Chap 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải mặc dù đang hứng chịu cơn đau đầu, nhưng vẫn có thể chú ý đến biểu hiện kinh ngạc trên mặt Vương Nguyên. Chắc lại có khách không mời mà đến. Rất lâu về trước, khi hắn mới tỉnh dậy từ một nấm mồ, cũng có vài kẻ tìm đến hắn vào những đêm như thế này. Nhưng bọn chúng đều không đủ mạnh. Muốn giết hắn vào lúc hắn yếu nhất ư, không có cửa đâu. Có điều chưa khi nào hắn lại cảm thấy kiệt sức như lúc này, đêm trước nhật thực và cơn đau đầu đã vắt kiệt sức lực của hắn.

Vương Nguyên nhìn thấy Vương Tuấn Khải chống tay định đứng dậy bèn chạy tới đỡ. Cậu biết bây giờ không nên để hắn kích động, nhưng linh tính lại mách bảo cậu nhất định phải chỉ cho hắn biết. Nỗi hoang mang của cậu khi đứng cạnh Vương Tuấn Khải liền vơi đi phân nửa.

Hai người bước đến cạnh cửa sổ, gã mục sư vẫn tiếp tục lầm rầm cầu khấn những lời không rõ nghĩa. Vương Tuấn Khải vừa nhìn thấy cảnh tượng này thì chân mày đều nhăn cả lại. Cơn đau giống như bị kích thích lại tiếp tục giãy dụa trong đầu hắn không yên.

"Mau cút đi! Mau cút đi!" những lời này đột nhiên vang lên trong đầu Vương Nguyên. Cậu có chút tò mò quay sang nhìn Vương Tuấn Khải, cảm xúc của hắn khi nhìn thấy gã mục sư này không phải giận dữ hay sợ hãi mà là chán ghét. Giống như gã đã đeo bám hắn từ rất lâu rồi, hắn không muốn làm hại gã, nhưng gã cứ hết lần này đến lần khác tìm đến cửa gây phiền phức.

Gã mục sư quay đầu lại, dùng đôi mắt đục ngầu của mình ngước lên nhìn Vương Tuấn Khải. Lời lầm rầm trong miệng gã không ngừng lặp lại giống như đang khuyên ngăn.

Vương Nguyên cảm thấy hình như cơn đau đầu của Vương Tuấn Khải đang giảm đi. Ánh lửa đỏ bập bùng, những tiếng gào thét, kêu la đều dần dần nhòe nhoẹt. Thế nhưng Vương Tuấn Khải dường như lại không muốn chúng biến mất. Hắn bịt chặt tai không muốn nghe thấy tiếng lầm rầm của gã mục sư dưới sân, thế nhưng chẳng có hiệu quả.

Mây đen dần dần tan đi để lộ ánh trăng đỏ ngầu của đêm trước nhật thực, thế nhưng trời lại mưa càng lúc càng lớn, sấm sét cũng ngày một dữ dội. Đôi mắt của gã mục sư dường như bị ánh trăng nhuốm đỏ, chúng lóe lên trong đêm tối trông vô cùng quỷ dị và thê lương.

Vương Nguyên vô thức siết chặt cánh tay đang dìu Vương Tuấn Khải. Cậu thực sự không biết mình nên làm gì. Tiềm thức mách bảo cậu nên tránh xa kẻ dưới sân, thế nhưng rõ ràng gã đang giúp cơn đau của Vương Tuấn Khải giảm đi trông thấy.

Không còn lửa đỏ, không còn cọc gỗ, không còn những ánh sáng bạc, cũng chẳng còn những tiếng kêu la. Thật yên bình. Vương Nguyên vô thức hít một hơi thật sâu, mùi gió đêm nhàn nhạt tràn vào trong mũi. Nếu có thể, cậu thật mong Vương Tuấn Khải có thể vứt bỏ hết những ồn ào đớn đau trong quá khứ, thật mong trong đầu hắn chỉ còn gió đêm mát lạnh và những nhành cỏ đẫm sương mỗi sớm mai.

Thế nhưng, điều cậu mong mỏi dường như lại không phải là điều mà Vương Tuấn Khải muốn. Hắn chẳng màng đến gió đêm, chẳng màng đến bình minh mỗi sớm. Hắn vẫn bám víu lấy quá khứ tối tăm mà đã biết trước là sẽ toàn đau khổ và lửa đỏ ngập tràn. Mặc cho gã mục sư lầm rầm cầu khấn, mặc cho ánh trăng đỏ ngày một đậm đặc, mặc cho sấm chớp giăng đầy, Vương Tuấn Khải bất chấp tất cả, dùng ý chí đang điên loạn của mình đi tìm cậu trai tóc đen chìm trong một mớ ký ức mơ hồ.

Vương Nguyên cảm nhận được cánh tay mà mình đang nắm chặt có chút run rẩy. Vương Tuấn Khải rõ ràng không muốn ra tay với kẻ dưới sân, hoàn toàn tìm cách dùng lý trí chống chọi. Thế nhưng vào một đêm mà thể xác cùng tinh thần đều cạn kiệt như thế này, hắn chẳng thể khống chế được bao lâu.

Rốt cuộc khi Vương Nguyên cảm thấy ánh lửa đỏ trong đầu Vương Tuấn Khải phất phơ yếu ớt như chực tắt, cánh tay cậu đang nắm lấy bất chợt vùng lên. Trong một tích tắc rất nhỏ, Vương Tuấn Khải đã xuất hiện dưới sân, đối điện với gã mục sư kỳ quái.

Vương Nguyên xuất hiện ngay sau đó không đến một giây. Cậu vô thức chạy theo, trong lòng hoàn toàn không yên tâm khi để Vương Tuấn Khải rời đi một mình.

Tròng mắt của gã mục sư đỏ rực, chú ngữ trong miệng dường như ngày càng tuôn ra nhiều hơn. Bóng của cây thánh giá theo đó mà chực đổ xuống đầu hai ma cà rồng đối diện.

Thật may là cơn đau đầu giảm đi đã giúp Vương Tuấn Khải tỉnh táo hơn rất nhiều. Sức mạnh tuyệt đối của ma cà rồng hiện giờ hắn không có, nhưng ít nhất bản thân hắn chắc phải mạnh hơn một gã mục sư trói gà không chặt. Tự tin như vậy, Vương Tuấn Khải nhanh như chớp tóm lấy cây thánh giá bằng bạc, dùng sức nhổ nó lên khỏi mặt đất.

Tiếng thịt cháy xèo xèo ngay lập tức vang lên khi hắn chạm vào cây thánh giá. Vương Nguyên kinh hãi, cậu cũng biết ma cà rồng không chạm được vào đồ bạc, nhưng đây là lần đầu tiên chứng kiến.

Gã mục sư vẫn không nao núng, đứng tại chỗ tiếp tục việc gã đang làm. Cây thánh giá nhỏ bé nhưng lại được cắm thật chặt xuống đất, các đốt ngón tay của Vương Tuấn Khải đều đã bắt đầu chảy ra mà vẫn không làm nó mảy may di chuyển.

Vương Nguyên vô cùng sốt ruột, cậu không chịu nổi khi nhìn thấy Vương Tuấn Khải như vậy. Rốt cuộc cậu cũng xông đến, muốn dùng sức giúp Vương Tuấn Khải một phen. Thế nhưng ngay khi tay cậu sắp sửa chạm vào lại bị Vương Tuấn Khải đẩy ra.

Hắn liếc nhìn cậu một cái sắc lẹm, tràn ngập ý tứ cảnh cáo. Vương Nguyên vô thức lui về phía sau vài bước, trong lòng vừa sợ vừa giận. Vì sao lại không cho cậu giúp, tên ma cà rồng này rốt cuộc điên rồi, tay hắn chẳng bao lâu nữa sẽ cháy đến tận xương !

"ROẸT!"

Đúng lúc đó một tia sáng đánh thẳng xuống trước mặt Vương Tuấn Khải. Gã mục sư dường như đã chuẩn bị xong, tiếng chú ngữ đột nhiên im bặt. Mây đen vốn đã tan đi lại từ đâu bay ra vần vũ. Lấy cây thánh giá làm trung tâm, chúng xoay tròn che kín bầu trời, chỉ chừa một chỗ vừa đủ cho ánh trăng rọi xuống.

Vương Tuấn Khải vẫn giữ chặt cây thánh giá không buông, hắn không cam lòng, hắn không muốn. Gã mục sư nheo mắt, lại đọc một đoạn chú ngữ ngắn ngủi. Ngay sau đó một tia sét lớn theo ánh trăng đánh xuống cây thánh giá, đồng thời đánh lên người Vương Tuấn Khải.

"ĐÙNG!"

Bộ âu phục trên người hắn bị rách một mảng lớn. Vương Nguyên trợn mắt nhìn những vết bỏng lớn nhỏ theo đó lộ ra. Cậu vô thức buột miệng kêu lên: "KHÔNG" sau đó điên cuồng lao tới chỗ Vương Tuấn Khải, mặc cho hắn trừng mắt, lớn tiếng ngăn cản cậu.

Vương Nguyên lao tới rất nhanh, nhanh tới nỗi khi tia sét thứ hai đánh xuống, Vương Tuấn Khải không kịp đẩy cậu ra, chính mình lại bị đẩy ngã sang một bên.

"ĐÙNG!"

Vương Nguyên thay Vương Tuấn Khải hứng trọn tia sét vừa tới. Lồng ngực cậu rung lên như thể sắp sửa nổ tung. Có cái gì đó theo tia sét tràn vào trong trí óc. Cậu mơ hồ nhìn về phía Vương Tuấn Khải, ngay khi cậu mấp máy môi chuẩn bị nói gì đó, một tia sét khác lại tới.

"KHÔNG!"

Vương Tuấn Khải chạy tới nhưng không kịp, Vương Nguyên chỉ kịp nhìn hắn một cái, rồi ngã xuống.

"Kinh Coong"

Tiếng đồng hồ điểm mười hai giờ đêm đúng lúc đó vang lên. Đêm trước nhật thực chấm dứt. Gã mục sư vẫn đứng yên tại chỗ không nhúc nhích, việc cần làm hắn đã làm, nhưng rốt cuộc có kết quả hay không?

Vương Tuấn Khải chẳng buồn bận tâm đến gã, hắn lao đến cạnh Vương Nguyên, muốn lay tỉnh cậu.

"Vương Nguyên! Vương Nguyên!...Vương Nguyên!!!"

Cũng thật may là Vương Nguyên không yếu ớt như hắn tưởng, nghe hắn gọi tên ba lần, rốt cuộc cậu cũng từ từ mở mắt. Vương Nguyên nhìn thật sâu vào mắt Vương Tuấn Khải, rất lâu sau đó mới chậm rãi mở miệng, nhẹ nhàng nói:

"Vương Tuấn Khải..."

Vẫn là tên của mình, cũng không phải lần đầu nghe thấy Vương Nguyên gọi, thế nhưng Vương Tuấn Khải lại có một cảm giác sâu sắc rằng, Vương Nguyên lúc này chẳng hề giống với Vương Nguyên khi trước.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net