END Vol 1 - 22. Tôi không ăn thịt em đâu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hi vọng anh không đợi lâu."

Kwon Heesoo mở cửa với một lời giải thích ngọt ngào và bước vào. Một nhân viên theo sau và cẩn thận đẩy xe đẩy phục vụ. Heesoo ra lệnh cho nhân viên phục vụ bằng một cái búng tay, như thể đó là lẽ tự nhiên. Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được bày ra khắp bàn. 

Đó là những món ăn sang trọng của Hàn Quốc. Những chiếc bánh cỡ nhỏ được chiên giòn đẹp mắt, thịt bò thái miếng cuộn hình hoa hồng đặt trên lá, sườn non được hấp chín mềm với nhiều gia vị và các loại rau thơm nhiều màu được tẩm dầu mè. Tất cả các món ăn đều có mùi thơm phức. 

Yoogeun ngồi vào bàn và nhìn cảnh tượng đó. Cậu chưa bao giờ được phục vụ một bữa ăn sang trọng như thế này. Chẳng phải giá của một đĩa thức ăn đó sẽ bằng một ngày lương mà Heesung và Yoogeun từng kiếm được trong quá khứ sao? Tuy nhiên, nó vẫn ngon hơn so với món ăn phương Tây được trang trí bằng bột vàng lần trước. 

Cậu không chỉ không biết tên món ăn mà còn không biết cách ăn nó. Cậu thậm chí còn nghi ngờ liệu nó có ăn được không. Nhưng có một vấn đề cơ bản hơn. Tại sao cậu ấy lại ngồi ở đây?

"Kwon Heesoo. Đây là cái gì? Cậu đã dùng hết nguyên liệu trong nhà bếp rồi à?"

Với bữa tiệc thức ăn vô tận trước mặt, Yoon Chan hỏi sau một hồi im lặng.

"Đã lâu rồi em không làm việc đó. Em nghĩ Yoogeun hyung không thích đồ ăn phương Tây."

"Cậu đã làm tất cả những món này?"

Lần này, Joo Taein hỏi.

"Ngoại trừ một vài món ăn kèm như rau xanh. Ồ, em cũng mua một ít nước tương vì không có thời gian."

Heesoo ngồi vào chỗ, bình tĩnh trả lời các câu hỏi. Sau đó bắt đầu thay đổi cách bày trí bàn ăn đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước. Các món thịt như sườn bò kho, thịt bò nướng và súp gà hầm nhân sâm đều được đặt trước mặt Yoogeun. Bánh kếp bảy sắc cầu vồng cũng đã đến tay Yoogeun.

"Yoogeun hyung, ăn nhiều vào. Nói cho em biết nếu anh muốn thêm."

Heesoo cười rạng rỡ khi đẩy bát cơm được nén chặt. Yoogeun nhìn xuống núi thức ăn chất đống trước mặt. Cậu nghĩ rằng mình sẽ không thể ăn hết dù có ăn trong cả một tuần.

"Hyung cần phải tăng cân một chút. Chỉ có xương ở mắt cá chân thôi. Không phải là em không thích anh lúc này, mà chỉ là cảm giác nắm không được chặt. Em nghĩ anh sẽ gãy mất nếu em dồn thêm một chút lực."

"......."

Cậu quyết định giả vờ như không nghe thấy câu chuyện phía sau.

"Này, còn tôi và Phó chỉ huy thì sao? Tên khốn đó là người duy nhất có mồm à?"

Chan càu nhàu. Vì Heesoo tự tay sắp xếp lại các món ăn kèm nên trước mặt Chan và Taein chỉ có rau, chỉ cần gắp một hoặc hai đũa sẽ hết sạch.

"Các hyung khác, à ..."

Kwon Heesoo dửng dưng quay mặt đi.

"Cứ chết đi."

Có một vết bầm trong nắm đấm của Yoon Chan.

"Đã như vậy thì tại sao lại gọi bọn tao đến? Sao không gọi riêng Guide rồi khiến bụng cậu ta nổ tung đi?"

Mặt khác, Joo Taein không phàn nàn và bắt đầu chỉ ăn các món phụ. Anh ấy cũng tinh tế trong cách cư xử trên bàn ăn. Yoon Chan, người đang càu nhàu, cuối cùng cũng cầm chiếc thìa lên. Họ không phải kiểu người nhìn mặt nhau trong bữa ăn và trò chuyện thân thiện, vì vậy bầu không khí rất yên tĩnh ngoại trừ âm thanh của bộ đồ ăn. Tất cả mọi người đều tự nhiên, ngoại trừ Yoogeun, người chỉ ngồi yên lặng ở đó. Giống như họ đã quen với việc ăn như thế này hàng ngày. 

Tuy nhiên, có một người mất tích trên ghế.

"...Chỉ huy trưởng."

Yoogeun lần đầu tiên mở lời, phá vỡ sự im lặng. Cả ba người đang mải mê với bữa ăn của mình, dừng lại và nhìn chằm chằm vào cậu. Chỉ điều đó thôi đã khiến cậu rùng mình.

"Chỉ huy trưởng đâu rồi?"

Cậu ấy đã không nhìn thấy Woo Shinjae kể từ khi họ quay lại sau khi tấn công Cổng ga Jangheon. Không ai nói với Yoogeun về tình trạng của Shinjae. Đối với họ, Yoogeun hoàn toàn là một con vật cưng, hay một vật vô tri vô giác. Không có ai ôm động vật hay đồ vật và giải thích tình hình. 

Cậu ấy không hỏi vì lo lắng cho sức khỏe của Woo Shinjae. Tuy nhiên, cậu ghét việc mình bị bỏ lại một mình mà không biết bất cứ điều gì ngay cả khi cậu là Guide độc quyền. Sau đó, Yoogeun sẽ thực sự trở thành một sinh vật vô dụng ngoại trừ cơ thể của mình. 

Ngoài ra, nếu có điều gì đó không ổn với tình trạng của Woo Shinjae thì có thể là Guide không đủ năng lực và những gì Guide đã làm hoặc không, chắc chắn sẽ bị bàn tán sau lưng. Cậu ấy cũng không thích điều đó. Cho dù cậu bị buộc phải ký hợp đồng như một nô lệ, ít nhất cậu cũng muốn làm tốt vai trò của mình.

"Anh ấy đang nghỉ ngơi."

Taein đáp, rót nước vào cốc sứ. Đó là sự kết thúc của câu trả lời. Yoogeun cố chấp nhìn về phía trước. Cậu trông như thể sẽ không nhúc nhích cho đến khi nghe được câu trả lời mà cậu mong muốn. Heesoo, người đang quan sát một cách ám ảnh những thay đổi trong biểu cảm của cậu, chen vào.

"Em đoán tác dụng phụ đã khá tệ. Không ai có thể dễ dàng khuất phục một Boss cấp A mà không chạm vào bất kỳ bộ phận nào của nó, ngay cả khi anh ấy là cấp S. Chắc hẳn anh ấy đã quá sức."

"Tại sao..."

Chan bỏ thìa xuống, bực tức.

"Cậu thật sự không biết gì cả. Hay chỉ là cậu bị đần?"

"......"

"Anh ta phải kết liễu nó càng xa càng tốt. Bởi vì Boss càng đến gần, anh ta càng có nhiều khả năng bị thương."

"......"

"Có những giới hạn cho những gì cậu có thể làm, vì vậy đừng gây ra bất kỳ rắc rối nào cả. Hãy biết rằng cậu là một kẻ phiền toái. Đừng khiến mọi người bùng nổ chỉ bằng cách hỏi những câu ngu ngốc, được không?"

Biểu cảm trên mặt Yoogeun, vốn chứa đầy sự nghi ngờ, dần dần biến mất. Heesoo gắp miếng chả sườn băm đặt lên bát cơm của Yoogeun, nói với giọng điệu ngây thơ thường ngày.

"Ngoài ra, Chan hyung, đừng nói bậy trong giờ ăn. Nó sẽ làm món ăn mất ngon."

"Cậu đã trưởng thành rồi, Kwon Heesoo. Thằng nhóc này cuối cùng cũng biết một số cách cư xử trên bàn ăn."

"Ý em là không cần phải mang đến những điều u ám trong một bữa ăn ngon."

"Ha."

Chan cười thầm trong vô vọng. Với chả sườn băm thôi vẫn chưa đủ nên Heesoo thậm chí còn cho thêm món trứng cuộn vô cùng hấp dẫn.

"Yoogeun hyung, mọi thứ đều ổn với Chỉ huy trưởng. Khi tác dụng phụ nghiêm trọng, chỉ cần ăn thôi cũng cản trở quá trình hồi phục."

"Nó tệ đến vậy sao?"

"Máu không ngừng trào lên từ dạ dày và bất kể chúng ta ăn gì, nó sẽ trộn lẫn với máu và chảy ngược trở lại. Anh có nghe nói về nó không, hạt gạo ngâm trong máu..."

"A, chết tiệt. Tao đang ăn!"

Yoon Chan đập bàn. Cú va chạm khiến lọ muối bị đổ và lăn ra ngoài. Joo Taein bắt lấy nó và đặt trở lại vị trí cũ. Kwon Heesoo quay đầu lại và cười.

"A....hahahaha!"

"Này, Guide. Cậu không nghe thấy tôi nói sao? Mọi thứ đều ổn. Nên đừng hỏi thêm mấy điều vô dụng nữa."

Chan thậm chí không nhìn Yoogeun như thể cậu đang làm phiền anh ta và vẫy tay.

"Tên khốn đó, anh ta vẫn ổn vì vẫn chưa chết. Nếu hắn ta không ổn, ờ thì hắn sẽ kêu lên, tôi đoán vậy."

Heesoo càng cười to hơn. Họ tình cờ nói về một người nào đó đang chết dần trước mặt cậu. Họ thậm chí có vẻ hơi thất vọng vì Woo Shinjae không chết. 

Yoogeun đột nhiên nhìn lên. Ánh mắt cậu chạm vào Taein ở phía bên kia bàn. Như mọi khi, mắt anh rất khó đọc. Sau khi nhìn chằm chằm vào không trung trong vài giây, Taein khô khan chớp mắt. Hướng xuống dưới, chính xác là nhìn xuống bát cơm trước mặt Yoogeun. Anh ấy không nói một lời, nhưng thông điệp rất rõ ràng. 

Nếu không ăn uống hợp lý, anh ta sẽ lại đặt Yoogeun vào lòng và tét mông cậu. Giống như đối phó với những con thú rừng không vâng lời. Và cậu sẽ bị buộc phải ngồi trong vòng tay anh ấy, giữ lấy cằm và bị nhét bơm tiêm vào.

"......"

Yoogeun lặng lẽ cầm thìa lên. Dù Yoogeun có miễn cưỡng và ghét họ đến mức nào, cậu cũng không muốn phản kháng theo cách trẻ con như từ chối ăn chung với họ. Cho đến nay, không có điều gì theo ý muốn của cậu ấy. 

Thoạt nhìn, họ dường như có một mối liên kết bền chặt, nhưng có điều gì đó đã vụt tắt. Cậu có thể cảm nhận được sự không tương thích giữa họ. Joo Taein, Yoon Chan và Kwon Heesoo đi theo Woo Shinjae không phải vì Woo Shinjae đáng được ngưỡng mộ hay vì lợi ích. Tất nhiên, điều này cũng đúng với Woo Shinjae. Anh ấy dường như không có mong muốn hay kỳ vọng đặc biệt nào với họ. 

Đúng hơn, họ có vẻ thờ ơ với nhau. Sẽ chính xác hơn nếu nói rằng họ đã phát ốm và mệt mỏi với những người đồng đội vì họ đã nhìn thấy tất cả những phần ghê tởm của nhau. Nếu ai trong số họ chết đi, những người còn lại cũng không đau buồn mà còn cười đến rách cả miệng. 

Các thợ săn từ Đội 1 Erewhon, theo một nghĩa nào đó, họ là đối thủ của nhau. Họ giống như những con thú hoang bị đẩy vào một không gian hẹp cùng những lưỡi dao xung quanh. Lúc này, họ chỉ biết nhượng bộ và tuân theo sức mạnh áp đảo của kẻ thù chung, tìm kiếm cơ hội lật ngược thế cờ. Vậy thì cậu ấy là gì ở giữa chuyện này? Một món đồ chơi cho những con thú bị nhốt trong lồng? Hay một miếng thịt treo trên móc để chúng cắn một miếng?

Những nghi ngờ lần lượt nảy sinh. Yoogeun nghịch ngón tay một cách máy móc, trầm ngâm suy nghĩ. Cuộc cãi vã của Chan và Heesoo đã trở thành một tiếng ồn vô nghĩa và vỡ tan ở phía trên cậu.

--------------------------

Cốc cốc. Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa. Yoogeun, người đang ngồi thất thần trên giường, bật dậy. Bằng cách nào đó, căn phòng mà cậu được cho lớn hơn nhiều so với toàn bộ ngôi nhà mà họ đã sống trước đây. Cậu phải đi bộ rất lâu chỉ để mở cửa. Ngay khi cửa vừa mở, cậu đã chạm mắt với một thợ săn xa lạ, một phụ nữ trẻ hơn Yoogeun vài tuổi.

"Xin chào, Baek Yoogeun Guide-nim. Tôi là Kang Hyunji, đến từ Đội 8."

Trông cô có vẻ hơi miễn cưỡng khi đến đây. Tôi muốn quay về ngay sau khi hoàn thành nhiệm vụ của mình. Nó được viết rõ ràng trên khuôn mặt cô ấy. Guide độc quyền mới của Đội 1 là trung tâm của sự chú ý trong Erewhon. Tất nhiên, theo một cách tồi tệ. Có đủ loại tin đồn về cậu ấy vì không có thông tin gì cả. 

Trong số đó, nổi tiếng nhất hiện nay là Yoogeun bắt đầu bán thân cho Người Thức Tỉnh và thực sự là một tên trai bao dưới danh nghĩa Guide. Chắc cậu ta đã quyến rũ Chỉ huy trưởng, may mắn lọt vào mắt xanh của anh ấy và xoay chuyển cuộc đời. Cô không thể tin rằng mình phải đến gặp trực tiếp một người như vậy và bàn giao việc. Là thành viên trẻ nhất trong đội, cô được giao công việc mà không ai muốn làm. Cô ấy đã cay đắng tận cùng.

"......"

Yoogeun nhìn chằm chằm vào người kia. Cậu chỉ nhìn cô để xem chuyện gì đang xảy ra, nhưng biểu hiện của thợ săn càng trở nên dữ dằn hơn. Yoogeun gật đầu muộn một nhịp.

"Tôi ở đây để cung cấp và thiết lập thiết bị liên lạc cá nhân của Guide-nim."

Thợ săn nói bằng giọng điệu kinh doanh và chìa ra thứ cô ấy đang cầm. Chiếc hộp đen to bằng bàn tay chứa một thiết bị điện tử phẳng màu đen với tổng thể bóng bẩy tinh tế và logo của Erewhon được khắc mờ ở mặt sau.

"Nó hoạt động gần giống như điện thoại thông minh thông thường ngoài việc cài đặt mạng nội bộ. Ồ, có một số tính năng bị chặn vì lý do bảo mật, vì vậy xin hãy lưu ý. Nếu cậu cung cấp cho tôi điện thoại đang sử dụng hiện tại, tôi sẽ chuyển dữ liệu sang ... "

Yoogeun khẽ lắc đầu.

"Cậu nói là để nó trong phòng à?"

"Không."

"Vậy thì bị hỏng hay mất?"

"Không phải vậy."

"Dạ?"

"Tôi không có điện thoại."

Thợ săn im lặng kinh ngạc. Không, tại sao cậu không có điện thoại? Ở đất nước này, nơi cậu không thể làm gì nếu không có điện thoại di động? Cậu đang sống thế quái nào vậy?

Yoogeun chỉ có một chiếc máy tính xách tay cũ nát mà một Thợ săn nào đó đã tặng cậu khi họ định vứt nó đi. Cậu chủ yếu sử dụng nó để tìm kiếm các tin tức tuyển dụng trên Internet. Heesung, thành viên gia đình duy nhất luôn ở bên cạnh cậu và không có lý do gì để sử dụng điện thoại di động trong cuộc tập kích bởi vì dù sao các chỉ thị cũng được truyền qua bộ đàm hoặc micrô. 

Người thợ săn bối rối trong vài giây, chợt tỉnh lại. Cô phải hoàn thành nhiệm vụ được giao một cách nhanh chóng.

"Vậy tôi sẽ hướng dẫn cậu cách bật màn hình chính trước."

Cô định giải thích những điều cơ bản, nhưng đột nhiên một rung động vang lên. Khuôn mặt của cô đanh lại khi nhìn thấy số điện thoại trên màn hình. Cô ấy nhấn nút trả lời với một cái chạm nhẹ nhàng và nhã nhặn rồi áp điện thoại vào tai Yoogeun. Yoogeun rất hoang mang nhưng vẫn ngoan ngoãn chấp nhận.

"Xin chào."

Tiếng cười trầm thấp của một người đàn ông vang lên qua loa.

- Đúng rồi, em yêu.

"......"

- Guide của chúng ta không chỉ dễ thương mà còn tràn đầy năng lượng. Em có định bỏ trốn sau lưng tôi không?

Sau khi im lặng vài giây, Yoogeun đưa điện thoại ra khỏi tai. Và không do dự, cậu nhấn nút kết thúc cuộc gọi. Tút. Cuộc gọi đã bị ngắt kết nối trong vòng chưa đầy 10 giây.

"Hử."

Yoogeun vẫn bình tĩnh, nhưng người thợ săn đứng cạnh cậu đã tái mặt. Cậu mất trí rồi à? Nếu là cô ấy, có lẽ cô đã trả lời cuộc điện thoại với cả hai tay giơ lên, chân quỳ xuống, áp trán xuống sàn.

Ngay sau đó rung động lại vang lên. Đó là số điện thoại tương tự như trước. Yoogeun nhíu mày nhìn chằm chằm vào điện thoại di động. Người thợ săn nhìn cậu một cách tuyệt vọng. Tại sao cậu không bắt máy? Còn chần chừ gì mà không nhanh tay nhấc máy? Nhận các cuộc gọi công việc của cậu, đặc biệt là các cuộc gọi của sếp lớn trước khi nó đổ chuông hai lần! Cậu không biết à?

"... Vâng."

Cậu miễn cưỡng trả lời cuộc gọi. Câu nói đã ngắn hơn đáng kể so với lần trước.

- Em yêu của anh còn không muốn nói chuyện với anh nữa à?

"Tôi cúp máy đây."

- Đừng cúp máy, Guide Baek Yoogeun.

"......"

- Nếu em cứ phũ phàng như thế này, tôi sẽ rất đau lòng.

Giọng anh ta qua loa có vẻ trầm hơn bình thường một chút. Là do cuộc điện thoại, hay do giọng nói của anh ấy khàn đi vì không được khỏe? Khi các tác dụng phụ nghiêm trọng, máu liên tục chảy ngược từ bên trong và anh không thể bỏ bất cứ thứ gì vào miệng. Những gì Kwon Heesoo đã nói lúc trước khi vang lên bên tai cậu.

"Anh khỏe chứ?"

- Tại sao em lại hỏi điều đó? Ồ ... Đúng vậy, tôi đã nôn ra máu.

Woo Shinjae nói một cách cẩu thả như thể anh đã quên mất chuyện đó cho đến bây giờ. Anh ta thậm chí còn quên rằng mình đã nôn ra máu. Như cậu luôn cảm thấy, tư duy của các thợ săn cao cấp vượt xa cảnh giới của những người bình thường.

- Em có muốn tự mình đến xem không? Tôi có chuyện muốn nói với em.

"Đó là một mệnh lệnh?"

- Nếu là lời đề nghị thì sao?

"Tôi sẽ từ chối."

- Em thật xấu tính...

Bất chấp lời từ chối gay gắt, Woo Shinjae khẽ cười như thể vừa nghe thấy điều gì đó vui nhộn. Nghe qua loa như thể anh ấy đang thì thầm vào tai cậu. Cảm giác châm chích lan dọc từ gáy xuống sống lưng.

- Vậy để tôi hỏi theo cách khác.

"......"

- Đó là về khu phố nơi Guide Baek Yoogeun từng sống, em không tò mò sao?

"Ý anh là gì? Khu phố tôi đã sống."

Sau khi nhận lời cầu hôn từ Woo Shinjae, cậu vội vã thu dọn đồ đạc và bỏ đi như thể bị truy bắt. Cậu rời khỏi ngôi nhà với những dấu vết từng sống vẫn còn nguyên vẹn. Và căn nhà đó sẽ thường xuyên chà đạp lên trái tim cậu không kém gì người anh trai đang nằm bất tỉnh trong bệnh viện. Nhưng điều gì có thể xảy ra ở đó? Sẽ không phải là một chuyện nhỏ nếu anh ấy cố tình nhắc đến nó.

- À thì, nó ...

Woo Shinjae từ từ kéo dài phần cuối câu nói của mình. Không nhận ra điều đó, Yoogeun siết chặt bàn tay đang không cầm điện thoại.

- Đó là bí mật.

"......"

Cậu biết mình không nên làm điều này, nhưng trong một khoảnh khắc cậu gần như đã chửi thề.

"Nếu anh không muốn nói với tôi thì tại sao anh lại gọi?"

- À, vì tôi muốn nghe giọng nói của em? Tôi cũng muốn biết em đã nhận điện thoại hay chưa, và vì giọng em khá sôi nổi nên hôm nay chắc hẳn em đã ăn cơm đúng giờ.

"Tôi nghĩ anh đã hoàn thành xong mục đích của mình."

- Em lại cúp máy à?

"Tôi có thể chặn số này sau khi cúp máy không?"

- Em sẽ làm gì sau khi chặn nó, Guide Baek Yoogeun, trong khi em không thể làm gì khác ở đây ngoài việc tán tỉnh tôi?

"......"

Yoogeun khẽ nghiến răng. Điều đó không sai, nhưng cậu không thể cãi lại. Cậu không được phép bước ra khỏi tòa nhà này khi chưa được phép. Những người khác làm việc ở đây không bao giờ nói chuyện với cậu ấy trừ khi thực sự cần thiết và ngay cả khi họ tình cờ nói chuyện với cậu, họ có vẻ rất khó chịu như thể lo lắng rằng sẽ vô tình làm rối tung mọi chuyện. Cậu thường bị coi như người vô hình trong các hành lang và tiền sảnh. 

Không chỉ đơn giản là vì họ quá ngưỡng mộ Woo Shinjae và ghen tị với Yoogeun. Họ coi thường Yoogeun, nhưng đồng thời, họ cũng cảm thấy nhẹ nhõm vì cậu ấy đang ở đó. Giống như con người ném những con chuột nhỏ hoặc những con chim nhỏ vào những chiếc lồng đầy thú dữ đói, khóa cửa từ bên ngoài và cuối cùng là nghỉ xả hơi. Hầu hết thời gian, chỉ có Đội 1 thường triệu tập Yoogeun để cho cậu ăn hoặc nói chuyện với cậu ấy. Vấn đề là nó không bao giờ với ý định trong sáng và bình thường.

Trong khi đó, thợ săn nhìn cậu bằng nửa con mắt. Cô thậm chí không còn sức để bị sốc nữa. Cậu ấy không chỉ tùy ý cúp điện thoại của Chỉ huy trưởng mà còn làm ra vẻ mặt dữ tợn khi nói chuyện điện thoại với ngài ấy và bây giờ cậu đang nói rằng sẽ chặn số của Chỉ huy. Chỉ đứng nhìn từ bên cạnh, tuổi thọ của cô ấy dường như đã giảm đi 10 năm. Làm thế nào mà người này lại quyến rũ được Chỉ huy trưởng? Theo nhiều cách, cậu ấy không phù hợp với bức tranh mà những tin đồn đã vẽ ra một chút nào.

- Lên đi. Tôi sẽ trực tiếp nói với em.

"Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ lên ngay."

- Vâng, hãy làm như vậy.

Câu trả lời đã trở lại như thể anh ấy đã chờ đợi nó. Cậu cảm thấy như bị lôi vào cuộc chơi của anh ta nhưng cậu không thể làm gì được.

- Nhân tiện, Guide Baek Yoogeun. Em không quên, phải không?

"Gì..."

- Rằng chúng ta sẽ trở về và làm tình.

Anh ta thản nhiên ném ra những lời tục tĩu như thể đang chỉ thị công việc. Anh ta đã nhớ điều đó. Trong một ga tàu điện ngầm tối tăm, nơi những con quái vật đang chạy tràn lan. Lúc đó, tình hình rất căng thẳng, thậm chí cậu còn ngất ngay khi họ vừa lên khỏi mặt đất nên cậu không có thời gian để nghĩ về nó. Ký ức bị dồn vào một góc nào đó sống lại chỉ với một câu nói của anh ta. Lòng cậu run rẩy bất an. Một lúc lâu Yoogeun không trả lời.

- Đừng sợ và tôi sẽ không ăn thịt em đâu.

Một tiếng cười vang lên. Cứ như thể chính mắt anh ta đã nhìn thấy biểu cảm của cậu.

- Lát nữa gặp nhé.

Đường dây đã bị ngắt. Yoogeun nhìn xuống màn hình điện thoại di động hiển thị dấu hiệu kết thúc cuộc gọi. Đầu óc cậu rối bời. Đó là chuyện sẽ xảy ra vào một ngày nào đó. Dù Shinjae có làm tình với cậu, hành hạ cậu hay làm nhiều hơn thế nữa ... thì Yoogeun cũng phải tuân theo. Bởi vì đó là điều khoản của hợp đồng.

Trong đầu cậu đã biết tất cả quá rõ. Nhưng cậu vẫn sợ hãi cho dù đã biết. Đó là một cảm xúc phức tạp hơn cả sợ hãi. Yoogeun không thể định nghĩa được với vốn từ vựng kém cỏi của mình, cậu không thể tìm được từ nào tốt hơn cho nó. Cậu nghĩ thà mất cảnh giác và chịu đựng mà không báo trước còn hơn. Ít nhất thì cậu ấy cũng sẽ không bị cuốn đi bởi lời nói từ Shinjae.

"Xin lỗi, Hunter-nim. Cái này."

Yoogeun, người đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, đột nhiên đưa điện thoại ra. Đó là do cậu không biết cách tắt màn hình. Thợ săn lấy điện thoại bằng cả hai tay, tắt màn hình và trả lại. Không giống như trước, khi cô ấy công khai thể hiện sự khó chịu, thái độ của cô trở nên lịch sự hơn một chút.

"Hãy cứ xưng hô với tôi thoải mái. Cậu có thể bỏ kính ngữ. Vì cậu ở Đội 1 nên giống như cấp trên của tôi. À không, không phải như vậy. Không phải như cấp trên, mà là một cấp trên. Nếu tất cả các tiền bối trong đội nói tôi là Hyunji thì tôi phải là Hyunji. Vì vậy, ý tôi là ...... "

"......"

"Ahaha, ha, haha."

Cố gắng vá lại bầu không khí khó xử, cô ấy nói những điều mà cậu thậm chí không hỏi. Sau đó, những hối hận sâu sắc tràn ngập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net