Chap 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi Vương Tuấn Khải bắt kịp chính mình thì khung cảnh lại thay đổi làm hắn ngả nghiêng chao đảo, trước khi kịp nhận ra mình đang ở đâu thì hắn nhìn thấy Vương Nguyên. Là Vương Nguyên tóc dài vừa nãy, không phải Vương Nguyên mà hắn vẫn biết.

Lúc này cậu có lẽ không phải ma cà rồng, Vương Tuấn Khải nghe thấy hơi thở nặng nhọc của cậu, và nhìn thấy cả dòng máu nóng hổi đang chảy qua huyết mạch phía dưới làn da. Vương Tuấn Khải lại cảm thấy cổ họng nhộn nhạo, cái cảm giác thèm khát khi hắn nhìn thấy Vương Nguyên lần đầu bất chợt ập đến không báo trước. Hương vị của người này luôn luôn thách thức sự kiên nhẫn của hắn.

Kìm lại ham muốn đang lan tỏa theo bản năng, Vương Tuấn Khải đứng yên quan sát hành động của Vương Nguyên. Lúc này thì hắn biết khung cảnh sẽ thay đổi khi cần thiết, hắn chỉ việc đứng yên tại chỗ mà theo dõi là được.

Hắn thấy Vương Nguyên bước xuống cái hành lang dài, sâu hoắm, y hệt cái mà cậu và hắn vừa bước qua trước đó không bao lâu. Vậy là bây giờ cậu đang ở dưới mặt đất, kiến trúc phía trên không biết có phải là quán bar hay không.

Sau đó Vương Tuấn Khải nhìn thấy căn phòng quen thuộc, cái thấu kính quen thuộc. Lúc này tất cả đều im lìm không có gì bất thường. Hắn tò mò tiến lại gần chiếc thấu kính, nhưng cũng giống như khi hắn chạm vào Vương Nguyên hay các đồ vật khác, cơ thể hắn hoàn toàn bị xuyên qua.

_Vẫn chưa đến thời điểm. – Vương Nguyên khẽ nói.

Vương Tuấn Khải nhàm chán quay đầu lại khi nghe thấy tiếng người kia lẩm bẩm. Cậu đang đứng trước cái bàn gần cửa ra vào, vội vàng viết gì đó vào một quyển sổ nhìn quen quen. Vương Tuấn Khải nheo mắt lại, nhanh chóng nhận ra cuốn sổ tay quen thuộc hắn vẫn đặt ở đầu giường. Thì ra Vương Nguyên chính là người viết ra nó. Không đúng, vậy thì người này liệu có phải Vương Nguyên hay không? Vương Tuấn Khải bắt đầu nghi ngờ.

Bề ngoài hai người trông rất giống nhau, nhưng nếu Vương Nguyên là người viết ra, tại sao cậu chẳng biết gì về nó. Hơn nữa người này không phải ma cà rồng, tại sao lại hiểu biết tường tận về ma cà rồng đến vậy?

Vương Tuấn Khải hồi tưởng từng câu từng chữ mà mình đã đọc qua, hắn nhíu mày khi phát hiện, chẳng lẽ tên ma cà rồng được nhắc đến trong cuốn sổ tay nọ, lại chính là mình? Là hắn, là chính hắn của hàng ngàn năm trước. Vậy thì người này là ai? Có liên quan gì đến hắn, lại có liên quan gì đến Vương Nguyên?

Vương Tuấn Khải vẫn không cho rằng người này và Vương Nguyên là cùng một người, dù bề ngoài rất giống, nhưng khí chất trên người lại hoàn toàn bất đồng. Hắn đã quên mất một chi tiết quan trọng, khí chất trên người Vương Nguyên trước khi bị sét đánh quả thực khác xa người trước mắt, nhưng Vương Nguyên hiện tại lại có vẻ không như thế.

Trong khi Vương Tuấn Khải còn đang suy tư, thì người trước mặt lại làm một hành động, mà sau này khi đã nhớ lại tất cả hắn không thể nào tưởng tượng ra được, vì sao người này lại phải làm như thế. Một dòng máu đỏ tươi theo vết cắt trên cổ tay đều đặn chảy vào trong ống nghiệm. Mùi thơm của nó tràn vào trong óc Vương Tuấn Khải khiến cổ họng của hắn chết lặng, nghẹn đắng.

Người kia gắt gao cắn môi, không phát ra một âm thanh nào, biểu tình đau đớn, thế nhưng đôi mắt lại như phát sáng nhìn chằm chằm vào ống nghiệm đang từ từ được lấp đầy. Vương Tuấn Khải có một loại xúc động muốn đập tan ống nghiệm, bịt lại vết thương trên tay người kia. Nhưng hắn không làm được, chẳng làm được gì cả, chỉ có thể trơ mắt nhìn dòng máu nóng hổi, từng giọt từng giọt nhỏ xuống. Nếu cứ tiếp tục như vậy người đang ở trước mặt hắn đây liệu có thể chịu đựng được bao lâu ?

Trong khi Vương Tuấn Khải bắt đầu không khống chế được cảm xúc, điên cuồng tìm cách giật cái ống nghiệm trong tay người kia ra, thì cái ống nghiệm cuối cùng đã đầy. Hắn trơ mắt nhìn người kia thở phào, lại tiếp tục đổi một cái ống nghiệm khác nhỏ máu vào đó. Trong phòng tràn ngập mùi máu tanh.

_Tại sao? – Vương Tuấn Khải biểu tình thống khổ nhìn người kia thì thầm. Hắn cũng không biết mình đang hỏi điều gì hay muốn hỏi điều gì. Tại sao người kia phải làm như thế? Làm như thế để làm gì? Cậu ta có biết cứ tiếp tục như vậy thì cậu ta chắc chắn sẽ chết hay không.

Nhưng tiếng thì thầm của hắn người kia chẳng thể nghe thấy được, cho đến khi cái ống nghiệm thứ ba đã đầy thì khuôn mặt của cậu đã xanh mét, bước chân loạng choạng. Cậu thở dốc khẽ dùng khăn tay bịt lại miệng vết thương, đương nhiên không có bao nhiêu kết quả. Chiếc khăn tay trắng muốt nhanh chóng nhuốm đỏ.

Cậu trai với mái tóc đen dài nặng nhọc quờ quạng tìm kiếm cái gì đó trên bàn. Sau đó Vương Tuấn Khải nhìn thấy cậu ta kéo một chiếc hộp rất nặng về phía mình, mở chiếc hộp ra, rồi đổ tất cả ba ống nghiệm chứa máu vào trong đó. Mùi máu tanh trộn với mùi đất ẩm ngai ngái quen thuộc xông vào mũi khiến Vương Tuấn Khải nhăn mày, hai tay hắn vô thức sờ sờ lên lớp da trên người.

Thứ sáp đặc sệt quen thuộc vẫn bảo vệ hắn khỏi ánh nắng mặt trời, có phải nó...đã được tạo ra bằng cách này không?

Vương Tuấn Khải cảm thấy hốc mắt nóng lên, nếu như có thể, có lẽ khuôn mặt hắn đã đẫm nước mắt từ bao giờ. Người kia sau khi làm xong toàn bộ những việc cần thiết, liền tựa vào tường thở dài một hơi, sau đó tiến về một góc của căn phòng, lúc này Vương Tuấn Khải mới chú ý đến, trong cái góc đó có một vật nhìn như một cái gương lớn nhưng lại không phải là gương.

Lúc trước, khi bước vào căn phòng này, hắn vốn nghĩ bản thân là ma cà rồng nên không có hình ảnh phản chiếu trong gương, vì vậy hoàn toàn không nghi ngờ gì. Cho đến giờ, khi nhìn thấy người kia, rõ ràng là con người, nhưng cũng không có hình ảnh phản chiếu, Vương Tuấn Khải mới nhận ra điều gì đó bất thường.

Tấm kính tựa như mặt gương được mở sang một bên, Vương Tuấn Khải rùng mình khi nhìn thấy phía sau là mặt trong của một chiếc quan tài. Người kia từ từ tựa vào đó, biểu tình vương chút đau khổ, vương chút quyết tâm, lại có một chút nhẹ nhõm thanh thản.

_Vương Tuấn Khải, em rất muốn nhưng không biết làm cách nào để có thể cho anh toàn bộ số máu ở trên người ngay bây giờ. Những gì có thể làm em đều đã làm, hy vọng anh không ngu ngốc mà chạy đến đây trong đêm nay.

_Vương Tuấn Khải, hãy bình an nhé.

_Vương Tuấn Khải, hẹn gặp lại.

Vương Tuấn Khải cảm thấy hai tai ù đi khi nghe thấy tên mình được lặp lại ba lần, hắn trơ mắt đứng nhìn người kia thanh thản khép mắt lại, và tấm kính mặt gương từ từ che khuất khuôn mặt mà hắn vốn vô cùng quen thuộc. Hắn điên cuồng tìm cách phá vỡ tấm kính nhưng không được. Tay hắn không thể chạm vào, cũng chẳng thể cảm thấy hơi ấm phía đằng sau tấm kính, toàn bộ xúc giác từ bàn tay truyền đến là một mặt phẳng lạnh lẽo như băng.

_Chết tiệt – Vương Tuấn Khải cắn răng, hắn nóng lòng chạm khuôn mặt vào lớp kính. Những tưởng bản thân sẽ xuyên qua được, ít ra hắn có thể nhìn thấy tình trạng của người phía bên trong. Nhưng xuyên qua được một nửa thì thân ảnh hắn không thể xuyên qua tiếp được nữa. Hắn và người kia gần trong gang tấc, nhưng lại bị ngăn cách bởi một tầng vật liệu mà hắn chẳng thể nào phá vỡ.

Cổ họng của Vương Tuấn Khải vang lên một tiếng nức nở khô khốc. Hắn sợ hãi, sợ người kia biến mất. Cậu ấy đang làm gì vậy? Làm thế để làm gì? Hắn không sợ trời, không sợ đất, càng không sợ ánh nắng. Cùng lắm thì suốt ngày chui lủi trong bóng tối, trong đêm đen. Hắn không cần thứ sáp đặc quánh đó, cũng không cần một giọt máu nào của cậu. Hắn cần cậu sống, sống khỏe mạnh trước mặt hắn, chứ không phải nằm trong một chiếc quan tài gương lạnh giá, mà hắn chẳng thể biết liệu cậu có còn tồn tại hay không.

Cảm giác đau thương như bóp nghẹt lồng ngực, Vương Tuấn Khải lần đầu tiên trong đời có suy nghĩ muốn chết đi. Trong cuộc đời vô tận mà hắn từng trải qua, hắn không có mục đích, không có lý tưởng, không biết bản thân rốt cuộc tồn tại vì điều gì. Sống như thế không vui vẻ, nhưng hắn vẫn sống được, vẫn hưởng thụ những gì mà sự sống đem lại, chưa một giây phút nào muốn chết đi. Nhưng lúc này hắn đột nhiên muốn chết, không rõ tại sao, nhưng hắn cảm thấy bản thân chẳng thể tồn tại nổi nếu cậu trai trong cỗ quan tài này biến mất vĩnh viễn.

Lồng ngực giống như bị khoét rỗng đi một khối, thân thể vì thế mà mất đi sức lực tựa như một cánh diều đứt dây, đau đến toàn thân chết lặng. Vương Tuấn Khải cảm thấy mình chẳng nghĩ được gì, chẳng tha thiết gì, chẳng muốn tìm kiếm điều gì nữa. Nếu không thể chết, hắn nguyện ý cứ như lúc này, chìm một nửa trong mặt kính của chiếc quan tài gương, chờ đợi một ngày người kia mở nó ra. Cậu nói "Vương Tuấn Khải, hẹn gặp lại" kia mà, vậy là cậu chưa chết, chưa biến mất có phải hay không? Phải hay không?

"Kẽo kẹt" – Tiếng cửa gỗ mở ra đột ngột làm Vương Tuấn Khải dấy lên chút hy vọng. Có người tới, có lẽ họ có thể phá vỡ tấm kính này, cứu lấy người ở bên trong. Hắn hoảng hốt pha lẫn chút vui mừng, hy vọng quay đầu lại.

—————————————–

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net