Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương của mẹ Vương Nguyên tuy không nguy hiểm nhưng vẫn phải nằm lại bệnh viện theo dõi. Vương Nguyên luôn ở bên mẹ mình, lấy lý do sợ hãi không rời khỏi bà nửa bước, đến giờ cơm thì nhờ người nhà bệnh nhân khác mua giúp. Phòng bệnh của mẹ cậu luôn kéo rèm cả ngày, chỉ để lại một khe hở cho ánh nắng hắt vào sưởi ấm.

Hai ngày trôi qua rất nhanh, cơn khát tưởng như ngủ yên trong Vương Nguyên bỗng bất ngờ trỗi dậy. Đồng tử vì thiếu máu mà biến thành một màu đen đậm đặc, nhưng lại loang loáng sắc đỏ khi nhìn vào cần cổ người khác. Điểm thay đổi nho nhỏ này, người khác nhìn thoáng qua sẽ không để ý, nhưng mẹ Vương Nguyên, người vẫn luôn chăm sóc cậu từ nhỏ thì nhận ra ngay.

_Vương Nguyên nhi, hai hôm nay chăm sóc mẹ con ngủ ít lắm đúng không, nghỉ ngơi đi, về nhà bác con ngủ một giấc, mẹ không sao đâu.

_Con vẫn ngủ đủ mà, mẹ an tâm dưỡng bệnh, con ở đây với mẹ.

_Còn không sao? Mắt đều đỏ cả rồi, mau ngủ một giấc đầy đủ, đến khi con tỉnh mẹ đã ra viện rồi cũng nên.

Nghe đến mắt mình đều đỏ, Vương Nguyên có chút giật mình, cơn khát máu mà cậu cố gắng kiềm chế theo đó lan tỏa ra khắp tứ chi, kêu gào được giải thoát. Cậu im lặng nhìn cánh cửa phòng bệnh phía sau mẹ mình, tận lực không nhìn vào mạch máu dưới lớp da của bà. Thế nhưng cậu càng cố gắng bao nhiêu, cơn khát càng vùng vẫy bấy nhiêu. Sự ham muốn, đòi hỏi của cơ thể tựa như một con giòi ăn bám tinh thần, từng chút một ngấu nghiến lý trí.

_Vương Nguyên nhi, con sao thế ? – Thấy con trai mình không trả lời, mẹ Vương Nguyên thấy lạ bèn xuống giường bước về phía cậu.

Thính giác nhạy bén làm mùi khử trùng gai mũi trong bệnh viện không giây phút nào buông tha cho Vương Nguyên. Tuy nhiên như vậy lại giúp cậu phần nào át đi mùi máu. Có điều mẹ tiến lại gần, mùi máu trong cơ thể bà đột ngột xâm chiếm toàn bộ sức chú ý của cậu. Vương Nguyên nắm chặt hai tay, móng tay hằn sâu vào da thịt. Những chiếc răng nanh đã chực dài ra, va vào nhau khẽ bật thành những tiếng « ken két ». Cậu muốn chạy trốn. Cậu sợ rằng nếu chỉ ở đây thêm một giây nữa thôi, thì sẽ không chế ngự nổi cơn khát điên cuồng lúc này.

_Mẹ nói đúng, con nên về đi ngủ một chút, mẹ ở lại chú ý sức khỏe, mai con lại đến.

Vương Nguyên nói xong liền chào mẹ mình, từ tốn bước ra khỏi phòng bệnh. Mẹ Vương Nguyên hoàn toàn không hiểu tại sao con mình thay đổi ý định nhanh như vậy, nhưng nhìn cậu về nghỉ ngơi bà cũng yên tâm.

Bệnh viện rất nhiều người, đủ loại mùi máu hỗn tạp vây quanh Vương Nguyên. Những thứ mà chỉ ngửi thôi cậu cũng có thể hình dung ra mùi vị của nó. Loại mùi thơm nồng nặc của nữ y tá vừa đi ngang chắc chắn ngọt khé cổ họng. Loại thơm mùi thảo mộc trên người vị bác sĩ kia sẽ ấm áp như một tách trà xanh. Sự cám dỗ này khiến Vương Nguyên cảm thấy sợ hãi, cậu nắm thật chặt bàn tay, cố gắng bình tĩnh bước từng bước ra khỏi cổng bệnh viện.

Ra khỏi cánh cổng, cậu bắt đầu chạy trốn, chạy như một tên tội phạm vừa làm điều tội lỗi sợ cảnh sát truy đuổi phía sau. Có điều cậu không phải một tên tội phạm, cậu chỉ là một con ma cà rồng sợ hãi cơn khát máu của chính mình, cố gắng chạy trốn cái bản ngã đang từng chút ăn mòn lý trí, gào thét giành quyền kiểm soát cơ thể.

Trên phố đi đâu cũng gặp người, nếu ở bệnh viện là hàng trăm, thì bây giờ xung quanh Vương Nguyên là hàng nghìn loại mùi vị. Cậu cảm thấy mình càng chạy, càng lấn sâu vào một biển máu tanh tưởi không lối thoát, càng chạy bản ngã càng mạnh lên, lý trí của con người ngày càng yếu đi.

Rốt cuộc chạy không được, Vương Nguyên gục ngã trong một con hẻm nhỏ. Cậu thu mình vào bóng tối, khóc nấc lên tức tưởi. Cậu không muốn biến thành một thứ quái vật như thế này, không muốn làm hại đến người khác, lại càng không muốn làm hại mẹ mình.

Đúng lúc đó, tiếng gót giày gõ trên nền đất vang lên đều đặn, rồi dừng lại trước mặt Vương Nguyên. Cậu ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn lên. Là kẻ đó, đứng ngược với ánh trăng bàng bạc, tròng mắt đỏ sậm lóe lên trong đêm tối như một tiếng chuông báo tử.

Vương Tuấn Khải dùng ngón tay thon dài của mình nâng khuôn mặt đẫm nước mắt của người kia lên. Đầu lưỡi không báo trước, bất thình lình liếm đi nước mắt mặn chát. Hắn không thích loại mùi vị này, xem ra máu vẫn là thứ ngon nhất. Cũng may hắn chưa từng rơi lệ.

_Đừng khóc.

Vương Nguyên nghe thấy thế mà không khóc nữa thật. Tiếng nức nở trong vòm họng dừng lại, nước mắt khẽ rơi một giọt rồi cũng dừng hẳn. Vương Nguyên vốn rất sợ tên ma cà rồng này, vừa sợ vừa hận, không ít lần chạy trốn khỏi hắn. Nhưng lần này, hắn giống như một cái cọc xuất hiện trước mặt khi cậu sắp chết đuối. Linh tính mách bảo Vương Nguyên, hắn là lối thoát duy nhất, là kẻ sẽ kéo cậu lên khỏi biển máu đang nhấn chìm phần con người còn lại trong cậu. Vì thế cậu nghe lời, cậu sẽ đánh cuộc mạng sống của mình vào tay hắn thêm lần nữa.

_Đi theo ta.

Vương Tuấn Khải bỏ lại một câu, sau đó giống như một cơn gió lao đi rất nhanh, hoàn toàn không lo rằng kẻ đằng sau sẽ không theo kịp. Tốc độ của Vương Nguyên cũng không chậm, chẳng mấy chốc đã bám sát gót Vương Tuấn Khải. Hai người dừng lại trước một căn biệt thự cổ kính, cách nhà Vương Nguyên không xa lắm.

Cánh cổng sắt kẽo kẹt mở ra làm lũ dơi đang treo mình trên đó bay đi tán loạn. Phía sau cánh cổng là khoảng sân rộng với những bụi cây được cắt tỉa cẩn thận thành những hình thù kỳ lạ. Căn biệt thự trước mặt có những bức tường phủ đầy rêu và cây dây leo uốn lượn.

Vương Tuấn Khải mở cửa, đi thẳng một mạch vào trong nhà, tháo đôi găng tay trắng vứt trên ghế salon, rồi tự rót cho mình một ly rượu vang. Vương Nguyên không biết nên đặt tay đặt chân ở đâu, cuối cùng tự mình ngồi xuống một bên ghế salon, đối diện với cái Vương Tuấn Khải vừa vứt găng tay lên.

_Uống không ? – Vương Tuấn Khải không quay lưng lại, thản nhiên lên tiếng hỏi.

Vương Nguyên lắc đầu, cũng chẳng cần biết người kia có nhìn thấy hay không. Lắc lắc ly rượu vang trên tay, không nghe thấy tiếng trả lời, Vương Tuấn Khải cũng không hỏi thêm nữa. Hắn nhấp một ngụm vang đỏ, hơi men nồng đậm làm hắn nhớ tới vị nước mắt vừa rồi, quả là một thứ mùi vị khó nuốt. Hắn không thích.

Vương Tuấn Khải cuối cùng cũng quay lưng lại, ngồi lên cái ghế sofa đối diện Vương Nguyên, chân vắt chéo, tay cầm ly rượu đặt trên tay vịn của ghế, nhìn cậu chằm chằm. Vương Nguyên vẫn thấy sởn gai ốc khi nhìn thẳng vào đôi mắt của người kia. Cậu cố gắng ngồi thẳng lưng lên một chút, cũng không rõ là để làm gì. Sự im lặng cứ thế kéo dài.

Vương Tuấn Khải trầm ngâm nhìn ma cà rồng đối diện. Hắn vẫn còn nhớ như in lần đầu tiên gặp cậu ta trong hộp đêm. Khuôn mặt trẻ con trắng nõn mờ ảo dưới ánh đèn, đôi mắt cười lên giống như phát sáng, chẳng khác gì một thiên sứ. Giờ phút này kẻ đang ngồi trước mặt hắn, làn da còn trắng hơn lúc trước, đồng tử thấm sắc đỏ nhưng vẫn trong suốt không một gợn mây, càng giống thiên sứ.

_Cơn khát máu của tôi...- Chờ thật lâu không thấy người kia lên tiếng, Vương Nguyên rốt cuộc nhịn không được bật ra câu hỏi.

_Ta biết. – Vương Tuấn Khải lên tiếng đánh gãy câu hỏi của Vương Nguyên. – Ngươi chấp nhận làm ma cà rồng nhưng không muốn hút máu người ?

_Tôi... – Vương Nguyên ngập ngừng, liệu cậu có thể không chấp nhận làm ma cà rồng được nữa không.

_Ta có thể giúp. Nhưng với một điều kiện.

_Điều kiện gì ?

_Ngươi phải ở lại đây, nghe theo sự sai bảo của ta.

Đổi tự do để bảo toàn phần con người còn sót lại trong mình. Vương Nguyên không suy nghĩ nhiều ngay lập tức gật đầu. Vương Tuấn Khải quăng cho cậu một cái ống nghiệm giống lần trước.

_Trước tạm dùng cái này. Ngày mai ta sẽ từ từ chỉ cho ngươi cách thoát khỏi cơn khát

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net