Vol 1 - 2. Thợ Săn cấp S

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố thu mình thở nặng nhọc dưới bóng tối dày đặc. 

Một người đàn ông ngồi quay lưng vào ghế lái, nhìn ra bên ngoài. Anh lấy ra một điếu thuốc và châm lửa. Thoạt nhìn giống như một điếu thuốc lá thủ công, nhưng nó được tạo ra bằng cách cô đặc các loại thuốc hướng thần với nồng độ cao. Đủ để gây sốc cho một người bình thường đến chết nếu họ hút. Anh cắn bộ lọc và hít thật sâu. Khói chát tràn ngập đường thở. Tuy nhiên, cơn đau đang đập thình thịch trong đầu vẫn không hề thuyên giảm. Anh phả khói và chớp hàng mi nhợt nhạt. 

Trái ngược với cử động uể oải, đôi mắt anh đỏ ngầu. Với thuốc, nỗi đau có thể giảm nhẹ. Từng nghiện ma túy, anh ấy không thể thỏa mãn với một lượng ít nên anh cũng đã quen với cảm giác đau như vỡ đầu, bỏng rát từng tế bào. Dù biết sẽ chẳng có tác dụng gì nhưng người đàn ông vẫn hút thuốc như một thói quen. 

Ji-iing. Điện thoại di động được ném ngẫu nhiên vào ghế phụ vang lên, phá vỡ sự im lặng. Ngay cả tiếng động nhỏ đó cũng khiến thính giác nhạy cảm của anh bị tổn thương. Đôi mắt anh ta lóe lên ánh đen và dạ dày đảo lộn. Anh hơi nhíu mày trong giây lát, rồi thản nhiên trả lời điện thoại.

- Cậu có thực sự đến đó không đấy? Gần đây tất cả đều trở nên tồi tệ. 

Không cần lời chào hay lời giới thiệu, một câu hỏi ngẫu nhiên ập đến. Người đàn ông ngả đầu ra sau, một tay cầm điếu thuốc và tay kia cầm điện thoại. Cổ họng anh có vị máu. Anh hít thật sâu làn khói để át đi mùi máu tanh.

"Tôi cảm nhận được. Lần này là thật."

- Nếu muốn đi thì hãy phục hồi sức khỏe một chút rồi hẵng đi. Cậu có cần thuê một Guide không?

Anh ấy mỉm cười theo thói quen dù biết mình đang vô hình đối với đối phương.

"Từ khi nào chúng ta trở nên thân thiết như vậy? Cậu đang lo lắng cho tình trạng của tôi."

- Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với cậu. Tôi sẽ rất xấu hổ khi thấy những dòng tiêu đề nói rằng Chỉ huy trưởng của chúng ta bị mất trí và chết trên đường phố sau khi lên cơn cuồng nộ.

"......"

- Đã bao nhiêu tháng kể từ lần cuối cùng cậu nhận được guiding? Không, tôi có nên tính theo năm không?

"Tôi không biết ...à Guide cho thuê cũng ổn. Dù đói đến đâu, cậu cũng không thể chỉ mua đồ ăn vặt rẻ tiền."

- Ai mới là người còn không ăn được đồ ăn vặt mà còn làm ầm lên?

"Còn đau một chút. Vẫn vậy, nó không tệ lắm."

- Ai lại muốn một Guide cho thuê trong suốt phần đời còn lại cơ chứ? Chỉ cần mua ai đó trong một đêm và dập tắt cơn cuồng nộ, hoặc mượn của người khác trong vài ngày. Cứ nói với tôi nếu cậu muốn vài người hạng A.

"Cậu biết đấy. Khẩu vị của tôi có hơi kén chọn."

- Cậu nói cái đéo gì vậy, khẩu vị? Cậu sắp nổi cơn cuồng nộ, nhưng vẫn còn kiểm tra khẩu vị của mình? Thật nhảm nhí. Đó là lý do tại sao tất cả các Guide cậu nhận đều bỏ chạy.

"Sao miệng cậu thô tục thế? Chan-ie của chúng ta, chúng ta phải làm gì đây? Sớm muộn gì miệng của cậu cũng sẽ giống như một cây lau nhà bẩn thỉu."

Người đàn ông cau mày như thể anh ta thực sự rất tiếc và buồn bã. Ngay sau đó, những lời chửi rủa bay qua loa với những tiếng hét ồn ào.

- Woo Shinjae, đồ khốn nạn. Tôi không quan tâm cậu có chết dưới mương hay không. Cút đi!

Đường dây đã bị ngắt. Người đàn ông vứt bỏ vẻ mặt mà anh ta ngụy trang lúc nãy. Anh vuốt tóc mái rối bù của mình và mở cửa sổ. Anh ném điếu thuốc đang hút một nửa xuống nền đường bẩn thỉu. Lửa hồng nhanh chóng lắng xuống một cách kỳ lạ. Như thể ai đó đã giẫm nát và chà xát nó. Anh đặt điện thoại di động của mình lên ghế phụ. Rắc. Viền màn hình mỏng bị lõm thành hình nắm tay do nhất thời không kiểm soát được lực. Bột thủy tinh rơi ra từ màn tinh thể lỏng bị nứt.

"......"

Anh khẽ cau mày. Có chút gì đó điên cuồng ẩn hiện dưới dáng vẻ thẳng thắn và lịch thiệp. Cuối cùng, chiếc điện thoại di động bị hư hỏng không thể nhận dạng được cũng bị ném ra bên ngoài.

Nhiều thập kỷ trôi qua kể từ lần đầu tiên những con quái vật xuất hiện qua cánh cổng, cụ thể là Vụ Bùng Phát. Dân số thế giới đã giảm một phần ba. Khắp nơi trên thế giới tái hiện lại Cái chết Đen, một sự trừng phạt tồi tệ dành cho nhân loại, và là khởi đầu của Tận thế. Có nhiều người đã kết luận rằng không còn hy vọng trên thế giới này nữa.

Tuy nhiên, giống như việc người châu Âu ở thế kỷ 14 cuối cùng đã vượt qua được Cái chết đen, nhân loại ở thế kỷ 21 cũng đã tìm thấy bước đột phá trong Vụ Bùng Phát. Vào khoảng thời gian Bùng Phát, bắt đầu xuất hiện những người có năng lực bí ẩn mà khoa học hiện đại không thể giải thích được. Do đó, trật tự thế giới đã được tổ chức lại xung quanh những người có siêu năng lực, "Người thức tỉnh" - Awakened.

Tất cả những người thức tỉnh đều phải chịu tác dụng phụ của năng lực. Mặc dù mỗi người một khác biệt, nhưng tác dụng phụ phổ biến nhất là tất cả các giác quan trở nên nhạy cảm khủng khiếp.

Một số người buồn nôn vì không thể chịu nổi một mùi nhỏ nhất trong không khí, trong khi những người khác hét lên đau đớn chỉ vì chạm da vào quần áo. Điều này cũng đúng đối với thị giác và thính giác. Ngay cả khi bạn nhắm mắt và bịt tai, bạn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng các mạch máu và lớp màng bên trong mí mắt, đồng thời nghe thấy tiếng tim đập và các cơ quan đang chuyển động.

Không có gì lạ khi những người không được 'guiding' trong một thời gian dài bị ngất xỉu, mất tinh thần, phát điên hoặc thậm chí tự tử vì không thể chịu đựng được cảm giác bùng nổ. Ngoài ra, thứ hạng càng cao, tác dụng phụ càng tồi tệ. Đây là lý do tại sao tuổi thọ trung bình của những người thức tỉnh rất ngắn mặc dù họ có những năng lực kỳ diệu.


Người đàn ông nằm dài trên ghế như một cục bông ướt. Có lẽ đã quá muộn để ma túy phát huy tác dụng? Một làn khói thuốc mỏng lan tỏa trên khuôn mặt trắng bệch dường như được vẽ tỉ mỉ bởi một họa sĩ trường phái lãng mạn.

Đến khi nào nỗi đau khủng khiếp đã đeo bám anh kể từ khi sinh ra mới chấm dứt? Anh phải đau khổ bao lâu nữa và đến bao giờ anh mới được giải phóng khỏi tất cả ràng buộc? Điều gì sẽ xảy ra nếu cuộc sống của anh kết thúc ngay bây giờ? Điều gì sẽ xảy ra nếu tất cả những dị nhân biến mất khỏi mặt đất? Điều gì sẽ xảy ra nếu cuộc chiến lâu dài này kết thúc với sự thất bại của nhân loại?

"Con quái vật hành hạ bạn sẽ không chừa một ai đi trên con đường của nó, thậm chí còn hành họ đến chết. Bản chất nó độc ác và hoang tàn, chưa bao giờ thỏa mãn lòng tham ..... và càng ăn càng nhiều nó càng thấy đói."

Anh ta mím môi yếu ớt và lẩm bẩm như một tiếng thở dài.

"Có rất nhiều quái vật như nó ..... Sẽ còn nhiều hơn nữa cho đến khi hàm răng man rợ của lũ chó săn giết chết chúng."

Dù thế nào thì anh ta cũng phải sống sót. Dõi theo "Gã đó" cho đến khi hắn tắt thở.

----------------------

Những người đàn ông có vũ trang tụ tập trong một con hẻm tối. Một số đeo những băng đạn và đầy đủ đạn dược, trong khi những người khác đeo mặt nạ phòng độc che nửa mặt. Đó là một con đường hẹp và bẩn thỉu mà hầu hết mọi người đều ghét và né tránh. Họ là một nhóm những người Thức Tỉnh và Thợ săn săn dị nhân.

Không giống như Người Thức Tỉnh thuộc Trụ sở Quản lý Người Thức Tỉnh, được gọi là Esper, Thợ săn (Hunter) không bị ràng buộc bởi chính phủ. Trong khi các Esper được đối xử như những sĩ quan đặc nhiệm và bảo vệ đất nước, thì các Thợ săn được tự do tìm kiếm con mồi chỉ vì lợi ích của mình. Tùy thuộc vào năng lực của họ, họ có thể không kiếm được một xu hoặc một số tiền khổng lồ.

Tuy cùng là những Người Thức Tỉnh nhưng con đường họ theo đuổi lại hoàn toàn trái ngược nhau, nên Espers và Thợ săn đương nhiên có một mối quan hệ vô cùng tồi tệ. Chẳng phải ngày một ngày hai mà họ gọi nhau bằng những biệt danh thân thiện như lũ công chức xả thân vì tổ quốc hay đám linh cẩu nhắm mắt tìm tiền.

Hai Thợ săn cấp F đang ngồi trên những bao rác chất đống ở góc hẻm, trao đổi những câu chuyện rôm rả.

"Cánh cổng đó đã được phát hiện gần đây. Ông chủ muốn kiếm được nhiều tiền từ nơi đó. Tao nghe nói rằng một Thợ săn cấp S sẽ xuất hiện ở cổng."

"Cái gì? Cấp S?"

"Khi mày là cấp S, hàng trăm triệu won cho mỗi cuộc đột kích chỉ là điều nực cười. Họ nên làm một số hoạt động từ thiện và vứt bỏ một ít tiền."

"Hàng trăm triệu là gì? Tao nghe nói rằng những nơi tốt thu hút nhiều nhất là hàng tỷ hoặc hàng chục tỷ won."

"Chắc là đáng sống lắm. Cứ như gấp 10 lần trúng số. Chắc mỗi ngày họ phải rất bận rộn mua nhà rộng, đi xe ngoại, đổ rượu sang như nước và tiêu tiền hoang phí."

"Cấp S không phải là con người. Tao nghe nói rằng sẽ tốt cho tinh thần của mày nếu chỉ coi họ như một chủng loài khác đeo mặt nạ người. Liệu họ có còn thích ô tô hay rượu ngoại không?"

"Nếu họ không phải là con người thì là gì, ma à? Cho dù là cấp S thì cũng ăn, ngủ và đi ỉa như chúng ta."

"Tao cũng không hiểu. Chưa từng thấy một cấp S nào trước đây."

Vừa dứt lời, bên kia đã có tiếng động lớn. Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng dựa lưng vào bức tường xi măng với những tờ rơi bạc màu được dán vào đó, nghiến răng giữ nguyên tư thế cứng nhắc. Cậu hơi cúi đầu và mái tóc đen xõa trên trán.

"Mày đã thấy mệt rồi à? Đứng thẳng lên."

Một lần nữa, một nắm đấm nặng nề giáng xuống bụng cậu. Dù có mặc áo chống đạn phòng trường hợp dị nhân đột ngột tấn công thì cậu cũng không thể ngăn được cú sốc trong ruột gan. Người thanh niên âm thầm rên rỉ và nhắm chặt mắt. Thoạt nhìn, có một vết sẹo được vẽ mỏng như mắt hai mí.

"Nhóc con, Baek Heesung đâu rồi? Hắn ta lại đi đâu mà không thấy bóng dáng một chút nào?"

Một người đàn ông trung niên thân hình cao lớn nắm chặt tay, lớn tiếng hỏi. Ông ta là thủ lĩnh của một nhóm Thợ săn, một Hunting Order. Hunting Order cũng thay đổi tùy theo cấp độ, từ nơi có nhiều thành viên theo một cấu trúc có hệ thống đến nơi chỉ có một vài kẻ ngốc. Và ở đây, thật không may, nó gần với cái sau hơn.

Người đàn ông  này là một Người Thức Tỉnh cấp F với khả năng cường hóa cơ bắp, cho phép ông ta tăng cường sức mạnh toàn bộ cơ thể, nhưng hắn chỉ cấp F nên không có nhiều khác biệt ngoài việc hắn mạnh hơn một chút so với người bình thường.

"Sau khi tôi sơ cứu vết thương, anh ấy đã được guiding trong một thời gian ngắn và giờ anh ấy đang nghỉ ngơi."

"Hả? Nghỉ ngơi? Sau khi làm loạn hết cả lên? Con mẹ nó, lũ trẻ mồ côi thối tha này thật sự làm rối tung mọi việc. Chúng mày không học được cái gì từ cha mẹ hay sao."

Thảm họa cầu Hwangan, đã cướp đi sinh mạng của cha mẹ cậu và cuộc sống yên bình trong nháy mắt, cuối cùng vẫn là một sự việc chưa có lời giải. Mọi thứ chỉ diễn ra trong vòng ít nhất một giờ và hầu hết dân thường tại hiện trường đã chết. Hai cậu bé, những người sống sót duy nhất, còn quá trẻ và bị sốc để đưa ra một tuyên bố thích hợp.

"......"

Yoogeun chỉ nhìn chằm chằm xuống sàn và ngậm chặt miệng. Cậu đã trở nên quá quen với những hành động bạo lực và lời nói vô cớ từ người khác mà không có lý do. Vì cậu ấy không có bất cứ thứ gì, tất cả những gì cậu phải làm là chịu đựng. 

Khi còn trẻ, cậu mềm yếu và ngây thơ hơn bây giờ một chút, nên cậu đã làm theo lời người khác ngay lập tức. Khi một người lớn yêu cầu trả lời nhanh chóng, cậu đã trả lời và bị đánh vì dám nói leo. Vì vậy, lần sau cậu đã ở yên và rồi cậu lại bị đánh đập vì thật xấc xược khi ngậm chặt miệng. Thái độ hiện tại là điều cậu ấy học được qua rất nhiều lần thử và sai.

"Chuyện này đâu phải xảy ra một hoặc hai lần đâu. Đó là lý do tại sao bọn tao không thuê những con thú đầu đen."

"Tôi xin lỗi thưa ngài."

Yoogeun xin lỗi bằng một giọng vô cảm. Heesung đã mắc sai lầm trong cuộc tấn công tối nay. Mục tiêu của chiến dịch là tìm và tiêu diệt những dị nhân còn sót lại trong trung tâm thành phố ngay cả khi cổng đã đóng. Tuy nhiên, Thợ săn cấp F, người chỉ đối phó với những dị nhân nhỏ cho đến nay, không may gặp phải một dị nhân cấp cao hơn.

Vấn đề là Heesung, người gặp phải con quái vật gớm ghiếc ngay trước mặt, lập tức rơi vào tình trạng hoảng sợ và rút lui, bỏ qua các chỉ dẫn. Vì anh đã phá vỡ đội hình chiến đấu mà không được phép, các Thợ săn khác gần như đã rơi vào tình trạng nguy hiểm.

Anh trai cậu đã luôn như vậy trong quá khứ, tức là, ngay cả trước khi anh ấy trở thành một Người Thức Tỉnh. Một vết xước nhỏ trên cơ thể sẽ khiến anh đau đớn cả ngày và anh không thể chịu đựng được khi nhìn thấy máu, cho dù đó là máu của mình hay của người khác. Mỗi khi căng thẳng, anh sẽ ngay lập tức đổ bệnh vì sốt cao. Hoàn toàn trái ngược với Yoogeun, người sẽ đứng dậy ngay lập tức sau một cú ngã tồi tệ, dù trên người dính đầy bụi và máu.

Nhân vật của Heesung, nếu được sinh ra vào thời bình, nghe có vẻ hơi lập dị, nhưng đó không phải là một khuyết điểm chết người. Heesung luôn đứng đầu danh sách. Anh ấy là một học sinh danh dự, chưa bao giờ đứng thứ ba trong mọi bài kiểm tra và chỉ có điều tính cách hơi nhạy cảm. Anh ấy đã có thể vào học tại một trường đại học danh tiếng mà không gặp bất kỳ trở ngại nào và có được một công việc tốt.

Tuy nhiên, thật không may, đây là thời đại mà sức mạnh đã chứng minh tất cả. Hạng F thấp nhất trong nhóm, một người chỉ có khả năng cắt xén, cộng với sự rụt rè, lo lắng và ngây thơ. Nếu không có Guide bên cạnh, anh ấy sẽ chết vì nổi cơn cuồng nộ và các tác dụng phụ của năng lực, hoặc anh đã bị bắt và giết bởi những dị nhân nhiều năm về trước.

"Này, mày nói đúng. Tao nên chiều theo ý mày. Tao không có đủ người để vây bắt dị nhân nên tao phải mỉm cười và trả tiền cho chúng mày."

"Tôi sẽ sửa sai."

"Thế sao biểu cảm mày lại như thế này hả?"

Một ngón tay dày cộp thô bạo ấn vào trán Yoogeun. Theo phản xạ, Yoogeun truyền lực xuống ngón chân mình. Đầu cậu hơi ngửa ra sau, nhưng toàn bộ cơ thể không bị ngã.

"Yoogeun-ah. Có phải mày cuối cùng cũng phát ốm khi phải lăn lộn ngoài trận địa trong khi những Guide khác thì được nâng niu như những báu vật quý giá không? Mày có phàn nàn gì không? Không, hãy nói cho tao biết nếu mày có, đừng vò nát mặt mày như một thằng khốn đang nhẫn nhịn."

"Không phải như vậy."

"Không phải là sao? Trên mặt mày đều viết rất rõ."

"Không, không phải."

"Sức của Baek Heesung chỉ có thể làm 0,5 phần, vì vậy mày nên làm 1,5 phần chứ. Như vậy, tiền của tao trả cho chúng mày mới bớt lãng phí hơn một chút, đúng không?"

"......"

"Bất hạnh của mày là khi có một thằng anh trai khuyết tật. Mày có thể làm gì được cơ chứ?"

Trái tim tưởng đã chai sạn và rách nát lại bị cào xé. Yoogeun, người đã im lặng nhìn xuống với thái độ phục tùng, lần đầu tiên ngước mắt lên. Đôi mắt sắc lạnh ẩn hiện dưới hàng mi đen láy nhìn thẳng vào người đàn ông. Hắn ngay lập tức cảm thấy sát khí không thể che lấp trong mắt cậu. Và ngay sau đó, hắn trở nên bối rối. Ông ta cố tình vung tay dữ dội hơn để phủ nhận cảm giác xấu hổ. Lần này, đó là khuôn mặt cậu, không phải bụng được bảo vệ bởi trang bị.

Chát! Yoogeun quay đầu bất lực. Một trong những khán giả từ phía sau huýt lên một tiếng nhỏ. Đó chưa phải là kết thúc. Thậm chí không cho cậu nghỉ ngơi, người đàn ông đã tát liên tiếp vào má cậu vài cái nữa. Không lâu sau, hai mép môi cậu hé mở và máu rỉ ra ngay lập tức.

"Tên khốn kiếp này đang trợn mắt ngoác mồm cái đéo gì vậy."

Yoogeun cắn chặt cánh môi đầy máu của mình và không phát ra một tiếng rên rỉ nào. Cậu ấy là một người khá cứng rắn. Guide không khác gì những người bình thường, ngoại trừ năng lực của họ. Họ có thể dễ dàng chết trong một cuộc tấn công từ dị nhân và hiếm khi được chữa lành nếu bị thương. Hắn ta đã nhận ra đứa trẻ này khi ra trận cùng với các Thợ săn, cậu chỉ được trang bị một khẩu súng và một con dao ngắn, nói rằng nếu anh trai mình có gì thiếu sót, cậu sẽ bù đắp.

Thật là một kẻ khó ưa. Cậu ta thì có gì tốt? Người đàn ông lắc đầu, nhổ nước bọt và quay lưng lại. Thế là đủ cho sự tức giận vì đã phá hỏng cuộc tấn công. Nếu hắn ta đánh lệch và đứa trẻ cuối cùng bị què, hoặc nếu cậu ta bỏ đi với anh trai mình, nói rằng cậu không thể làm công việc này nữa, thì hắn ta sẽ bị mất nhiều quyền lực.

Dù sao thì chỉ có một Guide trong Order này. Trong số những Người Thức Tỉnh, Guide rất hiếm, nhiều nhất là một trong số hàng chục, hoặc một trong số hàng trăm. Đó là lý do tại sao hắn không thể vứt bỏ cái thùng rác mang tên Baek Heesung dù có nguy cơ rất lớn. Cặp anh em họ Baek chết tiệt đó yêu nhau đến mức anh trai và em trai phải đi cùng như một bộ.

"Baek Heesung đó, bảo hắn tỉnh táo lại đi. Lần sau, nếu tên ngốc đó lại quậy phá, sẽ không có cơ hội thứ hai cho cả hai đâu. Cuộc tấn công tiếp theo thực sự rất quan trọng. Có hiểu không?"

Một câu trả lời trầm thấp đến muộn một nhịp. Giọng cậu hơi khàn.

"...Vâng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net