mọn.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thường thì chúng tôi có một chuyến du ngoạn Shibuya ở phố bồn Tokyo, mà chúng tôi coi nó là một điều thường lệ đối với những thằng nít không dạo đầu với deadline. Tiệm mì Ramen, gần trung tâm, và sẽ xa tít tắp với Shidou Ryosei nếu nó mua báng crepe lên con chục có lẻ và chẳng bỏ cọng mì nước lèo nào vào cái bụng đã ì ạch với mớ kem ngọt điếng hồn.

- Tao hết tiền rồi, Shidou.

Tôi bảo, mắt không nhìn vào chiếc túi rỗng tuếch mà lại đăm đăm vào cặp lông mày râu dế của Shidou (có vẻ nó rất tự hào khi suốt ngày cứ nhướn cặp lông mày rất oách đó suốt); uốn lưỡi, ngân dài tên nó nghe sao thật điệu đà - điều cô chị mang đôi converse hay làm khi qua lại với tay người yêu cũ.

- Mày bảo gì cơ? - Giọng nó ồm ồm, thoáng bất ngờ.

- Tao bảo là tao hết tiền rồi.

Tôi nhún vai, vùi hai bàn tay lạnh cóng sương thu trong trời mùa đông trải quả cherry đỏ mọng trên đường. Shidou thường trả tiền mỗi khi tôi và nó trú ở tiệm ramen (cả hai không thích mì, nhưng sẽ rất thất lễ nếu không đặt phần ăn), và tôi luôn đinh ninh suốt nhà nó giàu lắm, cái gì cũng mua, thì nó đôi ba ngày lại tằng tịu với hai em tôm hùm.

- Tao cũng hết tiền rồi.

Tôi bất ngờ nhìn nó, nó bần thần nhìn tôi, cả hai không nói lời nào; và tôi biết nếu nói thì chẳng biết bôn ba lời gì chi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net