79. Hãy đến tìm em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một người đàn ông loạng choạng đi xuống con đường gập ghềnh, còn rất lâu mới được sửa xong, va mạnh vào cậu. Ngay cả một tiếng kêu đau đớn cũng không thể thốt ra bởi cú sốc bất ngờ.

"Ưm..."

Mắt cá chân bị thương của cậu bị bong gân quá nhanh. Yoogeun khập khiễng lùi lại vài bước và cuối cùng gục xuống nền đất như thể ngã quỵ. Một cơn đau nhói lên từ mắt cá chân.

"Ha, mẹ nó. Đi bộ thì mắt nhìn thẳng về đằng trước đi!"

Người đàn ông trong bộ quần áo tồi tàn hét lớn. Đôi mắt anh ta không tập trung và lòng trắng đỏ ngầu. Bên cạnh đó, cơ thể hắn đang run rẩy dữ dội, đến nỗi không ai lại không nhận ra rằng có điều gì đó không ổn.

"Tại sao một thằng què quặt lại bò ra đường? Mẹ, xui xẻo vãi!"

Yoogeun biết những triệu chứng đó có nghĩa là gì. Người đàn ông trước mặt cậu không phải là một người say rượu bình thường. Anh ta là một người thức tỉnh, người chắc chắn đã trở nên lệ thuộc vào ma túy, không thể chịu đựng được các tác dụng phụ, cuối cùng bị hủy hoại cả cơ thể và tâm trí.

"Đợi chút ..."

Đôi mắt của người đàn ông đang thở khò khè vì tức giận đột nhiên thay đổi. Anh ta không nhận ra điều đó ngay lập tức vì còn đang nhả ra những lời chửi rủa, nhưng khi hắn va vào người thanh niên trước đó, một điều gì đó đã thay đổi trong cơ thể anh ta. Đó chỉ là một khoảnh khắc ngắn ngủi, nhưng hắn không thể không chú ý đến nó. Chàng trai trẻ trước mặt anh chắc hẳn là một Guide. Một kẻ thức tỉnh như hắn, không có tiền mà lại có địa vị thấp kém, thậm chí còn không dám nắm tay một Guide chứ đừng nói là đi tìm một Guide độc quyền.

"Gì đây? Mày là Guide à?"

Người đàn ông đột nhiên cúi xuống, vuốt bộ râu xù xì trên cằm. Bóng của hắn ta đổ xuống người Yoogeun. Mùi ma túy rẻ tiền thoang thoảng về phía cậu.

"Cút đi."

Vết máu đọng lại trên mu bàn tay của Yoogeun trên mặt đất. Cậu phải đứng dậy thật nhanh, nhưng đôi chân không chịu nghe lời. Sau một lần bị bong gân nghiêm trọng trong Wild Hunt, mắt cá chân của cậu sẽ hoạt động một cách ngẫu nhiên và cuối cùng kết thúc như thế này.

"Thế giới đã thực sự thay đổi. Lũ Guide thậm chí còn đi dạo xung quanh mà không một chút sợ hãi. Điều gì sẽ xảy ra nếu ai đó kéo mày đi và làm điều gì đó tồi tệ với mày?"

"Anh đang lo lắng cho tôi à? Trông anh còn không thể đứng vững trên đôi chân của chính mình."

"A, đối tác của mày đã bỏ rơi mày sao? Họ nói rằng không muốn làm tình với một thằng què nữa à?"

Yoogeun vô thức sờ quanh eo và đùi mình, sau đó nhận ra rằng khẩu súng lục đã biến mất và nghiến răng. Nguyên nhân của rắc rối là do cậu ấy không mang theo vũ khí, nghĩ rằng mình sẽ không bị dị nhân tấn công nữa.

"Không phải việc của anh. Dù tôi có bị què hay không..."

Cậu nghiến răng và gồng cứng mắt cá chân. Đôi chân mất dần sức lực, cố gắng gượng dậy. Ngay khi đứng dậy được, cậu túm lấy cánh tay của người đàn ông qua lớp quần áo và vặn nó.

"Cũng không đến mức tôi không thể đánh bại được một thằng khốn như anh."

Cùng lắm thì người đàn ông đó dường như là một người thức tỉnh cấp thấp như Heesung. Sẽ không thể áp đảo hoàn toàn hắn trong một trận chiến thể chất, nhưng cậu có thể tận dụng sự bất cẩn của đối thủ và khiến họ bất ngờ. Vì hắn ta không ngờ được một Guide, những người hầu hết thường không tham chiến, lại đột ngột tấn công anh ta, người đàn ông ngã xuống với một tiếng rên rỉ nghẹn ngào.

"Mẹ kiếp. Thằng khốn. Buông ra."

Người đàn ông khàn giọng hét lên. Chân tay hắn quẫy đạp như điên. Chỉ khi đó Yoogeun mới chú ý. Ống tay áo bên kia, không phải cánh tay cậu đang nắm, trống rỗng.

Không khó để suy ra lý do tại sao người đàn ông lại đi lang thang trên đường phố theo cách này. Ban đầu, anh ta là một thợ săn cấp thấp, bị đối xử khinh miệt ở bất cứ nơi nào anh ta đến và với một cánh tay bị chặt, anh ta chắc chắn đã mất đi sự hữu ích dù chỉ là nhỏ nhất. Những lời nguyền rủa của hắn dành cho Yoogeun, gọi cậu là một kẻ què quặt, có thể là một nỗ lực tuyệt vọng để thoát khỏi hiện thực của chính anh ta. Nhưng điều đó không có nghĩa là tội lỗi của hắn sẽ biến mất.

Có không ít người tin rằng mọi thứ sẽ chỉ trở nên tốt đẹp hơn khi tất cả các loài dị nhân biến mất. Nhưng Yoogeun không phải là một trong số họ. Cậu đã chứng kiến quá nhiều sự bẩn thỉu của thế giới này để nuôi dưỡng những kỳ vọng ngây thơ như vậy.

Để hoàn toàn trở lại tình trạng trước khi Bùng Phát, nhân loại không chỉ phải vượt qua một hoặc hai trở ngại. Từ lâu, nhiều lĩnh vực đã phụ thuộc vào dị nhân và người thức tỉnh. Các công ty xử lý các sản phẩm phụ đột biến đã bên bờ vực phá sản. Những thợ săn bị mất việc chỉ trong một đêm cũng rất hoảng loạn. Những hậu quả thực tế quá lớn để có thể an ủi bằng cách vỗ nhẹ vào lưng họ, nói rằng không sao cả vì họ đã tránh được cái chết, sống sót sau ngày tận thế.

"Mày vừa tự đào mồ chôn mình đấy. Mày có biết không?"

Người đàn ông đẩy lùi Yoogeun chỉ bằng một cánh tay và hạ gục cậu. Cơn đau nhói lên từ mắt cá chân làm mờ đi tầm nhìn của cậu trong tích tắc. Nếu đây là đường lớn, cậu đã có thể nhờ người qua đường giúp đỡ, nhưng họ đang ở trong một con hẻm cách đường chính vài dãy nhà. Có nhiều cửa hàng trống hơn là các cửa hàng đang mở trong khu vực lân cận.

"Ức...."

"Một Guide như mày thì nên biết chỗ đứng của mình."

Người đàn ông đè Yoogeun xuống bằng cả cơ thể và vươn tay ra. Yoogeun không thể di chuyển mặc dù cậu biết bàn tay của người đàn ông đang đến gần. Giá như cậu có một khẩu súng lục, không, một con dao.

"Dị nhân không phải là thứ duy nhất đáng sợ."

"Đừng tùy tiện ra ngoài. Không, chỉ là đừng ra ngoài khi không có anh."

Nói một loạt những câu đùa nhảm nhí vô nghĩa, sau đó thêm một chút chân thành vào cuối. Shinjae đã luôn nói như vậy. Thật khó để biết đó là một trò đùa hay anh ấy đang nghiêm túc. Yoogeun nhắm chặt mắt lại. Và ngay khi cậu mở mắt ra lần nữa, cậu nhấc bên chân khỏe mạnh lên và đá hắn ta bằng tất cả sức lực.

"Ái!"

Người đàn ông rên rỉ và gục xuống. Nếu cậu đá vào đùi hoặc bắp chân anh ta thì sẽ không làm hắn đau đến thế này. Tuy nhiên, nó tình cờ vào giữa đũng quần của người đàn ông.

"Cái này, chút....."

Hắn bò về phía cậu với khuôn mặt đỏ bừng, ướt đẫm mồ hôi lạnh. Trước khi hắn có thể lại gần, Yoogeun đã tung một nắm đấm. Cậu cố tình nhắm vào phía có cánh tay bị cắt đứt để người đàn ông không thể dễ dàng phản công. Gã theo bản năng cố gắng tự vệ, nhấc vai lên để ngăn chặn cú đấm của cậu. Có vẻ như anh ta đã mất đi một cánh tay chưa được bao lâu. Nắm đấm xuyên qua không khí đáp ngay vào mạn sườn hắn. Người đàn ông nghiến răng, nuốt xuống một tiếng rên rỉ.

Cả hai đánh nhau trong con hẻm bẩn thỉu. Yoogeun vừa vặn tránh khỏi nắm đấm của người đàn ông. Cú đấm bị lệch, đập vào bức tường phía sau cậu và tạo ra một vết nứt nhỏ trên bê tông. Đó là năng lực tăng cường cơ bắp phổ biến nhất nhưng cũng linh hoạt nhất. Nếu người đàn ông đó không bị ma túy và tác dụng phụ hành hạ, hoặc nếu sức mạnh của anh ta vẫn mạnh như trước, không, giá như cả hai cánh tay của anh ta đều trong tình trạng tốt, thì Yoogeun giờ đã giống như bức tường đó rồi.

Trước khi người đàn ông có thể rút nắm đấm ra khỏi bức tường, Yoogeun đã tung một cú khác. Bụp! Quai hàm hắn bị lệch nhẹ.

"Khục! Ức."

Lúc đầu, người đàn ông cố gắng giữ thăng bằng, nhưng cuối cùng cũng ngã sõng soài xuống đất. Yoogeun không mất cảnh giác và lùi lại, dùng cổ tay lau sạch miệng. Chỉ có thể nghe thấy tiếng hai người thở dốc trong con hẻm vắng vẻ. Cảm giác chiến đấu tuyệt vọng và hỗn loạn. Bây giờ cậu đã cảm thấy thực tế hơn so với khi tình cờ gặp lũ trẻ chơi đùa dưới nắng.

"Có phải đây là lần đầu tiên anh bị một Guide đánh?"

Yoogeun nhếch môi hỏi hắn. Cậu cố tỏ ra thoải mái, nhưng chỉ là trò lừa bịp. Cơn đau ở mắt cá chân dường như tồi tệ hơn sau mỗi phút trôi qua. Ngoài ra, khắp người cậu đầy bụi và những vết trầy xước mới. Nếu cậu đi vào cửa hàng tráng miệng với bộ dạng như thế này, Yoogeun có thể bị chủ quán giật mình báo cảnh sát.

"Đệt!"

Người đàn ông chống tay xuống đất bằng cánh tay còn lại, cố gắng đứng dậy. Tuy nhiên, vì ngay cả cánh tay đó cũng đang co giật mất kiểm soát, anh ta lại gục xuống một lần nữa. Hắn cào đất, phun ra những lời nguyền rủa.

"Mày biết đó, thật không công bằng, mẹ kiếp...."

"Gì?"

"Ngay cả khi mày mất năng lực guiding, mày vẫn sẽ kiếm sống bằng cách nào đó. Nhưng tao sẽ chỉ là một kẻ nghiện ma túy cụt tay nếu năng lực không còn nữa. Chết tiệt. Một kẻ như tao bây giờ vô dụng ở bất cứ đâu trên thế giới này."

Có lẽ đối với người đàn ông này, cuộc sống như địa ngục bây giờ còn tồi tệ hơn trước đây, khi các loài dị nhân còn phổ biến và con người chết như ruồi muỗi. Sau khi đánh bại lũ quái vật, thế giới đã trở nên yên bình và mọi người sống hạnh phúc mãi mãi. Sẽ thật tuyệt nếu câu chuyện kết thúc đơn giản như vậy.

"Tao đã chiến đấu hết mình để sống sót, nhưng bây giờ tao chẳng biết gì ngoài việc giết dị nhân...."

"Rồi sao?"

"Gì cơ?"

"Thì sao, ngay bây giờ anh có thể đi tìm một con đường mới để sống sót thay vì than vãn với tôi. Hoặc nếu muốn, anh có thể chết đi."

Yoogeun nhắm chặt mắt lại, rồi từ từ mở ra. Có lẽ cậu đã vận động quá sức với cơ thể vẫn đang trong quá trình hồi phục, tầm nhìn của cậu bị đảo lộn trong giây lát.

"Bởi vì anh không phải là người duy nhất chiến đấu hết mình để sống sót."

Yoogeun quay người đi, bỏ lại người đàn ông ở phía sau. Hắn nghiến răng và đứng dậy, bám lấy bất cứ thứ gì bên cạnh. Tuy nhiên, thứ mà anh ta nhặt là một đống ván và gỗ được chất đống, bấp bênh như thể có thể đổ sập bất cứ lúc nào.

"Khụ ức!"

Những vật liệu nặng nề đổ ập xuống người hắn. Yoogeun khập khiễng loạng choạng về phía trước, nhưng không bao giờ nhìn lại. Mãi sau khi hoàn toàn rời khỏi con hẻm, cậu mới thở ra một hơi dài đã cố gắng kìm nén.

"Ha, hức......"

Cơn đau mà cậu đã quên mất đánh vào toàn bộ cơ thể. Cảm giác như cậu sẽ đổ gục tại chỗ ngay khi thả lỏng. Yoogeun cố gắng di chuyển cơ thể kiệt sức và dựa vào bức tường gần đó trong gang tấc. Cậu tựa đầu vào bức tường bê tông cứng và lạnh. Cậu có thể nhìn thấy bầu trời qua đôi mắt đang suy giảm thị lực. Trời vẫn còn nắng.

"Chết tiệt."

Hẳn là cậu ấy trông như một mớ hỗn độn. Cậu ấy chỉ đang cố gắng đi bộ một đoạn ngắn, nhưng lại gặp rắc rối. Đó là điều tồi tệ nhất.

Đứng được một lúc, cậu cảm thấy từ túi quần rung lên nhè nhẹ. Điện thoại reo. Yoogeun lục lọi trong túi và lấy ra chiếc điện thoại di động ấm nóng. Nó đã đổ chuông bao lâu rồi? Thông báo cuộc gọi nhỡ đã chồng chất trên màn hình khóa. 

Sau khi bỏ lại thiết bị liên lạc cậu đã sử dụng trước đây tại trụ sở Erewhon, Yoogeun đã sống mà không có điện thoại di động. Chỉ sau khi đoàn tụ với Shinjae, cuối cùng cậu cũng có được một chiếc nữa. Chỉ có duy nhất một số điện thoại được lưu. Một thứ đắt tiền chỉ để giữ liên lạc với một người. Thực sự là một chiếc xiềng xích xa hoa.

Cậu nhấn nút nghe và áp điện thoại lên tai. Ngay cả động tác đơn giản đó cũng khiến cánh tay cậu đau kinh khủng. Cậu thậm chí không còn sức lực để nói nên chỉ thở ra một cách nặng nhọc.

- Yoogeun ah.

Một giọng điệu thân thiện như thường lệ. Tuy nhiên, cậu có thể nói rằng tâm trạng của Shinjae không được tốt cho lắm. Khác xa với những trò đùa khập khiễng, gọi cậu là em yêu, giọng nói của anh hoàn toàn không có tiếng cười.

- Em đang ở bên ngoài à?

Shinjae hỏi. Cậu ấy nghĩ rằng mình đã nghe thấy tiếng gió và tiếng ô tô từ phía bên kia loa.

- Em đang ở đâu?

"....."

- Baek Yoogeun.

Khi Yoogeun không nói gì, giọng của Shinjae trở nên trầm hơn một chút.

"Chỉ huy trưởng."

- Ừm.

Nếu như thường lệ, anh sẽ hỏi cậu rằng tại sao lại gọi anh ấy là Chỉ huy trưởng, trong khi anh không còn là Chỉ huy trưởng nữa, nhưng Shinjae đã không nói bất kỳ điều gì như vậy.

"Em có chút..."

Yoogeun hít một hơi thật sâu. Ngay cả những lời đó nghe khàn khàn khủng khiếp. Và cậu thở ra lần nữa để nặn ra từng chữ.

"Làm ơn hãy đến tìm em."

Nói xong, cậu đột nhiên cảm thấy bực bội kinh khủng. Cậu tự hỏi liệu mình có nên nhờ Shinjae giúp đỡ hay không, ngay cả khi cậu phải bò về nhà một mình. Sau một lúc im lặng, Shinjae hỏi vị trí của cậu với giọng điềm tĩnh. Yoogeun nhìn xung quanh và mô tả bất cứ tòa nhà lớn nào mà cậu thấy và nghĩ có thể là các địa danh. 

Anh hiểu rồi, điện thoại nhanh chóng bị ngắt kết nối chỉ với một lời hồi đáp ngắn. Yoogeun không thể đoán được Shinjae đang nghĩ gì về chuyện này. Cậu nghiến răng và siết chặt bàn tay đang cầm chiếc điện thoại giờ đã im lặng. Cậu đứng thẳng người, cử động tay chân như nặng cả ngàn cân.

Cảnh vật dọc đại lộ vẫn yên bình. Không ai có thể đoán được chuyện gì vừa xảy ra ở con hẻm phía sau. Cậu ấy nghĩ cảnh quan này bằng cách nào đó giống với cả thế giới. Che đậy vết thương lâu ngày bằng lớp da thịt mới và cố gắng tiến lên từng chút một dù thân xác tơi tả.

Cậu không biết mình đã chờ đợi bao lâu. Một chiếc ô tô trang nhã lướt qua đường và dừng lại trước mặt Yoogeun. Đó là một chiếc xe mới, quen thuộc. Cửa phía tài xế bật mở. Yoogeun cuối cùng cũng thả lỏng người. Ý thức mà cậu cố gắng duy trì đã mờ dần.

"Ah ..."

Cậu ngồi sụp xuống như một con rối bị đứt dây. Cậu thoáng thấy một bóng người mờ ảo đang tiến lại gần mình. Đó là tất cả những gì cậu ấy nhớ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net