Chap 21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vương Tuấn Khải không tin vào những điều mình vừa nghe được. Linh hồn và máu của hắn lại thuộc về một con ma cà rồng khác. Nhưng chẳng phải hắn đã biến thành ma cà rồng đó sao? Vậy chiếc hộp chứa linh hồn và máu của hắn lại ở nơi nào?

Nhìn ra được thắc mắc của Vương Tuấn Khải, Vương Nguyên khẽ ôm hắn chặt hơn, tiếp tục nói:

_Một vật chứa có thể chứa một, hoặc nhiều, hoặc một nửa những gì thuộc về một con ma cà rồng.

_Ý em là gì? – Vương Tuấn Khải đột nhiên cảm thấy toàn thân lạnh lẽo.

_Em và anh tính ra mỗi người chỉ là một nửa chiếc hộp pandora. Hai chúng ta mang dòng máu và linh hồn của cùng một ma cà rồng.

Từng lời, từng lời Vương Nguyên nói ra làm Vương Tuấn Khải sửng sốt và lo sợ. Hắn đột nhiên có một loại dự cảm không lành.

_Làm sao em biết?

_Thời điểm em chết anh cũng cảm nhận được đúng không? Dù chúng ta không phải sinh đôi, cũng không cùng cha mẹ – Vương Nguyên mỉm cười. Cậu đang nói đến sợi dây sinh mệnh tương liên, mà trước đây hai người vốn nghĩ nó sinh trưởng ra bởi họ có dùng dòng máu nguyên thủy.

Vương Tuấn Khải yên lặng đồng ý, đợi Vương Nguyên nói tiếp.

_Khi anh trở thành ma cà rồng, một nửa dòng máu và linh hồn cường đại mà anh đang mang từ từ chuyển về trên người em. Dân làng biết điều này nên tìm cách bảo vệ em chặt hơn, vì khi tụ lại làm một thì linh hồn của chúng ta sẽ có biện pháp tiêu diệt ma cà rồng, hoặc là, trở về với chính chủ, trở thành một con ma cà rồng mạnh nhất.

Đồng tử Vương Tuấn Khải co lại, hai tay phát run, hắn không dám tưởng tượng đến viễn cảnh ma cà rồng – chủ nhân của chiếc hộp pandora tìm được Vương Nguyên.

_Lúc đó em vẫn luôn thắc mắc tại sao mình lại đột nhiên thông minh hơn trước rất nhiều. Mãi sau này khi chết đi sống lại mấy lần mới hiểu – Vương Nguyên cười cười.

_Nhưng bây giờ em cũng biến thành ma cà rồng rồi...- Vương Tuấn Khải lẩm bẩm.

_Phải – Vương Nguyên tiếp tục mỉm cười – khi biết được tất cả chuyện này em cũng từng suy nghĩ rốt cuộc mình có nên biến thành ma cà rồng hay không. Nhưng rốt cuộc thì em cũng không phải nghĩ nữa.

_Vậy...– Vương Tuấn Khải chần chừ hỏi, trong lòng nỗi bất an ngày một lớn hơn – ...liệu em có gặp nguy hiểm không? Sẽ có người khác thay thế chúng ta trở thành chiếc hộp pandora chứ?

_Có lẽ vậy – Vương Nguyên cũng không chắc chắn lắm.

_Khi trước em nói với gã mục sư là quyền quyết định thuộc về chúng ta. Vậy rốt cuộc chúng ta còn phải quyết định việc gì nữa?

_Việc này ... – Vương Nguyên ngập ngừng – vừa nãy anh có để ý đến gã mục sư đã làm phép khi anh và em chết đi không?

Vương Tuấn Khải ngẫm nghĩ một lúc rồi lắc đầu, hắn không có chút ấn tương nào.

_Có thể anh không nhìn thấy – Vương Nguyên cười cười, vươn tay chạm nhẹ lên nốt ruồi sau gáy Vương Tuấn Khải – nếu không chỉ sợ anh đã hỏi chuyện này trước tiên.

_Gã là đầy tớ trung thành của ma cà rồng nguyên bản. – Vương Nguyên đột nhiên hạ thấp giọng – Vị bá tước vì bảo vệ quê hương mà đã bán linh hồn cho quỷ dữ. Gã mục sư được quê hương trao cho nhiệm vụ là cứu lấy linh hồn của chủ nhân khỏi tay quỷ dữ.

_Sau đó thì sao?

_Khi chúng ta chết, hắn đã phong ấn linh hồn lại trong hai cơ thể. Và hàng thế kỷ sau hắn đi tìm hai chúng ta để mong hợp hai phần linh hồn lại làm một. Em vẫn là người nên có thể tái sinh, vẫn còn thân thể, nhưng anh thì khác, nếu anh chết thân thể sẽ không còn nữa.

_Vì vậy chúng ta phải lựa chọn?

_Hoặc là tự giết lẫn nhau hoặc là hợp lại làm một.

_Hợp...hợp lại làm một? – Vương Tuấn Khải đột nhiên lắp bắp.

Vương Nguyên khó hiểu nhìn vẻ mặt xấu hổ của Vương Tuấn Khải, sau đó đột nhiên ngẩn ra, cậu biết người này đang nghĩ đến chuyện gì. Đây là thời khắc nào mà còn suy nghĩ linh tinh như vậy chứ? Nếu có thể, Vương Nguyên dám chắc mặt mình đã sớm đỏ lên như gấc. Cậu đánh lên người Vương Tuấn Khải một cái, thấp giọng mắng:

_Không phải như anh nghĩ !!

_Ừ...ừ...anh đâu nghĩ gì – Vương Tuấn Khải cười cười, cũng tại hai người vừa mới hợp lại làm một không bao lâu. Ngay sau đó gương mặt của hắn lại đột nhiên trở nên ngưng trọng. – Chúng ta không chọn thì sao?

_Thực ra chọn hay không cũng không quan trọng. Vì bây giờ em cũng đã trở thành ma cà rồng. Sau khi cởi bỏ phong ấn cơ thể em cũng không thể mang linh hồn được nữa. Linh hồn nguyên bản sẽ đi tìm vật chứa mới.

_Vậy rốt cuộc em còn lo lắng điều gì?

Vương Nguyên không trả lời, cậu nhìn thật sâu vào mắt Vương Tuấn Khải. Ngàn năm trước, hai người chỉ biết bản thân mang dòng máu nguyên thủy của tổ tiên và luôn hãnh diện về điều đó. Khi cậu biết được sự thật thì lòng tự hào không giảm đi mà ngược lại còn tăng lên rất nhiều. Dù chỉ là một vật chứa nhưng dòng máu cậu mang trong mình là dòng máu của một kẻ vĩ đại, một kẻ đã trả giá quá nhiều cho quê hương. Cậu không có ký ức của ma cà rồng nguyên bản, nhưng bản thân cậu lại luôn tha thiết mong linh hồn của kẻ đó được giải thoát.

Sức mạnh quỷ dữ mà kẻ đó có được dù có dùng để cứu người thì vẫn bị chúa trời ruồng bỏ, nhưng ngài lại trao cho kẻ đó cơ hội chuộc lỗi bằng cách từ bỏ sức mạnh, từ bỏ cả máu và linh hồn vốn đã đem bán. Một kẻ không còn sức mạnh của ma cà rồng, không còn máu, không còn linh hồn thì là loại tồn tại gì? Là một phần ý niệm mỏng manh khi gặp được vật chứa linh hồn của mình và giải thoát chúng khỏi bàn tay của quỷ sa tăng.

Bản thân cậu và Vương Tuấn Khải không những đã từng là vật chứa mà còn mang theo một phần ý niệm này. Bởi thực ra ma cà rồng nguyên bản đã không còn tồn tại. Nếu hai người không phải là ma cà rồng, hoặc chỉ một trong hai người là ma cà rồng thì mọi chuyện được giải quyết vô cùng đơn giản. Tự giết lẫn nhau hoặc hợp lại thành một. Chọn cách nào thì cũng chỉ còn một thân thể tồn tại, buông bỏ sức mạnh, để ý niệm và linh hồn được giải phóng dung hòa vào nhau.

Nhưng mọi chuyện lại diễn biến theo chiều hướng mà không ai có thể đoán trước, kể cả gã mục sư vốn đã đi theo hai người hàng ngàn năm, sắp đặt mọi chuyện hòng đến đích cuối cùng. Hai người lại đồng thời trở thành ma cà rồng, trên người vẫn mang linh hồn bị phong ấn và một phần ý niệm. Hơn nữa họ còn phát sinh tình cảm với nhau, sợi dây sinh mệnh đáng lẽ phải thôi thúc họ đấu tranh lẫn nhau để tồn tại, vậy mà không, nó hoàn toàn tạo ra tình huống ngược lại.

Hai phần ý niệm hoặc là tiêu diệt lẫn nhau, để một cái nuốt chửng cái kia trở thành nguyên bản; hoặc là không có ý thức dễ dàng dung hợp. Giờ phút này mỗi phần ý niệm lại nảy sinh tinh cảm vừa hài hòa lại vừa mâu thuẫn. Tan không được, hợp cũng chẳng xong. Quyền quyết định có trao trả để cho chúng hợp lại làm một hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào ý chí chủ quan của hai người.

Vương Tuấn Khải trở thành ma cà rồng quá sớm, khi mà ý thức của ma cà rồng nguyên bản chưa thức dậy, nên không có chút băn khoăn nào. Nhưng Vương Nguyên thì khác, được giải phóng linh hồn là ý muốn tha thiết của bản thể, nhưng nếu lựa chọn điều đó cậu và Vương Tuấn Khải phải từ bỏ toàn bộ, thậm chí có thể vĩnh viễn quên mất nhau, quên mất người kia. Họ phải trả lại toàn bộ những gì thuộc về chủ cũ, tự mình xây dựng một tia ý niệm cho bản thân. Họ không có linh hồn, không có ý niệm do chúa trời ban cho. Là một loại tồn tại kỳ lạ ngoài vòng kiểm soát của thánh thần. Họ là ma cà rồng nhưng cũng không phải là ma cà rồng, vì họ chẳng có gì để đánh đổi. Trên thực tế Vương Nguyên cũng không biết sau khi trao trả tất cả cho chủ cũ thì cậu sẽ biến thành cái gì, hoặc có còn tồn tại hay không.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên im lặng thật lâu không nói thì khẽ cụng đầu vào trán cậu, thì thầm:

_Có thể cho anh biết em đang nghĩ gì không?

Đáp lại hắn là một nụ hôn, Vương Nguyên tin tưởng Vương Tuấn Khải cũng sẽ giống như cậu, lựa chọn trả lại tất cả cho chủ cũ. Nhưng cậu rất sợ, thực sự rất sợ, tại vì cậu chẳng biết người này liệu có còn tồn tại hay không.

Vương Tuấn Khải cảm nhận được nỗi bất an sâu sắc trong lòng Vương Nguyên, hắn không biết làm gì hơn là nhẹ nhàng đáp lại, an ủi cậu. Môi lưỡi quấn quýt, Vương Tuấn Khải thì thầm giữa những cái hôn dai dẳng:

_Tin tưởng anh, sẽ không sao cả. Em nói đi.

Rốt cuộc hôn đến khi môi tê rần, Vương Nguyên mới chậm chạp nói ra tất cả suy nghĩ trong lòng. Cậu bồn chồn quan sát vẻ mặt Vương Tuấn Khải.

_Em muốn trao trả cho chủ cũ nhưng lại sợ anh biến mất? – Vương Tuấn Khải bình tĩnh hỏi.

_Vâng. – Vương Nguyên gật đầu.

_Anh cũng sợ...- Vương Tuấn Khải than nhẹ như thở dài – ...sợ em biến mất.

Chuyện dừng lại ở đó, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên không ai nói thêm lời nào, rời khỏi căn phòng dưới lòng đất. Việc lựa chọn đương nhiên phải làm nhưng không có thời hạn bắt buộc, cho nên cả hai ngầm đồng ý trì hoãn nó lại.

Vị khách ngồi gần cửa quán bar, kẻ duy nhất nhìn thấy hai người họ, tỏ ra ngạc nhiên khi thấy họ đi lên. Nhưng đương nhiên Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải hoàn toàn không chú ý đến điểm này, bình tĩnh ra khỏi quán bar, trở về nhà.

Vị khách lạ, chẳng ai khác chính là gã mục sư, gã khẽ siết chặt nắm tay rồi lại buông lỏng. Đêm trước nhật thực là thời điểm duy nhất để phá vỡ phong ấn mà không cần sự tác động của vật chứa. Chỉ cần đêm đó gã thành công, linh hồn của chủ nhân sẽ được giải thoát vĩnh viễn. Hắn căn bản không quan tâm đến sự tồn tại của Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên.

Thời điểm thích hợp qua đi, chỉ khi tự bản thân vật chứa hành động mới có thể cởi bỏ phong ấn trên người. Khi nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của Vương Nguyên, gã biết bản thể bên trong cậu đã thức dậy một phần. Loại khí thế khiến người khác chùn bước này không phải tự nhiên mà có. Gã vẫn có chút tin tưởng Vương Nguyên sẽ làm ra quyết định đứng đắn, nhưng không ngờ hai người vẫn nguyên vẹn rời đi mà phong ấn không mảy may suy chuyển.

Nhưng gã lại chẳng thể làm được gì, bây giờ chỉ có thể chờ đợi. Dù sao bản thể đã thức dậy, mọi việc đã không còn nằm trong sự kiểm soát của gã nữa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net