cảnh báo. Cậu bật chiếc đèn pin đang cầm trên tay còn lại. Thật may là nó vẫn hoạt động bình thường.

Cậu lại bắt đầu đi bộ, nhưng dừng lại sau một vài bước. Có một bóng dáng quen thuộc phía trước. Cậu có thể nhìn thấy chiếc áo choàng bệnh nhân rách nát dưới ánh đèn lờ mờ.

"....."

Yoogeun nghiến răng, nắm chặt đèn pin hơn. Almuten chết tiệt. Ngươi thực sự biết cách chơi đùa người khác.

"Yoogeun-ah? Có phải em không? Tại sao bây giờ..... ách!"

Heesung nhăn mặt khi ánh sáng bất ngờ chiếu thẳng vào mặt anh. Anh đang ngồi ở trên bục giữa lối đi. Bệ đá khá cao nên cho dù Heesung đang ngồi trên đó, người có chiều cao ngang với Yoogeun, đôi chân trần của anh vẫn không chạm đất.

"Tại sao ngươi lại làm thế?"

"Gì cơ?"

Anh ấy trông tiều tụy, đầy bụi bẩn và những vết sẹo, giống như lần cuối Yoogeun nhìn thấy anh. Nhưng ít nhất anh ấy không chết như lúc đó. Cơ thể cũng không được kết nối với con quái vật bằng những mạch máu gớm ghiếc.

"Ngươi có vui không khi bày ra trò này? Đây có phải là mục đích của các dị nhân?"

"Ý em là sao? Tại sao em lại đột nhiên nổi giận? Baek Yoogeun, em có biết anh đã đợi em ở đây bao lâu rồi không?"

"....."

"À, ừ. Em nghĩ anh thật nực cười đúng không? Chuyện đó cũng dễ hiểu thôi. Anh biết em nghĩ có một người anh trai như anh đây là gánh nặng của em."

Yoogeun cười dưới chiếc mặt nạ. Heesung, người đang càu nhàu, nao núng.

"Ngươi nghĩ rằng ta không thể giết ngươi nếu ngươi trông giống hyung sao?"

"Em thật xấu tính. Sao em có thể nói như vậy...."

Anh vươn cánh tay gầy guộc và kéo tay áo của Yoogeun. Không do dự Yoogeun đặt ngón tay lên cò súng. Một tiếng cách vang vọng từ trong bóng tối.

"Được rồi. Đừng nói nữa. Tất cả lại là lỗi của anh. Anh nên chết đi cho rồi."

Heesung thở dài và lắc đầu. Sau đó, anh ta lục lọi trong các túi áo của chiếc áo bệnh viện mỏng manh và lấy ra một thứ gì đó.

"Anh đã xem bức ảnh này trong khi đợi em. Em nhớ bức ảnh này chứ? Bức ảnh chúng ta chụp khi gia đình mình đi du lịch hồi còn nhỏ. Anh không nỡ vứt nó đi nên anh vẫn giữ nó, nhưng em thì không bao giờ nhờ anh đưa cho em xem."

Đó là một tấm ảnh gia đình đã cũ, bạc màu. Thứ ở trong ví của Heesung lúc được giải cứu. Hai anh em mất cha mẹ trong thảm họa cầu Hwang An và đồng thời thức tỉnh. Đứa lớn là người thức tỉnh và đứa bé hơn là Guide. Sau đó, họ được gọi đến Trung Tâm để kiểm tra các đặc điểm trong vài tuần và trải qua quá trình đăng ký. Khi trở về nhà, số tài sản ít ỏi của họ đã bị những người thân mà họ không hề quen biết lấy đi. Thế là cả hai lang thang trên phố. Bức ảnh đó là cách duy nhất giúp họ có thể nhìn thấy cha mẹ mình còn sống, được lưu giữ trong ký ức.

"Yoogeun-ah. Cho đến giờ chúng ta đã có một khoảng thời gian chật vật phải không?"

Heesung nhìn xuống bức ảnh nhỏ một cách ám ảnh, nơi mà những hình bóng giờ rất khó nhận ra vì màu sắc đã phai đi.

"Vậy..... tại sao bây giờ em không dừng lại đi?"

"....."

"Anh ghét những kẻ đó. Anh biết em thậm chí còn muốn giết họ. Nếu em bỏ mặc họ, tất cả bọn họ sẽ chết, vậy chẳng phải mọi chuyện sẽ diễn ra như em mong muốn hay sao? Anh nghĩ họ sẽ để em rời đi sau trận chiến này à? Không đời nào. Sau khi bị đối xử như vậy, em còn muốn cứu họ à?"

"....."

"Anh cũng đã sống rất vất vả. Trong một ngày nhiều lần anh đã muốn chết, nhưng em đã ở đó. Anh biết mình là một người anh vô dụng, nhưng anh vẫn là một người anh trai. Anh không thể bỏ mặc em trai mình lại, vậy nên anh đã cố gắng chịu đựng. Nhưng cuối cùng, thế giới cũng sẽ bị hủy diệt. Ngay cả những người thức tỉnh mạnh nhất cũng đang chết dần, vậy những người như chúng ta có thể làm gì được? Bây giờ em hãy từ bỏ đi. Hửm?"

Anh cúi đầu và che mặt bằng bàn tay không cầm bức ảnh. Tiếng nức nở cố nén bật ra từ mu bàn tay gầy guộc nơi các khớp xương gồ lên.

"Anh thực sự ước rằng thế giới này sẽ bị hủy diệt."

Yoogeun đứng trên bậc thềm trước điện thờ như một bức tượng đá và tiếp tục quan sát anh ta với khuôn mặt trống rỗng. Chỉ khi tiếng khóc dài và yếu ớt của Heesung dần lắng xuống, cậu mới nói với anh bằng một giọng nhẹ nhàng.

"Ngươi biết đấy. Ta nghĩ có hai điều mà ngươi không biết."

Heesung sụt sịt thay vì trả lời. Đôi vai anh dưới chiếc áo choàng bệnh nhân rộng thùng thình run lên từng hồi.

"Điều đầu tiên, bức ảnh đó đã bị thiêu rụi từ rất lâu rồi."

"....."

Tiếng khóc nhè nhẹ của Heesung dừng lại ngay lập tức. Một sự im lặng kỳ lạ lan tỏa trong bóng tối tĩnh mịch. Yoogeun nhắm thẳng mục tiêu và lẩm bẩm với giọng đều đều.

"Ngươi nên kiểm tra mọi thứ cẩn thận trước khi cố gắng đánh lừa ai đó."

"Yoo- Yoogeun-ah. Baek Yoogeun! Em đang nói gì vậy? Anh đang cố lừa em á? Tỉnh táo lại đi, anh là anh trai của em đây mà!"

"Thứ hai, anh trai tôi chưa bao giờ nói rằng anh ấy ước thế giới này sẽ bị hủy diệt. Mặc dù chúng tôi đã có một khoảng thời gian khó khăn như vậy, anh ấy chỉ nói rằng mình muốn vào đại học khi tất cả các dị nhân đã biến mất."

Cậu ấn mạnh khẩu súng nặng nề vào trán Heesung. Heesung, không, thứ gì đó đang bắt chước Heesung một cách đáng sợ, ngước nhìn cậu với đôi mắt kinh ngạc. Trên khuôn mặt gầy gò của anh ta thậm chí không có một dấu vết từng khóc chứ đừng nói đến nước mắt.

"Chết đi..... Almuten."

Yoogeun lẩm bẩm qua hàm răng nghiến chặt. Cùng lúc đó, cậu bóp cò. Bởi vì khẩu súng được bắn gần mục tiêu, nên có một âm thanh đứt quãng trầm đục thay vì tiếng "pằng" lớn. Ngay lập tức, đầu bị vỡ vụn và một chất lỏng sền sệt trào ra. Đó không phải là máu hay não. Nhưng chất nhầy toát ra mùi thối khủng khiếp, giống như những bóng ma canh giữ điện thờ. Cậu chỉ bắn vào đầu, nhưng thi thể nhanh chóng bị phân hủy và ngấm xuống sàn.

Bụi đá rơi xuống từ trần nhà với âm thanh nặng nề. Không gian này, toàn bộ điện thờ đang sụp đổ. Các vết nứt bắt đầu từ bệ đá nơi Heesung đang ngồi. Yoogeun đứng một mình giữa đống đổ nát, bàng hoàng. Ngay cả khi sàn nhà nơi cậu đang đứng bắt đầu rung chuyển, sỏi và bụi đá đập vào người, Yoogeun vẫn không nhúc nhích. Qua những vết nứt trên trần, cậu có thể nhìn thấy biển gầm từ trên cao. Ánh sao ảm đạm của Mazzaroth thật kỳ quái.

"Ah."

Cuối cùng, cậu khuỵu xuống như một con rối bị đứt dây. Đôi chân cậu không còn sức lực. Cậu không thể nhìn thấy khẩu súng đã biến mất nơi đâu và chiếc mặt nạ bị bung ra do va chạm.

"Ah..."

Cậu nghe thấy một vài bước chân vội vã chạy về phía mình từ đằng xa. Ngay cả điều đó cũng dần phai mờ. Ngay khi Yoogeun sắp gục xuống hoàn toàn, hai bàn tay đầy máu đột nhiên vươn ra và ôm lấy má cậu.

"Yoogeun à."

Một tiếng thì thầm giống như tiếng thở dài tràn ra môi và Shinjae ngay lập tức cúi xuống và hôn cậu một cách tuyệt vọng. Giống như một sinh vật chỉ có thể thở được nhờ sự tồn tại của Yoogeun. Đó không chỉ là một phép ẩn dụ, đó là thực tế. Anh ấy không thể thở được trong suốt thời gian tìm kiếm Yoogeun. Như thể làn nước tối tăm, lạnh lẽo của biển sâu, thứ nước mang tên tuyệt vọng đang siết chặt phổi anh từng giây, khiến anh cảm thấy như mình sắp chết.

"Hức... hộc."

Yoogeun há hốc miệng. Ngay lập tức, lưỡi của Shinjae luồn qua khe hở. Răng cửa của họ va vào nhau một cách bất cẩn. Cậu không biết mình bị trầy xước khi nào và như thế nào, nhưng cậu nhanh chóng nếm thấy vị máu trên đầu lưỡi. Họ hôn nhau rất lâu mà không quan tâm đến ánh mắt của những người khác hay khung cảnh hỗn loạn xung quanh. Shinjae chỉ miễn cưỡng ngả người ra sau khi cảm thấy Yoogeun đã hết hơi. Bàn tay run rẩy của cậu nắm chặt cổ áo của Shinjae một cách khó khăn.

"Chỉ huy trưởng, tôi, khụ, tôi..... Tôi đã phá hủy nó. Có gì trong đó...... hức, tôi."

"Anh biết mà."

Đôi má lộ ra dưới lớp mặt nạ gầy và nhợt nhạt. Viền mắt cậu cũng khô khốc. Thà Yoogeun khóc thật to còn hơn là bày ra vẻ mặt như vậy. Shinjae nhẹ nhàng ôm má Yoogeun.

"Guide Baek Yoogeun đã mở đường. Nhờ Guide của tôi...... Chúng ta đã đi xa đến thế này."

"Hức .... Haa."

Do mặt nạ bị hỏng, khí độc tràn vào đường thở của Yoogeun mà không có bất kỳ thiết bị lọc nào. Trong cổ họng có vị sắt của máu. Cậu đã lang thang qua vùng rìa của mê cung mà không đeo mặt nạ khi bị Thiếu tá Jeong Changhyeok bắt cóc. Lúc đó, cậu nhớ mình đã hơi hụt hơi và choáng váng suốt thời gian qua, nhưng nó không khó thở đến mức này.

"Guide Baek Yoogeun."

Giọng của Shinjae trầm xuống, nghe mờ mịt. Yoogeun cố gắng trả lời anh. Nhưng không thể. Cái nóng như thiêu như đốt làm tắc nghẽn cổ họng tăng lên theo từng hơi thở mà cậu cố gắng hít vào.

"Khụ, khụ, khụ!"

Yoogeun ho dữ dội và cúi đầu xuống. Máu đỏ tươi vương vãi khắp mặt đất. Taein, người mà cậu không biết đã đến từ lúc nào, ôm lấy cậu và ép cậu dựa vào mình, đồng thời lấy tay áo sơ mi bịt mũi và miệng cậu lại.

"Thở vào đây. Vẫn tốt hơn là hít thở không khí như hiện tại."

"....."

"Cậu không thể bất tỉnh. Guide Baek Yoogeun, cậu có nghe thấy tôi nói không? Đừng hoảng sợ và cố gắng thở đúng cách. Nhanh lên."

"Guide-nim!"

Ai đó đang gọi Yoogeun từ xa. Đó là Hyunji.

"Đợi đã, ức. Đợi một chút."

Cô vấp chân khi chạy, gọi Yoogeun bằng giọng lớn nhất. Đôi mắt nhuốm đầy máu và bụi của cô ấy méo mó đau đớn. Cô ấy bị mất một chân từ dưới đầu gối. Đường viền bộ đồng phục của Erewhon, chiếc quần dài màu xám, đẫm máu và bị rách ở giữa. Cho dù các đồng nghiệp có đáng tin cậy đến đâu, trận chiến cấp cao này vẫn khốc liệt đối với một người cấp C. Nó thậm chí còn khắc nghiệt hơn vì cô ấy không sở hữu khả năng phục hồi khủng khiếp như của cấp S.

Hyunji khập khiễng tiến lại gần, dùng một khẩu súng trường dài làm gậy chống. Shinjae và Taein quan sát cô ấy, đề cao cảnh giác. Thông thường, họ là những người có địa vị cao, hiếm khi hít thở cùng bầu không khí với cô, nhưng bây giờ họ thậm chí không có thời gian để nhận ra điều đó.

"Hãy dùng cái này đi."

Cô cởi bỏ chiếc mặt nạ đang đeo. Một khuôn mặt trần, ướt đẫm mồ hôi lộ ra. Mặt nạ này cũng có mức oxy chỉ khoảng 15%. Tuy nhiên, nó sẽ tốt hơn nhiều so với không có gì.

"Nuna ... còn chị thì sao?"

"Tôi không sao. Tôi có thể chịu đựng được mức độ độc này. Tôi chỉ đeo mặt nạ để đề phòng, nhưng tôi không biết nó sẽ hữu ích như thế này."

"Nhưng mà..."

"Nếu tôi không đeo mặt nạ, nó sẽ chỉ làm bỏng cổ họng tôi một chút, nhưng nếu Guide-nim không đeo thì cậu sẽ chết."

Không cho cậu cơ hội từ chối, cô nhanh chóng đeo chiếc mặt nạ lên mặt Yoogeun.

"Có lẽ có hàng chục người hạng C như tôi ở đây. Nhưng chỉ có duy nhất một Guide. Vậy nên chuyện này không sao cả. Tôi chỉ đang làm điều đúng đắn."

Cô lặp đi lặp lại điều tương tự như thể trấn an cả cậu và chính mình. Và mỉm cười với Yoogeun. Bỏ qua cái chân bị đứt lìa và không cầm máu đúng cách.

"Này, lần sau nếu có thời gian... Cậu có muốn uống một tách cà phê nữa không?"

"....."

Yoogeun không thể trả lời ngay lập tức. Tảng đá vô hình trong lòng đè nặng lên trái tim cậu. Hyunji đang cố tỏ ra vui vẻ, nhưng cậu có linh cảm rằng khoảnh khắc này sẽ là lần cuối cùng mình nói chuyện với cô. Cậu cắn chặt đôi môi vấy máu được che dưới lớp mặt nạ và cụp mắt xuống.

"Tôi sẽ mua nó. Lần tới."

Hyunji mỉm cười thay cho câu trả lời. Sau khi xác nhận rằng Yoogeun đã đeo mặt nạ đúng cách, cô ấy cúi đầu thật thấp trước Shinjae và Taein lần nữa, rồi khập khiễng trở về đội của mình, tay cầm khẩu súng trường.

Tiếng hát đáng sợ của những bóng ma màu đen đột nhiên dừng lại. Sự im lặng thậm chí còn nguy hiểm hơn. Họ tập trung những người đã chết hoặc bị thương nặng không còn khả năng chiến đấu vào một chỗ và chuẩn bị cho đợt tấn công tiếp theo. Có vô số thương vong nhưng không một ai khóc lóc. Họ đã quá quen với tuyệt vọng và đau đớn. Trút bỏ nỗi đau buồn sau trận chiến cũng không quá muộn.

Phá hủy điện thờ sẽ tiết lộ cơ thể chính của Almuten. Và cách đây ít lâu, họ không biết bằng cách nào, nhưng nó đã sụp đổ. Điện thờ không nhúc nhích ngay cả khi hàng trăm Esper tấn công nhưng nó đã bị phá hủy bởi một Guide.

Giờ đây họ đã tiến đến nơi tận cùng của vực thẳm. Chỉ còn lại trùm cuối.

Tùng! Một rung động giống như tiếng gõ của dùi trống cùn. Tim cậu đập liên hồi. Xa xa phía trên, biển cuồng nộ tối đen không thể nhìn thấu bên trong dần dần sáng lên. Giống như nước đang ấp ủ một sinh vật biển sâu phát sáng. Những người thức tỉnh chuẩn bị cho trận chiến, không bao giờ rời mắt khỏi bầu trời.

"Hắn đang đến. Chuẩn bị."

"Rõ!"

Ánh sáng kỳ lạ tràn ngập toàn bộ Mazzaroth. Tùng. Tùng. Tùng. Những rung động dần trở nên mạnh mẽ hơn. Mặt biển sâu rung chuyển dữ dội. Và cuối cùng..... thứ gì đó lộn ngược từ trên cao lao qua những con sóng cuồng nộ. Kinh hoàng, những người đã nhìn chằm chằm lên trên đều sững sờ tại chỗ. Họ chưa bao giờ nhìn thấy một dị nhân khổng lồ như vậy.

Ngay cả khối mô mà Almuten tạo ra tạm thời để địa khai hóa cũng đã có kích thước khổng lồ. Những xúc tu vươn ra dễ dàng đập nát các tòa nhà chỉ trong một cú vung và kéo trực thăng lao xuống. Họ gần như không thể ngừng quá trình địa khai hóa và chỉ sau khi toàn bộ khu vực trung tâm thành phố bị biến thành đống đổ nát.

Tuy nhiên, đó chỉ là một cơ thể tạm thời. Cơ thể chính của Almuten đủ lớn để bao phủ toàn bộ Mazzaroth. Những năm tháng dài đằng đẵng mà tiêu chuẩn con người thậm chí không thể đong đếm được đã bị chôn vùi nguyên vẹn trên bề mặt đen gồ ghề. Ánh sáng lọt ra từ giữa như thể khí độc, vô số miệng núi lửa và mảnh thiên thạch còn sót lại trên bề mặt của một ngôi sao cổ đại đang kêu lách tách xung quanh.

Shinjae đột ngột quay đầu lại. Khung cảnh vùi toàn bộ khuôn mặt anh vào bóng tối. Chỉ có một nụ cười yếu ớt được nhìn thấy trong nháy mắt.

"Chỉ huy trưởng?"

"Hm."

"Anh muốn nói điều gì à?"

"Ưm. Có."

Anh gật đầu lên xuống. Đó là một thái độ không phù hợp với hoàn cảnh này và trông anh không có vẻ lo lắng chút nào.

"Anh vốn định nói với em điều này. Anh đang nghĩ có nên nói hay không, nhưng giờ anh mới nhận ra, liệu rằng sẽ thật lãng phí nếu không nói và đánh mất cơ hội mãi mãi?"

Trước khi vào Mazzaroth, anh ấy đã tóm lấy Yoogeun một cách bốc đồng. Nhưng vừa định mở miệng, anh liền ngừng lại. Anh chỉ hôn lên đầu ngón tay của Yoogeun, kìm lại những lời mà anh không thể thốt ra. Nhưng bây giờ có vẻ như anh không thể kìm nén được nữa. Những lời đã giữ mãi trên đầu lưỡi mà không thể nuốt xuống hoàn toàn hay bỏ đi, tuôn ra trái với ý muốn của anh ấy.

"Yoogeun à, em..."

Hợp đồng của họ kết thúc bằng cái chết. Những gì Shinjae yêu cầu Yoogeun rất đơn giản. Theo anh ấy vào Mazzaroth và chết cùng nhau.

Shinjae chưa bao giờ nghĩ về cuộc sống sau khi đánh bại Almuten. Vì anh ấy được tạo ra với mục đích giết chết Almuten nên anh nghĩ rằng việc mình biến mất cùng với cái chết của nó là điều đương nhiên. Và đồng thời với cái chết của mình, anh hứa rằng anh sẽ kéo tất cả những người thức tỉnh, những Guide, dị nhân và cái thế giới bệnh hoạn chết tiệt này xuống địa ngục như những người bạn đồng hành cùng anh ta. Có vụ tự sát nào tuyệt vời hơn thế này không? Đó là điều mà anh đã luôn khao khát.

Vì vậy, Shinjae đã tạo ra Erewhon, tập hợp những người có chung ý chí với mình và đuổi theo Almuten, tự hủy hoại bản thân trong khi cố tình không nhận guiding một thời gian dài. Sau đó, cuối cùng, anh ấy đã tìm được một người hoàn hảo để tự sát cùng anh. Anh tin rằng chỉ có Yoogeun mới có thể dẫn anh đến cái chết.

Nhưng ai mà biết được. Đã có lúc anh nghĩ rằng chết cùng nhau là lời thú nhận tình yêu tốt nhất mà anh có thể làm. Và khi anh ấy chờ đợi khoảnh khắc có thể thoát khỏi vực thẳm mệt mỏi này, thì người dẫn đường mà cuối cùng anh cũng tìm thấy lại kéo anh vào một vực thẳm thậm chí còn sâu hơn. 

Nhưng bây giờ thì khác. Shinjae không muốn Yoogeun chết cùng mình. Ngay cả sau cái chết của Almuten và khi Shinjae kết thúc cuộc đời mình dưới tay Yoogeun theo yêu cầu của anh ấy..... Yoogeun vẫn phải tiếp tục sống.

Anh không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải thừa nhận điều đó ngay bây giờ. Ngay cả khi ai đó muốn nói rằng anh ta đang nhầm lẫn phương tiện với mục đích, thì phương tiện đã bị bóp méo từ lâu mà anh không hề hay biết. Lúc đầu, anh ấy muốn sử dụng Yoogeun để giết Almuten, nhưng tại một thời điểm nào đó, anh đã cố gắng giết Almuten để cứu Yoogeun.

Baek Yoogeun, Guide của anh. Người dẫn đường đã bóp méo vận mệnh của anh. Em là người đã khiến anh khao khát một cuộc sống mà anh chưa bao giờ mong muốn, Shinjae thì thầm với tình cảm cay đắng và sự căm ghét ngọt ngào.

"Em... Em phải sống."

"Ý anh là sao?"

"Chính xác như những gì anh nói."

"Cũng giống như lần trước. Sao anh lại nói như thể anh không thiết sống nữa vậy?!"

Yoogeun đáp lại với khuôn mặt cứng đờ. Không rõ nguyên nhân, cậu trở nên lo lắng khôn tả. Tuy nhiên Shinjae cuối cùng đã không trả lời. Sau khi nói những gì cần nói, anh ấy nhẹ nhõm quay người lại.

Almuten từ từ hạ xuống mặt đất. Cứ như thể họ đang nhìn thấy sự va chạm trực tiếp của các hành tinh, tận thế đang cận kề. Một số người tinh thần yếu đã lảo đảo khuỵu xuống, thậm chí ngã quỵ. Tuy nhiên, đồng nghiệp bên cạnh đã ngay lập tức đỡ họ dậy.

"....."

Yoogeun trừng mắt nhìn con quái vật lơ lửng trên đầu mình mà không bỏ lỡ giây phút nào. Cậu không bao giờ quên được hình dáng của hắn. Làm sao cậu có thể quên? Đó là kẻ đã cướp đi cha mẹ cậu trong lần gặp đầu tiên và anh trai cậu trong lần thứ hai.

Hình ảnh một trong những chiếc chân của Almuten bay về hướng họ được phản chiếu trong đáy mắt cậu. Nó giống như một hỗn hợp xúc tu của động vật thân mềm và giáp xác có gai lởm chởm.

"Giữ vững trận địa!"

Đồng thời, những người thức tỉnh tung ra những đòn tấn công mạnh nhất mà họ có thể thực hiện. Chiến tranh đã bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net