Chap 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Nguyên dùng chút sức lực còn lại của mình nhanh chóng chạy về nhà. Khi cậu bước chân vào đến cửa thì chút sức lực cuối cùng đó cũng tiêu tan mất. Cậu ngất. Toàn bộ thân hình đổ ập xuống nền nhà lạnh băng như một cánh diều đứt dây. Trước khi hoàn toàn mất đi ý thức, trong đầu cậu vẫn vang lên giọng nói trầm khàn không chút độ ấm của tên ma cà rồng nọ 'Vương Tuấn Khải, nhớ kỹ''.

Không biết cậu mê man bao lâu, đến khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên, bóng đêm cùng cơn ác mộng khủng khiếp hôm trước đã lùi về phía sau. Tuy nhiên trên người vẫn là bộ quần áo nhuốm máu nhắc nhở cậu rằng chuyện xảy ra đêm qua là có thật. Mùi máu tanh gai mũi khiến người ta ghê tởm. Vương Nguyên ngồi dậy một lúc cho tỉnh hẳn, rồi bước vào nhà tắm.

Nước nóng xối qua thân thể tẩy đi mùi máu tanh, nhưng lại làm vết cắn trên cổ trở nên nhức nhối. Đưa tay sờ lên miệng vết thương, Vương Nguyên khẽ rùng mình một chút, cảm giác mạch máu bên dưới căng lên khi bị cắn cậu vẫn còn nhớ rất rõ. Trên đời thế mà lại có ma cà rồng thật. Thực ra cậu vẫn chưa đủ tuổi vào hộp đêm, nhưng do đi học xa nhà lại ở bên ngoài trường không có ai quản lý, nghe lời bạn bè rủ rê mới đánh liều đi thử một lần. Từ nay về sau chắc cậu không dám ra ngoài một mình vào ban đêm nữa.

Sau khi chắc chắn rằng không còn mùi máu trên người, Vương Nguyên mới bước ra khỏi phòng tắm. Đi lướt qua tấm gương lớn ngay gần đó, cậu dừng lại nhìn vào chính mình trong gương. Vết cắn trên cổ tuy không lớn nhưng lại vô cùng bắt mắt, đỏ tươi, ghê rợn. Vương Nguyên thầm nghĩ, có lẽ chiều nay đi học cậu nên quàng thêm một cái khăn. Cậu cũng không muốn kể cho ai về việc xảy ra tối qua. Kể ra người ta lại bảo cậu bị điên cũng nên.

Cân nhắc kỹ càng, Vương Nguyên thở dài quay lưng lại với tấm gương chuẩn bị ăn uống rồi đi học. Cậu khẽ hắt hơi một cái, hoàn toàn không biết bóng của mình từ từ mờ đi trong gương.

Vương Nguyên ra khỏi nhà vào lúc giữa trưa, vừa đi vừa suy nghĩ lý do nghỉ học buổi sáng để giải thích với giáo viên. Bạn bè chắc chắn đã nói đỡ cho cậu vài câu rồi nhưng tự nghĩ ra lý do vẫn tốt hơn.

Mười hai giờ trưa, mặt trời chiếu vuông góc với mặt đất, bóng người đổ thành một viền đen đậm đặc xếp gọn dưới lòng bàn chân. Thế nhưng cái bóng của Vương Nguyên lại mờ nhạt kéo dài thành một đường chỉ mảnh, như sắp mất hút vào trong đất.

Đến lớp, uổng công Vương Nguyên suy nghĩ suốt đường đi, giáo viên nhìn qua nét mặt của cậu rồi cũng không hỏi thêm câu nào nữa, bảo cậu vào chỗ ngồi. Bạn bè nhìn thấy Vương Nguyên đi học, tốt bụng quay sang hỏi :

_Ông bị ốm thật hả ? Mặt trắng xanh cả rồi. Còn mặc nhiều áo thế, không bị sốt đấy chứ ?

_A. Có lẽ vậy...– Vương Nguyên vừa nói vừa kéo chặt vạt áo khoác mỏng đang mặc trên người. Trong lớp bạn học ai nấy đều mồ hôi nhễ nhại, chỉ có cậu là thấy lạnh. Có lẽ tối qua ngủ trên nền đất nên hôm nay cảm lạnh rồi.

Thế mà Vương Nguyên ốm thật. Học đến tiết hai cậu bỗng lên cơn sốt, bạn bè nhanh chóng đưa cậu xuống phòng y tế. Bác sĩ ở đó nói Vương Nguyên chỉ bị cảm lạnh, truyền nước nghỉ ngơi sẽ khỏe lại ngay. Giáo viên và bạn học yên tâm để cậu lại ở phòng y tế.

Tấm rèm trắng khép lại, Vương Nguyên nghe thấy tiếng đóng cửa và tiếng bước chân mọi người rời đi, không gian nhanh chóng trở nên yên tĩnh. Biết có bác sĩ bên ngoài nên cậu yên tâm nhắm mắt lại.

Khi giấc ngủ chập chờn sắp sửa ập đến, giọng nói trầm khàn lạnh lẽo đêm qua bỗng vang lên bên tai Vương Nguyên, khiến cậu bừng tỉnh :

_Cảm giác sắp trở thành ma cà rồng có phải rất tuyệt hay không ?

Vương Nguyên hai mắt mở lớn nhìn chằm chằm tên ma cà rồng trước mặt. Bóng đêm và ánh đèn đường quả thực đã che giấu rất nhiều thứ đáng sợ. Dưới ánh sáng ban ngày, làn da trắng bạch đến gần như trong suốt cùng với đôi đồng tử đỏ sậm tựa như màu máu kia không thể nào giấu đi đâu được.

Tên ma cà rồng Vương Tuấn Khải đứng ở đó, ngay bên cạnh chiếc giường mà Vương Nguyên đang nằm, vẫn mặc bộ tây trang thẳng thớm tối qua, trên người không dính một hạt bụi, lại càng không có mùi máu. Hắn xuất hiện tựa như một bóng ma, tấm rèm trắng không hề lay động, không gian xung quanh hệt như đóng băng.

Vương Nguyên muốn hét lên báo hiệu cho người bên ngoài biết, thế nhưng âm thanh dường như bị tắc nghẽn trong vòm họng, không tài nào bật ra thành tiếng. Cậu trơ mắt nhìn tên ma cà rồng từ từ rút kim truyền nước ra khỏi cổ tay. Máu tươi rỉ ra từ vết kim vô cùng chói mắt.

Vương Nguyên cảm thấy lạnh sống lưng khi đầu lưỡi ram ráp của tên ma cà rồng liếm qua cổ tay. Mạch máu của cậu một lần nữa căng lên, đập dồn dập như trực tan vỡ.

_Không cần khẩn trương, quá trình biến đổi diễn ra rất nhanh.

Vương Nguyên không hiểu tên ma cà rồng đang nói gì, cậu giương mắt lên nhìn hắn như muốn hỏi tại sao. Hình ảnh cuối cùng cậu còn thấy là khóe miệng khẽ nhếch của tên ma cà rồng, sau đó mọi thứ đều hóa thành màu đen. Một cơn đau buốt từ đỉnh đầu ập xuống lan tràn ra khắp toàn thân không hề báo trước. Vương Nguyên đổ mồ hôi lạnh, nằm co quắp trên giường, bàn tay nắm chặt ga giường đến nổi gân xanh. Cổ họng muốn kêu to lên vì đau nhưng chỉ có thể bật thành những tiếng nức nở đứt quãng.

Vương Tuấn Khải vắt chéo chân ngồi xuống chiếc ghế cạnh đó, khuỷu tay đặt trên tay vịn của ghế, chăm chú nhìn người đang bị cơn đau giày xéo trên giường. Đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến quá trình một người biến đổi thành ma cà rồng nên vô cùng chờ mong. Bản thân hắn cũng không còn nhớ cơn đau lúc biến đổi ra sao nữa, nhưng nhìn biểu tình của người trên giường chắc hẳn là rất đau.

Không lâu sau, tiếng chuông báo hiệu giờ tan trường vang lên, bác sĩ trực phòng y tế vén tấm màn trắng lên xem Vương Nguyên có còn ở đó không để kêu cậu đi về, thế nhưng chỉ nhìn thấy chiếc giường trống không và một tấm chăn nhăn nhúm. Ông ta lắc đầu, rồi cầm cặp sách đi ra ngoài, khóa cửa lại.

Vương Tuấn Khải vẫn giữ nguyên tư thế như lúc nãy, khóe miệng khẽ nhếch nhìn cánh cửa khép lại. Con người thì vẫn chỉ là con người, những gì ta không muốn cho thấy, nhất định không nhìn thấy được.

Vương Nguyên bị cơn đau hành hạ đến ngất lịm đi, trong cơn mê dài đầy ám ảnh của cậu, hàm răng lóe sáng và đôi đồng tử đỏ sậm không ngừng hiện lên. Cậu mơ thấy mình hoảng loạn chạy trong đêm đen, chạy mãi chạy mãi đuổi theo ánh sáng trắng phía cuối con đường, xung quanh là những tiếng gào thét, thảm thương. Cậu chạy, mải miết chạy, đến khi sắp đuổi kịp rồi thì ánh sáng ấy bỗng vụt tắt. Và cậu bừng tỉnh.

Khi Vương Nguyên mở mắt thì đã là ban đêm, cậu vẫn đang nằm trên giường trong phòng y tế, ánh trăng men theo khe cửa tạo thành một vệt sáng dài trên nền nhà. Gió thổi qua làm rèm cửa lung lay, khiến cho vệt sáng đó lúc sáng lúc tắt. Vương Nguyên hít sâu một hơi để chắc chắn rằng mình còn sống. Đúng lúc đó, giọng nói vẫn ám ảnh cậu lại vang lên :

_Ngươi đã tỉnh.

Vương Nguyên giật mình, lúc này cậu mới phát hiện ra tên ma cà rồng Vương Tuấn Khải vẫn đang ngồi đó, ngay bên cạnh giường. Kỳ lạ là, dù buổi tối nhưng cậu vẫn nhìn rất rõ gương mặt của hắn, đôi đồng tử đỏ rực nhìn thẳng vào cậu khiến da đầu tê dại.

Vương Nguyên hoảng hốt định quờ lấy cây thánh giá nhưng trên cổ trống trơn, cậu chợt nhớ sáng nay lúc đi tắm đã bỏ nó ra đặt trên bàn. Tim đập thình thịch, Vương Nguyên lui dần về phía sau, muốn tránh xa tên nguy hiểm kia càng xa càng tốt.

Vương Tuấn Khải vẫn không có động tĩnh gì, lúc này hắn đang chăm chú nhìn ma cà rồng mới sinh trước mắt. Không thể phủ nhận cậu ta rất đẹp, làn da vốn dĩ đã trắng, sau khi trở thành ma cà rồng lại càng thêm tinh tế. Đồng tử đỏ tươi và mái tóc đen sậm màu vô cùng nổi bật. Đã rất lâu rồi hắn mới nhìn thấy một con ma cà rồng. Cậu ta, từ giờ, sẽ trở thành đồng loại của hắn.

Vương Nguyên sợ hãi thật lâu vẫn chỉ thấy tên ma cà rồng ngồi yên tại chỗ, điều này làm cậu lớn gan hơn một chút. Hít một hơi thật sâu, cậu vùng dậy chạy ra phía cửa. Tay vừa chạm đến tay nắm cửa vặn khẽ một cái thì nó đã vỡ vụn. Vương Nguyên bàng hoàng đứng khựng lại. Cậu nghi hoặc ngoảnh ra phía sau nhìn tên ma cà rồng đang ngồi trong bóng đêm. Vương Tuấn Khải không thay đổi biểu tình, khóe miệng vẫn nhếch lên như đang chứng kiến việc gì thú vị lắm.

Vương Nguyên nhìn thấy nụ cười nửa miệng nọ, nỗi sợ hãi nhanh chóng lấn át nghi hoặc, cậu cứ thế chạy một mạch về nhà. Chỉ hy vọng có thể vĩnh viễn không cần gặp lại tên ma cà rồng ấy nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net