Ngoại truyện 1: cuộc chiến của gia đình Hàn Phong

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trời vừa rạng sáng, mặt trời ló dạng, ánh nắng dịu nhè nhẹ toả ra khắp nơi tựa như những cánh hoa mỏng manh đang từ từ mở mắt sau một đêm dài say giấc.
Lúc này trong một căn biệt thư rộng lớn nọ...

Cánh cửa phòng đóng chặt im lìm, bên trong không một tiếng động, một đôi vợ chồng ôm nhau ngủ rất say sưa. Họ không hay biết ngoài hành lang sau cánh cửa kia đang diễn ra một cuộc họp quan trọng và mang tính chất nguy hiểm.
Một kế hoạch được vẽ ra từ hai bộ óc lém lỉnh.
Công chúa nhỏ Tuyết Nhi tay ôm con gấu bông rất to, đầu tóc rối tung ngồi sóng soài trên nền nhà dựa lưng vào vách tường. Khuôn mặt bầu bĩnh, đôi mắt to tròn đen láy rất đáng yêu, khi cười cái môi nhỏ chúm chím như chú sóc con.

Cô nhóc 4 tuổi cất tiếng càm ràn như một bà cụ non.

- thật không thể chịu được, tại sao baba và mami lúc nào cũng ngủ chung với nhau (ặc...) em muốn ngủ với ba cơ!

Bên cạnh là bé trai, cậu mặt đồ ngủ phùng phình đưa tay vò vò cái mái tóc mình làm nó rối lên, hai chân bỏ xuống bậc cầu thang.

Khuôn mặt giống Hàn Phong như đúc, nhưng đôi mắt tinh ranh hơn hẳn Hàn Vũ cất giọng:

- anh cũng muốn ngủ với mẹ đây nhóc, nhưng lúc nào ba mẹ cũng tống anh em mình ra ngoài, lại còn khóa cửa. Haizzz anh thật lo cho mami bị ba bắt nạt.

Dù chỉ hơn em gái Tuyết Nhi 1 tuổi nhưng tính tình rất trưởng thành, Hàn Vũ luôn bảo vệ em mình như bảo bối đồng thời muốn thể hiện là một người anh chững chạc.
(Mới 4 5 tuổi đầu mà bày đặt)

- ba em sẽ bị mẹ bắt nạt thì có, baba của em là tốt nhất quả đất, không bao giờ đối xử tệ với phụ nữ_ Cái miệng nhỏ nhắn của Tuyết Nhi phồng lên, lập tức phản bác lại lời nói của anh trai. Khuôn mặt đanh lại.
Nó không thích ai đụng đến ba mình, nó rất yêu ba không ai được bắt nạt ba nó. trong lòng nó ba luôn là số 1.
- mẹ anh là người phụ nữ tuyệt vời nhất, ba lúc nào cũng độc chiếm mẹ. Ba thật không thể làm như vậy, đi quyến rũ mẹ xinh đẹp của anh.

Mặc dù thường ngày Hàn Vũ rất nuông chiều em gái, chuyện gì cũng nhường cho Nhi trước nhưng riêng vấn đề này thì Vũ không chịu thua. Nó cải lại.

- mẹ quyến rũ ba em mới đúng, anh không được nói ba em như vậy. Hàn Vũ đáng ghét.

Nó bặm môi, ôm chặt con gấu vào lòng thể hiện sự tức giận. Cái chân mập mạp trắng noãn của nó cũng động đậy.
Hàn Vũ liếc em mình một cái. Mở miệng trả lời dứt khoát.
- Mẹ xinh đẹp của anh là người tốt nhất. Sau này anh lấy vợ sẽ lấy người giống như mẹ.
- xì anh có mà ở gía, mẫu người như ba em mới là tuyệt hảo.
- em...
Chẳng mấy chốc không khí bắt đầu nóng lên, cuộc cãi vã vẫn tiếp tục.
"Ba em" và "mẹ em" cách gọi của chúng thoạt nghe cứ tưởng không cùng một cha một mẹ sinh ra ấy.
- hai chúng ta đang hợp tác mà, stop đi nhoc!
Hàn Vũ trở lại vẻ bình thưởng mở giọng hòa hoãn.
- tại anh hai gây trước bộ. Thôi mình bàn kế hoạch đi, em nhất định sẽ giành lấy ba!_ Ánh mắt Tuyết Nhi phừng phừng ý chí.
- mẹ sẽ về đội anh ha ha! đầu tiên chúng ta sẽ....

Hai cái đầu trẻ con châu vào nhau miệng rù rì gì đó, cuối cùng chúng đứng vậy trịnh trọng bắt tay nay.
- hợp tác vui vẻ!
- hợp tác vui vẻ!

Hai cái mông ủn ỉn ngúng nguẩy đi về ngược hướng nhau. Vợ chồng Phong - Đan vẫn ôm lấy nhau ngon giấc không hề bận tâm chuyện gì sắp xảy ra.

Hàn Phong chú tâm xử lý công việc ở công ty nhưng chốc chốc vẫn liếc nhìn khung ảnh đặt trước mắt, nụ cười của Tuyết Đan rạng rỡ làm cho đầu óc anh tỉnh táo hơn.
Năm năm trôi qua tình cảm của hai vợ chồng không hề phai nhạt mà càng sâu đậm và nồng nàn hơn trước. Nhưng có một nghịch lý khó hiểu, tình cảm của ba mẹ tốt trên cả tốt vậy mà hai bảo bối của họ Hàn Vũ và Tuyết Nhi chẳng những không vui mừng mà lại ganh tỵ. Vì thế chúng đang tiến hành một kế hoạch tách Hàn Phong và Tiểu Đan ra để "làm của riêng".

Đã hết giờ làm, Hàn Phong lắc lắc cổ kêu răng rắc, anh lấy áo khoát vắt trên ghế và nhanh chóng về với tổ ấm của mình.
trên đường về Phong ghé shop hoa tươi mua cho vợ một bó hoa hồng xanh. Anh mỉm cười nhẹ khi nghĩ đến nụ cười hạnh phúc của vợ lúc nhìn thấy bó hoa. Đan thích hoa hồng xanh tượng trưng sự kì diệu, tình yêu bất diệt của anh.
Cô gái đưa bó hoa anh, ánh mắt cô nàng nhìn Phong say mê. Nếu bạn gặp một chàng trai thật anh tuấn, mang vẻ chững chạc nhưng pha lẫn lãng mạn mỉm cười cầm bó hoa hồng bạn sẽ như thế nào? vâng, không quá đáng khi muốn ôm lấy anh ấy trong vòng tay.

- Á!

- cô có sao không?

Hàn Phong vội vàng đơ lấy một cô gái khi cô sắp ngả.
Giọng nói trầm ấm của anh vang lên làm mọi thứ như quay cuồng, cô gái kia không có ý định rời khỏi người Hàn Phong, anh cố đẩy cô ra nhưng cô ta vẫn bám chặt.
- cô gì ơi! Cô không sao thì phiền buông tôi ra.

Anh điềm đạm nói mặc dù trong lòng hơi mất kiên nhẫn.

- à... cám ơn anh, anh thật tốt bụng, tôi có thể làm quen với anh không?

- không thể!_ Anh lạnh nhạt đáp rồi ôm bó hoa bước lại xe.

Cô gái kia: "..."

Vừa bước vào nhà Hàn Phong bước nhanh đến con gái đang ngồi chơi xếp hình dưới nền nhà.
Hàn Phong ôm bé Tuyết Nhi và hỏi
- mẹ đâu rồi con!

Nó chu cái mỏ nhỏ xinh trả lời:
- ba chưa hôn Nhi đã hỏi mami rồi, ba không thương Nhi gì hết
Hàn Phong ngẩn người cười dịu dàng và hôn nhẹ lên cái má phúng phính của con gái, chỉ ở bên gia đình mình anh mới thật sự dịu dàng và ấm áp.
- con gái yêu của ba làm sao không thương được chứ!
- vậy con với mami ba thương ai nhiều hơn?

Hỏi gì cắt cớ vậy trời, Hàn Phong bật cười, nụ cười khó khăn lắm mới thấy khi ở bên ngoài.

- ba thương con gái và vợ nhiều như nhau.

- Xì, không thèm chơi với ba nữa, mẹ ở trong bếp đó!

Nó không hài lòng với câu trả lời của ba mình, đưa bàn tay mập ú của nó đẩy Phong ra và tiếp tục trò chơi xếp hình của mình.
Phong xoa đầu bé con rồi sải bước vào bước.
Tuyết Đan mang tạp dề đứng loay hoay trong bếp, mặt rất nghiêm túc, bên cạnh là cuốn sách dạy nấu ăn. Cô lẩm bẩm:
- 2 thìa đường, một thìa dầu, muối nữa, à còn thiếu.... aizzz sao mà rắc rối vậy.
Nhìn thấy bộ dạng của Đan như vậy Phong càng yêu cô hơn, chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng ngay lúc này.
Nghĩ là làm anh bước lại, do quá chú tâm nên không hề hay biết có người phía sau.
Bất ngờ một vòng tay ôm lấy mình, lưng cô ấm nóng lên, hơi thở và mùi hương quen thuộc phả vào mũi. Đan bỏ dụng cụ nấu ăn xuống quay lại.
- anh về rồi hả? Đừng đụng vào em, dầu mỡ bẩn lắm, đi tắm trước đi!
- vợ anh đảm đang thế này làm sao anh bớt yêu được đây!
- anh đó! càng ngày anh càng dẻo miệng, ai dạy hả?
- không ai dạy đã có sẵn, em là chất xúc tác cho nó.
- không nói với anh nữa, đi tắm đi, mồ hôi dơ quá!
Đan đẩy Phong ra, anh giơ tay chỉ lên má mình cười cười, cô liếc xéo rồi đặt lên đó nụ hôn.
- quà của vợ yêu!
Anh lấy bó hoa trên bàn đưa cho cô, Tuyết Đan hạnh phúc ôm lấy rồi đẩy anh ra ngoài. Biết làm sao đây cô càng lúc càng yêu anh quá rồi.

Phong lên phòng cởi áo thảy lên giường rồi vào nhà tắm.
Cạch...
Cánh cửa bật mở một bóng người thấp chủn khập khễnh bước vào, bộ dạng lén lút đến bên giường lấy áo sơ mi của Phong rồi nhanh chân chạy ra ngoài.

Hàn Phong tắm xong, rất thoải mái bước xuống lầu. Bàn ăn đã được dọn sẵn. Dù thức ăn Đan nấu không xuất sắc nhưng Phong cảm thấy là thứ ngon nhất trên đời.
Bửa ăn diễn ra trong vui vẻ có điều hôm nay Hàn Vũ và Tuyết Nhi đặc biệt ít nói, lâu lâu lại nhìn nhau im lặng.

Bửa ăn kết thúc, Tuyết Nhi chạy đến bên ba nũng nịu
- ba! Hôm nay Nhi được điểm 10 đó, ba thưởng cho Nhi đi!
- thật không? con gái ba là giỏi nhất, đâu đưa ba xem!
- vậy chúng ta lên phòng đi, con lấy cho ba xem!
- Được!
Phong bế Tuyết Nhi bước lên lầu.
Đôi chân ngắn của nó lon ton chạy lại bàn lục lọi. Lát sau lấy ra được cuốn võ tập viết.
- nè! 10 điểm luôn đó ba!
- Tuyết Nhi của ba viết chữ rất đẹp!
- hi hi đây là thầy giáo đẹp trai cho con đó, nhưng không đẹp trai bằng ba, thầy còn mua kẹo cho con nữa, hình như thầy rất thích mẹ, mỗi lần mẹ đến đón con là thầy rất vui vẻ đến bắt chuyện.

- thật không?_ Mặt Phong hơi thay đổi, anh nheo mắt hỏi lại.
- thật! mà mẹ cũng thường hay khen thầy lắm. Thầy còn xin số điện thoại mẹ nữa.
- khen cái gì?_ Giọng anh càng lúc càng nguy hiểm, đôi mài nhíu lại.
- à mẹ nói thầy đẹp trai, thân thiện. Đây là số điện thoại của thầy nè.
- "Thầy giáo đẹp trai" sao? hừ!

Cái này là Hàn Vũ bày trò, Vũ lấy điện thoại Đan và nhờ người khác viết giúp vì nó chỉ mới vào mẫu giáo.
Xem xong thì mặt Hàn Phong xám xịt, đôi mắt anh sắt như dao có thể đâm thủng tim người "thầy giáo đẹp trai" kia. (Chuyện thầy giáo thích Tuyết Đan là có thật! các bé không nói dối, chúng chỉ thừa gió bẻ măng mà thôi)
Tuyết Nhi lấm lét nhìn Hàn Phong, khí lạnh toát ra từ người anh lấy này làm nó hơi sợ. Nhưng vì sự nghiệp giành ba nên vẫn cố.

Trong phòng Đan.

- mẹ xinh đẹp!_Hàn Vũ chạy lon ton xà vào lòng Tuyết Đan, cô dang tay đón nó vào lòng.

- gì đấy con trai?

- con và ba mẹ yêu ai hơn?

Câu hỏi làm Tuyết Đan nghệch mặt, tại sao con trai lại hỏi như vậy nhỉ. Đan im lặng giây lát, đôi mắt sẫm màu long lanh của Hàn Vũ chăm chú chờ đợi câu trả lời.

- à... sao con lại hỏi như vậy! dĩ nhiên là cả hai người đều bằng nhau rồi. Vậy con có yêu mẹ không nè?_ Tuyết Đan bế con trai đặt lên đùi, tay vuốt tóc Hàn Vũ mỉm cười trả lời.
- con yêu mẹ xinh đẹp nhất trên đời!_ Vũ rướn người ôm cổ Đan.
- à... áo sơ mi của ba bị dính gì ấy nhỉ?
Giọng trong trẻo của Hàn Vũ tiếp tục cất lên. Tuyết Đan đảo đảo con ngươi rồi bước lại đầu giường cầm áo Phong lên xem xét.
Vết son đỏ chễm chệ trên cổ áo, màu son này tất nhiên không phải của cô, nó đậm màu hơn nhiều.
Đan đưa áo lên mũi ngửi, mùi nước hoa nồng nặc xộc vào khoang mũi, Đan nhăn mặt vì mùi hương này rất kì lạ cũng hơi khó ngửi.
Một giây sau, mặt Tiểu Đan nghiêm lại, tay cầm chiếc áo túm chặt đến nhăn nhúm.
Cô tưởng tượng ra cảnh một người phụ nữ nào đó quấn quýt lấy anh, Hàn Phong chẳng nhưng không từ chối mà còn phối hợp, máu trong người Đan sôi sục và chảy nhanh hơn, hơi thở trở nên dồn dập.
Tuyết Đan nghiến răng "Vương Hàn Phong chết tiệt"

Hàn Vũ rụt cổ lặng lẽ chùn đi trong im lặng. Nó không ngờ mẹ xinh đẹp của mình tức giận lên thật đáng sợ .

15 phút sau.

Hàn Phong bước vào phòng nhìn thấy Tuyết Đan ngồi ở góc giường tay cầm chiếc áo anh, mặt lạnh tanh. Anh không quan tâm vì tâm trạng anh lúc này đang rực lữa, còn có chuyện phải hỏi cô.

- Vương Hàn Phong! anh dám làm chuyện đó sau lưng tôi!
- em nói gì?
- nói gì hả? anh còn không biết mình đã làm gì sao?
- em bị gì vậy? anh đang muốn hỏi em chuyện tên thầy giáo đó là như thế nào kìa.
- bị gì hả? Đánh trống lảng sao? Vậy đây là cái gì anh nói đi!
Tuyết Đan thảy chiếc áo sơ mi vào người anh, mặt phừng phừng lửa giận.

MyVip.Wap.Mu | 2015-07-07 17:34:17

Hàn Phong không hiểu gì hậm hực lật qua lật lại, đập vào mắt là dấu son đỏ chói, mùi nước hoa kì lạ kia xọc vào mũi làm anh nhăn mặt.
- phụ nữ bên ngoài của anh thật là đặc biệt đó! Chắc là anh thích mùi hương này.
Tuyết Đan cười chế giễu. Hàn Phong nhìn cô một lúc rồi lên tiếng.
- chuyện này anh không biết! chắc là lúc nảy mua hoa cho em cô gái kia đụng trúng anh.
- chỉ đụng thôi sao? anh tưởng tôi là con nít à?
Tuyết Đan hừ nhẹ rồi trả lời, nhìn thẳng vào mắt anh.
- anh nói là sự thật, anh không làm chuyện gì có lỗi với em! Còn em, việc này là như thế nào?

Hàn Phong thảy điện thoại về phía cô, Tuyết Đan dù đang tức giận nhưng vẫn bình tỉnh cầm lấy điện thoại của mình lên xem.
Dãy số xa lạ cùng với cái tên rất đỗi "sến súa".
- tên thầy giáo đó là ai, lại dám cưa cẩm em sao? em lại còn lưu số hắn. Định lấy lòng em nên mua kẹo cho Tuyết Nhi, Thật không thể chịu nổi mà.

- tôi không hiểu anh nói gì, người thầy đó tôi chỉ gặp 1 vài lần khi đến đón Tuyết Nhi. Còn chuyện lưu số tôi hoàn toàn không biết!

- hừ, hắn ta chán sống rồi, muốn anh tặng hắn một cái quan tài hay sao? Em đã có anh rồi, không được tiếp xúc gần với thằng nào hết! biết chưa?

- còn anh thì sao? anh thì ôm ấp phụ nữ bên ngoài được à? nực cười, cô ta chắc hẳn là quyến rũ lắm.

- anh đã nói không có! Đừng có mà gây gỗ vô lý, em biết rõ người ta thích mình mà còn không tránh xa, em muốn anh tức chết hay sao?

- Người ta thích hay không làm sao tôi cấm được, tôi không hề có ý gì với anh ta ngược lại là anh, tình ý rõ ràng lại còn... AAAAA, đồ sở khanh! Đi ra ngoài, cút đi!

- Chưa nói rõ ràng em không được.... nè....

Ầm... ầm...

Hàn Phong bị tống ra ngoài, anh đập cửa la hét như cô vẫn không mở. Anh tức tối xuống phòng khách.

Cạch... cánh cửa mở ra.

Tuyết Đan lấy cái gối bên cạnh ném về phìa cửa, miệng hằn học
- tôi đã nói anh đi ra ngoài mà!
- mẹ xinh đẹp, là con_ Hàn Vũ phóng lên giường ngồi cạnh Tuyết Đan. Nó Nócất giọng an ủi (gian manh)
- mẹ đừng giận nữa, Hàn Vũ sẽ thương mẹ, thương hơn cả ba nữa.
- con trai ngoan!
Dù tức giận nhưng Tuyết Đan không giận cá chém thớt, nghe con trai an ủi cô thấy nhẹ nhàng chút chút.
Hàn Vũ nói tiếp.
- mẹ xinh đẹp Hàn Vũ ngủ với mẹ nha, mặc kệ ba đi! Ba không tốt đã làm mẹ giận!
- Được, cho ba con ngủ sô-pha cho biết, mẹ con mình ngủ ở đây.

Tuyết Đan chìu lòng con trai, cô vỗ về Hàn Vũ, ôm nó vào lòng bắt đầu kể chuyện cổ tích.

Lòng bé Hàn Vũ vui như mở hội cuối cùng nó cũng được ngủ với mẹ, nó vòng cánh tay mình ôm lấy Tuyết Đan.

Ở phòng khách, Hàn Phong rót hết ly trà này đến ly trà khác uốngcho hạ hỏa, Tuyết Nhi chậm chạp đi đến ngồi cạnh Hàn Phong.
- ba! Ba giận hả?
- ừ!
- ba đừng giận, ba của Nhi hơn thầy gấp 10000 lần, sau này Nhi sẽ không nhận kẹo của thầy nữa!
- tại sao con không nhận?
- bởi vì ba của Nhi không thích!
Hàn Phong thở hắt ra khi nghe Tuyết Nhi nói, nó đứng lên ghế dùng hai bàn tay vỗ vỗ má Phong an ủi. Anh bế con gái đặt lên đùi mình.
- con nói xem mẹ con có thích tên thầy giáo đó không?
- ờ... à chắc chỉ có ấn tượng tốt thôi!
- ừ.
- ba Nhi buồn ngủ rồi, ba dỗ Nhi ngủ nha. Nhi muốn ngủ cùng ba!_
- Được, đi thôi con!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net