Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Quay trở lại bệnh viện vào sáng hôm sau, Vương Nguyên làm thủ tục ra viện cho mẹ, đến buổi chiều thì tiễn bà ra sân bay trở về nhà. Mẹ Vương vô cùng lo lắng cho Vương Nguyên, thế nhưng trong đầu lại có một ý niệm thôi thúc bà rời khỏi nơi này. Bà vừa mới khỏi bệnh, khuôn mặt tái xanh vẫn một mảnh mù mịt khi bước qua cánh cửa kiểm tra an ninh.

Vương Nguyên đứng ngoài phòng chờ, nhìn theo bóng mẹ mình đi khuất, mãi một lúc lâu sau cậu mới chầm chậm rời ra chỗ cánh cửa có thể nhìn ra sân bay. Trời mưa, không khí ảm đạm, xám xịt, khiến cho những chiếc máy bay to lớn ngoài kia cũng trở nên ủ rũ, không một chút sức sống.

Chiếc máy bay quay về nhà cậu là chiếc thứ ba. Từ đây nhìn ra, cậu hoàn toàn có thể phân biệt được mẹ mình giữa những bóng người nhỏ bé đang chầm chậm bước lên máy bay. Vương Nguyên thầm nghĩ, nếu mình biết bay, chắc cũng có thể đuổi theo chiếc máy bay kia, cùng mẹ bay an toàn về đến nhà. Nhưng cậu không biết bay, cậu chỉ có thể ở dưới mặt đất, nhìn theo mẹ trên cao, bay về bầu trời quen thuộc.

Chiếc máy bay to lớn cuối cùng cũng chậm chạp cất cánh. Vương Nguyên đặt tay lên cửa kính, hồi hộp nhìn ra sân bay giống như đứa nhỏ lần đầu xa mẹ. Máy bay lên cao từng chút một, nhỏ dần nhỏ dần rồi biến mất phía chân trời.

Lớp cửa kính mới khi nãy còn phản chiếu hình ảnh máy bay, giờ chỉ còn những giọt nước mưa vương vãi. Chúng nhỏ giọt, chảy dọc theo mặt kính một cách ủ dột giống như cơn bão lòng đang chầm chậm chảy trong lòng Vương Nguyên. Mẹ chỉ đi về thôi mà sao xa thế, bao nhiêu năm học xa nhà, đột nhiên trong cậu bùng lên một nỗi nhớ gia đình da diết.

Vương Nguyên cứ thế tựa đầu vào cửa kính, nhìn lên bầu trời xám xịt ngoài sân bay, giống như đang tưởng tượng mình là một cánh chim tự do vùng vẫy, bay theo mẹ về nhà. Cách đó không xa, Vương Tuấn Khải đứng lẫn trong đám người ngang dọc, nhìn bờ vai gầy mỏng manh của Vương Nguyên, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Hắn không có gia đình, hoặc giả nếu từng có thì cũng đã là chuyện rất lâu về trước, lâu đến mức hắn không còn chút ấn tượng nào. Trong cuộc đời cô độc của hắn, không có người thân, không có mẹ, không có gia đình.

Những ma cà rồng khác khao khát sức mạnh, khao khát của cải, hoặc đặc biệt như Vương Nguyên khao khát được làm con người, khao khát gia đình. Còn hắn lại chẳng có bất kỳ thứ gì để khao khát.

Bao lâu nay hắn vẫn sống như vậy, nghiêm túc với một lối mòn không thay đổi. Vương Tuấn Khải yên lặng nhìn theo Vương Nguyên, trong quãng đời vô hạn của hắn, đã lâu lắm rồi hắn mới lại có cảm giác này, cảm giác trống rỗng.

Lúc Vương Nguyên trở về, căn biệt thự vẫn tối tăm, không một chút ánh sáng như mọi khi. Vương Tuấn Khải ngồi yên lặng trên sofa, trên tay vẫn là ly Bloody Mary quen thuộc. Vương Nguyên vốn không thích mùi rượu, cũng chưa từng thử uống qua thứ này.

Nhưng trong một ngày mưa, nơi nơi dậy mùi ẩm ướt như thế này, cậu đột nhiên muốn thử thứ chất lỏng cay nồng, hấp dẫn kia. Vì thế cậu không do dự, bước tới đoạt lấy ly rượu trên tay Vương Tuấn Khải, đứng trước mặt hắn, uống một hơi cạn sạch.

Bloody Mary không khó uống như cậu tưởng, vị cay lan tới tận cuống họng, nhưng đầu lưỡi vẫn còn vương lại chút chua chua ngọt nhẹ. Loại đồ uống này, từ cái tên đến màu sắc đều gợi cho người ta cái cảm giác gai góc, tang thương. Thế nhưng nếm thử mới biết thì ra sự gai góc mà người ta lầm tưởng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, bên trong lại là một loại mùi vị nồng nàn khó quên.

Vương Nguyên cầm cái ly trên tay, bất chợt ngẩn người. Vương Tuấn Khải bề ngoài cũng gai góc tang thương như một ly Bloody Mary đỏ máu, còn bên trong cậu chẳng thể nào đoán được. Liệu có bất ngờ giống như mùi vị của Bloody Mary hay không?

Vương Tuấn Khải nhìn Vương Nguyên uống hết ly rượu, cánh môi khẽ nhếch giống như đang cười, sau đó dùng chất giọng trầm đặc trưng của mình, cất tiếng hỏi cậu:

_Muốn uống rượu?

Vương Nguyên vô thức gật đầu, Vương Tuấn Khải rất ít khi nói chuyện, nhưng mỗi lần hắn mở miệng đều có một loại sức hút kỳ quái, khiến người ta không thể nào làm trái ý hắn. Sau đó cậu theo chân Vương Tuấn Khải, bước về khu phía Đông sầm uất.

Hai người dừng lại trước cửa quán bar quen thuộc, là nơi Vương Tuấn Khải nhìn thấy Vương Nguyên lần đầu tiên. Vương Nguyên trong lòng run lên một chút, ký ức của cậu về tối hôm đó vẫn vô cùng đáng sợ.

Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên dừng bước liền quay lại nhìn cậu nhíu mày. Vương Nguyên vẫn đứng im tại chỗ, mắt cúi nhìn xuống chân, không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn.

Rốt cuộc Vương Tuấn Khải đợi không nổi, đưa tay kéo Vương Nguyên vào trong quán bar. Cảnh cửa vừa mở, tiếng nhạc chát chúa đã đập thẳng vào tai Vương Nguyên. Xung quanh cậu, nam nam nữ nữ, quay cuồng trong nhạc, cuồng loạn như thể đêm nay là đêm vui chơi cuối cùng.

Cảnh này trước đây cậu cũng đã từng thấy qua, nhưng khi đó chỉ cảm thấy thú vị mới mẻ, lúc này với giác quan quá mức mẫn cảm của ma cà rồng, Vương Nguyên không thích lắm. Vương Tuấn Khải chẳng hề để tâm đến tiếng nhạc hay những người xung quanh mình, một đường kéo tay Vương Nguyên tới trước quầy bar, sau đó gọi hai ly rượu mà Vương Nguyên không biết tên.

_Uống rượu đừng uống mãi một loại – Vương Tuấn Khải cầm cái cốc của mình lên, chậm rãi nói – thỉnh thoảng phải thử những loại khác thì mới biết loại mình hay uống vẫn là ngon nhất.

Vương Nguyên không nói gì, chỉ nhìn hắn uống rượu, sau đó cậu cũng rụt rè cầm ly rượu của mình lên nhấp một ngụm. Lúc cậu vừa mới ở sân bay trở về, tâm trạng hoàn toàn ủ rũ, u ám, có chút bất lực muốn bùng phát, vì thế không ngần ngại mà uống cạn ly. Nhưng lúc này, khi đã tỉnh táo trở lại, Vương Nguyên nhìn ly rượu trên tay lại có cảm giác mình đang sa vào bẫy, vì thế cậu uống rất chậm.

Vương Tuấn Khải cũng không hối thúc Vương Nguyên uống rượu, hắn nhâm nhi ly rượu của mình, hết ly này đến ly khác, uống một cách chậm rãi. Hai người cứ thế yên lặng uống rượu. Không khí trong quán bar quay cuồng là thế, nhưng trước quầy rượu lại là một mảnh tịch mịch, lặng yên.

Vương Tuấn Khải vẫn chưa thoát khỏi trạng thái trống rỗng khi từ sân bay trở về. Hắn cảm thấy cuộc đời mình thiếu thứ gì đó, thiếu một thứ mà hắn uống bao nhiêu rượu cũng không tài nào lý giải nổi.

Vương Nguyên chậm chạp uống rượu, cuối cùng cái ly của cậu cũng thấy đáy. Cậu xoay xoay cái ly trong tay, không rõ mùi vị loại rượu cậu vừa uống như thế nào, chỉ cảm thấy nó không ngon bằng Bloody Mary.

Chiếc ly rỗng bỗng chốc được rót đầy, Vương Nguyên nhìn chất lỏng vừa cạn đi đã lại dâng lên, yên lặng không nói gì, cũng không ngẩng lên nhìn người vừa rót rượu cho mình, một lần nữa lại chầm chậm uống rượu.

Hai người cứ thế uống không biết bao nhiêu rượu, nhưng ma cà rồng thì chẳng thể say được nữa, cuối cùng vẫn là cảm giác trống rỗng não nề trong lòng Vương Tuấn Khải cứ ngày một tăng lên. Hắn nhìn sang người bên cạnh, vẫn nổi bật bắt mắt như hôm đầu tiên hắn nhìn thấy cậu, da trắng và mái tóc đen gọn gàng. Chỉ khác là, khóe miệng cong cong hôm đó không còn nữa.

Vương Tuấn Khải bất giác đưa tay vuốt lên môi Vương Nguyên, cậu giật mình né tránh bàn tay của hắn, nhưng càng né Vương Tuấn Khải càng không buông tha cho cậu.

Ngón tay thon dài, đặt lên trên bờ môi đầy đặn, Vương Tuấn Khải ấn xuống một cái, liền nhớ lại cảm giác lúc môi Vương Nguyên chạm vào môi mình trong con hẻm nhỏ. Hắn nhếch miệng cười, cũng không biết lúc đó cái đầu nhỏ bé này đang nghĩ những gì.

Thế rồi không biết từ lúc nào, Vương Tuấn Khải đã ấn môi mình lên môi Vương Nguyên. Hắn nhắm mắt lại, dựa theo trí nhớ lần đếm từng đường vân trên môi người kia. Vương Nguyên bất giác run rẩy, cậu sợ Vương Tuấn Khải, từ lần đầu tiên cho đến giờ vẫn chưa bao giờ hết sợ. Cái can đảm lần trước có được là vì cậu muốn sống, nhưng giờ cậu chẳng có lý do gì để đối diện với hắn.

Cảm nhận được bờ môi người kia đang run rẩy, ngược lại Vương Tuấn Khải lại cảm thấy thỏa mãn, cảm giác trống rỗng khi trước của hắn được lấp đầy. Trái tim đã chết trong lồng ngực giống như đang đập trở lại, có một cái gì đó ở trong lòng chậm rãi phá kén bay ra.

Đúng lúc đó, một loạt hình ảnh bất chợt ùa về trong đầu Vương Tuấn Khải, giống như một cuốn phim quay chậm được chắp vá lại. Một cái cười trong veo, một đôi mắt lấp lánh, một đôi môi run rẩy, một giọng hát mơ hồ...một người mà hắn biết. Người đó hắn nhìn không rõ mặt, nhưng luôn ở bên cạnh hắn, không ngừng gọi tên hắn.

Hắn đang cười vui hạnh phúc.

_Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!

Hắn đang oằn mình đớn đau.

_Vương Tuấn Khải! Vương Tuấn Khải!

Hắn đang buồn chán, ủ ê.

_Vương Tuấn Khải!

_Vương Tuấn Khải!

_Vương Tuấn Khải!

_...

Hắn tỉnh lại, suốt ngàn năm không ngủ, lần đầu tiên hắn tỉnh lại sau một cơn mê.

Vương Nguyên đang ở bên cạnh hắn, không ngừng gọi tên hắn, nhìn thấy hắn mở mắt ra, cậu liền thở phào nhẹ nhõm. Cậu sợ hắn, nhưng có lẽ còn sợ hắn biến mất hơn là sợ bản thân hắn.

Cầu vote các cậu ạ <3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net