Chap 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ánh lửa bập bùng lọt vào mắt Vương Tuấn Khải, hắn chết lặng khi nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ quen thuộc của gã thầy tu có đôi mắt trắng dã. Chút hy vọng vừa mới nhen nhóm trong lòng nhanh chóng vụt tắt.

Gã thầy tu như có như không nhìn về phía Vương Tuấn Khải đang đứng, cũng không rõ liệu gã có nhìn thấy thân ảnh của hắn hay không. Vương Tuấn Khải gồng người, cảnh giác nhìn gã từng bước tiến lại gần chiếc quan tài gương.

Gã đứng trước tấm kính rất lâu như đang suy nghĩ xem rốt cuộc nên làm gì. Thế rồi Vương Tuấn Khải nín thở khi nghe thấy tiếng kim loại va chạm vang lên ken két, gã thầy tu từ từ mở tấm kính lên.

Chút phòng bị của Vương Tuấn Khải nơi lỏng, ngay khi hắn vừa thở phào nhẹ nhõm thì khuôn mặt lạnh băng của người kia lại triệt để làm hắn mất đi tất cả hy vọng. Gương mặt của cậu vẫn trong veo và nhẹ nhàng như đang chìm trong một giấc mộng say, nhưng hơi thở không còn. Từ vết cắt trên cổ tay, dòng máu tuy đã bắt đầu nguội lạnh nhưng vẫn không ngừng tuôn ra.

Cơn đau đầu của Vương Tuấn Khải đúng lúc đó lại chồm tới, hắn thống khổ ôm lấy đầu, rồi lại ôm lấy lồng ngực. Đến tột cùng cũng không biết nơi nào đau hơn. Đầu óc hắn quay cuồng, toàn thân đều giống như mất đi tri giác. Hắn nhắm chặt hai mắt lại như không tin vào những điều vừa xảy ra.

Chìm trong nỗi bi thương nồng đậm, Vương Tuấn Khải không thể chú ý đến những lời lầm bầm của gã thầy tu nọ. Gã đang làm phép, một tia sáng bạc nhẹ nhàng hạ xuống sau gáy Vương Nguyên, để lại một chấm đen như vừa nhốt lại vật gì đó.

Đến khi Vương Tuấn Khải cảm thấy bản thân cần phải bình tĩnh lại, hắn liền nghe thấy những tiếng động khủng hoảng, y như trong cơn ác mộng mà hắn vẫn thường gặp phải, tiếng cọc gỗ lọc cọc, tiếng thánh giá bạc leng keng, tiếng ai đó đang gào thét vô vọng.

_Vương Nguyên!

Thế rồi hắn nhìn thấy chính mình đang gào tên cậu, bất lực và đau đớn, cố chấp lao mình vào những cái cọc gỗ nhọn hoắt, tiếng thịt cháy xèo xèo liên tục vang lên khi tay "hắn" chạm vào những chiếc thánh giá bạc. Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn chính mình đi tìm cái chết, khẽ lẩm bẩm.

_Muộn rồi...cậu ấy...đã chết.

Vương Nguyên chết rồi, Vương Nguyên của ngàn năm trước đã chết trước khi hắn đến cứu cậu.

Vương Tuấn Khải nhớ ra tất cả.

———————–

Có một thời ma cà rồng đã từng ngang nhiên đi dạo dưới ánh nắng, bởi vì "thiên sinh" của chúng vẫn còn tồn tại. Đó là một bộ tộc kỳ lạ trên trái đất, những người mà máu của họ có thể giúp chúng tránh được ánh nắng, da của họ có thể giúp chúng chống lại cọc gỗ và đồ bạc, linh hồn của họ có thể giúp chúng không sợ hãi trước thánh giá và những vật trừ tà. Bộ tộc này không khác gì thần dược đối với ma cà rồng, một thứ vũ khí bảo hộ hoàn hảo.

Bộ tộc này ngoài khả năng kỳ lạ đó và một trí thông minh siêu việt thì thể chất của họ lại chẳng có gì đặc biệt, họ hoàn toàn là những con người yếu ớt mỏng manh trước những con ma cà rồng khát máu. Dần dần cái gì đến cũng phải đến, ma cà rồng ngày một nhiều, bộ tộc này ngày một ít đi, sau đó đến một thời điểm mà không một ai hay cái gì khác trên trái đất còn biết đến sự tồn tại của họ.

Nhưng bộ tộc này trên thực tế không hoàn toàn biến mất, chỉ là theo thời gian thể chất của họ đã dần dần biến đổi. Những khả năng khiến họ trở thành con mồi số một đối với ma cà rồng từ từ tiêu biến, trí tuệ cũng giảm sút đáng kể. Họ sẽ chẳng có gì đặc biệt, nếu hàng trăm năm sau không có hai đứa trẻ, mà dòng máu cùng trí tuệ của chúng kế thừa toàn bộ đặc điểm nguyên thủy của tổ tiên, ngẫu nhiên được sinh ra. Hai đứa trẻ đó không ai khác, chính là Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Hai đứa trẻ đó được ví như những vị thánh trong bộ tộc của mình, nhưng chúng cũng mau chóng bị ruồng bỏ khi những cái mũi tinh ranh của ma cà rồng đánh hơi được dòng máu thuần chủng tươi ngon. Bộ tộc nọ, bởi vì hai đứa trẻ, nhanh chóng trở thành mục tiêu tàn sát của ma cà rồng. Người chết ngày càng nhiều. Nhưng mặc dù vừa ghét bỏ, vừa sợ hãi, họ cũng không dám giao hai đứa trẻ ra. Bởi vì một con ma cà rồng khi có được "thần dược" gần như sẽ trở thành vô địch, không một ai, không một cái gì có thể ngăn nó lại. Ngày tàn của bộ tộc không nghi ngờ gì sẽ đến sau đó rất nhanh.

Nhưng hai đứa trẻ lại chẳng biết gì về dòng máu mà bản thân đang mang, chúng lớn lên trong hoàn cảnh tính mạng luôn luôn bị đe dọa, đồng thời lại bị toàn thể dân làng ghét bỏ. Hai đứa trẻ nhanh chóng bị cô lập. Chúng không cùng cha, không cùng mẹ, nhưng lại chảy chung một dòng máu kỳ lạ, khiến giữa chúng vô hình nảy sinh một sợi dây sinh mệnh tương liên. Xuất phát điểm từ tình thân, chúng trở thành những người quan trọng nhất trong sinh mệnh của nhau.

Ngày tháng dần trôi, bí mật không thể che giấu được mãi, hai đứa trẻ khi đã là thiếu niên liền phát hiện ra bí mật mà cơ thể chúng đang mang. Người này nhìn vào mắt người kia, cả hai đều đoán được đối phương nghĩ gì. Nhưng chung quy chúng đều im lặng chấp nhận, chờ một ngày mà số phận đã sắp đặt sẵn sẽ xảy ra.

Trong một cuộc tấn công đẫm máu, dân làng cuối cùng không thể gắng gượng nổi nữa, quyết định đem hai thiếu niên ra làm vật hiến tế. Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên chưa bao giờ nghĩ rằng bản thân mang tội, dòng máu của tổ tiên là thứ đáng để tự hào. Thế nhưng đứng trước đám đông phẫn nộ, và tha thiết hy vọng hai người chết đi để dân làng được sống. Họ còn có lựa chọn nào?

Ngày hiến tế đến, Vương Tuấn Khải tìm cách gạt Vương Nguyên, đem cậu giấu đi, một mình đối mặt với ba tên ma cà rồng. Hắn bình thản khép mắt lại khi cảm nhận được đôi răng nanh bén nhọn đâm vào da thịt. Những tưởng cái chết sẽ đến rất nhanh, nhưng không Vương Nguyên vừa lúc này tỉnh lại, làm phân tán sự chú ý của mấy tên ma cà rồng. Vương Tuấn Khải đỏ mắt, không thể nhìn Vương Nguyên chờ chết. Trong lúc mạng sống như chỉ mành treo chuông, mặt đất dưới chân hai người liền mở ra.

Căn hầm sâu hàng nghìn mét dưới lòng đất mà Vương Nguyên khổ công chuẩn bị bao nhiêu năm nay cuối cùng cũng có lúc dùng đến. Cậu vừa bịt lại vết thương trên cổ Vương Tuấn Khải, vừa khẩn cầu cho mọi chuyện trôi qua êm đẹp.

Vương Tuấn Khải vì mất máu quá nhiều mà ngất đi, hắn không chết, nhưng khi tỉnh dậy thì dòng máu đặc biệt đã không còn chảy trong huyết mạch, hắn trở thành ma cà rồng. Lúc Vương Tuấn Khải tỉnh lại, Vương Nguyên nhìn đôi mắt đỏ quạch ghê rợn của hắn mà vô thức lùi lại phía sau vài bước.

_Đừng sợ. Anh sẽ không làm hại em. – Vương Tuấn Khải vẫn nhớ như in câu đầu tiên mình nói sau khi trở thành ma cà rồng. Hắn biết Vương Nguyên có lẽ cũng không sợ hắn, cậu chỉ sợ hắn không còn là hắn.

Dân làng sau khi biết Vương Tuấn Khải đã trở thành ma cà rồng còn Vương Nguyên không chết, bèn tìm cách xua đuổi Vương Tuấn Khải, đồng thời tách Vương Nguyên ra khỏi hắn. Dùng mọi biện pháp ngăn cấm hai người. Vương Nguyên bây giờ là con người duy nhất còn lại, mang dòng máu thuần chủng của bộ tộc xa xưa, là đối tượng cần được bảo vệ hàng đầu. Còn Vương Tuấn Khải là tên ma cà rồng đầu tiên đã từng mang dòng máu ấy.

Nguồn cội và quê hương không thể nói bỏ là bỏ, Vương Nguyên vẫn luôn cảm thấy mình mang nợ với dân làng. Bởi vậy cậu không rời khỏi làng, chấp nhận số phận làm một kẻ không biết là mang đến may mắn hay tai ương.

Vương Tuấn Khải cũng không bỏ xuống được Vương Nguyên. Vì thế ngôi nhà lớn cách làng không xa từ từ được dựng lên. Vương Tuấn Khải tập sử dụng sức mạnh của mình, dùng nó chống lại những tên ma cà rồng khát máu vẫn từng thời, từng khắc rình rập cướp đi Vương Nguyên. Số người chết trong làng giảm đi không ít. Mặc dù vậy những gì hắn làm, ngoài Vương Nguyên ra, chẳng có lấy một ai cảm kích.

Những tên ma cà rồng vì e dè Vương Tuấn Khải mà không còn thường xuyên quanh quẩn xung quanh ngôi làng nữa, nhưng chúng vẫn chưa từ bỏ ý định. Chúng có thời gian vô hạn nên học được cách nhẫn nhịn, chờ đợi thời điểm thích hợp. Và thời điểm đó là đêm trước nhật thực. Thời điểm mà ma cà rồng yếu nhất.

Những tên ma cà rồng khác yếu đi nhưng Vương Tuấn Khải cũng yếu đi, còn dân làng chỉ là những sinh vật chân yếu tay mềm run sợ trước chúng. Chỉ cần một đội quân ma cà rồng đông đủ, Vương Nguyên sẽ không thể chạy thoát.

Cùng lúc đó, dân làng lại cùng nhau tạo nên một cái bẫy điên rồ nhằm tiêu diệt Vương Tuấn Khải và đám ma cà rồng cũng vào ngày này. Họ chưa bao giờ nhìn nhận sự che chở, bao bọc của Vương Tuấn Khải, họ chỉ nhìn thấy nguy cơ đầy rẫy mà hắn đem lại khi ở trong lốt của một ma cà rồng. Vương Nguyên trở thành miếng mồi trong mắt họ.

Vương Nguyên tình cờ nghe được kế hoạch này, rồi nằng nặc đòi Vương Tuấn Khải giúp mình trở thành ma cà rồng. Nhưng Vương Tuấn Khải vốn đã nếm đủ đau khổ khi biến thành loài sinh vật kỳ quái này, làm sao có thể đồng ý. Hai người không thể thỏa hiệp, Vương Nguyên đành kể lại tỉ mỉ với Vương Tuấn Khải về cái bẫy giăng sẵn chờ hắn sa vào. Nhưng có một chuyện cậu giấu kín không kể, đó là miếng mồi mà dân làng định đặt trong cái bẫy nọ.

Đêm trước nhật thực đến, Vương Tuấn Khải nghe theo Vương Nguyên ở lại trong căn biệt thự của hắn, thề thốt trước khi sang ngày mới sẽ không bước ra ngoài một bước. Vương Nguyên quay về làng, nói rằng nơi đó sẽ an toàn hơn khi những tên ma cà rồng khác tìm đến. Vương Tuấn Khải nghe cũng có lý nên không ngăn cản. Có điều cảm giác bất an cứ làm hắn bồn chồn không yên, rốt cục hắn chạy theo Vương Nguyên về làng.

Nhưng những gì chờ đợi hắn chỉ là một rừng cọc gỗ và thánh giá bạc, Vương Nguyên đâu không thấy. Chút huyết dịch còn sót lại trong thân thể Vương Tuấn Khải nóng lên cuồn cuộn, Vương Nguyên và hắn có một sợi dây sinh mệnh tương liên, chính là dòng máu thuần chủng này. Hắn biết Vương Nguyên đang gặp nguy hiểm, hắn phải đi tìm cậu. Nhưng hắn tìm không thấy. Hắn gọi tên nhưng chẳng có ai đáp lại.

Thế rồi chút huyết dịch đang nóng lên từ từ nguội lạnh rồi tắt hẳn, Vương Tuấn Khải cảm thấy chúng đang bốc hơi ra khỏi thân thể, giống như sinh mệnh của Vương Nguyên đang từ từ trôi đi. Hắn đang điên cuồng gào thét đột nhiên ngừng lại. Thân thể chết lặng mặc cho cọc gỗ không ngừng ghim vào người, chồng chất vết thương.

Đội quân ma cà rồng lúc này liền xuất hiện, những đôi mắt đỏ ngầu sáng quắc lên trong đêm tối. Dân làng sợ hãi chùn bước, nhưng đã không còn kịp. Tiếng kêu la thảm thiết, mùi máu tanh tràn ngập không gian. Vương Tuấn Khải vẫn đứng yên tại chỗ, giống như một lưỡi kiếm sắc bén bị gông cùm, giam chặt giữa một bãi chiến trường ngổn ngang.

Lồng ngực bị một cây cọc gỗ xuyên qua, Vương Tuấn Khải cứ ngỡ thứ này có lẽ sẽ lấp được lỗ hổng nơi trái tim mà hắn đang cảm thấy nhức nhối, nhưng không, nó chỉ làm nỗi đau tăng lên gấp bội. Không phải nỗi đau thể xác, đó là một loại nỗi đau mà hắn chẳng thể diễn tả thành lời. Đau đến muốn chết đi cho khuây khỏa.

Vương Tuấn Khải của ngàn năm trước đã trải qua nỗi đau này một lần, Vương Tuấn Khải lúc này đang chứng kiện sự việc từng bước tái hiện, lại phải trải qua lần thứ hai. Đau, đau lắm. Đau đến hít thở không thông. Người kia chết thật. Tự sát. Vì không muốn làm mồi nhử. Vì muốn cho hắn sống. Chết ngay trước khi hắn đến. Chẳng nói với hắn một tiếng cũng chẳng chào tạm biệt. Sống thế nào đây khi cả linh hồn và trái tim đều đã chết? Ngàn năm trước Vương Tuấn Khải không biết, ngàn năm sau hắn cũng chẳng có câu trả lời. Sự thật một khi được phơi bày, càng làm hắn thống khổ không thôi.

Vương Tuấn Khải của ngàn năm trước giống như phát điên, không màng cọc gỗ trên người mà xông vào cuộc chiến, chẳng phân biệt dân làng hay là ma cà rồng, cứ gặp hắn là phải chết. Hắn muốn giành lại thân xác người kia, sống thì phải thấy người, chết thì phải thấy xác. Thế rồi bằng một sự nỗ lực phi thường, hắn kéo dài chút hơi tàn tìm được đường rơi xuống căn hầm mà Vương Nguyên đã chết. Sau đó hắn tìm thấy thứ duy nhất mà cậu để lại, cuốn sổ tay mà cậu mang theo bên người.

Cầm lấy cuốn sổ tay ôm vào người, Vương Tuấn Khải ngã xuống, hốc mắt khô khốc nhìn lên ánh trăng màu cam đỏ của đêm trước nhật thực. Nó nhu hòa hay độc ác? Ghê rợn, thê lương hay bình yên trước giông tố? Câu trả lời đối với hắn cũng chẳng còn quan trọng, đêm này là đêm hắn vĩnh viễn mất đi người kia, là đêm hắn hy vọng có thể biến khỏi cõi đời. Nhưng chết rồi thì sao? nếu hắn chết có nghĩa là chấm hết, ma cà rồng vốn không có linh hồn. Hắn vĩnh viễn chẳng bao giờ lại có thể đồng hành cùng cậu.

Nhưng nếu sống mà chỉ có một mình vậy thì còn tồn tại để làm gì? Vương Tuấn Khải khép mắt lại, chờ đợi ngọn lửa từ cọc gỗ lan ra đốt cháy thân thể. Chờ đợi bản thân mất đi ý thức rồi biến mất vĩnh viễn.

Sau khi bình tĩnh lại, Vương Tuấn Khải ngàn năm sau đứng một bên nhìn bản thân từ từ tan biến mà ngổn ngang suy nghĩ. Nỗi đau mà hắn từng trải qua là thật, Vương Nguyên đã chết cũng là thật. Nhưng chẳng phải ngàn năm sau hắn vẫn sống sờ sờ và Vương Nguyên lại lành lặn xuất hiện trong một thân xác mới đó hay sao?

Hắn vẫn nhớ thời điểm mà hắn tỉnh lại dưới lớp đất đen, có lẽ cách khoảng thời gian này tầm vài thế kỷ. Bãi chiến trường, ngôi làng, tất cả đều không còn. Hắn giống như tái sinh trở lại, hoàn toàn chẳng nhớ chút gì, cũng chẳng biết bản thân một mình tồn tại trên thế giới này để làm gì. Lang thang và vật vờ cho đến khi lại gặp được cậu, Vương Nguyên của ngàn năm sau. Dòng máu chảy trong người cậu vẫn không thay đổi, vẫn có ma lực chết người, dù hắn hoàn toàn chẳng biết tác dụng của nó. Và rồi dù đã tính toán tận hưởng đến giọt cuối cùng thứ đồ uống vốn làm hắn không thể cưỡng lại, nhưng có lẽ sự thân thiết vô hình ở cậu ngay từ đầu đã làm hắn không xuống tay được.

Hắn, Vương Nguyên, quán bar cuồng loạn phía trên căn phòng bí mật, một đêm không trăng, Vương Tuấn Khải đột nhiên nghi ngờ, liệu tất cả có phải chỉ là trùng hợp?

————————–

P/s: Ảo trên từng câu chữ =)) Yên tâm chương sau chỉ có ảo hơn chương trước mà thôi =)))

Advertisements


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net