Chap 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải mờ mịt nhìn thân ảnh thiếu niên phía trước, làn gió xao động trong khi hai người di chuyển làm tóc cậu tung bay. Từng lọn tóc mềm mại phấp phới trước mặt, khiến Vương Tuấn Khải giống như chìm trong một ảo ảnh hư hư thực thực. Thiếu niên thanh tú một đầu tóc dài, phảng phất như có như không. Hắn vô thức siết chặt bàn tay vẫn đang nắm lấy tay mình, không rõ bản thân đến cùng là muốn bắt lấy ảo ảnh hay muốn xua tan nó.

Vương Nguyên khó hiểu quay đầu lại nhìn người phía sau, trông thấy thần sắc mông lung của người nọ, cậu khẽ nở nụ cười trấn an, đôi chân vẫn chạy đi không ngừng lại. Cậu biết có lẽ bản thân Vương Tuấn Khải cũng chập chờn nhận ra điều gì đó, chẳng qua hắn chưa thể nhớ lại mà thôi.

Đây cũng không tính là cơ hội cuối cùng, nhưng nếu bỏ lỡ thì hai người sẽ lại phải đợi một thời gian rất lâu rất lâu nữa. Thực ra kết quả cuối cùng như thế nào Vương Nguyên đều đã đoán được cả, mọi thứ đáng ra đã phải kết thúc từ hàng ngàn năm trước. Cậu nở nụ cười tự giễu, chỉ trách hai người bọn họ đều tự cho mình là đúng, cuối cùng đành bỏ lỡ nhau cả ngàn năm đằng đẵng.

Chẳng bao lâu sau, hai người dừng lại trước một địa điểm quen thuộc, "Blood" – quán bar mà Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên lần đầu tiên. Nơi này buổi tối cuồng loạn bao nhiêu thì ban ngày trông lại trầm tĩnh, hiền hòa bấy nhiêu.

Vương Tuấn Khải có chút khó hiểu quay sang nhìn Vương Nguyên, nhưng cậu không nhìn hắn, chỉ thản nhiên cầm tay hắn kéo vào bên trong. Lúc này đã gần giữa trưa, trong quán chỉ có vài thực khách nhàn nhã nhấm nháp cafe và thả mình trong một điệu valse nhẹ nhàng.

Bề ngoài của Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải vô cùng bắt mắt, đáng ra phải nhanh chóng thu hút sự chú ý của mọi người trong quán. Thế nhưng không, chẳng có ai để ý đến bọn họ, có lẽ Vương Nguyên đã làm điều gì đó trước khi bước vào, Vương Tuấn Khải cũng không cảm thấy quá ngạc nhiên. Dù gì họ cũng không phải con người.

Vương Nguyên ngước nhìn đồng hồ quả lắc treo trên tường, mười một giờ rưỡi, cũng không còn sớm. Cậu liếc nhìn Vương Tuấn Khải, vẫn chẳng nói lời nào, sau đó tiến về chỗ chiếc đồng hồ, nhẹ nhàng tìm kiếm công tắc ở phía sau. Quả nhiên mọi thứ vẫn y nguyên như trước, Vương Nguyên thở phào, tuy bề ngoài cùng kiến trúc ở nơi đây đều đã thay đổi không ít, nhưng thật may là những thứ cần bảo tồn vẫn bảo tồn được.

Trước mặt Vương Tuấn Khải nhanh chóng hiện ra một chiếc cầu thang hẹp dài dẫn xuống bên dưới. Hắn nhìn Vương Nguyên, thấy biểu hiện tự nhiên của cậu thì cũng không hỏi thêm gì, tiến về phía chiếc cầu thang vừa xuất hiện, dẫn đầu đi xuống. Vương Nguyên nhìn theo bóng lưng Vương Tuấn Khải, khẽ mỉm cười, anh vẫn vậy, tính cách chẳng có gì thay đổi, tin tưởng cậu một cách tuyệt đối, dù bây giờ chắc chẳng biết cậu là ai.

Vương Nguyên đi theo phía sau Vương Tuấn Khải, bình tĩnh bước xuống từng bậc cầu thang. Cánh cửa dẫn lối phía bên trên từ từ đóng lại. Các thực khách trong quán vẫn hoàn toàn chẳng chú ý đến. Duy chỉ có một vị khách ngồi gần cửa ra vào là lại thỉnh thoảng liếc nhìn về phía chiếc đồng hồ.

Chiếc cầu thang dẫn xuống khá sâu, mỗi lần hai người bước xuống một bậc, nó lại vang lên những tiếng kẽo kẹt như sắp sửa sập xuống. Vương Tuấn Khải chẳng buồn bận tâm đến điều đó, Vương Nguyên ở phía sau hắn, đằng trước là một khoảng không tối đen mờ mịt. Ở cả phía trước và phía sau, hắn đều chẳng biết điều gì sẽ xảy ra, điều gì đang chờ đợi mình, nhưng hắn không cảm thấy sợ hãi. Điệu valse nhẹ nhàng phía trên vẫn vang vọng trong trí óc hắn, giống như báo hiệu trước một hồi vần vũ sắp nổi lên.

_Đến nơi rồi – Tiếng Vương Nguyên vang lên đằng sau Vương Tuấn Khải khi hắn bước xuống bậc thang cuối cùng. Hắn có thể dễ dàng nhìn thấy cánh cửa gỗ trước mặt dù chẳng có chút ánh sáng nào.

"Kẽo kẹt" – cánh cửa gỗ từ từ mở ra.

Không gian vẫn tối tăm như trước, nhưng cả hai người đều không có ý định đi tìm nguồn sáng, với sức mạnh của ma cà rồng thì mọi thứ trong phòng đều có thể nhìn rõ mồn một. Nơi hai người vừa đặt chân vào khá rộng, chắc diện tích cũng bằng với quán bar ở phía trên. Trong phòng không có nhiều đồ đạc, ngay gần cửa ra vào có một chiếc bàn gỗ cũ kỹ để một ít chai lọ linh tinh không đáng chú ý. Vật thu hút sự chú ý của Vương Tuấn Khải là một thấu kính lớn đặt ở giữa phòng.

Vương Nguyên không có ý định tìm hiểu căn phòng, cậu dám chắc là mọi thứ vẫn y nguyên không có gì thay đổi. Vội vã tiến lại gần chiếc thấu kính, Vương Nguyên nhanh chóng tìm thấy một cái nút ấn bắt mắt hình chữ thập.

Trong nháy mắt khi cậu ấn xuống, một cơ quan bí mật được khởi động, Vương Tuấn Khải nghe rõ mồn một âm thanh của những bánh răng kẽo kẹt đằng sau các bức tường. Chẳng bao lâu sau, bằng một cách thần kỳ nào đó, một tia sáng nhỏ bé từ từ xuyên qua thấu kính.

Vương Tuấn Khải có chút kinh ngạc, nơi hai người đang đứng có lẽ phải cách mặt đất hàng ngàn mét, làm thế nào mà tia sáng này lại rọi được vào tận đây. Nhưng hắn còn chưa kịp suy nghĩ câu trả lời thì đã bị những biến đổi tiếp theo hấp dẫn sự chú ý.

Chiếc thấu kính lớn tích tụ đủ ánh sáng từ từ phát quang, bao quanh nó dần dần hình thành một lớp màng ánh sáng màu cam đỏ, tựa như màu ánh trăng mấy ngày gần đây. Vương Tuấn Khải chưa kịp tự hỏi thì đã nghe thấy tiếng Vương Nguyên vang lên:

_Anh mau lại đây – Cậu gọi hắn nhưng mắt vẫn nhìn chăm chăm về phía chiếc thấu kính.

Nhận ra sự căng thẳng của người kia, Vương Tuấn Khải cũng không hỏi thêm gì, nhanh chóng bước về phía cậu. Khi hắn vừa đứng cạnh Vương Nguyên thì tia sáng chiếu vào thấu kính bắt đầu từ từ biến thành màu đen. Nói đúng hơn là bắt đầu xuất hiện những sợi đen kỳ quái, tựa như được tia sáng dẫn đường, từ từ chui vào trong bức màn bao quanh thấu kính.

Vương Nguyên quay sang Vương Tuấn Khải, nhìn chăm chăm vào mắt người kia. Tiếng cậu cất lên nghe có vẻ xa xôi, làm trái tim hắn nhảy lên lộp bộp.

_Có thể sẽ làm anh đau, nhưng anh đừng sợ. Em vẫn ở đây, không đi đâu cả.

Vương Tuấn Khải còn chưa kịp hiểu Vương Nguyên đang nói gì, thì đã thấy tay mình bị cầm lấy, từ từ tiến sát vào lớp màng màu cam đỏ. Ngay khi chạm tay vào đó, hắn nghe thấy tiếng chuông đồng hồ điểm mười hai giờ vang lên đâu đó phía trên, đồng thời từ bàn tay tràn lên một tia lạnh buốt không hề báo trước. Vương Tuấn Khải vô thức rụt tay lại nhưng đã không còn kịp, tia thần trí cuối cùng của hắn nhanh chóng bị kéo đi.

Vương Nguyên vẫn nắm chặt cổ tay Vương Tuấn Khải, cảm nhận sự lạnh buốt trên đó, cậu khe khẽ thở dài:

_Nhật thực đến rồi.

Vương Nguyên không biết người bên cạnh cậu rốt cuộc đã bị giày vò bao lâu trong suốt thời gian qua. Nhưng đôi mắt đen sâu thẳm mà cậu nhìn thấy ngay sau khi tỉnh lại, khiến lòng cậu đau nhói.

Ngàn năm trước cậu cứ nghĩ mình sẽ giúp được anh, nhưng chẳng giúp được gì, bây giờ cũng vậy. Nhìn hàng lông mày đang nhíu lại ngày càng chặt của người kia, Vương Nguyên chỉ biết lặng lẽ cầm tay người ta chặt hơn.

_Vương Tuấn Khải, em vẫn ở đây.

Vương Tuấn Khải thấy mình đi lạc trong một không gian cổ xưa, đêm đen như mực, bầu trời sấm chớp bão bùng nhưng vẫn không có lấy một hạt mưa. Hắn đi về phía trước một đoạn liền nhìn thấy căn biệt thự quen thuộc của mình, nhưng trông có vẻ còn khá mới, cánh cổng sắt không có lấy một vết gỉ sét, những bức tường gạch cũng chẳng rêu phong.

Hắn nhìn thấy Vương Nguyên vội vàng chạy ra khỏi cổng, phải, là Vương Nguyên, hắn biết chắc đó là cậu dù quần áo trên người không giống những bộ cậu vẫn thường mặc, mái tóc cắt ngắn gọn gàng cũng được thay bằng một đầu tóc dài đen nhánh.

_Vương Nguyên! – Vương Tuấn Khải lớn tiếng gọi nhưng người kia dường như không nghe thấy, vẫn cắm cúi chạy về phía trước.

Hắn đột nhiên cảm thấy lo lắng. Trông Vương Nguyên có vẻ hoảng hốt, Vương Tuấn Khải chẳng biết cậu rốt cuộc định chạy đi đâu, nhưng không hiểu sao hắn lại cảm thấy nếu để cậu cứ chạy đi như thế, thì hắn nhất định không thể tìm thấy cậu.

Hắn không nghĩ thêm gì, nhanh chóng lựa chọn theo bản năng, chạy theo Vương Nguyên. Nhưng bình thường hắn chạy rất nhanh, giờ lại tựa như một con người bình thường, đuổi thế nào cũng không theo kịp, chỉ có thể bất lực nhìn theo bóng lưng người kia càng lúc càng xa. Hắn bắt đầu xuống sức, mắt thấy góc áo của cậu sắp sửa biến mất trong tầm mắt, hắn muốn hét lên, gọi cậu quay lại. Có điều thanh âm còn chưa kịp bật ra khỏi cổ họng, hắn đã nghe thấy tiếng mình vang lên.

_Vương Nguyên!

Vương Tuấn Khải ngạc nhiên quay đầu lại, hắn nhìn thấy chính mình, phải, chính hắn, có lẽ là của ngàn năm trước đây, trông không có gì thay đổi, chỉ khác là bộ dạng "hắn" lúc này trông có vẻ chật vật khổ sở, chứ không đạm mạc như bình thường. Vương Tuấn Khải nhanh chóng nhận ra cây thánh giá bạc của Vương Nguyên mà hắn đã có lần nhìn thấy, lúc này đang bọc trong một lớp vải sa tanh mỏng treo trước ngực "hắn". Thứ này có lẽ chính là nguyên nhân làm cho "hắn" trông có vẻ chật vật.

Vương Tuấn Khải tiến lên muốn giúp chính mình tháo vật đó xuống. Nhưng hắn không chạm vào được, cánh tay hắn xuyên qua thân thể của mình như thể hắn chỉ là một ảo ảnh phù du. Mà có lẽ đúng như thế thật. Vương Tuấn Khải bừng tỉnh, hắn chợt nhớ ra cảm giác buốt lạnh tràn vào trong óc khi hắn chạm vào màng sáng bao quanh thấu kính. Mọi chuyện sau đó hắn đều không biết gì, đến khi tỉnh lại thì hắn đã ở nơi này. Có thể bằng một cách thần kỳ nào đó hắn đang du hành trong trí nhớ của chính mình, trong một vùng đã bị niêm phong kín, vẫn luôn làm hắn đau đầu đến chết đi sống lại mỗi khi dấu niêm phong bị lung lay, mỗi đêm trước nhật thực.

Vương Tuấn Khải không có nhiều thời gian để suy nghĩ xem rốt cuộc đây có phải chính là đoạn trí nhớ mà hắn đang tìm kiếm hay không, tại sao Vương Nguyên lại giúp hắn tìm về được. Hắn vội vàng chạy theo thân ảnh của mình, vốn đang lê từng bước mệt mỏi về hướng Vương Nguyên vừa biến mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net