Chap 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau hôm đó, cảm xúc của Vương Nguyên đã bình ổn trở lại, mối quan hệ giữa hai người cũng tốt lên rất nhiều. Một Vương Nguyên luôn luôn sợ hãi đã bắt đầu thả lỏng, cậu cười nhiều hơn, ngây ngốc nhiều hơn. Từ việc sợ hãi sức mạnh của mình, cậu bắt đầu tò mò về nó và tận hưởng nó.

Một Vương Tuấn Khải thâm trầm, ít nói, bắt đầu có những biểu hiện giống như con người. Hắn luôn cầm theo cuốn sổ tay bên mình, thỉnh thoảng sẽ nhặt vài việc trong đó chỉ cho Vương Nguyên làm.

Mỗi lần Vương Nguyên hoàn thành việc gì đó cậu đều vô cùng vui vẻ, Vương Tuấn Khải cũng cảm thấy có chút thành tựu. Chẳng hạn giống như bây giờ, Vương Nguyên đang vui vẻ lướt đi trên nước.

Ma cà rồng thực ra không đứng được trên nước, nhưng với tốc độ khác thường thì Vương Nguyên hoàn toàn có thể chạy đi trên nước. Vương Tuấn Khải không chạy theo Vương Nguyên, hắn đứng ở một bên bờ hồ, dõi mắt nhìn theo cậu, mũi giày không ngừng đá đá những cọng cỏ dưới chân.

Lòng bàn chân chạm vào nước hồ mát lạnh khiến Vương Nguyên khoan khoái. Cậu nhắm mắt lại, ngẩng đầu hít một hơi thật sâu căng đầy lồng ngực. Ma cà rồng thì không cần đến hô hấp nữa, nhưng cảm giác buồng phổi căng đầy thứ không khí trong lành này vẫn vô cùng dễ chịu.

Vương Nguyên cứ thế chạy một mạch sang bờ hồ bên kia. Bàn chân trần rời nước chạm vào lớp cỏ mềm mại khiến cậu mở mắt, dừng lại. Vươn vai một cái, cậu quay đầu vừa cười vừa vẫy tay với Vương Tuấn Khải. Mặt trời cuối hạ vàng ươm khiến nụ cười của cậu trở nên chói lóa.

Vương Tuấn Khải nhìn thấy thế cũng mỉm cười, hắn ngước lên nhìn bầu trời, bỗng thấy hình như nắng hôm nay đẹp hơn bình thường. Mặc dù hắn cũng chẳng rõ nắng thì có chỗ nào đẹp.

Chờ đến khi Vương Tuấn Khải cúi đầu thì Vương Nguyên đã kịp trở lại bờ bên này. Cậu thả người nằm xuống bãi cỏ dưới chân, sau đó vỗ vỗ vào chỗ trống bên cạnh, ý bảo Vương Tuấn Khải nằm xuống.

Vương Tuấn Khải nhìn vào đôi mắt trông mong của cậu, cuối cùng cũng đầu hàng, yên lặng nằm xuống bên cạnh Vương Nguyên. Một thân tây trang thẳng thớm, cứng nhắc lại lăn ra bãi cỏ thế này thật chẳng hợp với hắn chút nào.

Hai người ngả đầu trên cỏ, nhìn mây trời, nhìn cây cỏ. Vạn vật vẫn đang sống, chậm rãi và yên bình. Ma cà rồng có lẽ không được tính là đang sống, nhưng có sao đâu chứ, vẫn có thể tận hưởng cuộc sống cơ mà.

Vương Nguyên nheo mắt nhìn mãi vẫn không thấy mỏi, cho đến khi đã đếm thuộc lòng số mây bay trên trời cậu mới chán nản quay sang nhìn Vương Tuấn Khải. Hắn đã nhắm mắt lại từ bao giờ. Hàng lông mi dài khép lại trông an tường giống như đang ngủ.

Vương Nguyên nhìn bộ tây trang thẳng thớm trên người hắn, bất giác bật cười. Thái độ của Vương Tuấn Khải gần đây khiến cậu gan dạ hơn rất nhiều, không còn sợ hắn như trước nữa. Trước đây có cho tiền cậu cũng chẳng dám cười chê bộ tây trang mà hắn đang mặc.

Vương Tuấn Khải rất thích mặc tây trang, mặc cũng rất đẹp. Hắn thường mặc tây trang kiểu cổ, không chút cách điệu, từng đường may nếp gấp lúc nào cũng thẳng thớm như vừa lấy ở tiệm về. Trông sang trọng và nghiêm túc giống như một viên chức chính phủ hay giám đốc một công ty lớn.

Vì thế lúc này trông Vương Tuấn Khải chẳng khác nào vừa trốn việc chạy ra ngoài chơi, trên người vẫn không kịp thay ra bộ đồ đi làm cứng ngắc. Thế rồi dù đã trốn việc nhưng vẫn sợ bị phát hiện nên toàn thân chẳng dám thả lỏng thoải mái, nằm ngủ trên bãi cỏ mà vẫn luôn trong tư thế sẵn sàng bật dậy làm việc.

Sự liên tưởng ấy khiến cho Vương Nguyên bật cười. Nếu như Vương Tuấn Khải không mặc tây trang nữa, thay vào đó là quần short, áo phông giống như cậu thì trông sẽ thế nào nhỉ. Liệu có càng buồn cười hơn không? Vương Nguyên vừa ngừng cười không bao lâu lại bị trí tưởng tượng của mình chọc cười khúc khích.

Vương Tuấn Khải nghe thấy một chuỗi tiếng cười rốt cuộc không giả vờ yên tĩnh được nữa, hắn mở mắt ra nhìn chằm chằm Vương Nguyên. Người khác chắc chắn sẽ tưởng rằng hắn đang tức giận, nhưng Vương Nguyên thì lại hiểu, hắn đang muốn hỏi tại sao cậu lại cười, hoàn toàn không có một chút tức giận nào.

Vương Tuấn Khải cũng không phải mặt liệt, thỉnh thoảng vẫn lộ ra một ít cảm xúc như vui, buồn, tức giận. Chỉ có điều những cảm xúc đó phải quan sát rất kỹ mới nhận ra được. Vương Nguyên không biết mình có bị ảo giác hay không, nhưng hình như càng ngày cậu càng cảm thấy Vương Tuấn Khải thể hiện nhiều cảm xúc hơn.

Rốt cuộc cậu nhịn không được, lấy ngón tay chọt vào mặt Vương Tuấn Khải một cái, da hắn rất mịn, rất mịn và rất lạnh. Vẻ mặt của hắn vẫn không thay đổi, vẫn nhìn chằm chằm vào cậu. Nhưng cậu biết bên cạnh cái cảm xúc "muốn hỏi tại sao" vừa rồi, Vương Tuấn Khải còn có thêm một chút ngạc nhiên nữa.

Vương Nguyên thích thú với phát hiện của mình, cậu đột nhiên muốn thấy nhiều hơn nữa những cảm xúc của Vương Tuấn Khải. Thế là cậu kéo hắn dậy. Vương Tuấn Khải tuy rất ngạc nhiên nhưng cũng không ngăn cản, cứ thế để Vương Nguyên kéo đi.

Chẳng bao lâu sau hai người họ đã đứng giữa quảng trường đông đúc. Vương Tuấn Khải cao hơn Vương Nguyên nửa cái đầu, gương mặt nhìn không lớn tuổi hơn cậu bao nhiêu, nhưng cách ăn mặc lại làm hắn trông già đi cả chục tuổi. Hai người đều có vóc người mảnh khảnh và đôi chân dài, cộng thêm nước da tái nhợt đặc trưng của ma cà rồng, trông chẳng khác gì hai anh em.

Vương Nguyên một mực lôi kéo Vương Tuấn Khải về đằng trước, không thèm để ý xem hắn có phản đối hay không. Vương Tuấn Khải cũng không mảy may phản ứng, gương mặt bình thản không có chút biểu hiện gì đặc biệt, nhưng nếu Vương Nguyên quay đầu lại chắc chắn cậu sẽ thấy biểu tình của hắn lúc này giống như đang chờ đợi điều gì thú vị lắm.

Vương Nguyên kéo Vương Tuấn Khải đến trước một cửa hàng quần áo ở giữa quảng trường. Chỗ này khi trước cậu vẫn thường cùng bạn bè lui tới. Vương Tuấn Khải một thân tây trang bước vào shop quần áo dành cho thiếu niên thế này, quả thực có chút không phù hợp.

Mấy chị bán hàng tưởng anh trai dẫn em trai đến mua quần áo nên rất nhiệt tình giới thiệu cho Vương Nguyên. Cậu cũng lễ phép cười trừ, sau đó tự mình lăn lộn trong đống quần áo nửa ngày mới lôi ra một bộ, đưa cho Vương Tuấn Khải. Cũng không biết là hắn thích loại nào, màu mè sặc sỡ chắc chắn không được, áo sơ mi thì không khác tây trang bao nhiêu. Rốt cuộc Vương Nguyên lôi ra một cái áo phông màu lam nhạt, kiểu dáng đơn giản. Quần short thì không cần để ý nhiều lắm, chọn cái nào cậu thấy đẹp là được.

Vương Tuấn Khải nhìn bộ quần áo Vương Nguyên đưa cho mình, sau đó nhướn mày nhìn lại cậu, không phản ứng. Vương Nguyên lúng túng không biết nói gì, rốt cục phun ra một câu:

_Thay đồ...

Những tưởng Vương Tuấn Khải sẽ tiếp tục không để ý đến cậu, thế mà không, hắn cầm lấy đồ trong tay Vương Nguyên đi về phía phòng thay đồ. Trên đường tiện tay thay quần short bằng một cái quần bò dài. Sống hàng trăm năm đương nhiên hắn biết thế nào là mua quần áo. Chỉ cảm thấy khó hiểu tại sao Vương Nguyên đột nhiên lôi hắn đi mua quần áo làm gì, ở nhà hắn những thứ này không thiếu, chẳng qua hắn luôn thích mặc tây trang thôi.

Không nhanh không chậm, một lát sau Vương Tuấn Khải đã từ trong phòng thay đồ bước ra. Mấy chị bán hàng giống như không tin vào mắt mình, ồ lên một tiếng, cái người cứng nhắc khi nãy biến đâu mất rồi. Vương Nguyên âm thầm cảm thán mắt thẩm mỹ của mình không tệ chút nào. Quả nhiên Vương Tuấn Khải đổi đi một thân tây trang liền trông thoải mái, dễ gần hơn rất nhiều. Không còn bộ dạng của một con chim muốn bay ra khỏi lồng nhưng bay ra rồi lại luôn sợ hãi bị giam cầm như trước nữa.

Trong lúc Vương Tuấn Khải quay lại thay bộ tây trang, Vương Nguyên ra quầy tính tiền. Trong túi cậu chỉ còn một ít tiền lẻ dành dụm được, nhưng cũng may đủ trả cho bộ quần áo. Dù sao từ lúc trở thành ma cà rồng cậu chẳng cần phải tiêu bất cứ thứ gì cho mình nữa, thế nên không phải lo đến tiền.

Vương Tuấn Khải quay ra thì đã thấy Vương Nguyên cầm một túi đồ đứng chờ ngoài cửa. Hắn vội vã bước ra đứng cạnh cậu. Vương Nguyên đưa gói đồ trên tay mình cho hắn. Vương Tuấn Khải nhận lấy, sau đó đột nhiên mở miệng hỏi:

_Mua cho tôi?

_Phải.

_Tại sao không tự mua cho mình?

_A, không sao, tôi có nhiều lắm rồi.

Vương Tuấn Khải nghe thấy thế cũng không hỏi thêm gì nữa, nhưng ngay lập tức quay lại cửa hàng hai người vừa mới bước ra. Một lúc sau hắn dúi vào tay Vương Nguyên một cái túi, bên trong là bộ đồ giống hệt bộ cậu vừa mua cho hắn lúc nãy.

Vương Nguyên tròn mắt nhìn bộ quần áo trong tay. Cậu mua quần áo cho Vương Tuấn Khải hoàn toàn chỉ vì tò mò nếu hắn không mặc tây trang nữa thì trông sẽ như thế nào mà thôi. Cậu vốn không có ý định mua cho mình, cũng chẳng chờ mong gì Vương Tuấn Khải đáp lại. Thế mà bây giờ lại thành mua hai bộ đồ giống hệt nhau. Mặc dù có chút bất ngờ, nhưng Vương Nguyên cũng vui vẻ nhận lấy, trong lòng đột nhiên cảm thấy vui sướng. Được tặng quà thì ai chẳng vui, nhưng món quà này, đối với Vương Nguyên lại khác hẳn, dù nó chỉ là một bộ quần áo mới.

Vương Nguyên ôm túi đồ vào trong ngực, yên lặng cùng Vương Tuấn Khải bước về căn biệt thự. Đường phố tấp nập người qua lại, ai cũng hối hả về nhà sau một ngày làm việc mệt nhọc. Đêm thế mà đã ập tới rất nhanh. Vương Tuấn Khải ngẩng đầu lên nhìn trời, mặt trăng cong cong hình lưỡi liềm, ánh sáng bạc ngày thường giờ có lẫn một chút cam đỏ. Hắn thở dài một hơi, ngày đó lại sắp đến.

@kaiyuan12022000 yêu cố quá đi....

Vote đi các cậu


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net