Chương 12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

ngày cuối cùng, qua hết hôm nay là tụi nó được giải thoát. Nhưng sao thấy không vui như đã từng nghĩ.
Hẳn là vì bọn hắn giận chuyện hôm qua thật rồi, không một cuộc điện thoại, không một tin nhắn.
Tụi nó thì bồn chồn, chốc chốc lại nhìn điện thoại, thấy tin nhắn đến thì vội vàng mở máy xem nhưng cuối cùng chỉ là tin nhắn của tổng đài mà thôi.
- hazzzz!!!! Chán quá!!!_ Tiểu San nằm vật ra ghế than vãn.
- chủ nhật nhạt nhẽo quá đi!!_ Tiểu An cứ nhấn nhấn cái điều khiển ti vi, màn hình chuyển từ kênh này sang kênh khác rồi vụt tắt. nhỏ quăng cái remote xuống bàn kêu cái cốp.
- hôm qua mình làm vậy có kì lắm hôn ta?_ Tiểu Đan ngồi co chân lại, 2 tay ôm gối nói bâng quơ.
- có hả?_Tiểu San hỏi lại
- có sao?_ Tiểu An tiếp lời
- có biết hôm nay là ngày gì không?_ Tiểu San đưa mắt hỏi. Lập túc 2 đôi mắt kia chú mục vào cô.
- ngày gì? Sinh nhật, đám cưới, đám giỗ, đám ma, đám thôi nôi, mà của ai mới được?_ Tiểu An ngồi đoán mò.
- hôm nay là ngày chủ nhật, là ngày cuối tuần, hết ngày hôm nay chúng ta sẽ thoát khỏi tụi ôn thần đó_ Tiểu San nói.
- ừ hé!_ Tiểu An reo lên.
- Vui hông?_ nhỏ nói tiếp
- bình thường!!!_ 2 người kia nhìn nhỏ rồi thở dài nói.
........


Còn ở khu biệt thự khác.
3 anh cứ cầm điện thoại lên rồi bỏ xuống, vẻ mặt có chút bức bách.
- nhỏ này không một tin nhắn lam hòa thiệt là tức chết mà_ Tuấn Anh bước ra từ phòng tắm, mái tóc bị ướt nước rủ xuống trán, vài giọt nước long lanh trượt dài xuống vai. Anh cầm điện thoại lên xem xét.

Phòng bên cạnh.
Anh Kiệt nằm sấp xuống nệm. Tay vò vò cho cái đầu rối tung như ổ quạ.
- không được! không được! mình không có làm sai sao phải nhắn tin cho cô ta trước!_ Anh lảm nhảm một mình.
Lại thêm một tên tự kỉ ở phòng đối diện. Hàn Phong ngồi chơi game, tay lướt lướt điêu luyện trên cái ipad vốn để cố quên cái nỗi bực dọc của mình nhưng càng chơi càng bị street.
- hôm nay là ngày cuối cùng rồi, đáng lẽ ra nhỏ phải giải thích về chuyện hôm qua chứ!_ Hàn Phong quăng cái ipad kia một bên, dùng tay xoa xoa thái dương.

Thứ 2- khởi đầu cho một tuần mới với nhiều điều chưa biết trước. Sáng tụi nó chuẩn bị thật sớm để đến trường. Trong lòng có chút vui vui nhưng không hiểu tại sao, chắt là vì được gặp ai đó. Cả ngày chủ nhật hôm qua
trôi thật chậm, thật nặng nề, mọi thứ đều trở nên nhàm chán. Đúng là "người buồn cảnh có vui đâu bao giờ".

Tung tăng bước vào trường, nhưng có gì đó thật lạ, ai cũng nhìn tụi nó bằng ánh mắt lạ xen lẫn cười cợt.
- đúng là thứ không biết nhục mà!
- xì, thiệt là kinh tỏm!
- loại con gái vừa nghèo vừa... haizz!
tụi con gái háy nguýt, chỉ trỏ, bàn tán um cả lên. 3 nàng khó hiểu nhìn nhau, khi đi ngang bảng thông báo thì thấy người ta tụ tập rất đông. Vì bản tính tò mò nên tụi nó bước lại xem thì.
Xẹt... xẹt... Xẹt...
Bọn nó không nhìn lầm chứ, Trên bảng đang được dán vô số những tấm ảnh lớn nhỏ khác nhau. Điều này không đáng quan tâm, nhưng cái quan tâm ở đây là nhân vật trong những bức ảnh đó là tụi nó. Nói chính xác là lúc tụi nó bị chụp lén khi 3 tên cầm thú hôm nọ giở trò đồi bại.
Dây thần kinh căng lên hết cỡ, muốn nói gì đó nhưng không cất tiếng được. Chỉ biết đứng bất đọng chôn chân tại chỗ cho đến khi...
- sao? món quà tụi tao tặng riêng cho 3 đứa bây thú vị không?_ Tú Ly cùng 2 nhỏ kia từ đám đông xuất hiện.
Chúng đứng đối diện 3 nàng bài cái vẻ mặt khinh khỉnh ra.
- là các người làm?_ Tiểu An ánh mắt đầy căm thù nhìn 3 ả
- bingo! Đoán hay lắm, cảm giác sao, thú vị chứ ha ha_ cái giọng cười khả ố của Phù Dung vang lên.
- 3 cô thật đáng kinh tỏm!!!_ Tiểu San lắc đầu vẻ mặt oán ghét những con người trước mặt.
- kinh tỏm! chẳng phải từ đó dành cho 3 người, nhìn lại đi, không thấy mình bị người khác dòm ngó lắm sao?_ Mỹ Chi trả lời.
- bỉ ổi! tao khinh bỉ tụi mày!_ Tiểu Đan nói xong cùng 2 người kia chạy vụt đi để lại 3 gương mặt đắc thắng cùng nụ cười nhếch mép.
Tụi nó cố gắng chạy thật nhanh ra khỏi chỗ này. Bọn hắn đang vào trường thì thấy họ chạy ngang, rất nhanh. Tuy giận chuyện hôm kia nhưng cảm thấy bực bội khi bị phớt lờ như vậy. Cũng giống 3 nàng các anh bước lại chỗ đông đang tụ tập.
- có chuyện gì vậy hả?_ Hàn Phong lên tiếng lập túc mọi người tản ra nhường đường.
- anh đến rồi hả, mọi người đang xem kịch hay đó mà!_ Mỹ Chi nhanh chóng câu lấy tay anh.
- anh cũng lại xem đi, để biết bộ mặt mặt thật của 3 đứa nó_ Phù Dung cùng Tú Ly cũng kéo tay 2 anh kia.
Không hiểu 3 ả nói gì cũng nhìn theo. Và trạng thái đầu là rất ngạc nhiên tiếp sau đó là tức giận. Đưa ánh mắt đầy lửa nhìn xung quanh làm ai cũng khép nép.
- các anh cũng bức xúc lắm phải không? em biết mà_ Tú Ly nói chớp chớp mắt điệu đà.
- là ai làm việc này!_ Tuấn Anh nói giọng nguy hiểm.
- em... em_ bọn họ thấy sự khác lạ của tụi hắn thì hơi sợ
- cho các người 5" để giải quyết chuyện này, tôi không muốn thấy chúng lần nào nữa_ Anh Kiệt gắt lên khó chịu.

| 2015-07-08 19:59:53Những ai có mặt ở đây đều bất ngờ lẫn run sợ.
Giờ thì bọn hắn đã hiểu vì sao tụi nó lại có biểu hiện lạ như thế. Điều quan trọng bây giờ là tìm xem các chị đang ở đâu. Dù cho đang chiến tranh lạnh đi chăng nữa thì bây giờ bọn hắn hiểu họ đang rất cần mình (chưa chắt).


Còn tụi nó thì sao. Họ chạy nhanh lên sân thượng. Muốn yên tỉnh, muốn được thoải mái hơn thì nơi đây là thích hợp nhất.
- không ngờ là bọn họ sắp đặt_ Tiểu An đứng dựa vào lan can, những lọn tóc bay phất phơ trong gió.
- buồn không?_ Tiểu Đan hỏi, ánh mắt u sầu.
- nếu nói không buồn là nói dối!_Tiểu San trở nên trầm lặng, mắt nhìn Khoảng không xa xăm như đang hồi tưởng về kỉ niệm nào đó.
- có hối hận khi chúng ta đã quyết tâm sống tự lập không?_ Tiểu An đưa tay hứng những chiếc lá của những cây cổ thụ to bị gió thổi bay.
- không! so với hạnh phúc của cả cuộc đời chúng ta thì những chuyện xảy ra có đáng gì chứ!_ Tiểu Đan trầm tư hơn thường ngày.
- đúng! vì bản hợp đồng, vì số phận của cuộc đời chúng ta sau này, không hối hận!_ Tiểu San nói chắc chắn
- KHÔNG BAO GIỜ BỎ CUỘC!!!_ Tụi nó đưa tay lên miệng hét lớn sau đó cười thật tươi.
- cảm ơn vì có 2 người!_Tiểu An rưng rưng nước mắt nói, tụi nó ôm lấy nhau thật chặt, chắt giống như tình bạn của họ vậy. Ai cũng sụt sùi, nghĩ lại chặn đường tụi nó đã bước qua thật sự có những chuyện còn kinh khủng hơn nữa. 2 năm đối với ai đó sẽ là một Khoảng thời gian ngắn ngủi nhưng đối với tụi nó thì ngược lại, nó thật sự dài và khó khăn.
Rầm... cánh cửa sân thượng bật mở. Tụi nó giật mình nhìn lại, 3 anh đang đứng thở lấy thở để, trán lấm tấm mồ hôi bước lại.
- 3 người không sao chứ?_ Hàn Phong hỏi.
- các anh lên đây làm gì?_ Tiểu Đan không trả lời câu hỏi của anh.
- ờ... thì..._ tụi hắn ấp úng không biết trả lời sao, chẳng phải là lo cho bọn nó mới chạy kiếm như một thằng điên. Nhưng nói như thế nào đây.
- thì sao?_ Tiểu San nhìn họ hỏi. Tụi này đúng là làm khó người ta mà. Biết họ ngượng mà vẫn cố hỏi tới.
- thôi bỏ đi/ là vì lo cho các cô_ 2 bên đồng thanh lên tiếng. Sau đó nhìn nhau im lặng, có ai biết rằng mỗi con tim đều đang đập liên hồi.
- xuống lớp học đi!_ Tiểu Đan nói rồi xoay lưng nhìn về phía xa thành phố.
- không đi cùng sao?_ Hàn Phong hỏi lại.
- đi để bị người ta cười chê à?_ Tiểu An nói
Không nói thêm gì nữa, các am hiểu bước đi.
- nè!_ Tiểu San gọi lại
- chuyện gì?_Anh Kiệt dừng bước.
- hôm nay là hết tuần rồi nhé!
-... không trả lời bước đi
"Nếu có thể tôi muốn..."

Tụi nó ở trên sân thượng ngủ đến 3 tiết liền, để các anh trông mong.
- nè dậy, dậy!_ Tiểu San thức dậy vương vai hứng gió rồi quay sang 2 con heo bên cạnh gọi.
- gì vậy?_ Tiểu An nheo nheo mắt lại vì bị ánh nắng chiếu vào, nhỏ dụi mắt hỏi.
- chúng ta ngủ bao lâu rồi?_ Tiểu Đan cũng ngồi dậy lắc lắc đầu cho tỉnh táo.
- chắc đã đến giờ giải lao rồi!_ Tiểu San trả lời
- vậy đi ăn thôi nào!_ Tiểu An tỉnh hẳn nhìn 2 đứa kia.

Họ là thế dù trời có sập xuống đi nữa cũng phải ăn cái đã, thừa biết khi xuống phòng ăn sẽ gặp những ánh mắt dè bỉu, những lời nói xiên xỏ nhưng vẫn không bạt đãi cái bao tử của mình.
.....
Vừa bước vào căn tin, đúng như tụi nó nghĩ, ai ai cũng lườm nguýt, chửi bới. Không thèm quan tâm vì biết sẽ chẳng bịt miệng được dư luận.
Chọn bàn và mua thức ăn, tụi nó vẫn thản nhiên coi bọn người ở đây là không khí.
- còn vác mặt xuống đây, đúng là không biết nhục!
- ừ giờ các hoàng tử không bảo vệ nữa đâu, mà có bao giờ bảo vệ cho chúng. Xí
- muốn tạo scandal hay sao mà làm chuyện xấu hổ đó còn để người ta biết.
- nói đủ chưa_ Tiểu Đan quay sang nhìn hết một lượt, cất giọng lạnh nhạt. Cái gì cũng có giới hạn của nó.
- chưa đó làm gì tao, tụi bây có tư cách gì làm người yêu của 3 prince hứ!_ nhỏ Thảo Ly (nhó nhỏ này k) đứng dậy hếch mặt lớn tiếng, lũ phía sau cũng nhoi nhoi.
- vậy bọn người vượn tụi mày có tư cách sao? Nhưng tao cho mày biết, tụi này với họ không còn quan hệ gì nữa._ Tiểu San bỏ cái bánh mì xuống nhìn Thảo Ly nói.

- mày chửi ai người vượn hả?
- nói mày đó_ Tiểu An nói thẳng vô bản mặt nó.
- bọn gái điếm tụi bây mà dám chửi tao à?_ ả quát lên, khinh khỉnh
- cô..._ Tiểu An tức đến không nói nên lời, xúc phạm tụi nó như vậy là quá đáng lắm rồi.
- Mày đừng biến cái mồm thành cái mõm, đừng biến cái răng nhai thành cái nanh để cắn_ Tiểu Đan không chịu thua liền đáp trả.
Thảo Ly tức tối lấy ly nước cam trên bàn tạt thẳng vào người cô.

Tiếp theo đó là mọi đồ ăn trên các bàn quanh đó đều bị lũ kia cầm và chọi vào người tụi nó.
- cho mày chết!
- dám phản bội các anh hả
- không còn là người yêu của họ thì tao đếch sợ.
-....
Lũ đó cứ liên tiếp thảy tất cả mọi thứ vào người tụi nó. Miệng thì không ngừng chửi mắng. bọn nó người không ra người ngợm không ra ngợm, như một cây kem thập cẩm, đầu tóc quần áo dính đầy các loại bánh, cơm, rau nước ép,... 3 nhỏ chỉ biết đứng chịu trận, không phản kháng vì có động tay động chân đi nữa thì cũng chẳng dập tắt được dư luận.
Bọn Tú Ly đứng nhìn, miệng cười thích thú.
.....
Phòng lớp 11a1, tụi hắn định chờ bọn nó rồi sẽ đi ăn cùng. Mà chờ hoài không thấy họ đâu cả.
- sao không thấy họ ta?_ Tuấn Anh cứ nhìn ra cửa
- hay lên đó tìm đi!_ Anh Kiệt đề nghị.
Tụi hắn chạy nhanh lên sân thượng nhưng chẳng thấy đâu cả.
- chẳng lẽ họ xuống căn tin rồi!_ Anh Kiệt nói
- cũng có thể, xuống dưới thử xem.
Bọn hắn lại chạy. Nhờ tụi nó mà tập thể dục sáng giờ.

  Trên đường đi.
- ê trông ba con nhỏ đó tội nghiệp ghê
- ừ tội thiệt bị hành hạ đến vậy, nghĩ đến là rùng mình.
- cũng may chúng ta nghèo nhưng không đắc tội với các tiểu thư như họ.
- ừ thôi, cũng phải chuyện của mình mà nghe nói 3 người đó không còn là
người yêu của các hoàng tử trường mình nữa
Đó là những học sinh thuộc dạng nghèo, thường bị kì thị, không tham gia vào những việc rầm rộ của trường .họ sống theo phương chăm "đèn nhà ai nấy sáng" chỉ cần không dính vào là được. Cuộc nói chuyện của họ lọt vào tai tụi hắn. 3 anh khựng lại, nhìn nhau và nghĩ về tụi nó.
- cô đang nói về ai, cái gì bị hành hạ?_ Tuấn Anh hấp tấp hỏi nữ sinh trong đám đó. Mặt mong chờ câu trả lời nhưng chỉ thấy nhỏ đó ngơ ngơ như người mất hồn.
- NÓI NHANH!!!_ Anh Kiệt nóng lòng quát lên làm họ giật mình. Cô ta mới hoàn hồn
- là 3 cô gái chuyển về cách đây 1 tuần, họ bị đám người dưới căn tin..._ Chưa nói hết câu thì bọn hắn đã mất dạng. Trong lòng đã nghi ngờ rồi nhưng muốn xác minh lại.
Sau khi 3 chàng đi thì cả đám người kia ngơ ngác.
- Tuấn... Anh... nói chuyện... với tui!_ Nhỏ lúc nãy quay sang nói với đám bạn mình, hồn như đang trên mây chưa xuống tới.
Quay lại chỗ 3 nàng.
Càng lúc càng nhiều người tham gia vào việc ném đồ vào tụi nó. Nhưng 3 người vẫn không nói một lời. Không chịu phản kháng, điều đó càng làm lũ người kia thêm hưng phấn.
- DỪNG LẠI!!!!_ bọn hắn xuất hiện, lớn tiếng hét, mọi hành Động đều ngưng lại.
- ai cho phép các người làm vậy hả??? muốn bị đuổi học hết sao?_ Anh Kiệt giận giữ nhìn bọn người trước mặt. Lúc nãy hống hách bao nhiêu giờ lại e dè sợ sệt bấy nhiêu.
- tụi em chỉ xử họ giùm anh thôi_ Ả Thảo Ly lên tiếng giải vây.
- tôi có kêu sao? cô biến khỏi trường này cho tôi đừng bao giờ xuất hiện ở đây nữa_ Hàn Phong cất giọng hầm hầm. Đôi mắt như muốn giết người.
- anh à em xin lỗi, em không cố ý (ờ cố tình k hà) anh đừng đuổi em mà_ Thảo Ly đổi thái Độ, khóc lóc năng nỉ.
- tôi không muốn nói lại lần 2 _Hàn Phong chẳng thèm nhìn đến.
- em có làm gì sai đâu! vì hạng gái này mà các anh đuổi em thật không công bằng_ năng nỉ không được gì dùng chiêu khác, ả chỉ vào tụi nó nói.
- hạng gái gì? cô nói thêm những lời như vậy thì đừng trách sao tôi độc ác, e rằng từ nay về sau cô phải im lặng suốt đời_Anh Kiệt nói làm cô ta mặt xanh như tàu lá chuối, im bặt và nhìn tụi nó oán han.
- biến hết !!!_Tuấn Anh ra lệnh, lập túc họ tản ra vì biết tụi hắn đã nổi giận thật sự.

- không sao chứ_ Tuấn Anh quay sang hỏi Tiểu An, họ cùng đỡ tụi nó
- tránh ra đi, đừng làm ra vẻ tốt bụng tất cả là tại anh_ Tiểu An đẩy mạnh Tuấn Anh ra quát, hụt hẫng là cảm giác của anh lúc này.
- vui rồi chứ, chẳng phải các người muốn như vậy sao, thành công rồi đó, giờ thì biến đi_ Tiểu San cũng hét lớn. Bọn hắn không biết nói gì lúc này chỉ im lặng.
- Tại các người, vì 3 người mà chúng tôi luôn phải gặp những chuyện như vầy, tôi ghét anh, ghét anh_ Tiểu An khóc rồi chạy đi, Tiểu San cũng ném ánh nhìn chán ghét về Anh Kiệt rồi chạy theo Tiểu An
Tiểu Đan không nói gì, bước đi thì Hàn Phong nắm tay lại.
- đừng đụng vào người tôi, thật đáng kinh tởm, thoả mãn rồi đó, chúng tôi hiện rất tồi tệ_Tiểu Đan giật tay ra, cười nhạt nhẽo rồi bước đi.
Họ đứng đó nhìn theo, tâm trạng rối bời. Thật sự không phải như vậy mà, bọn hắn đã hết ghét tụi nó lâu rồi, không muốn trả thù nữa mà. Thấy họ như vậy bọn hắn cũng đau lòng lắm chứ. Nhưng chẳng làm được gì ngoài việc để tụi nó bước đi xa. Các anh biết tất cả là lỗi của mình nhưng điều đó chẳng giải quyết được gì càng đẩy khoảng cách giữa họ xa hơn mà thôi.

Còn bọn nó chạy vào nhà vệ sinh rửa sơ, Tiểu An và Tiểu San không kìm được nữa, oà khóc nức nở như một đứa trẻ bị mẹ bỏ rơi, tủi thân, đau khổ, bao nhiêu ấm ức đều tràn ra, Tiểu Đan nhìn 2 đứa bạn, bước lại ôm lấy họ vỗ về nhưng bản thân cô cũng chẳng khá hơn. Cô không cho phép mình khóc vì đây là con đường do chính mình chọn. Không cho phép mình yếu đuối và dễ ngã gục như vậy. Nhưng thà khóc thật lớn, cứ bày tỏ nỗi đau ra ngoài sẽ tốt hơn dù không giải quyết được vấn đề nhưng sẽ vơi đi phần nào
- lại gặp 3 người rồi_ Phù Dung cùng 2 nhỏ kia xuất hiện.
- Trời ơi nhìn kìa... thật tội nghiệp quá đi mất_ Tú Ly tặc lưỡi lắc đầu nói
- thôi thì 3 cô dơ quá, làm bẩn mắt tôi nên tôi tắm cho nhé_ dứt câu Mỹ Chi hất nguyên thùng nước vào tụi nó.
Người ướt đẫm từ đầu đến chân.
- ôi chưa đủ thì phải hình như thiếu xà phòng_ Tú Ly chẹp miệng, với tay lấy chai rửa bồn cầu.
- đủ rồi! Nếu quá đáng nữa thì tôi sẽ cho các người không toàn thây_Tiểu San nói, 2 tay cô đã nắm chặt biểu lộ sự giận dữ quá sức chịu đựng
- ha ha hù tao à!_ cô ta cười lớn và mở nắp chai và... hất lên người tụi nó.
Tiểu Đan đứng ra che cho 2 người kia và kết quả là cô hứng trọn.
Tiểu San nhìn họ uất giận, bay đến định cho bọn Tú Ly một trận nhớ đời nhưng
- Tiểu Đan mày sao vậy?_ Tiểu An hốt hoảng kêu lên khi Tiểu Đan khuỵ xuống, Tiểu San dừng hành Động quay lại. Tụi kia thừa dịp bỏ đi.
- mày không sao chứ?_ Tiểu San lo lắng hỏi
- không sao! chúng ta về nhà đi!_ Tiểu Đan nói yếu ớt. Sau đó tụi nó dìu cô ra lấy xe rồi phóng về nhà.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net