7. Nụ hôn của Yoon Chan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trước hẻm, xe cảnh sát, xe cứu thương và xe cấp cứu từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh đã đậu kín. Các đường dây và rào chắn của cảnh sát đã được dựng lên để chặn lối vào. Ánh sáng xanh đỏ từ đèn cảnh báo làm nhức mắt cậu. Ngọn lửa bốc lên từng ngọn một trong con hẻm nơi tập trung các tòa nhà cũ và nhỏ. Có vẻ như các Esper lửa đã bắt đầu hoạt động. 

Trước mặt họ, một cặp vợ chồng trung niên với mái tóc bù xù, chân không mang giày đang đi đi lại lại gần hàng ngũ cảnh sát. Họ đang mải mê lẻn vào một cách tuyệt vọng trong con hẻm, thậm chí không thèm để ý đến bộ dạng lộn xộn của mình. Họ thốt lên khi nhìn thấy đứa trẻ trong vòng tay của Yoogeun.

"Ôi, con của chúng ta. Con trai của tôi."

Người phụ nữ giật lấy đứa trẻ khỏi tay Yoogeun. Sau đó, cô ngay lập tức bật khóc sau khi ôm con trai mình trên tay. Cô lo lắng đến chết đi sống lại cho đứa con của mình, thậm chí quên khóc cho đến bây giờ. Cô ấy dường như không nhận ra rằng Yoogeun là một khách hàng đã ghé thăm cửa hàng của họ một vài lần.

"Mẹ xin lỗi. Bố mẹ xin lỗi ...... Bố mẹ đã không thể bảo vệ được con. Hức, ư ......"

Vòng tay ôm lấy thân thể nhỏ bé ấm áp nãy giờ nhanh chóng trở nên trống trải. Sau một hồi chứng kiến ​​cuộc đoàn tụ đẫm nước mắt của gia đình nhỏ, Yoogeun quay lại không chút hối hận. Cậu không nghe thấy một lời cảm ơn nào, nhưng chỉ cần vậy thôi.

"Guide Baek Yoogeun?"

Cậu ngẩng đầu lên khi nghe tên mình được gọi. Joo Taein đang đứng ngay phía trước và nhìn xuống cậu ấy với nét mặt cau có như thể anh ta đã nhìn thấy một thứ gì đó bẩn thỉu. Bình thường, Yoogeun cư xử với anh khá căng thẳng. Nếu có một người ghét cậu không vì lý do gì thì cậu thường có xu hướng cho họ nhiều lý do để ghét hơn là để cho bản thân bị đe dọa. Nhưng bây giờ, kỳ lạ thay, cậu không thấy thích điều đó chút nào. Đầu óc cậu trống rỗng. Có phải vì cậu đã chứng kiến ​​cái kết có hậu mà cậu không thể có được, nơi cha mẹ con cái sống sót và đoàn tụ một cách an toàn?

"Chờ chút."

Anh nắm lấy vai Yoogeun và kéo cậu lại gần. Anh ấy từng nói thật kinh tởm khi chạm vào Yoogeun bằng tay không và sau đó anh đã đeo găng tay rất kỹ càng. Nhưng hôm nay, vì một lý do nào đó, anh ấy không còn đeo găng nữa. Taein nắm lấy Yoogeun bằng một tay, lục túi bên trong áo khoác và lấy ra một chiếc khăn tay. Chiếc khăn cũng có màu nâu đơn giản không có hoa văn, phù hợp với sở thích của anh ấy. Chỉ có thể nhìn thấy một đường thêu nhỏ bằng vàng hình logo thương hiệu.

"......"

Chiếc khăn phủ lên mặt và che khuất tầm nhìn của cậu. Yoogeun bối rối lùi lại nhưng vai cậu đã bị siết chặt. Dù thế nào thì Taein cũng lau mặt Yoogeun một cách thô bạo. Không một câu phàn nàn nào về sự đụng chạm tàn nhẫn. Chỉ sau khi chà xát làn da của cậu như muốn lột nó ra, anh ấy mới để Yoogeun đi. Chiếc khăn tay dính đầy bụi và muội than. Vì cậu ấy vừa bước ra khỏi con hẻm sập và cháy nên dường như có một số muội than trên người.

"Nếu cậu đang mặc đồng phục và đeo huy hiệu thì phải nghĩ xem nên làm sao để giữ một phẩm giá tối thiểu?"

Taein cầm chiếc khăn tay bằng ngón trỏ và ngón giữa rồi ném vào thùng rác bên cạnh. Yoogeun đưa mu bàn tay xoa xoa đôi má nóng bừng.

"Tôi thì có phẩm giá gì sao? Tôi không biết đấy."

"Ít nhất thì điều này tốt hơn là một Guide đi vòng quanh như một con chó hoang lăn lộn trong bùn."

"Vậy ai là người đã nhặt con chó hoang đó? Thậm chí còn cho nó ăn bằng ống tiêm."

Sự thù địch thể hiện rõ trong từng lời họ trao đổi với nhau. Mắt Taein cau lại. Cậu ta vẫn không giữ tác phong gì kể cả sau khi bị mắng mỏ như vậy, những thói hư tật xấu đó... sớm muộn gì cũng phải xử lý kỷ luật. 

Một con báo đen lớn, đang di chuyển không mục đích qua những tòa nhà bị sập, từ đâu nhảy ra. Một số người dân tụ tập gần hàng ngũ cảnh sát đã giật mình. Ngay khi tiếp đất, Chan đã trở lại hình dạng con người, nhún vai và tiến lại gần họ với một cú huých.

"Dạy dỗ lại cách cư xử khó chịu đó? Thay vào đó, sao anh không dạy Kwon Heesoo môn đạo đức? Như vậy sẽ nhanh hơn đấy."

Cái người không ai sánh kịp vì thiếu phẩm giá lúc này chen vào nói mà không biết xấu hổ. Taein quay lại nhìn với vẻ mặt như cảm thấy toàn bộ chuyện này không còn đáng để giải quyết nữa. Heesoo xen vào một cách rạng rỡ từ bên cạnh.

"Chan hyung, em đã đạt điểm tuyệt đối về đạo đức khi thi GED."

"Có vẻ như có những sai sót nghiêm trọng trong hệ thống giáo dục công của chúng ta. Họ không thể lọc ra một kẻ tâm thần như vậy."

"Theo những gì em nghe được từ Chỉ huy trưởng, điểm của hyung rất khủng khiếp. Đặc biệt là môn văn .... Anh ấy nói với em rằng anh chỉ khá hơn một chút so với mù chữ."

"Cái gì? Tên khốn đó đã nói như vậy sao?"

"Hyung, làm thế quái nào mà anh lại thực hiện nhiệm vụ với trí thông minh đó vậy? Anh thậm chí có hiểu những chỉ dẫn hoạt động ra sao không? Bộ não của anh cũng biến thành của một con vật khi anh thức tỉnh à?"

"Dạo này cậu xúc phạm tôi hơi nhiều rồi đấy."

"Em chỉ tò mò. Chỉ là tò mò thôi."

"Woo Shinjae và tôi đã làm bài kiểm tra cùng nhau khi còn ở Trung Tâm. Họ nói nếu có thể đọc kỹ các tài liệu chính thức và nắm đúng luật quân sự thì họ sẽ không quan tâm đến điểm số môn văn học ...... ah."

Sau khi nói ra một cách tình cờ, Chan nhanh chóng liếc lại Yoogeun mặc dù anh ta nhận ra điều đó hơi muộn màng. Nhưng ngay sau đó anh đã thay đổi quyết định. Dù sao thì đó cũng không phải vấn đề gì lớn. Không có gì bí mật khi anh và Shinjae từng thuộc Trụ sở Quản lý Thức tỉnh. Nếu lục lọi một chút trên internet, bất kỳ ai cũng có thể tìm thấy các bài báo và hình ảnh từ những ngày đó. Woo Shinjae đặc biệt thậm chí không cố gắng che giấu điều đó, công khai nói những điều như "Đã lâu rồi tôi không thuộc về bên đó."

Yoogeun cũng đang nhìn ra chỗ khác với vẻ mặt bình thản như thể cậu không nghe thấy bất cứ điều gì. Lúc trước đó, đôi tai anh đã bị ù do tiếng súng lớn của Yoogeun và bây giờ cậu ta đang hành động như thể mình không làm gì sai.

"Này, Guide."

Yoogeun quay lại nhìn anh. Nút áo sơ mi của cậu ấy đã bị bung ra và có thể nhìn thấy một chiếc vòng cổ không quen thuộc. Cái này là cái gì? Đôi mắt đen của Chan nheo lại. Anh ta lập tức đưa tay nắm lấy sợi dây bạc. Khi nhìn thấy một con chip nhỏ được gắn vào đó, anh ta dùng lực kéo nó một cách thô bạo.

"Ức!"

Yoogeun loạng choạng và bị kéo theo. Chan quay đầu lại và cắn vào cái gáy mềm mại lộ ra trên cổ áo sơ mi. Những chiếc răng nanh sắc nhọn hằn sâu trên làn da trắng ngần của cậu. Mùi thơm của thịt lan tỏa trong miệng. Guide không may mắn, có một mùi xà phòng thoang thoảng.

"Ah, ư......"

Răng nanh cắm sâu hơn một chút. Máu túa ra từ chỗ da thịt. Chan lại áp môi vào gáy và tham lam liếm máu. Yoogeun đá mạnh vào ống chân anh ta. Hắn thậm chí còn không nhúc nhích. Đúng hơn thì chân Yoogeun đang ngứa ran. Đây có phải là cảm giác như khi đá vào một cột kim loại? Chan ngẩng đầu lên. Đôi môi đẹp long lanh giờ dính máu và nước bọt. Nhìn bằng đôi mắt như muốn nuốt chửng cậu, Yoogeun bị túm tóc và ngửa đầu ra sau.

"Anh làm gì vậy ...... Ức!"

"Cậu đang nói gì thế? Đây không phải là lí do tại sao cậu ở đây à? Để thay phiên dâng cho chúng tôi cơ thể của cậu."

Theo phản xạ, Yoogeun tung một nắm đấm. Cổ tay cậu ngay lập tức bị tóm lấy. Da thịt chuyển sang màu trắng bệch do lực nắm tay của anh ta có thể dễ dàng làm gãy toàn bộ cánh tay của cậu. Chan nhếch mép cười khi anh lướt đầu lưỡi liếm qua môi dưới đẫm máu của mình.

"Cậu vẫn chưa làm hầu hết mọi thứ với những tên khốn kia sao? Nhưng không phải tôi, đúng không? Chết tiệt, cho tôi ăn một chút đi. Hừm? Cách cậu guiding, tôi cũng tò mò không biết cậu giỏi thế nào mà lại đắt giá như vậy."

Ngay khi anh ta nói xong, môi họ chạm nhau. Cảm giác như bị ăn thịt bởi một con quái vật khổng lồ. Với mỗi cú xoắn và đá lưỡi, những chiếc răng nanh sắc nhọn đã cào nát phần thịt trong miệng cậu. Với mỗi lần hít vào và thở ra, mùi máu dần dần trộn lẫn. 

Trong khi nhìn Chan với đôi mắt ướt đẫm vì tức giận và kinh ngạc, Yoogeun vô tình đảo mắt sang một bên. Cả Taein và Heesoo đều không để ý đến họ. Taein đang nói chuyện nghiêm túc với một Esper từ Trụ sở Quản lý Thức tỉnh và Heesoo trông có vẻ chán nản, dựa vào xe và nghịch điện thoại. Như thể đây là một điều bình thường có thể xảy ra mọi lúc.

"......"

Toàn bộ tình huống khiến cậu nổi da gà. Cơ thể Yoogeun dần dần run lên khi Chan vẫn giữ lấy cậu, trao cho cậu một nụ hôn mạnh bạo. Một phản ứng đến từ một nơi bất ngờ. Trong đôi mắt mờ đi và nhìn vu vơ của Yoogeun, hình ảnh hai vợ chồng ôm con hiện lên. Cặp đôi rối rít nhìn về phía này và mở miệng. Khuôn mặt của họ nhăn nhó như thể họ đã nhìn thấy thứ mà họ không nên thấy. Người phụ nữ nhanh chóng đưa tay lên che mắt đứa trẻ. Người đàn ông nhanh chóng quay lưng lại để ôm đứa trẻ vào lòng. 

Nội tâm Yoogeun lạnh cóng. Sau khi xuyên qua miệng Yoogeun hết mức có thể, Chan thỏa mãn nuốt chất lỏng tanh mùi máu đọng lại trên lưỡi. Đường gân trên cổ phình to lên xuống. Sau đó anh ta buông Yoogeun và đẩy cậu ra.

"Khụ, khụ, khụ, ha ha......"

Cuối cùng, bàn tay đang nắm chặt cổ tay cậu cũng buông ra. Bây giờ là lúc để đấm Chan. Nhưng ý muốn làm như vậy đã biến mất. Yoogeun lấy cổ tay che miệng lại, một dấu tay màu đỏ hiện rõ trên làn da trắng. Cậu hít một hơi thật sâu và cúi đầu xuống. Các học sinh đã trố mắt nhìn vì sốc. Cậu dán mắt xuống đất mà không thể ngẩng mặt lên. Cuối cùng Yoogeun nhắm mắt lại, lông mi run rẩy. 

Và trong tầm nhìn tối tăm, một bàn tay đeo găng tay da nhẹ nhàng che mắt cậu lại.

"... những người đang ngủ thức giấc, có tiếng nói gọi chúng tôi."

Một giọng nói vui tươi nhẹ nhàng giống như đang đọc kịch bản một vở kịch được cố ý phóng đại, vang lên từ sau lưng cậu.

"Mở mắt ra, từ những người canh gác trên cao trong tháp..."

Lầm bầm như thể đang hát, Woo Shinjae nghiêng đầu mà không rời bàn tay đang che mắt Yoogeun. Đôi môi mềm chạm vào trán Yoogeun.

"Đây là nụ hôn "Em đã làm tốt lắm". Tôi đã định đưa nó cho em ngày hôm qua."

Và thêm một lần nữa.

"Còn đây là phần thưởng cho việc chiến đấu tốt ngày hôm nay."

"......"

"Bây giờ chỉ còn lại một cái. Đúng không?"

Bàn tay anh buông ra, chỉ còn lại một tiếng thì thầm. Điều đầu tiên Yoogeun nhìn thấy khi mở mắt ra là bóng lưng của Shinjae, người đã quay đi.

"Bây giờ thì, tất cả mọi người. Tập trung chú ý một lát"

Shinjae vỗ tay. Biến mất mà không có bất kỳ thông báo nào, anh ta trông hoàn toàn bình tĩnh như thể điều đó chưa từng xảy ra. Mặc dù đó không phải là một âm thanh quá lớn, Taein, Chan và Heesoo đều đồng loạt nhìn về phía này. Có một thứ giống như một tờ giấy cuộn lại trong tay Shinjae.

"Tôi đã tìm thấy một cái gì đó thú vị và tôi muốn nghe ý kiến ​​của mọi người."

Anh ta mở tờ giấy bằng cả hai tay và đưa cho mọi người xem, thậm chí còn có nhã ý xoay nhẹ tờ giấy. Bức tranh lớn được chia làm hai và hình một con quái vật được vẽ ở hai bên trái và phải. Bầu trời và biển cả. Bối cảnh khác nhau nhưng những con quái vật trong hai bức tranh giống nhau. Có thể tin rằng đó là cùng một loài hoặc thậm chí là cùng một cá thể.

"Mọi người nghĩ sao?"

"Chà, trông giống như một thứ rác rưởi."

Chan là người đầu tiên bình luận.

"Tôi nghĩ nó giống như một chủng đột biến từ một con cóc và một con bạch tuộc giao phối với nhau, sau đó lặp đi lặp lại 100 triệu lần và rồi bị thối rữa trong phân khoảng 10 triệu năm."

Heesoo giơ tay trả lời. Đó là một giọng nói rõ ràng như một đứa trẻ đang thuyết trình trong lớp khoa học. Mặc dù nội dung của các từ ngữ không giống trẻ con chút nào.

"Đó có phải là Almuten không? Tôi chưa bao giờ nhìn thấy trực tiếp nên tôi không biết."

Taein thở dài và hỏi. Đó là câu trả lời thông thường nhất. Shinjae quay đầu lại.

"Em nghĩ sao, Guide Baek Yoogeun?"

Ánh mắt của mọi người đều hướng về cậu. Yoogeun không thể trả lời ngay lập tức. Càng nhìn bức tranh, cậu càng nghẹn ngào và trái tim đập lo lắng. Tuy nhiên, cậu không thể rời mắt khỏi con quái vật trong bức tranh. Cảm giác kỳ lạ này là sợ hãi hay hận thù?

"Tôi ... tôi ..."

Yoogeun không thể nói hết câu, nghiến răng. Những gì trước mặt cậu là thủ phạm đằng sau tất cả mọi thứ. Thứ đó đã giết chết cha mẹ và khiến anh trai cậu ấy cuồng nộ và bây giờ nó đang truy đuổi cậu. Không có cách nào mà cậu ấy có thể dễ dàng thốt ra những lời tán thưởng nhẹ nhàng như những người khác. Khoảng lặng giữa họ kéo dài trong vài phút. Cái cằm đang ngậm chặt của Yoogeun run lên. Rồi đến một lúc, Shinjae cười rạng rỡ.

"Trông chúng không giống nhau lắm phải không? Tôi nghĩ người đã vẽ nó không giỏi cho lắm."

Anh ấy nói nhỏ và xé tờ giấy làm đôi. 

"...... Nó hầu như không giống."

Tờ giấy bị xé làm đôi sau đó được chồng lên nhau và lại bị xé một lần nữa, một lần nữa. Những gì đã từng là một bức tranh nhanh chóng trở thành một thứ rác rưởi khó nhận ra. Những mảnh giấy được ném ngẫu nhiên vào thùng rác nơi Taein đã vứt chiếc khăn tay của mình. Các Thợ săn của Erewhon, bao gồm cả Yoogeun, khoanh tay đứng nhìn thành phố đang bốc cháy. Các Esper và các công dân được giải cứu cũng giữ yên vị trí tương ứng của họ. Những ngọn lửa đỏ rực phản chiếu vào đáy mắt.

Ngọn lửa bắt đầu bằng cách thiêu rụi một hoặc hai ngôi nhà ngay sau đó lan ra toàn bộ khu nhà. Dấu vết duy nhất còn lại của thời thơ ấu, nơi Yoogeun từng sống đã biến mất thành tro bụi. Khi nhìn những tòa nhà đông đúc rực cháy, Yoogeun chợt nảy ra một suy nghĩ rằng nếu cả vùng đất là một quả bom có ​​thể phát nổ bất cứ lúc nào, thì ngọn lửa này sẽ là ngòi nổ. Liệu có sự cứu rỗi hay hủy diệt ở Ngày Tận Thế... không ai có thể biết được.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net