93. Cung điện phương Đông AU

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Phương Đông ở đây ý chỉ Đông Á, bối cảnh là Hàn Quốc thuộc các triều đại xa xưa.

Vì một tai nạn bất ngờ, Hoàng đế đã băng hà và không lâu sau đó, Thế tử, người thừa kế ngai vàng, vốn đã ốm yếu, cũng qua đời sau cú sốc. Giữa sự hỗn loạn quét qua toàn bộ đế quốc, nhị hoàng tử bất ngờ lên ngôi vua.

Nhị hoàng tử, Baek Yoogeun, là con trai của một phi tần có địa vị thấp kém. Ngài ấy chưa bao giờ được giáo dục đúng cách để trở thành người kế vị nên tất cả mọi người, kể cả Hoàng thượng, đều không nghi ngờ gì về việc Thế tử Baek Heesung, con trai của cố Trung điện, sẽ trở thành Hoàng đế tiếp theo. Ngoài ra, vì kém Thế tử sáu tuổi, ngài ấy vẫn chưa nạp Hoàng tử phi, chứ đừng nói đến thê thiếp.

Dù thế nào đi nữa, dưới hoàn cảnh hiện tại, ngài đã trở thành người đứng đầu danh sách kế vị và về cơ bản đã bị lưỡng ban và ngũ vệ đô đẩy lên ngôi hoàng đế trong thời điểm rối ren này. Không có gì tốt hơn một cuộc hôn nhân để giải quyết tình hình chính trị hỗn loạn cũng như củng cố mối quan hệ với những gia tộc có thế lực nhất sau khi vị hoàng đế trẻ tuổi lên ngôi mà không có hậu thuẫn.

Vì vậy, nhiều nhân vật khác nhau đã bước vào hậu cung của Hoàng đế mới với những mục đích cá nhân của riêng họ.

***

"Bệ hạ. Ngài có muốn dùng bữa hoàng gia với ta khi ngài ở đây không?"

Người đàn ông với mái tóc sáng màu hỏi với nụ cười quyến rũ trong mắt. Làn da của anh trắng như hoa mộc lan, và lớp trang điểm màu đỏ tuyệt đẹp tô điểm quanh mắt. Mặc dù anh ấy cao hơn nhiều so với Hoàng đế và có một vóc dáng ấn tượng, nhưng bộ trang phục lộng lẫy trên người không hề gây cảm giác khó xử.

"Ta đã mang đồ ngọt từ vùng phía tây mà Bệ hạ thích về."

Anh triệu người hầu mang vào một chiếc hộp men ngọc. Khi mở nắp ra, cậu thấy bên trong chứa đầy những viên kẹo trắng mịn. Tên của món điểm tâm chỉ ở trên đầu lưỡi nhưng cậu dường như không thể nhớ ra.

"Lát nữa dùng nó với trà cho món tráng miệng thì ngài thấy thế nào?"

Anh cười toe toét. Đó là một khuôn mặt xinh đẹp có thể đẩy đất nước vào loạn lạc chỉ bằng một lời nói hoặc một nụ cười. Tuy nhiên, trái ngược với vẻ ngoài dễ gây ấn tượng rằng anh ấy là một phi tần được gửi đến để mê hoặc Hoàng đế, anh thực sự là Trung điện của đất nước này. Người phối ngẫu hợp pháp duy nhất của Hoàng đế, và là người đứng đầu Hậu cung.

Không chỉ là hậu duệ của một gia đình danh giá, anh còn là con trai cả của Tể tướng Woo Sungyeon, người được cho là có sức mạnh bắn rơi cả một con chim đang bay. Tại sao một nam nhân, người thậm chí có thể thống trị đất nước thông qua lưỡng ban và quân binh mà không cần kết hôn với một vị hoàng đế trẻ tuổi vô dụng, lại bận tâm đến việc ăn mặc và ngồi trong hậu cung? Câu trả lời là điều mà chỉ người đó mới biết.

"Ta đã ăn rồi. Đồ ngọt..... Bây giờ ta không có hứng thú lắm. Ta sẽ chỉ chấp nhận tâm ý của chàng."

"Bệ hạ cứ lạnh nhạt như vậy thì sẽ làm cho bản thân ta vô cùng đau lòng."

"Trung điện."

"Ngài thực sự sẽ rời đi như thế này sao? Ngay cả khi người bạn đời xinh đẹp của ngài đang yêu cầu?"

"Đó không phải là mục đích thực sự của Trung điện phải không?"

"Ồ, sao ngài có thể nói như vậy? Ta chỉ hạnh phúc khi thấy bệ hạ thưởng thức bữa ăn mà ta chuẩn bị."

"Ý nghĩa của việc ăn uống sẽ khác đi nếu nó xuất phát từ đôi môi của chàng. Đợi đã, cái gì... hức!"

Cơ thể của Hoàng đế Yoogeun được nâng lên và ngồi trên đùi Trung điện. Trái ngược với biểu cảm đáng thương của chàng ta, cánh tay ẩn bên dưới ống tay áo lụa mềm mại lại mạnh mẽ đến khó tin.

"Vậy ngài muốn gì nữa không? Lang quân yêu dấu."

Với giọng nói ngọt ngào và dịu dàng, anh thì thầm một tên gọi không trang trọng. Thứ gì đó dày và nặng nề vặn vẹo dưới mông Yoogeun. Đó là một kích thước khủng khiếp hoàn toàn không phù hợp với quần áo lụa thêu tinh xảo.

Thỉnh thoảng, Shinjae sẽ đưa ra yêu cầu bằng những lời lẽ nhẹ nhàng kèm theo sự ép buộc lạnh sống lưng. Không, trên thực tế, chàng ta đang ra lệnh. Rõ ràng, Yoogeun nhận thức được rằng cậu chỉ có địa vị cao trên danh nghĩa, và càng chống cự, cậu càng phải chịu nhiều đau đớn hơn.

Yoogeun nuốt một tiếng thở dài và thả lỏng cơ thể. Shinjae cười tươi như hoa và kéo dây áo ngoài. Có vẻ sai khi làm tình vào sáng sớm thế này.

***

Sau khi có tin tức Hoàng đế ở lại cung của Trung điện cả buổi sáng, một phi tần khác đã đến vào buổi chiều. Cậu đang tận hưởng một khoảng nghỉ ngơi ngắn sau khi đọc đống tấu chương cho đến khi cậu nghĩ rằng mắt mình có thể rơi ra. Làn da rám nắng xinh đẹp, mái tóc đen buộc gọn gàng, mặc bộ quần áo đơn giản giống trang phục của binh lính. Anh ấy trông giống một chiến binh bảo vệ các phi tần hơn là một trong số đó.

"Này, Baek Yoo... không phải. Bệ hạ! Ngài đã hứa ăn trưa với ta mà. Tại sao ngài không đến?"

"Ta xin lỗi vì đã không thể giữ lời hứa, Yoon-bin. Nhưng..." (Bin = Tần, người giữ phẩm cấp thứ 2 sau Trung điện)

"Giữa chúng ta cũng phải dùng kính ngữ sao? Thật nực cười. Ta đã bảo đệ gọi ta là Chan hyung mà. Tại sao chúng ta không thể thoải mái khi chỉ có hai người?"

"....."

"Ta nghe nói rằng tên khốn Woo Shinjae đã quyến rũ đệ và tóm đệ lại?"

Người đàn ông mang thân hình vạm vỡ tiến về phía cậu với những lời càu nhàu hằn học, và tóm lấy Yoogeun bằng một cánh tay. Bàn tay to lớn ôm má cậu và véo cho đến khi anh cảm thấy hài lòng, kiểm tra tình trạng của cậu rồi mới buông ra như thể cơn giận đã nguôi ngoai.

"Bệ hạ, ngài không có chính kiến sao? Bất cứ khi nào tên khốn thối tha đó nhả ra những lời ngọt ngào như một con rắn thì ngài cũng đều xiêu lòng phải không? Rõ ràng ngài biết tên khốn đó đang giả vờ xinh đẹp và ngây thơ còn gì."

Như thể gọi thẳng tên Hoàng đế mà không do dự và nói một cách thân mật là chưa đủ, chàng ta sẽ gây náo loạn nếu muốn. Đó là trọng tội mà một người có thể bị chặt đầu ngay lập tức. Tuy nhiên, lần duy nhất Chan cư xử mà không kiềm chế bản thân như thế này là khi chỉ có hai người họ, và trước mặt những người khác, anh ấy chỉ nói bằng kính ngữ nên không thể bị trừng phạt chính thức.

Hơn nữa, Chan là phi tần của Yoogeun, đồng thời là hoàng thái tử của đất nước láng giềng. Không giống như đất nước vừa mới được phong danh hiệu này, đất nước của anh đã từng hùng mạnh đến mức vượt qua sự thống nhất của toàn bộ lục địa.

Khi cả hai còn nhỏ, họ thường tình cờ gặp nhau trong các cuộc đàm phán giữa hai nước. Chan hơn Yoogeun nhiều tuổi, hơn cả tuổi Thế tử Heesung nên trong mắt anh, Yoogeun lúc đó chỉ là một cậu nhóc nhỏ thó, cù lần đến từ nước láng giềng. Cả hai đều không bao giờ mong chờ một điều như thế này sẽ xảy ra. Cuộc đời khá trớ trêu.

"Ta đã nghĩ rằng mình sẽ không phải gặp lũ khốn rắn độc đầy mưu mô nữa nếu từ bỏ việc tranh giành hoàng vị và kết hôn ở một đất nước khác. Tại sao thằng chó đẻ đó lại ở đây?"

"Rắn độc á?"

"Trung điện lừng lẫy của chúng ta."

Như thể vào hang rắn để tránh rắn. Tệ hơn nữa, con rắn đó đang cố quyến rũ và nuốt chửng một đứa trẻ không biết gì. Nếu anh biết điều này sẽ xảy ra, anh ấy đã mời Yoogeun đến đất nước mình và chào đón cậu như một người bạn đời trước khi tất cả những chuyện này xảy ra.

"Vậy tại sao chàng không ở lại đó?"

"Vị hoàng tử này đã bị phế truất quyền kế vị từ lâu rồi, nói thật thì, làm đủ thứ việc chỉ để giữ lấy vị trí đó thì quá phiền phức và bẩn thỉu. Đệ cũng biết rõ mà. Các huynh của ta rất ghét ta, vì dù sao ta cũng quá nổi tiếng, thế nên không sớm thì muộn họ cũng sẽ giết ta. Những kẻ như ta không phải loại người sẽ chết một cách lãng xẹt, vì vậy...."

Đôi tay lén lút luồn vào bên dưới viền long bào, nắm lấy hông cậu. Giật mình, Yoogeun hít một hơi thật sâu.

"Ta sẽ chỉ trở thành con ngựa giống của ngài ở nơi này."

Không thể nào..... Không thể nào, một lần nữa? Cậu ấy đã bị Shinjae hành hạ chưa được bao lâu. Mặt Yoogeun trở nên trắng bệch. Trong lúc đó, Chan đã chui đầu vào trong áo choàng cho đến khi chóp mũi cọ vào quần lót. Sau đó cậu nghe thấy một tiếng cười khẽ.

"Ta buồn chán lắm. Sao chúng ta không tạo ra một hoàng tử nhỉ, thưa Bệ hạ?"

***

"Em muốn một cuộc chiến!"

Khi được hỏi nếu có bất cứ điều gì cậu ấy muốn hoặc cần, đó sẽ là câu trả lời anh ấy nhận lại. Sau một hồi im lặng, Yoogeun hỏi lại.

"Gì cơ?"

"Em nghe nói, phi tần ở cùng nhau luôn có một hồi tắm máu. Từ khi vào cung, em đã mong chờ một ngày thích khách xông vào, độc dược trộn lẫn trong thức ăn, nhưng không có chuyện gì xảy ra cả nên nơi này thực sự không đáng sống. Em cũng đã bắt đầu đào sân trước mỗi ngày để kiểm tra xem có chuột chết hay búp bê bị nguyền rủa chôn vùi nơi đó không."

"Kwon-bin. Trò đùa của em quá đáng quá rồi."

"A, Bệ hạ thật là. Chàng định dùng danh hiệu cứng nhắc như vậy đến bao giờ? Xin hãy gọi em là Heesoo."

Heesoo tiến lại gần Yoogeun với một nụ cười quyến rũ và khoác tay cậu. Với chuyển động nhanh nhẹn, chiếc mũ đội đầu được trang trí bằng những chiếc lông chim bói cá vô giá, những chiếc kẹp tóc hình con bướm và những món trang sức bằng hồng ngọc đung đưa trên tóc cậu. Không có gì là không rực rỡ.

Nếu Trung điện chủ yếu ăn mặc sang trọng và trang nghiêm dựa trên tuổi tác và địa vị, thì Heesoo không cần phải cân nhắc những điều đó, nên cậu chỉ ăn mặc thật lộng lẫy với đủ loại màu sắc và hoa văn theo sở thích của mình. Trong mọi trường hợp, cả hai đều có sở thích đắt tiền đến chói mắt. Nếu họ gom mọi thứ trên cơ thể lại, nó thậm chí có thể mua được một cung điện lớn.

"Còn đồ trang sức hay sách thì sao? Em có muốn một nơi ở mới hay quần áo mới không? Gần đây em có muốn ăn món gì đặc biệt không?"

"Dạ? Em có cần phải hỏi Bệ hạ để mua những thứ tầm thường như vậy không?"

Heesoo mở to mắt hỏi. Cậu ấy là con trai duy nhất của một thương nhân giàu có bậc nhất ở thủ đô đế quốc, được nuôi dạy như một đứa trẻ vô giá trong gia đình. Người ta nói rằng cậu ấy đã chơi ô ăn quan bằng đá quý và những thỏi vàng thay vì mấy hòn đá cuội từ khi còn nhỏ.

"Những thứ như vậy, em có thể dễ dàng có được chỉ bằng cách gọi một tiếng về nhà. Không cần phải làm cạn kiệt ngân khố hoàng gia. Hơn nữa, Bệ hạ, khi nào trận chiến sẽ bắt đầu? Ngày mai? Tuần sau? Tháng sau?"

"Em, không phải em đã đọc quá nhiều tiểu thuyết cung đấu rồi hay sao?"

Yoogeun day day thái dương. Anh đã đến thăm nơi ở của một phi tần trẻ tuổi và dễ thương, mọi lo lắng của anh lẽ ra đã tan biến từ lâu, nhưng không hiểu sao nó còn rắc rối hơn cả buổi triều với các quan lại.

"Em là Heesoo dễ thương duy nhất của Bệ hạ. Kể từ khi còn nhỏ, mục tiêu của em là trở thành phi tần được Bệ hạ sủng ái."

"Em không muốn phẩm cấp của mình cao hơn sao?"

"Em không muốn! Em đặc biệt không muốn làm Trung điện. Chả vui vẻ gì và sẽ chỉ đau mông thôi. Em muốn sống một cuộc đời chỉ biết mút mật, ăn diện lộng lẫy, được bệ hạ sủng ái, và túm tóc các phi tần khác bất cứ khi nào cảm thấy buồn chán."

"Mút mật là cái quái quỷ gì..... Không, không có gì. Ta nghĩ là ta biết rồi, nên không cần phải giải thích nữa."

"Trung điện có vẻ là người thà treo cổ chứ không đánh nhau, Quý phi không để ý lắm đến chuyện này chuyện kia, còn con mẹ Yoon-bin thì chỉ thích dùng nắm đấm hơn là dùng đầu. Em rất buồn chán vì không có đối thủ để cạnh tranh."

Đôi mắt tròn của Heesoo sau đó sáng lên như thể cậu ấy có một ý tưởng hay.

"Ngài biết gì không, thưa bệ hạ!"

"Lại gì nữa?"

"Sao ngài không nạp thêm thiếp nhỉ? Hãy chọn cho em những kẻ hay ghen tuông, nhưng đủ thông minh để biết những mánh khóe nhỏ nhen và ác độc. Nếu bọn họ chết dễ dàng thì không vui chút nào. Em muốn những kẻ biết chịu đựng."

Heesoo líu lo với giọng đáng yêu như của một chú chim non và chui vào vòng tay của Yoogeun. Nhưng nội dung của những lời nói đó chẳng đáng yêu chút nào. Ngay cả cơ thể đang rúc sát vào người anh cũng rắn chắc như của Yoogeun. Yoogeun vỗ nhẹ vào lưng cậu và hướng mắt lên trần nhà.

"....."

Kiếp trước anh ta đã phạm tội gì mà tất cả thê thiếp đều như thế này? Anh ấy còn cả một chặng đường dài để đi.

***
Đêm đó. Yoogeun gần như chạy trốn khỏi cung điện, phớt lờ lệnh giới nghiêm hàng đêm. Chỉ cần nghe thấy âm thanh của kim giờ thôi là cậu đã cảm thấy buồn nôn. Đó là lúc cậu nhớ đến người phi tần bình thường và hợp ý nhất trong tất cả.

"Đã xảy ra chuyện như vậy sao? Chắc ngài mệt mỏi lắm."

Ngay cả sau khi nghe câu chuyện về một ngày hỗn loạn của Yoogeun, người kia cũng không phản ứng gì nhiều. Anh ấy chỉ rót thêm rượu vào ly xen kẽ những câu trả lời ngắn.

"Phải. Dường như có cả núi thư từ cần đọc, nhưng ta đã bị cướp mất cả ngày... ồ, đã đến giờ này rồi sao?"

Yoogeun ngừng nói và nhìn ra ngoài cửa sổ. Cậu mới uống một hai ly mà trời đã tối hẳn.

"Giờ ta phải về rồi."

"Ngài quay về à?"

"Phải."

"Ngài cứ định ngủ một mình như thế này sao?"

"Tại sao chàng cứ hỏi ta những điều hiển nhiên ..... ah."

Vai cậu bị một bàn tay rắn chắc nắm lấy và cơ thể cậu bị xoay lại. Người đàn ông với bầu không khí học giả và điềm tĩnh xung quanh đang nhìn chằm chằm vào cậu.

"Ngài luôn đến chỗ ta để uống rượu, nhưng lại không bao giờ ngủ lại qua đêm. Ta không xinh đẹp như Trung điện, lớn tuổi hơn so với một người như Kwon-bin, và ta có xuất thân tầm thường, đó là lý do tại sao à?"

"Chàng đột nhiên nói gì vậy?"

"Tựa hồ Bệ hạ cảm thấy phi tần này không xứng để sinh ra một hoàng tử."

"Tất nhiên là không phải như vậy. Điều đó thật lố bịch."

"Vậy... hôm nay ngài có thể cho ta chút thời gian không?"

"Hả?"

Hoàng Quý phi, Taein, nâng Yoogeun lên bằng một tay như thể đang bế một con mèo không nghe lời, và đi về phía giường với cánh tay vòng qua người. Một cảm giác sợ hãi bao trùm lấy cậu.

"Đợi, đợi đã. Quý phi, ta sắp chết rồi."

"Bệ hạ sẽ không chết đâu."

"Ta có thể bị ghi vào sử sách với tư cách là hoàng đế tại vị trong thời gian ngắn vì những lý do ngớ ngẩn."

"Không thể nào. Kia là rượu thuốc đã dâng lên Bệ hạ cho đến tận bây giờ. Ta đã hạ lệnh thêm các thành phần tốt cho thể lực và thai nghén nên mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Thảo nào Yoogeun nghĩ rằng những loại rượu được dâng lên trong cung điện Hoàng gia luôn có mùi như dược liệu! Yoogeun run rẩy, cảm thấy bị phản bội.

Taein đẩy cậu xuống giường và trèo lên người. Yoogeun chưa bao giờ nhận ra vì bình thường, Hoàng quý phi không bao giờ nói nặng lời và luôn giữ thái độ điềm tĩnh, nhưng khi phủ phục dưới người anh như thế này, cậu có thể cảm nhận rõ ràng sự khác biệt về thể chất.

Vừa lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Cánh cửa bật mở và Heesoo chạy vào với vẻ mặt đầy phản bội.

"Bệ hạ! Sao người lại ở đây? Hôm nay đến phiên em!"

"Thật xấc xược. Sao ngươi dám bước vào khi chưa được phép? Ra ngoài."

Taein mắng cậu ta một cách nghiêm khắc. Cánh cửa lại bật mở ngay khi anh cố gắng gọi những người hầu và ra lệnh đuổi Heesoo ra ngoài ngay lập tức.

"Ta tới đón bệ hạ vì nghe nói người bị bất tỉnh."

Shinjae bước vào với một nụ cười. Những bước đi vững vàng của anh như thể đang bước vào phòng ngủ của chính mình. Bầu không khí càng trở nên tàn bạo hơn.

Rầm! Lần này cánh cửa bị sập hoàn toàn. Chan tuyên bố sự hiện diện của mình như thể anh ta là một vị tướng quân xâm chiếm trại địch.

"Giao bệ hạ cho ta. Người ấy là của ta."

Yoogeun, người về cơ bản bị mắc kẹt ở giữa, khẩn cầu một điều ước. Nếu như có thể, cậu đã sớm nhường cái ngôi vị hoàng đế ăn mày này cho bất luận kẻ nào, rồi chạy trốn. Ngay từ đầu, cậu ấy chỉ tình cờ đăng cơ trong lúc thời thế hỗn loạn vì Heesung đột ngột qua đời, chứ bản thân cậu chưa bao giờ mong muốn điều đó.

Tuy nhiên, để truyền ngôi, trước tiên cậu cần có một đứa con. Để có con, cậu phải vất vả..... hàng đêm bên bọn họ.

"Bệ hạ yêu em nhất vì em là người trẻ trung và hoạt bát nhất, phải không?"

"Cái đó thì có ích gì? Ngươi cần kích thước và kỹ năng, nhóc à."

"Muốn được sủng ái thì trước hết phải đẹp đã. Mọi thứ xếp sau đều không quan trọng."

"Và, Taein hyung! Thành thật đi, trò dâng rượu là gian lận. Và ai là người đã phàn nàn khi em dùng nó?"

"Kwon Heesoo, thứ cậu dùng không phải rượu, mà là xuân dược."

Yoogeun chỉ nhìn lên bầu trời đêm, lắng nghe cuộc chiến đẫm máu và thô tục của các phi tần bằng một tai. Có rất nhiều ngôi sao. Cậu nghĩ rằng mình có thể nhìn thấy khuôn mặt của Heesung giữa các vì sao ngay từ cái nhìn đầu tiên. Cậu trầm ngâm với khuôn mặt vô cảm, bên dưới hoàn toàn kiệt sức.

"Hyung, tại sao anh bỏ em lại một mình...?"

Có vẻ như còn rất lâu nữa điều ước của cậu mới thành hiện thực.

------------------- Cung điện phương Đông AU kết thúc! --------------

Cuối cùng thì toàn bộ nội dung chính của Profundis cũng đã hoàn thành rồi :")))))) Lạy trời.

Xin chân thành cảm ơn các bạn đã đồng hành cùng mình trong suốt thời gian vừa qua với vô vàn comments hài hước mỗi chương 😂

Nếu các bạn muốn donate một chút xíu tấm lòng thì hãy inbox cho mình nhé!!! 🌼


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net