2, Khởi Nguồn Đam Mê

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cựu đa cấp Unbo cảm thấy thật vi diệu khi nó bị Nezu thuyết phục mời ông ta về nhà để uống trà và nghỉ ngơi. Nó chỉ nhớ khi nhận ra được vấn đề thì cả hai đã ngồi đối diện nhau, giữa căn phòng thuê trọ bé tí của nó.

Hả? Cái gì vậy?

Trong khi nó còn đang ngơ ngác, không hiểu chuyện gì, Nezu đã bắt đầu phân tích hoàn cảnh sống của nó.

Tuần trước, Tổ chức Anh Hùng đã đánh hơi được hoạt động trái phép của một cuộc cá cược dựa vào các trận đấu giữa người và người ở khu này. Đó là lí do họ xuất hiện, và may mắn, giúp đỡ nó đang gặp nguy.

Điều kì lạ là khi bị tấn công và được giải cứu, Unbo không hề sợ.

Ông không thấy được sự lo lắng, cách di chuyển để tránh né các đòn tấn công cũng cho thấy nó có kinh nghiệm chiến đấu.

Có thể, không, chắc chắn là không phải rèn luyện chuyên nghiệp. Những động tác đó giống như bản năng hình thành từ những trận đấu thực tế.

Điều đấy khiến ông nghi ngờ rằng nó có liên quan đến tổ chức cá cược họ đang điều tra.

Và khi ông hỏi về năng lực đặc biệt của nó, chuyện mà chắc chẳng ai đủ hâm để nói huỵch toẹt cho một người mình không quen biết, thì con bé hoàn toàn nương theo đó để đưa cuộc trò chuyện sang một hướng khác.

Về nó, không phải về bọn người bị Aizawa tống vào sau song sắt.

Rồi khi ông đến căn nhà của nó, căn nhà rõ ràng về việc nó chỉ ở một mình và không có người giám hộ. Ông đã nảy ra ngay cả một câu chuyện.

Unbo, cô bé chưa học hết Sơ Trung, vì một lí do nào đó mà phải ở riêng trong một tình trạng thiếu thốn và cực nghèo. Đến bước đường cùng, em quyết định tham gia vào những cuộc đánh nhau ban đêm để có tiền trang trải cuộc sống.

Nhưng vì quá tài năng (?) và xuất chúng (??) thì em đã bị nhắm đến, ghi thù và bao vây với mục đích nhằm hạ bệ.

Con người "tài năng và xuất chúng" mà nghe được dòng suy nghĩ này của Nezu chắc trốn ra nước ngoài luôn quá.

Nghĩ bừa mà nghĩ dính đét vậy!? Bị thông minh à!

- Bố mẹ cháu hay người giám hộ đâu rồi, Unbo-chan?

Ông có thể thấy tay rót trà của nó khựng lại, rồi tiếp tục như thể không có gì xảy ra trong đầu.

- Họ bận lắm, nên không về nhà thường xuyên.

- Vậy mà ta còn tưởng cháu ở một mình đấy. Mọi thứ trong đây chỉ có mỗi một phần mà.

Mặt ngoài thì bình tĩnh, chứ bên trong Unbo đang bập bùng sóng biển lắm rồi.

Một lời nói dối thuyết phục cần thời gian đủ dài để dựng cơ sở về không gian và cảnh vật. Nó đã nhận ra việc IQ của mình sẽ chẳng đua nổi với "người" trước mặt và việc nói dối gần như vô tác dụng.

Lần đầu tiên bị bắt chẹt trong chính lãnh thổ của mình, trái tim nó đập muốn hỏng luôn cả lồng ngực.

- Ôi chết, ta vẫn chưa giới thiệu. Ta là Hiệu Trưởng của Cao Trung U.A, Nezu.

*****

Đợi đến khi người đàn ông lai thú rời đi, nhịp thở của nó vẫn dồn dập như vậy. Một lời mời để đến tham gia thi đầu vào năm sau với học bổng trị giá 100% xuyên suốt ba năm học.

Còn có gì hấp dẫn hơn thế chứ?

Điều kiện là nó phải đỗ được vào khoa Anh Hùng và điều đó không phải là không làm được.

Unbo biết sức mình. Rất rõ ràng.

Nhưng trở thành Anh Hùng sẽ đi ngược lại với kế hoạch của Chisaki. Điều duy nhất ngăn nó đồng ý ngay lập tức là vì nó không muốn phản bội lòng tin của anh già nhà mình.

Cất tấm thiệp vào ngăn bàn, nó thả mình lên tấm nệm trắng và đắp chăn.

Ngủ trước rồi tính. Còn tận một năm học nữa cơ mà, nó sẽ ổn thôi.

...

Không! Éo ổn!

Làm thế nào có thể ngủ được sau một đêm cao hứng như vậy chứ?

Hóoc-môn trong người Unbo chạy loạn cả lên. Từ việc nhìn thấy Anh Hùng chuyên nghiệp hành động ngay trước mặt và nói chuyện với hiệu trưởng của ngôi trường danh giá bậc nhất Nhật Bản, mọi thứ đều quá vô thực với một đứa trẻ tầm thường như nó.

Ngầu vãi!

Điên rồi!

Nó muốn được như thế! Xuất hiện trong bóng đêm khi con người ta từ bỏ rồi bụp bụp mấy phát, tạo dáng siêu ngầu trên cột điện.

Mẹ kiếp!

Anh Hùng điên rồi! Điên rồi mới con mẹ nó thu hút như vậy!

Unbo ôm khuôn mặt không ngừng cười bật dậy, mở điện thoại tra cứu về "Eraser Head" từ miệng của Nezu.

Không, nó có đang làm người hâm mộ ai đâu. Nó chỉ đang tìm hiểu để cân nhắc sự nghiệp sa...

Á! Nhìn kìa! Mắt đỏ đẹp vãi đạn!

Tóc dài bí ẩn! Tóc nó cũng dài, có phải nuôi thêm một tí rồi buộc lên cũng ngầu được như chú ấy không?

Dây bằng sắt à mà cứng thế?

Ui ui! Hoạt động ngầm nữa!

Ừ, không fangirl đâu. Không cô gái quạt ai đâu của nó đấy.

Nhấc điện thoại, ấn số.

- Nezu-san, chuẩn bị tiền đi. Học bổng toàn phần đó sẽ là của cháu.

Đầu dây bên kia bật cười, xoay người trên chiếc ghế của mình.

- Cho ta xem bản lĩnh của cháu đi.

*****

Jiro nhìn cô bạn điển trai ụp mặt xuống bàn, thương cảm đặt bên cạnh đầu nó một hộp sữa chuối. Ngửi thấy mùi là nó bật dậy ngay, một hơi tu sạch.

Đêm ngồi cày hết số dữ liệu ít ỏi người ta công khai của Anh Hùng Eraser Head vẫn còn năng lượng, thế là Unbo làm một vòng kiến thức sơ sơ. Ai dè học một phát tới sáng luôn, khỏi ngủ.

Hai cái quầng thâm mắt đã được nó cố hết mình dùng đồ trang điểm che đi, nhưng nhìn kĩ một chút thì vẫn thấy được độ đen và sâu của chúng.

Thật sự tôn sắc xanh lục của đôi mắt nó lên tầng cao mới đấy.

- Cậu không sao chứ, Unbo? Cần tớ xin giáo viên giúp không?

Nó xua xua tay, che miệng ngáp một cái lớn.

- Tớ ổn mà. Hôm qua coi phim, quên khuấy mất.

Phim, nhưng là phim tài liệu về lịch sử Nhật Bản. Nói thế để mọi người không biết nó học mà vẫn nói đúng sự thật.

Jiro bỗng nhìn thấy vết thương trên tay nó đang bầm tím. Nghiện tay bạn đã lâu, cô lo lắng đi lại gần kiểm tra. Unbo cũng mới nhận ra điều này, tỏ vẻ như chẳng có gì, cười nói.

- Chắc hôm qua tớ đi đường vấp. Đừng lo, bạn chơi đàn của cậu vẫn chơi ngon.

Vừa nói xong, cơ thể nó run từ trên xuống dưới như một miếng thạch khi bị cô vô tâm chọc thẳng vào chỗ đau. Nó rên rỉ, nắm lấy tay mình, gục mặt xuống bàn để che đi biểu cảm bi thương.

Mẹ ơi, nó đau phát khóc!

- Ừ, này thì ngon ơ. Cậu ngồi yên đấy, tớ đi lấy túi đá cho.

- Cảm ơn nha, Jiro.

Unbo cong môi, lười biếng cười. Mái tóc màu hoàng hôn rũ rượi xoã che cả mắt, cọ vào cổ cứ nhột nhột. Nó mỏi người, vuốt tóc ra sau để buộc thành một chùm nhỏ.

Tuy không dài được như Eraser Head, nhưng căn bản vẫn cột được.

Nó vừa ngẩng đầu lên sau khi bỏ tay ra khỏi tóc mình, liền nhận thấy đám con gái trong lớp đang nhìn nó chằm chằm. Theo phản xạ của một đứa thân thiện, nó nhe răng, đưa tay lên.

- Chào buổi sáng cả nhà.

Và lớp học vỡ oà trong tiếng hò reo phần khích của tụi con gái.

Unbo hay thả tóc nên nhìn nó cũng bình thường lắm. Nhưng khi mớ tóc tai bù xù được buộc gọn lại, đôi mắt cáo híp híp lộ ra.

Phải gọi là tuyệt phẩm!

Bọn họ vẫn luôn biết nó có vẻ đẹp của một mỹ nam ranh mãnh. Cơ mà thế này thì quá phạm pháp rồi.

Thấy mình sắp bị mổ xẻ tới nơi, nó vội nhắm ra cửa chạy thoát.

- Unbo, phòng y tế hết túi đá...

Jiro đẩy cửa lớp, lon nước lạnh trên tay suýt thì rơi. Vừa lúc nó chạy đến nơi, đỡ kịp đồ rồi bám vào cửa để không đâm sầm vào người cô.

Phanh gấp mà còn gặp sàn lớp trơn như bôi dầu nữa.

Khổ cái thân này quá.

- May mà đứng lại được. Có va phải cậu không Jiro?

Bộ máy của cô bạn lúc này đã dừng hoạt động. Trong đầu xuất hiện mười tỉ câu hỏi vì sao, nhưng câu hỏi lớn nhất ở đây là:

Cậu đẹp trai nào đây!?

Cô đỏ mặt, lắp bắp giật lại lon nước rồi chạy biến mất dạng trong sự hoang mang của Unbo.

Tưởng cái đó là cho nó mà?

- Unbo-chan!

Toi đời rồi.

Đến tận khi vào tiết học, giáo viên chủ nhiệm đứng trên bục giảng rồi thì nó mới được giải thoát khỏi các bạn nữ sinh trong lớp.

Tạm thời, nhưng thế cũng được.

Nó nghiêng người sang chỗ cô bạn chơi nhạc, gối đầu lên vai cô. Chẳng mảy may rằng khuôn mặt của thiếu nữ kia đã chuyển dần sang màu cà chua tươi.

- Mệt chết tớ mất. Bộ tớ buộc tóc lên thì khác lắm hả?

Rõ ràng! Trông cậu mà tớ sắp tuyên bố mình bê đê rồi!

Jiro thầm hét lên trong lòng. Cuối cùng chỉ biết ngại ngùng gật đầu một cái, xác nhận.

Cô biết Unbo là một con bé bám người. Nó thích thể hiện tình cảm qua sự động chạm nho nhỏ, tiếp xúc da thịt, skinship. Mọi khi thì cô sẽ không căng thẳng thế này đâu.

Nhưng mà ai lại không cứng người khi phát hiện bạn thân mình là mỹ nhân chứ! Còn là kiểu vẻ đẹp phi giới tính!

Jiro không biết nói là mình thích hay không thích nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC