Phiên ngoại 5 (Chương 1 +2 +3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng
thở cũng không nổi nữa, mỗi lần đi lại chút xíu là lại thở hổn hển. Mấy hôm nay cậu nếu không nằm trên salon, cũng là lười biếng trên giường, còn không thì cuộn mình trong lòng Blue, để anh ôm cậu ra sân hít thở khí trời. Hôm nay sau khi ngủ trưa dậy, Khổng Thu từ khi mang thai đến giờ chưa từng ốm nghén nay lại phản ứng dữ dội mà nôn hết sạch toàn bộ những gì mình vừa ăn lúc trưa ra ngoài, đến tận khi không còn gì trong bụng nữa, vậy mà vẫn không ngừng nôn ra dịch dạ dày. Blue hiển nhiên cũng bị chuyện này làm cho gấp đến bốc hỏa, không ngừng gầm rú với đám hạ nhân.

Thật vất vả mới ngừng được cơn nôn mửa, bụng của Khổng Thu lại chợt nhói lên đau đớn, lúc đầu chỉ tựa như những lúc bé đùa giỡn quẫy đạp, nhưng về sau càng lúc càng đau hơn, đau đến tê tâm liệt phế. Blue biết đã đến lúc bé con đòi ra đời, liền vội vã ôm Khổng Thu vào phòng ngủ, không cho bất luận kẻ nào tiến vào.

"Đau quá, đau quá... Blue, em đau quá..."

Khổng Thu nắm chặt tay Blue, sắc mặt trắng bệch. Blue nháy mắt đã biến về hình thú, rồi nằm trên người Khổng Thu, không ngừng liếm láp vầng trán đang rịn đầy mồ hôi lạnh của cậu, quang mang hoàng kim từ trên người Blue dần dần lan ra, vây quanh lấy anh và Khổng Thu. Ngay khi Blue bắt đầu liếm trán cậu, Khỗng Thu cũng từ từ cảm tấy cơn đau của mình dần phôi pha đi, sắc mặt cũng dần hòa hoãn lại. Tiếp theo, thân thể cậu đã chầm chậm treo lơ lửng trên không, Blue cũng đứng lên, dã thú khổng lồ trên người Khổng Thu lúc này khiến cậu cảm thấy vô cùng áp bách.

"Blue, có phải con muốn ra rồi đúng không anh? Em sắp bị mổ rồi à?" Khổng Thu khẩn trương hỏi, chuyện đến trước mắt rồi mà lúc này cậu mới sực nhớ ra cái chuyện trọng yếu mà suốt mấy tháng nay cậu đã quên hỏi anh!!!!

"Nhắm mắt lại. Sẽ không."

Vừa nghe Blue nói không cần phải động dao kéo, Khổng Thu không chút nghi ngờ mà thở phào nhẹ nhõm, nhắm hai mắt lại, một giây sau, ý thức của cậu đã chìm vào hắc ám. Thân thể Khổng Thu hoàn toàn lơ lửng trên không, toàn thân dần co lại theo tư thế quỳ gối, quần áo trên người cậu cũng dần biến thành từng mảnh vải nhỏ, kéo nhau rơi xuống giường. Bên trong kết giới, Blue không ngừng liếm láp bụng của Khổng Thu, quang mang màu lam từ hỏa diễm lam sắc giữa mi tâm của Blue chợt bắn ra, tiến sâu vào bụng cậu.

Vầng sáng bao quang Khổng Thu và Blue càng lúc càng chói mắt, cuối cùng lại biến thành một quả cầu ánh sáng rực rỡ. Thân hình của Blue bỗng nhiên biến to hơn hẳn lúc nãy, hai chân sau đứng thẳng dậy, chân trước đặt trên cái bụng đang không ngừng biến dạng của Khổng Thu, quang mang màu lam vẫn liên tục đánh lên bụng cậu. Hơn mười phút sau, bụng của Khổng Thu cũng phát ra một vòng quang mang màu lam, quang lam càng lúc càng sáng, bụng của Khổng Thu lúc này cũng đã bị quang lam bao trọn. Lại thêm mười phút trôi qua, lam quang bắt đầu có xu hướng di chuyển về phía Blue, mà quang lam di chuyển đến đâu, "vật thể" trong bụng Khổng Thu cũng theo nó mà chuyển động, cuối cùng cái-mà-ai-cũng-biết-là-cái-gì-ấy cũng đã lách mình ra khỏi bụng Khổng Thu, đầu tiên là một cái đuôi nho nhỏ sũng nước, tiếp theo đó, toàn bộ "vật thể" chầm chậm chui ra khỏi bụng cậu, được bọc trong quang mang màu lam là một bé mèo con màu cam đỏ!!!

Bé mèo con vẫn chưa mở mắt, ngực bé khẽ phập phồng, bốn chân vẫn còn cuộn lại. Blue không mấy ôn nhu cắn cổ bé, rồi đem nhét ngay vào trong chăn, lại thêm một quả cầu ánh sáng màu lam chui ra khỏi bụng Khổng Thu, lần này là một bé mèo trắng muốt, nhưng bốn chân lại đen tuyền. Bé con này vừa chào đời đã meo meo khóc loạn, trên trán bé, có một ấn ký hỏa diễm lam sắc khá mờ nhạt, không mấy rõ ràng. Không giống với anh trai mình, bé con này vừa chào dời, hai mắt đã mở to, đôi nhãn đồng màu lam giống hệt cha nó.

Cắn cổ đem bé lên giường, Blue lắc mình một cái, lại biến lại thành người, sau đó nhẹ nhàng ôm Khổng Thu, bế cậu đặt lên giường. Hai bé mèo vừa chào dời liền khẽ bò bò đến bên cạnh ba, meo meo không ngừng, tựa hồ đã đói bụng lắm rồi. Bất quá, hai bé không dám đến gần cha mình, vì trên người cha không có chút ấm áp mà mấy bé cần chút nào.

"Meo meo ô meo meo ô..." Bé mèo lớn cũng đã chịu mở mắt, cũng một đôi nhãn đồng màu lam. Hai bé con vừa chào đời không lâu, đã vội vàng dùng bốn chân bé xíu của mình khẽ chập chững bước đến gần Khổng Thu. Cũng may là Blue không nổi cơn mà quạt hết cả đám xuống giường, anh khẽ hôn lên trán Khổng Thu một cái, quả cầu ánh sáng trong phòng cũng dần tán đi.

"Ưm...." Khổng Thu chầm chậm mở mắt ra, chưa kịp tỉnh táo lại, đã nghe thấy tiếng mèo con gọi mẹ. Tim khẽ nhói lên một cái, cậu nháy mắt đã định thần lại.

"Blue!"

"Meo meo ô.."

"A!.."

Nhìn về hướng phát ra âm thanh, cả người Khổng Thu sững lại, đây là cái gì!!!!

"Meo meo ô meo meo ô..."

Hai bé con ướt nhẹp, to như mấy bé mèo tầm năm sáu tháng tuổi bình thường ở nhân giới đang khẽ bò đến bên tay Khổng Thu, rồi nhẹ nhàng gặm cắn ngón tay cậu, liếm rồi lại liếm, đói bụng quá à.

"Blue.... Em muốn chết..." Thanh âm của Khổng Thuc có chút suy yếu, tim như muốn vỡ nát ra. Đây là con của cậu, của cậu, là hai bé mèo con xinh xắn của cậu! Ba phút sau, trong phòng ngủ chợt truyền ra tiếng la thất thanh đáng sợ của người nào đó: "A a a a a a a! Dễ thương quá! Dễ thương quá à! Blue, Blue, Blue ơi...... Tụi nó dễ thương quá à! Dễ thương quá!"

"Thu Thu!"

"A a a a a, Blue, em yêu anh, em yêu anh nhất trên đời!"

Hoàn toàn quên mất cơn đau đớn mới vừa trải qua, Khổng Thu lúc này hoàn toàn tập trung chú ý lên hai bé con đáng yêu xinh xắn. Trừng mắt nhìn hai con mèo "khó ưa" đã dám thu hút ánh mắt của Khổng Thu, Blue bắn lên ót hai nhóc hai phát.

"Oa oa oa oa..." Tiếng trẻ con la khóc đòi bú liền thay cho tiếng mèo con nũng nịu ban nãy, trừng mắt nhìn hai bé mèo dễ thương lúc này đã biến thành hai bé sơ sinh trần trùi trụi nằm trên giường, Khổng Thu một lần nữa bị hóa đá cấp tốc.

Chương 2 Hạ

Phiên ngoại 5: Bảo bảo chào đời!

Buông điện thoại xuống, sắc mặt Bố Nhĩ Thác bỗng phủ thêm một tầng băng dày cả tấc, bực mình, lại bị thằng nhóc Đề Cổ chết tiệt đi trước một bước rồi. Con của người mang năng lực "Đường" và "Cung" chào đời vốn là sự kiện trọng đại của cả gia tộc, bởi vì năng lực của những đứa con đó luôn cao hơn hẳn người khác một bậc, mà trong Miêu Linh Tộc, điều này có ý nghĩa trực tiếp đến sinh tồn và danh dự của cả gia tộc. Bất quá Khổng Thu đã sinh ra hai con mèo mắt xanh, gia tộc Tát La Cách đã có người kế thừa, thân là trưởng tử như anh cũng không cần phải quá quan trọng chuyện khai chi tán diệp này nữa.

Lúc này, quản gia thần sắc khẩn trương vội vã xuất hiện trước cửa thư phòng, ông hổn hển báo cáo: "Chủ nhân, Mục tiên sinh cảm thấy không thoải mái, xin ngài lập tức qua xem!"

Cái gì?! Một trận gió thổi qua, thân ảnh của Bố Nhĩ Thác đã biến mất.

"Mục!"

Trên ghế sofa trong phòng khách, Mục Dã đang nằm ôm bụng, đau đớn cuộn mình lại, một giây sau, thân thể cậu đã được ôm lấy, nhưng lúc này cậu đã đau đến không nói nổi thành lời.

Mục sắp sinh rồi! Không dừng lại dù chỉ một phần trăm giây, Bố Nhĩ Thác nhanh chóng ôm Mục Dã phóng như bay về phòng ngủ. Thả cậu lên giường, anh nhanh chóng cởi sạch quần áo cậu ra, rồi lắc mình một cái, một con cự thú đen bóng đã xuất hiện trước mặt Mục Dã. Biết mình đang trở dạ, Mục Dã khẽ siết lấy móng vuốt của Bố Nhĩ Thác, khẩn cầu: "Bố Nhĩ, đừng gây mê em.... Em... em muốn nhìn mặt con..."

"Không được nói nữa!" Bố Nhĩ Thác nóng lòng liếm láp vầng trán của Mục Dã, còn Mục Dã thì cố siết chặt móng vuốt của anh, muốn cho đối phương hiểu ý của mình. Cậu muốn được nhìn thấy con mình chào đời. Trước đây, Cam Y từng kể cho cậu và Khổng Thu biết, khi nam người hầu nhân loại trở dạ, chủ nhân sẽ tiến hành gây mê để giảm bớt đau đớn cho họ, nhưng cậu lại không muốn như thế.

"Bố Nhĩ..."

Kết giới màu đen của Bố Nhĩ Thác cũng đã xuất hiện, Mục Dã lúc này chỉ cảm nhận được thân thể mình dần được nâng bay lên giữa không trung, hai tay cậu vẫn siết chặt móng vuốt của Bố Nhĩ Thác, đau đớn banh da xẻ thịt trong bụng dần bị những cái liếm của Bố Nhĩ Thác trên trán cuốn trôi đi.

"Bố Nhĩ, em muốn tỉnh táo, em muốn nhìn thấy con mình ra đời."

"Em sẽ rất đau."

Bố Nhĩ Thác không muốn, anh tuyệt đối không cho phép đau đớn thống khổ trong qua khứ một lần nữa kéo đến phủ trùm lên người hầu của mình. Mục Dã lắc đầu, cố gượng hôn lên khóe miệng của Bố Nhĩ Thác một cái, nói: "Đây là cơn đâu hạnh phúc, hơn nữa, em tin, anh nhất định sẽ không để em phải quá thống khổ, em chỉ là không muốn bỏ lỡ giây phút khi con của chúng ta chào đời. Em đáp ứng anh, nếu không chịu được, em nhất định sẽ nói cho anh biết để anh gây mê cho em, nha?!"

Trân trân nhìn Mục Dã trong giây lát, Bố Nhĩ Thác lại dùng năng lượng nâng thân thể Mục Dã trôi lên thêm chút nữa, để bụng cậu cao ngang với tầm mắt của mình. Đầu lưỡi khẽ chuyển xuống liến liếm phần bụng căng tròn của cậu, giữa mi tâm của Bố Nhĩ Thác chợt bắn ra quang mang màu lam nhạt, quang mang này dung hợp cùng với năng lượng bắn ra từ đôi mắt băng lãnh của anh, sau đó cùng bắn vào bụng của Mục Dã.

Tuy Mục Dã đã biết năng lực của chủ nhân càng cao thì thống khổ người hầu phải chịu trong lúc vượt cạn cũng được giảm đi không ít, nhưng cậu lại không tài nào ngờ được, hóa ra quá trình "sinh" con lại là như thế này. Bố Nhĩ Thác dùng năng lực của mình để kéo bé con từ trong bụng của cậu ra ngoài, Mục Dã còn có thể cảm nhận được từng cơn co thắt tựa như ai đó đang bứt từng sợi ruột gan của mình ra ngoài. Khi cậu nhìn thấy một cái chân mèo nho nhỏ sũng nước từ bụng mình chui ra, hốc mắt cậu chợt ướt đẫm, là mèo, là một bé mèo con. Tiếp theo là cái đuôi mèo, rồi hai cái tai xinh xắn... bé con mới xinh đẹp làm sao, lúc bé ngửa mặt lên trời, cậu còn có thể nhìn thấy được ấn ký hỏa diễm lam sắc giữa mi tâm của bé, cùng bộ lông màu bạc tinh khiết. Bé con đã hoàn toàn chui ra khỏi bụng Mục Dã, mà nhẹ nhàng rơi vào lòng "mẹ yêu".

"A, Bố Nhĩ, là mèo, con mình là mèo, a..." Mục Dã chỉ cảm thấy tâm tình mình khong ngừng bay cao, là người hầu, cậu đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ sinh cho chủ nhân mình một hậu đại ưu tú nhất. Bất quá, chỉ giây sau, bé mèo nhỏ vừa chào đời chưa kịp kêu tiếng "meo" đầu tiên đã bị cha yêu cắn cổ , nhét ngược về giường.

"Bố Nhĩ!" Tim Mục Dã khẽ nhói, vươn tay toan ôm bé con lại.

Bố Nhĩ Thác lập tức lắc mình biến lại thành người, ôm Mục Dã hãy còn đang tái nhợt về lại giường, tay không chút ôn nhu vỗ lên hai cái mông be bé xinh xinh của con mình. Mèo con tự dưng bị đánh hai phát, đột nhiên biến thành một bé con trắng trẻo mập mạp.

"Oa oa oa oa..."

Bé con bị cha vô cớ tét mông đã cất tiếng khóc vang cả đất trời.

"Bố Nhĩ..."

"Không được phép để ý đến nó!"

"Bố Nhĩ!"

"Nó không chết được!"

Trực tiếp nhẫn tâm vứt con mình cho quản gia "xử lý", Bố Nhĩ Thác trực tiếp quấn chăn quanh người Mục Dã, rồi ôm cậu sang một căn phòng khác để tránh bị bé con ảnh hưởng. Tuy không phải tiến hành phẫu thuật, thì toàn bộ quá trình kia cũng tiêu hao không ít thể lực của Mục Dã, nhưng hiện tại thân thể cậu đã khôi phục lại không ít, thế mà Bố Nhĩ Thác vẫn quyết không cho phép thằng nhóc ồn ào nháo sự kia quấy rầy đến thế giới riêng của hai người.

"Bố Nhĩ, cho em ôm con đi anh, ôm một cái thôi mà."

"Mục, nghe lời..."

"..."

Mục Dã vô cùng hối hận, sớm biết thế này chẳng thà lúc nãy cứ để Bố Nhĩ Thác đánh ngất mình luôn cho rồi, giờ thì hay chưa, ngay cả bé con yêu thương cũng không được phép ôm lấy một cái cho thỏa lòng.

"Oa oa oa..."

Bé con vừa chào đời đã mang năng lượng cường đại hơn người kia đã bị cha mình vất sang một bên. Cách đó không xa, hai đứa anh họ yêu dấu của bé cũng đang cùng chung cảnh ngộ bị cha mình chính thức "vứt bỏ."

Chương 3 Thượng 

Phiên ngoại 5: Bảo bảo chào đời!

"Mục Mục và Thu Thu đều sinh được mèo mắt xanh? Không chỉ vậy mà còn có cả hỏa diễm lam sắc nữa sao?" Nghe được tin này, Cam Y cảm thấy khiếp sợ không thôi. Đây nhất định là tin tức chấn động nhất của Miêu Linh Tộc trong năm nay đó nha. Cùng trong một gia tộc lại có đến hai hậu duệ có hỏa diễm lam sắc, chao ơi, lại còn là gia tộc Tát La Cách cường đại nhất Miêu Linh Tộc nữa chứ. Cam Y vô cùng cao hứng cho hai người bọn họ, đồng thời cũng xen lẫn chút quanh vinh và tự hào. Anh không ôm mộng tưởng gì to lớn, chỉ hy vọng bản thân có thể sinh được một bé con giống hệt Y Đông là đủ rồi. Thấy tâm tình của Cam Y vô cùng bình thản, Y Đông cũng không định nhiều lời gì thêm, bây giờ điều quan trọng nhất của cậu chính là Cam Y sắp sinh, nếu tính không nhầm thì cùng lắm chỉ một hai hôm nữa là đến ngày thôi.

Đêm xuống, Cam Y vẫn như mọi khi biến về lốt mèo cuộn mình trong lòng Y Đông, bụng của Cam Y lúc này đã nhô lên rõ rệt. Động tác vuốt ve bụng của Y Đông cũng vô cùng êm ái, phần eo không mấy thoải mái được Y Đoong vuốt ve đến sảng khoái, khiến cho Cam Y ngủ cũng đặc biệt sâu hơn mọi ngày. Sau khi Cam Y mang thai, Y Đông đã đặc biệt đến tìm Nữu Nhân để thỉnh giáo bà về cách chăm sóc thai phu, và cách làm sao để giúp anh sinh con, cậu căn bản đã chuẩn bị tư tưởng đầy đủ. Y Đông cảm thấy bản thân vô cùng may mắn, vì mình đã cố gắng đạt được đến Đường, nếu không sau này khi Cam Y trở dạ sẽ rất đau đớn. Chỉ có người hầu của "Đường" và "Cung" mới không phải chịu đựng cơn đau đến banh da xé thịt khi sinh con mà thôi. Hôn nhẹ Cam Y một cái, Y Đông tắt đèn đi ngủ, khẽ vuốt ve Cam Y đang gối đầu trên cánh tay cường tráng của mình, Y Đông dần chìm vào giấc ngủ.

"Tiểu Đông!"

Đột nhiên Cam Y la thất thanh lên một tiếng, giật mình tỉnh giấc, hai mắt vừa khép lại của Y Đông liền mở to.

"Gia Gia?"

Bật người dậy mở đèn ngủ, Y Đông ôm chặt thân thể đang run lẩy bẩy trong lòng, cậu lo lắng hỏi:

"Xảy ra chuyện gì?"

"Tiểu Đông Tiểu Đông Tiểu Đông..." Giật mình tỉnh giấc từ trong cơn ác mộng, Cam Y ngẩng đầu lên, không ngừng liếp lấy liếm để môi cùng cằm của Y Đông. Biết anh vừa gặp ác mộng, Y Đông nhẹ nhàng vuốt ve thân thẻ của Cam Y, rồi khẽ tiếp hôn anh để trấn an nỗi sợ hãi trong lòng anh.

Cam Y dần bình tĩnh lại, có chút áy náy nói: "Xin lỗi, đánh thức anh rồi."

"Mơ thấy gì sao?" Mi tâm Y Đông nhíu chặt.

Cam Y cọ đi cọ lại trong lòng Y Đông, khẽ cuộn mình lại, nói: "Mơ thấy lúc anh bỏ em mà đi thôi."

Cằm đột nhiên bị Y Đông giữ chặt, cậu hung hăng áp lên môi Cam Y mà hôn thật sâu một cái, khiến Cam Y khó chịu "hừ" một tiếng, Y Đông vội vàng lui lại, nhìn Cam Y thống khổ thở dốc từng cơn, móng vuốt bấu chặt vào áo ngủ của Y Đông: "Tiểu Đông Tiểu Đông, bụng em đau quá."

"Cái gì!"

Gia Gia sắp sinh rồi!

"Tiểu Đông Tiểu Đông, chủ nhân, chủ nhân đau quá... đau quá."

Cho dù bây giờ Cam Y đang trong hình mèo, nhưng Y Đông vẫn có thể nhìn thấy sắc măt anh lúc này đã cắt không còn giọt máu nào. Không nghĩ tới đứa bé lại nhằm thời điểm này mà đòi ra, Y Đông liền theo bản năng biến thành một dã thú to lớn. Liếm liếm mi tâm của Cam Y, Y Đông đã thôi miên khiến anh hôn mê. Quang mang đỏ sậm bao phủ lấy hai người, thân thể Cam Y nhẹ nhàng trôi lên, chi trước của Y Đông thì đặt trên bụng anh, dần dẫn dắt bé con từ "bụng mẹ" ra đời, một bàn tay be bé từ trong bụng Cam Y chầm chậm nhú ra.

Nhìn bé yêu đang say giấc bên chân mình, tâm trạng Cam Y lúc này phải nói là ngũ vị tạp trần. Con của anh không phải là mèo, mà lại là một bé con nhân loại với năng lực yếu nhược nhất. Cho dù lúc trước đã chuẩn bị sẵn tâm lý, nhưng lòng anh vẫn không tránh khỏi có chút mất mát. Anh yêu con của mình và Y Đông vô cùng, nhưng từ trong thâm tâm, anh vẫn muốn sinh cho Y Đông một bé mèo con.

Bé con mới sinh vô cùng đáng yêu, béo béo, tròn tròn, từ lúc chào đời đến giờ không hề khóc nháo, mà chỉ chuyên tâm ngủ say sưa. Sau khi chào đời được tầm bốn giờ, bé đã bắt đầu nảy nở, ngũ quan mơ hồ có thể thấy được, trông giống hệt như Cam Y.

Nhíu mày nhìn nét mất mát khó nén trên mặt Cam Y, Y Đông ôm bé con giao cho bảo mẫu, sau khi để bảo mẫu ôm bé ra ngoài, cậu mới hung hăng siết lấy cằm của Cam Y mà hôn say sưa lên đó, thẳng đến khi Cam Y chịu không nổi, thở hổn hển, mặt thì đỏ bừng lên, Y Đông mới chịu buông ra.

"Không cho phép vì chuyện vặt này mà khổ sở."

Mũi Cam Y bỗng chua xót, anh ôm lấy Y Đông, buồn rầu nói: "Em... em muốn sinh cho anh một đứa con ưu tú nhất."

"Không cần, anh chỉ cần có em là đủ."

Nâng cằm Cam Y lên, Y Đông gằn giọng nói ra từng chữ từng chữ một: "Gia Gia, anh đã ra sức cố gắng, tất cả chỉ vì để có thể được ở bên em, mặc kệ con là người hay mèo, cũng không quan trọng bằng em, nếu em còn nghĩ thế, thì từ nay về sau, anh sẽ không để em có con nữa."

"Không, đừng!" Cam Y sợ hãi vội vàng hôn lên môi Y Đông để tạ lỗi, anh cầu xin nói: "Em sai rồi, em sẽ không bao giờ vì chuyện này mà khổ sở nữa. Tiều Đông, chủ nhân, hãy cho em thật nhiều bé con. Em muốn vì anh sinh thật nhiều, thật nhiều con. Mặc kệ các con là người hay mèo, em sẽ không bận lòng nữa, không bao giờ bận tâm đến chuyện này nữa."

"Nhỡ kỹ những gì em nói hôm nay!" Trừng phạt bằng cách cắn thật khẽ lên môi Cam Y, Y Đông nhẹ nhàng hôn dần xuống phía dưới, nhất là cái bụng đã bằng phẳng của anh.

"Tiểu Đông..."

"Chờ sau khi con được ba tuổi, anh sẽ cho em đứa thứ hai."

"....Ưm, ư... ah.... Anh muốn... đặt tên con là gì?"

"Ừm."

Làm cho Cam Y ngây ngất trong nụ hôn cùng mơn trớn của mình, Y Đông khiến cho Cam Y hoàn toàn lãng quên đi thống khổ vì đứa con đầu lòng của mình là hình người. Gia tộc Ma Dức Da đã có người kế tục từ một thiếu niên nhân loại trải qua bao gian nguy hung hiểm mà trở thành tộc nhân Miêu Linh Tộc, và giờ đã bắt đầu khai chi tán diệp, bởi vì người này, nên con của cậu có là người hay là mèo cũng không quan trọng.

Gia tộc Tát La Cách thoáng cái đã chào mừng bốn tiểu sinh linh ra đời, cho dù không cam tâm tình nguyện nhưng với thân phận trưởng tộc, Ba Địch Ma vẫn đành ôm theo người hầu trở lại Miêu Linh Tộc đều làm lễ cầu phúc cho bốn bé yêu, đây chính là kết quả mà "hội đồng trưởng lão" của gia tộc quyết định, vì không thể quang minh chính đại mà ngũ mã phanh thấy mấy lão già sắp xuống lỗ này, nên Ba Địch Ma chỉ đành cắn răng quay về, đương nhiên đây đều là kết quả sau khi Nữu Nhân đổ không ít công sức đàm phán.

Chương 3 Hạ 

Phiên ngoại 5: Bảo bảo chào đời!

Mấy hôm sau, Mục Dã, Khổng Thu và Cam Y đều hăm hở ôm theo con yêu một lần nữa đoàn tụ cùng nhau. Nghỉ ngơi bên trong thánh điện của gia tộc Tát La Cách, Mục Dã và Khổng Thu đến trước liền đặt con mình lên trên thảm. Con cưng của Mục Dã có ấn ký hỏa diễm giữa mi tâm vô cùng rõ ràng, lại còn tỏa ra ánh sáng lam nhẹ nhàng. Cùng là mèo con, nhưng con lớn của Khổng Thu lại không có ấn ký hỏa diễm giữa mi tâm, từ khi bị ba ôm đến đây, bé vẫn mải mê ngủ. Mà chính xác từ khi sinh ra đến giờ, căn bản bé chỉ thức dậy đúng có hai lần, không biết bao nhiêu lần Khổng Thu thầm băn khoăn trong lòng có khi nào cậu sinh ra không phải mèo mà là một con heo con không nữa.

Con của Mục Dã tên là Forio, còn hai nhóc con của Khổng Thu, đứa lớn là Simba, đứa nhỏ là Diego. Vừa nghe Khổng Thu giới thiệu xong, Mục Dã thiếu chút cười đến suýt sặc cả nước miếng.

"Trọng Ni, coi bộ em cũng làm biếng quá rồi a." Simba với Diego không phải là tên của vua sư tử và cọp nanh kiếm trong hoạt hình sao?

Khổng Thu cười ha ha nói: "Lúc hai đứa vừa ra đời, nhìn dễ yêu chết di được, em thật không tài nào tưởng tượng nổi sau này tụi nhỏ lớn lên sẽ thành loại mặt than như Blue, vừa băng lãnh lại đằng đằng sát khí. Cho nên em mới đặt tên "Simba" và "Diego" cho hai đứa, chờ sau này dù hai đứa có trở thành băng sơn mỹ nam thì em vẫn có thể mường tượng lại vẻ mặt đáng yêu chết người của cả hai bây giờ."

"Ha ha, có điều Trọng Ni từ giờ về sau tuyệt đối không được cho hai đứa nó coi Vua Sư Tử với kỷ băng hà

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net