Chap 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm xúc của Vương Tuấn Khải nháy mắt trở nên điên loạn, từ khao khát mong chờ biến thành giận dữ, đau đớn. Cơn đau của hắn lên đến đỉnh điểm, giống như có hàng ngàn, hàng vạn con kiến nhỏ cùng lúc châm ngòi. Tê buốt đến mức Vương Nguyên dù chỉ cảm nhận được một chút cũng chịu không nổi.

Cậu một lần nữa dùng hết sức đập cửa, nhưng vẫn như cũ chẳng có ai hồi đáp. Sự lo lắng, sốt ruột trong lòng khiến Vương Nguyên đứng ngồi không yên, rốt cuộc cậu quyết định phá cửa. Cánh cửa gỗ nhìn qua không có gì đặc biệt, nhưng Vương Nguyên vẫn phải dùng đến phần lớn sức mạnh mới phá được.

Quả nhiên như cậu dự đoán, Vương Tuấn Khải đang ôm đầu lăn lộn trong phòng. Hắn cắn chặt răng để không phát ra tiếng động nào. Thế nhưng gân xanh nổi đầy trên trán lại không che giấu nổi. Một cơn đau khó lòng kháng cự.

"Ầm", một tiếng sấm nổ vang bên ngoài. Lúc này Vương Nguyên mới để ý Vương Tuấn Khải không đóng cửa sổ. Nước mưa đã hắt ướt một góc tấm thảm trải phòng. Căn phòng không có đèn, không có nến, thứ ánh sáng duy nhất là ánh trăng vằng vặc đỏ quạch từ bên ngoài tràn vào.

Dưới ánh đỏ rập rình nguy hiểm, trông Vương Tuấn Khải quằn quại, đau đớn chẳng khác nào một con thú hoang bị thương. Vương Nguyên đóng cửa sổ lại, ngăn nước mưa và khí lạnh ở bên ngoài, thế nhưng chẳng thể ngăn nổi cơn đau đầu của người kia.

Cậu đứng ở một góc phòng, bất lực đứng nhìn Vương Tuấn Khải chiến đấu với cơn đau. Đột nhiên có một loại cảm xúc muốn san sẻ nỗi đau cho hắn. Cảm nhận được nhưng lại chẳng thể làm gì được, cảm giác này vô cùng khó chịu.

Tiếng cọc gỗ và tiếng thánh giá bạc va chạm vẫn không ngừng vang lên trong đầu Vương Tuấn Khải. Những thứ đó giống như cơn lũ đổ ập xuống hắn, bủa vây lấy hắn, đuổi cùng diệt tận, không định chừa cho hắn đường lui.

Thế nhưng Vương Tuấn Khải lại giống như con thiêu thân lao vào cái bẫy giăng sẵn. Hắn bất chấp tất cả, hất tung cọc gỗ và thánh giá xung quanh, điên cuồng tìm kiếm thứ gì đó. Dù cho bản thân lần lượt bị những vết thương chồng chất hắn vẫn chẳng màng.

Mỗi lần cơ thể hắn bị cọc gỗ và thánh giá làm cho bị thương, cơn đau đầu của hiện tại lại tăng lên gấp bội. Vương Nguyên cảm thấy bủn rủn chân tay, đổi lại nếu là cậu, cậu cũng chẳng biết mình có thể chống chọi nổi cơn đau ấy hay không.

Không biết Vương Tuấn Khải đang tìm kiếm thứ gì, có phải cậu trai có mái tóc đen dài và đôi mắt lấp lánh ánh sao ban nãy hay không. Giữa biển lửa rực cháy và rừng cọc gỗ này, cậu ta liệu đang ở chỗ nào? Liệu có bị vùi lấp trong những đống tro tàn. Vương Nguyên không dám nghĩ tiếp, có khi nào nếu cậu ta thực sự bị vùi lấp, Vương Tuấn Khải sẽ phát điên?

"Cộc cộc", tiếng gõ cửa cộc lốc đột nhiên vang lên kéo Vương Nguyên trở về thực tại. Ban đầu cậu còn cho rằng chỉ là gió đập vào cửa tạo ra âm thanh, nhưng chẳng bao lâu sau tiếng gõ cửa lại tiếp tục vang lên.

Vương Nguyên ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã mười một giờ đêm, có lẽ vị lữ khách nào đó hy vọng tìm được một chỗ trú mưa. Cậu lúng túng không biết có nên ra mở cửa hay không. Đây không phải nhà của cậu, cậu chẳng có quyền gì để quyết định cho người khác trú nhờ.

Thế nhưng tiếng gõ cửa vẫn lặp lại đều đặn, Vương Tuấn Khải thì không còn đủ tỉnh táo để ra quyết định. Vương Nguyên rốt cuộc quyết định ra mở cửa, dù sao có hai con ma cà rồng trong nhà, cậu không tin có thứ gì lại có thể làm hại hai người.

Trong tích tắc khi Vương Nguyên lướt qua người Vương Tuấn Khải, tay cậu bị giữ lại. Vương Tuấn Khải vẻ mặt mệt mỏi nói với cậu:

_Đừng đi.

Thế rồi giống như sợ Vương Nguyên không hiểu, hắn lại thều thào nói tiếp:

_Đừng mở cửa.

Chủ nhà đã nói vậy, Vương Nguyên cũng chẳng thể tự tiện mở cửa cho người khác vào. Cậu đành mặc kệ tiếng gõ cửa, ngồi lại bên cạnh Vương Tuấn Khải. Hắn vẫn giữ lấy tay cậu không buông.

Vị lữ khách dưới nhà có vẻ vô cùng kiên nhẫn, tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vẫn vang lên không dứt. Vương Nguyên rất muốn hỏi tại sao không mở cửa. Nhưng nhìn tình cảnh của Vương Tuấn Khải cậu lựa chọn im lặng, tự lý giải rằng bởi vì hắn vô cùng căm ghét con người.

"Rẹt" ngoài cửa chớp rực sáng, cơn giông có vẻ càng lúc càng mạnh, không có dấu hiệu chấm dứt. Chưa khi nào Vương Nguyên lại mong trời sáng đến vậy. Từ lúc trở thành ma cà rồng, đã rất lâu rồi đêm đen mới lại làm cậu cảm thấy lo sợ.

Từng tia chớp liên tục cháy sáng ngoài cửa sổ. Bóng cây cối phía bên ngoài theo đó mà cũng chớp tắt liên tục trên sàn nhà. Vương Nguyên ngẩn người ngồi đếm số lần chúng ẩn hiện. Rồi đột nhiên, một cái bóng khác thường theo ánh sáng của tia chớp hiện lên rồi biến mất.

Vương Nguyên rùng mình, cậu ngẩng đầu lên nhìn cửa sổ. Thế nhưng lại chẳng thấy gì. Cái bóng hồi nãy cậu nhìn thấy rất rõ, là bóng của một người bị còng, trông rúm ró và co cụm. Cái bóng lớn đến thế mà chớp mắt đã chẳng thấy gì.

Vương Nguyên tim đập mạnh, tiến lại gần cửa sổ xem xét. Đây là cửa sổ lầu ba, bên ngoài không hề có ban công hay thứ gì để bám víu vào. Nền đất ướt sũng dưới chân tường cũng chẳng có dấu vết gì đặc biệt. Có thể cậu nhìn lầm.

Có chút không tin vào mắt mình, Vương Nguyên dáo dác nhìn quanh một lần nữa, chắc chắn không có gì bên ngoài mới thở phào, đóng cửa sổ lại. Bấy giờ cậu mới để ý tiếng gõ cửa dưới nhà đã dừng lại, có lẽ vị lữ khách đã hết hy vọng mà bỏ đi.

Kể ra cũng kỳ, thời buổi hiện đại này chả có ai dám ngang nhiên gõ cửa nhà người khác vào lúc nửa đêm. Đặc biệt là khi trong nhà chẳng hề có ánh đèn. Vương Nguyên ngồi nghĩ vẩn vơ. Vương Tuấn Khải vẫn chưa hồi sức lại, hắn vẫn đang lùng sục trong đầu hòng tìm kiếm thứ gì đó. Chỉ còn một tiếng đồng hồ nữa là sang ngày mới. Mai sẽ là ngày của mặt trăng.

Không biết mối liên kết giữa cậu và Vương Tuấn Khải vào ngày mai liệu có giảm đi hay không. Vương Nguyên đan ngón tay vào nhau bắt đầu hồi tưởng. Cậu muốn giúp Vương Tuấn Khải tháo gỡ nút thắt trong lòng, giống như hắn đã giúp cậu chấp nhận sức mạnh của mình vậy. Thế thì, trong khi cậu vẫn còn có thể ở trong đầu hắn, cậu sẽ bình tĩnh mà suy nghĩ, xâu kết lời giải cho thứ mà hắn vẫn đang tìm kiếm.

Vương Nguyên vẽ ra một loạt giả thiết, cậu trai kia có thể là anh em ruột hoặc bạn bè của Vương Tuấn Khải. Có một vị trí vô cùng quan trọng đối với hắn. Cùng hắn làm qua rất nhiều việc, có những việc hắn và cậu đã từng làm qua...Khoan đã! Vương Nguyên chợt nhớ những việc Vương Tuấn Khải dạy cho cậu đều được hắn nhặt ra từ một cuốn sổ tay cũ kỹ. Có khi nào tác giả cuốn sổ tay đó chính là cậu trai kia hay không?

Nhưng Vương Tuấn Khải vẫn thường nghiền ngẫm cuốn sổ tay nọ, hoàn toàn không có vẻ gì quen thuộc hay nhận ra tác giả của nó. Vương Nguyên vô cùng phân vân. Cuốn sổ tay Vương Tuấn Khải luôn đem theo bên người, nếu có điều gì quan trọng hẳn hắn phải nhận biết từ lâu, không còn mù mờ như thế này mới phải. Nhưng biết đâu được, có thể người ngoài cuộc sẽ sáng suốt hơn người trong cuộc thì sao.

Vương Nguyên nghĩ đến đó liền đứng lên tìm kiếm quanh phòng. Không mất nhiều thời gian lắm, cậu đã nhìn thấy thứ mình cần tìm ngay đầu giường ngủ. Cuốn sổ tay có bìa ngoài sờn cũ, giấy dùng để viết cũng là loại giấy từ rất lâu đời, bây giờ người ta không còn sử dụng nữa. Bên trong vết mực loang lổ, không ít chỗ đã nhòe đi hoặc ố vàng. Ở góc dưới cùng bên phải còn bị cháy xém một ít .

Cũng may Vương Nguyên có thể đọc hiểu nội dung trong đó. Cậu kiên nhẫn lật giở từng trang. Cuốn sổ tay giống như một quyển nhật ký cá nhân, có lẽ là của một con người kể về ma cà rồng. Nhưng hoàn toàn khác với sự sợ hãi hay mê tín giáo điều, lời kể chân thực và gần gũi giống như ma cà rồng nọ chính là người thân của người đang viết.

Cuốn nhật ký không kể lại một chuyện xưa chi tiết, từng mảnh câu chuyện rời rạc rời rạc. Vương Nguyên đọc đến một nửa mới tạm hiểu ma cà rồng kia bị dân làng xua đuổi, cũng cấm người viết không được lui tới, qua lại với hắn, nói hắn là quỷ dữ, sẽ làm hại người khác. Nhưng người viết một mực không nghe, Vương Nguyên ấn tượng mãi một câu chất vấn được viết trong đó "Kẻ mà các người một mực muốn giết đã cứu các người. Thế nhưng cuối cùng những gì nhận lại được chỉ là sự ruồng bỏ và căm hận sâu sắc. Đó là con người ư?".

Con người luôn bị sự sợ hãi và thành kiến xã hội che mắt. Khi tất cả mọi người đều tin, ngươi không thể không tin. Kể cả ngươi trở thành kẻ xấu chỉ vì muốn cứu người, họ cũng sẽ không chấp nhận, không thấu hiểu hay mang ơn ngươi. Tất cả những gì ngươi để lại trong lòng họ chỉ là một thứ quỷ dữ đáng sợ, cần bị nguyền rủa cho tới chết.

Vương Nguyên chưa từng trải qua câu chuyện của người viết, thế nên cậu cũng chẳng thể hiểu hết ý nghĩa trong từng câu, từng chữ. Nhưng chính bản thân cậu cũng đã từng vì cái định kiến con người và nỗi sợ hãi sâu thẳm bên trong mà ghét bỏ chính mình, mong muốn được chết đi. Bởi thế cậu có một loại đồng cảm sâu sắc với ma cà rồng đang được nhắc đến.

"ĐÙNG!", bên ngoài nổ một tiếng sấm thật lớn khiến Vương Nguyên giật mình. Cậu nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu trời sáng sực như thể sắp sửa hừng đông. Cái bóng của một cây thập tự lớn theo ánh sáng đó hiện lên cửa sổ. Vương Nguyên cảm thấy lạnh sống lưng. Cậu chạy vội tới cửa sổ, nhìn ra bên ngoài.

Giữa trời mưa gió bão bùng, Vương Nguyên nhìn thấy một gã lưng còng, khoác áo mục sư dựng một cây thánh giá loang loáng ánh bạc dưới sân. Cậy thánh giá không lớn, nhưng cái bóng của nó theo lời lầm rầm khẩn cầu của gã lại ngày một lớn lên, che khuất cả khung cửa sổ lầu 3, nơi cậu đang đứng.

Gã mục sư dường như cảm nhận được có người đang nhìn gã, từ từ quay đầu lại. Trong phút chốc Vương Nguyên cảm thấy toàn bộ cơ thể đều căng cứng. Gã mục sư có một đôi mắt đục ngầu và gương mặt nhăn nheo trông vô cùng khắc khổ. Khuôn mặt kia dù đã bị mũ trùm đầu che đi phân nửa, Vương Nguyên vẫn có thể dễ dàng nhận ra, chính là gương mặt của người đàn ông trung niên mà cậu đã từng có lần cứu gã thoát chết.

Đúng lúc đó đồng hồ quả lắc trên tường vang lên kinh coong báo hiệu nửa đêm đã tới. Gió thổi vào cửa sổ làm cuốn sổ tay đang đặt trên bàn lật trang loạt xoạt. Trang cuối cùng vốn dính chặt vào bìa nay không chịu nổi gió mà bung ra. Trên đó chỉ viết vỏn vẹn vài chữ.

"Vương Tuấn Khải, hãy bình an nhé."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net